[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 34: Nhéo môi
Diệp Lăng không nói nhảm nhiều với Hạ Chước Phong, chỉ hỏi: "Lần sau còn phạm thì sao?""Còn phạm... còn phạm..." Hạ Chước Phong ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được một lời hứa nào.Diệp Lăng đẩy Hạ Chước Phong còn đang nhào vào người mình ra, đứng dậy bỏ đi.Hạ Chước Phong cuống quýt, vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay Diệp Lăng."Tớ thật sự biết lỗi rồi." Hạ Chước Phong méo miệng, mở to đôi mắt ẩm ướt như cún con, vô cùng đáng thương nhìn Diệp Lăng.Trong lòng Diệp Lăng khẽ động, quay đầu đi, "Không được giả vờ đáng thương.""Tớ không có..." Chữ "không" phía sau của Hạ Chước Phong còn chưa kịp nói hết đã bị ánh mắt của Diệp Lăng dọa đến mức nuốt ngược vào họng.Diệp Lăng bước ra khỏi phòng học. Hạ Chước Phong ngây ngốc đứng tại chỗ, do dự có nên đuổi theo không.Nhận ra người phía sau vẫn chưa đi theo, Diệp Lăng quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói: "Còn ngẩn người làm gì? Không định đi ăn cơm à."Hạ Chước Phong nghe Diệp Lăng nói, mặt mày giãn ra, trên mặt lập tức chuyển từ thất vọng sang vui vẻ, hớn hở đuổi theo Diệp Lăng, giống như kẹo cao su dính lấy cô ấy.Lần này Diệp Lăng lại không hề đẩy Hạ Chước Phong ra, mặc kệ cô ấy dựa vào.Một bên khácTô Vũ Trạch xoay tròn, vây quanh Văn Tiêu Tiêu, chăm sóc ân cần nàng: lúc thì giúp bê khay cơm, lúc lại đưa giấy ăn.Tốc độ từ chối của Văn Tiêu Tiêu hoàn toàn không theo kịp tốc độ lấy lòng của Tô Vũ Trạch."Tiêu Tiêu, bên mép cậu có một hạt cơm kìa." Tô Vũ Trạch nhắc nhở.Văn Tiêu Tiêu vội vàng lau miệng, nhưng không hiểu sao, lau mấy lần đều né tránh hoàn hảo hạt cơm đó."Để tớ lau giúp cậu nhé." Tô Vũ Trạch thấy vậy vội nói, lấy một tờ giấy từ túi ra rồi nhích người tới.Văn Tiêu Tiêu liên tục xua tay tỏ ý không cần.Tô Vũ Trạch nở nụ cười, ra vẻ giúp người làm niềm vui tớ rất sẵn lòng: "Đừng ngại ngùng mà, chỉ là một hạt cơm thôi."Văn Tiêu Tiêu thấy thật sự không ngăn cản được cô ấy, hoang mang quay đầu nhìn Ngụy Tầm đang nhìn chằm chằm hai người họ, cầu cứu bằng ánh mắt.Thấy Tô Vũ Trạch sắp dùng tờ giấy ăn trên tay để lau miệng cho Văn Tiêu Tiêu. Ngụy Tầm cuối cùng không nhịn nổi nữa, gõ mạnh đôi đũa xuống bàn, "Tô Vũ Trạch cậu ngồi đang hoàng cho tớ! Ăn một bữa cơm sao mà lắm chuyện thế!"Tô Vũ Trạch lúc này mới chịu dừng lại, khẽ chậc một tiếng."Cậu muốn xun xoe lấy lòng thì đến mà tán tỉnh mấy cô gái trong danh sách điện thoại của cậu ấy, chuyện cậu đột nhiên về nước chắc còn chưa nói với chị gái cậu đâu nhỉ." Giọng Ngụy Tầm chứa đầy sự tức giận, nửa câu sau mang nửa phần uy hiếp.Đúng như câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tô Vũ Trạch nghe xong nửa câu sau thì vai căng cứng, mặt biến sắc, thành thật đặt ánh mắt vào đĩa đồ ăn trong chén mình, dùng đũa đâm đâm cơm trong bát, nhỏ giọng cằn nhằn: "Chỉ biết lấy chị tớ ra uy hiếp tớ."Ngụy Tầm không bận tâm đến sự bất mãn của Tô Vũ Trạch, cô nhìn về phía hạt cơm trên mặt Văn Tiêu Tiêu. Hạt cơm dính vào nhân trung trên môi nàng. Chẳng trách lau nửa ngày không trúng.Ngụy Tầm vươn tay về phía Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu vẫn còn hơi sợ Ngụy Tầm vừa tức giận, nàng hơi co người lại theo phản xạ."Đừng nhúc nhích." Giọng Ngụy Tầm nhàn nhạt truyền đến, Văn Tiêu Tiêu lập tức ngồi yên tại chỗ.Ngón trỏ và ngón cái của Ngụy Tầm lấy hạt cơm trên nhân trung của Văn Tiêu Tiêu. Chạm vào bờ môi mềm mại, Ngụy Tầm giả vờ còn đang lấy hạt cơm mà khẽ nhéo một chút.Cảm nhận được cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay, đáy mắt Ngụy Tầm tối đen khó hiểu.A, Văn Tiêu Tiêu cảm nhận được lực trên môi, run rẩy một chút, nhưng vẫn không dám động đậy.Chậc, Tô Vũ Trạch nhai cơm trong miệng, nhìn tương tác của hai người. Không cho phép tớ giúp người ta lấy hạt cơm, còn mình thì tự nhéo môi của người ta là sao?Một động tác lấy hạt cơm chỉ có mười mấy giây, nhưng Văn Tiêu Tiêu lại cảm thấy trôi qua như vài khắc, rất là lâu. Ngụy Tầm lấy tờ giấy ăn vừa rồi Tô Vũ Trạch đặt trên bàn, lau tay, thản nhiên nói: "Lấy rồi, ăn cơm đi."Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, yên lặng ăn cơm."Cúi thêm chút nữa, đầu cậu sắp chôn vào cơm luôn rồi đấy." Tô Vũ Trạch nói đùa nhắc nhở, mắt thường xuyên liếc về phía Ngụy Tầm.Văn Tiêu Tiêu bị Tô Vũ Trạch nói đến mặt đỏ bừng, càng không dám ngẩng đầu.Ngụy Tầm liếc mắt hình viên đạn nhìn qua, Tô Vũ Trạch đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Trở lại phòng học sau, Văn Tiêu Tiêu vẫn luôn mất tập trung. Nàng thường xuyên sờ sờ môi mình, hồi tưởng lại cảm giác đầu ngón tay của Ngụy Tầm lúc nãy, mặt lại không tự chủ được mà đỏ lên."Sao vậy? Mặt đỏ thế." Ngụy Tầm quay đầu lại, khẽ hỏi.Văn Tiêu Tiêu cuống quýt lắc đầu, tay đang vuốt môi hoảng loạn buông xuống như vừa chạm phải điện.Ngụy Tầm chú ý thấy sự khác thường của Văn Tiêu Tiêu, khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Cô nhìn động tác nhỏ mờ ám sờ môi của Văn Tiêu Tiêu, trong lòng có một cảm giác thỏa mãn khó tả.Tô Vũ Trạch ngồi phía sau Ngụy Tầm nhìn thấy cảnh này thì lòng như có lông vũ cào, ngứa ngáy không chịu được. Nhưng bận tâm đến lời "uy hiếp" của Ngụy Tầm lúc nãy, không dám hành động liều lĩnh.Khó khăn lắm mới kết thúc giờ học, mông Tô Vũ Trạch thật sự không thể ngồi yên được nữa.Tô Vũ Trạch làm bộ làm tịch đi dạo một vòng quanh phòng học, sau đó lại trở lại bàn Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, bài tập cậu làm được không? Có cần tớ giảng cho cậu không?"Chưa đợi Văn Tiêu Tiêu trả lời, giọng Ngụy Tầm đã truyền đến từ bên cạnh: "Cái trình độ của cậu mà đòi dạy người khác làm bài? Đừng có mà làm hỏng con nhà người ta."Tô Vũ Trạch muốn phản bác, nhưng nghĩ nửa ngày cuối cùng chỉ lúng túng ho hai tiếng, cô chỉ thuận miệng nói thôi, thực sự thì không biết làm. Về mặt này, Ngụy Tầm hơn cô ấy nhiều.Thấy Ngụy Tầm móc điện thoại ra, Tô Vũ Trạch tưởng cô ấy định muốn cáo trạng, lập tức im bặt.Ngụy Tầm nhìn giờ xong liền cất điện thoại."Đồ Ngụy Tầm chết tiệt, lại chơi tớ!" Tô Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì cô ấy.Ngụy Tầm dương dương đắc ý lắc lắc điện thoại trong tay.Văn Tiêu Tiêu thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, vội vàng đứng dậy hòa giải, đem Tô Vũ Trạch ra phía sau, đánh thủ ngữ với Ngụy Tầm: Các cậu đừng cãi nhau nữa!"Cậu dám giúp cậu ấy mà không giúp mình?" Trong mắt Ngụy Tầm tỏa ra khí tức nguy hiểm, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Văn Tiêu Tiêu, cúi người nhìn nàng.Văn Tiêu Tiêu bị hành động đột ngột áp sát của Ngụy Tầm làm giật mình, theo bản năng né tránh sang bên cạnh. Nhưng hơi thở của Ngụy Tầm đã bao phủ xuống, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.Văn Tiêu Tiêu luống cuống tay chân, không biết phải phản ứng thế nào, ánh mắt hoảng loạn thấy rõ."Thế này đã sợ rồi à?" Ngụy Tầm cười khẽ một tiếng, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo, "Tan học ở lại."Đây không phải là ngữ khí thương lượng, mà là mệnh lệnh. Văn Tiêu Tiêu còn chưa kịp trả lời, Ngụy Tầm đã đứng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu Tô Vũ Trạch mau về chỗ của mình đi, đừng có ở đây chướng mắt.Tô Vũ Trạch bĩu môi, cuối cùng vẫn muốn trêu chọc một chút, cúi lưng đối Văn Tiêu Tiêu nháy mắt: "Tiêu Tiêu, có chuyện gì cứ tìm tớ nhé. Tớ dễ nói chuyện hơn Ngụy Tầm nhiều."Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, không dám nhìn hai người họ nữa."Không cần, cậu ấy có chuyện gì đều có thể tìm tớ." Ngụy Tầm nhàn nhạt nói.Tô Vũ Trạch ý vị xâu xa nhìn Ngụy Tầm một cái: "Cậu thật đúng là... Bảo vệ kỹ quá nhỉ." Ngụy Tầm càng như vậy, Tô Vũ Trạch càng cảm thấy hứng thú với mối quan hệ của hai người.Ngụy Tầm không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Vũ Trạch. Tô Vũ Trạch chơi đủ rồi, thức thời nhún nhún vai, về chỗ ngồi của mình.Giờ học và những rung động thầm kínBuổi chiều, trong giờ học, Văn Tiêu Tiêu luôn cảm thấy má phải nóng lên. Nàng biết Ngụy Tầm đang nhìn mình, nhưng mỗi lần muốn quay đầu lại, nàng lại không dám. Ánh mắt như có như không đó, làm tim nàng đập nhanh hơn.Tan học, phòng học nhanh chóng vắng vẻ. Chỉ còn lại hai người Văn Tiêu Tiêu và Ngụy Tầm. Còn Tô Vũ Trạch thì bị Ngụy Tầm phái đi mua bánh mì."Giờ thì có thể tập trung học rồi." Ngụy Tầm kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu khẩn trương bấu chặt cây bút, những bài toán ngày thường dễ dàng giải được, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Tầm, bỗng trở thành một mớ hỗn độn."Sao không viết?" Ngụy Tầm lại gần nàng.Khoảng cách hai người quá gần, Văn Tiêu Tiêu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Ngụy Tầm khi nói chuyện. Nàng vội vàng đẩy bài thi toán sang một bên, hoảng loạn mở sách bài tập Tiếng Anh ra."Sai rồi." Ngụy Tầm cắt ngang, "Từ vựng đánh vần sai rồi." Vừa nói, cô nắm lấy tay cầm bút của Văn Tiêu Tiêu, viết lên giấy.Cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, cả người Văn Tiêu Tiêu cứng đờ. Tay Ngụy Tầm thật đẹp, ngón tay thon dài, khi nắm tay nàng viết chữ, có một cảm giác thân mật khó tả."Sao lại thất thần?" Giọng Ngụy Tầm vang lên bên tai.Văn Tiêu Tiêu nắm chặt cây bút. Ngụy Tầm lúc này nhìn như ôn nhu, nhưng thực chất cả người lại tỏa ra khí tức nguy hiểm. Làm sao nàng có thể tập trung vào bài thi được chứ."Cho nên là..." Ngụy Tầm thở dài, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"Ánh mắt Văn Tiêu Tiêu dán chặt vào sách bài tập Tiếng Anh, nửa phần không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tầm."Là nghĩ chuyện hạt cơm dính trên mặt lúc ăn trưa à?" Ngụy Tầm đột nhiên hỏi.Mặt Văn Tiêu Tiêu ngay lập tức đỏ thấu."Yên tâm, mình sẽ không nói cho người khác đâu." Ngụy Tầm cười như không cười nói, "Chỉ là nếu lần sau còn có hạt cơm, mình vẫn sẽ giúp cậu lấy xuống thôi."Văn Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn.Nàng cầm lấy cốc nước, lắc lắc, bên trong không có nước. Văn Tiêu Tiêu thở phào trong lòng, may mà cốc không có nước. Nàng ra hiệu với Ngụy Tầm, nói muốn đi lấy nước.Ngụy Tầm gật đầu.Văn Tiêu Tiêu đứng dậy định đi. Nhưng Ngụy Tầm đột nhiên gọi nàng lại: "Khoan đã.""Khóe miệng cậu..." Ngụy Tầm ghé sát, "Hình như lại có gì đó."Văn Tiêu Tiêu theo bản năng sờ khóe miệng, lại bị Ngụy Tầm bắt lấy tay: "Đừng nhúc nhích."Trong ánh mắt kinh ngạc của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm cúi người, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhân trung của nàng: "Lấy xuống rồi."Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ như quả táo chín, nàng cầm cốc nhanh chóng chạy ra ngoài.Ngụy Tầm xoa xoa đầu ngón tay, dường như vẫn còn dư vị cảm giác mềm mại của môi, khóe miệng gợi lên nụ cười.Văn Tiêu Tiêu lấy nước xong trở về.Ngụy Tầm chống cằm lên bàn chán nản chờ nàng, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không. Trong lòng cô đang tính toán hình phạt mới dành cho Văn Tiêu Tiêu....Một lát sau, Văn Tiêu Tiêu thật sự không nhịn được nữa, nàng viết trên giấy: Cậu đừng bắt nạt mình.Ánh mắt Ngụy Tầm biến sâu, nhìn Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu cảm thấy áp lực gấp bội, đại khái là biết Ngụy Tầm hôm nay "bắt nạt" mình vì chuyện gì, nàng thành thật viết lời xin lỗi trên giấy: Mình xin lỗi, mình không cố ý che chở cậu ấy.Ngụy Tầm lần này không giả vờ, cười lạnh một tiếng: "Cậu biết mình sẽ tức giận mà vẫn che chở cậu ấy?""Cậu mới quen cậu ấy bao lâu mà đã che chở cậu ấy? Nếu ở chung thêm hai tháng nữa, e là cậu còn không nhớ mình là ai nữa chứ?" Ngụy Tầm âm dương quái khí nói.Trong không khí tràn ngập mùi vị quen thuộc, rất giống lần cãi nhau trước.Trong phòng học hiện tại không có ai, Văn Tiêu Tiêu không viết chữ nữa, mà đánh thủ ngữ với Ngụy Tầm: Không phải, là bởi vì...Tốc độ tay chân của Văn Tiêu Tiêu đột nhiên chậm lại, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng."Vì sao?" Ngụy Tầm khoanh tay trước ngực, thấy Văn Tiêu Tiêu không nói nên lời, giọng cô càng lạnh hơn.Văn Tiêu Tiêu sợ nếu không nói, Ngụy Tầm sẽ thật sự nổi giận, thế là nàng lập tức nói: Bởi vì quan hệ chúng ta rất tốt, hồi trước mình cãi nhau với con nhà người ta, cha mẹ mình cũng như vậy, cho nên... Mình...Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ bừng vì căng thẳng, nàng không biết dùng thủ ngữ thế nào để biểu đạt tâm trạng phức tạp này.Ngụy Tầm nghe thấy lý do này thì sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại, hóa ra nhóc câm lại nghĩ như vậy. Giống như rất nhiều quan hệ gia đình, nếu con cái mình xảy ra tranh chấp với người khác, rất nhiều bậc cha mẹ sẽ ưu tiên quan tâm con nhà người ta trước, rồi trách mắng con mình.Mặc dù Văn Tiêu Tiêu không trách mắng cô, nhưng đại khái tư tưởng này đã dẫn đến việc khi cô cãi nhau với Tô Vũ Trạch, Văn Tiêu Tiêu đã không che chở cô trước. Văn Tiêu Tiêu không có bạn bè, cách xử lý loại quan hệ này cũng chỉ có thể học răm rắp theo cha mẹ.Tuy nhiên, việc so sánh nhóc câm thành cha mẹ, còn cô và Tô Vũ Trạch thành con nít, cảm giác này hơi kỳ quái.Tâm trạng giận dữ của Ngụy Tầm tức khắc tiêu tan không ít, đồng thời có thêm chút thương cảm với Văn Tiêu Tiêu, nhưng vẫn còn chút hờn dỗi.Cô nghiêm túc nói với Văn Tiêu Tiêu: "Nếu sau này mình xảy ra tranh chấp với người khác, bất kể vì sao, cậu nhất định phải ưu tiên chọn mình trước."Ngụy Tầm ghét bị bỏ lại, cô muốn mãi mãi là sự thiên vị rõ ràng và lựa chọn duy nhất.Văn Tiêu Tiêu xoắn ngón tay, nàng chưa bao giờ xử lý qua tình huống này, việc chọc Ngụy Tầm giận khiến nàng rất bất an."Nếu cậu không hiểu những quan hệ này phải xử lý thế nào, sau này mình sẽ từng chút một dạy cho cậu, được không?" Giọng Ngụy Tầm về sau rõ ràng dịu dàng xuống.Văn Tiêu Tiêu gật đầu, ghi nhớ lời Ngụy Tầm nói.Hai người xóa tan hiềm khích ban đầu, sự căng thẳng trong không khí cũng tiêu tan.À đúng rồi, Văn Tiêu Tiêu chợt nhớ ra nàng đã giặt sạch và gấp bộ thủy thủ đặt trong cặp sách sáng nay.Văn Tiêu Tiêu mới vừa lấy bộ thủy thủ ra khỏi cặp sách.Thì Tô Vũ Trạch nhảy nhót một mình, không biết đang cười ngây ngô gì, từ cửa nhún nhảy đi vào."Coong coong coong coong! Ba loại bánh mì khẩu vị khác nhau cho cậu tùy chọn, còn mua ba chai sữa bò vị dâu tây!" Tô Vũ Trạch để đồ vật xách trong tay lên trên bàn.Với con mắt tinh tường, Tô Vũ Trạch liếc mắt một cái đã nhìn thấy bộ thủy thủ Văn Tiêu Tiêu đang cầm trên tay.Tô Vũ Trạch trừng lớn mắt, vừa định nói chuyện đã bị Ngụy Tầm phản ứng nhanh chóng bịt miệng lại. Cô cắn răng nói nhỏ: "Cậu đi ra ngoài với tớ một chuyến."Sau đó quay đầu nói với Văn Tiêu Tiêu: "Nhóc câm, cậu ăn trước đi, bọn mình lát nữa quay lại.""Ngô ngô ngô." Tô Vũ Trạch bị bịt miệng kéo lê ra hành lang.Ngụy Tầm lúc này mới buông cô ấy ra. Tô Vũ Trạch nhân cách diễn viên lại bắt đầu, thở hổn hển, như thể Ngụy Tầm vừa mới mưu sát cô vậy."Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Ngụy Tầm ngữ khí không ổn hỏi. Mặc dù ngày thường Tô Vũ Trạch cũng "điên điên khùng khùng" như vậy, nhưng hôm nay, đặc biệt điên.Tô Vũ Trạch cũng không diễn kịch nữa, lườm một cái, "Cậu nói đi?""Cậu với nhóc câm của cậu tình huống thế nào?""Vừa rồi tớ thấy, nhóc câm cầm bộ thủy thủ trước đây tớ tặng cho cậu, chuyện cậu định cảm ơn lần trước chính là chuyện này đúng không.""Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi? Cậu còn không chịu nói cho tớ? Còn có coi tớ là bạn nữa không?"Tô Vũ Trạch bắn như súng máy. Nói xong lời cuối cùng hình như cũng có chút bị kích động.Ngụy Tầm không hiểu nổi nhìn cô ấy, "Tớ với nhóc câm là bạn bè rất thân, còn có thể có quan hệ gì?"Tô Vũ Trạch nheo mắt lại, còn giấu, cậu nghĩ mắt tớ bị mù à. "Bạn tốt thật sao? Bạn tốt nắm tay mỗi ngày? Bạn tốt còn có thể ghen? Bạn tốt còn nhéo môi?"Nhắc đến chuyện ghen, Ngụy Tầm nổi cáu: "Tớ mà ghen á! Cậu cũng xứng?"Ngụy Tầm cảm thấy đúng là có chút không thích hợp, nhưng cô và nhóc câm là bạn bè rất tốt, hơn nữa còn là một người bạn khá đặc biệt trong số tất cả bạn bè của cô."Chậc chậc chậc, tớ còn chưa nói cậu ghen ai đâu." Khóe miệng Tô Vũ Trạch khẽ nhếch lên, mang theo một nụ cười khó phát hiện."Không thèm lý luận với cậu. Tớ cảnh cáo cậu lần cuối, không được đùa giỡn Văn Tiêu Tiêu nữa, không nghe thì đừng trách tớ không khách khí." Ngụy Tầm nhíu mày, đầu óc có chút hỗn loạn. Cô hạ tối hậu thư với Tô Vũ Trạch, rồi sải bước quay về phòng học.Tô Vũ Trạch dựa vào lan can hành lang, gõ lan can suy nghĩ, lúc thì nhíu mày, lúc thì giãn ra, lúc thì hoài nghi, cuối cùng lộ ra vẻ kinh ngạc: Ngụy Tầm cái tên này nhìn như phóng đãng mà thực chất lại thuần khiết, sẽ không phải còn chưa thông suốt đấy chứ???Tô Vũ Trạch càng nghĩ càng thấy có khả năng. Thì ra là thế, nếu đã vậy, để chị gái này giúp cậu một tay vậy...Ngụy Tầm trở lại phòng học, nghĩ đến chuỗi chất vấn vừa rồi của Tô Vũ Trạch, lòng cô rối bời, môi mím chặt, có chút bực bội.Vừa ngồi vào chỗ, chóp mũi tức khắc truyền đến một hương thơm của mạch nha. Nhóc câm giơ chiếc bánh mì đã bóc vỏ đưa đến bên miệng cô, đôi mắt hạnh xinh đẹp toát ra vẻ lo lắng.Ngụy Tầm nhìn người trước mắt, quẳng mọi thứ ra sau đầu. Kệ cậu ấy đi.Há miệng cắn một miếng bánh mì, ừm, ngon, bên trong còn có nhân bơ.Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm ăn bánh mì nở nụ cười, nhân bơ tràn ra dính vào khóe miệng Ngụy Tầm.Văn Tiêu Tiêu chỉ vào bên mép Ngụy Tầm.Ngụy Tầm nhìn theo hướng ngón tay Văn Tiêu Tiêu, dùng giấy lau một chút, đó là bơ.Hai người gần như đồng thời nghĩ đến chuyện trưa nay Ngụy Tầm giúp Văn Tiêu Tiêu lấy hạt cơm.Tâm trạng Ngụy Tầm tức khắc tốt lên, cô nhận lấy chiếc bánh mì từ tay Văn Tiêu Tiêu và tiếp tục gặm.Còn Văn Tiêu Tiêu thì ngượng ngùng xoay người, cầm miếng bánh mì của mình, ăn từng miếng nhỏ.Trong lòng nàng vô cớ nảy ra ý nghĩ: Nếu lúc nãy không nói để nhắc Ngụy Tầm, mà là nàng dùng tay lau đi lớp bơ dính trên mép Ngụy Tầm thì sao...Nghĩ đến cảnh tượng đó, ngô, tim Văn Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy lên nhanh hơn.Tô Vũ Trạch quay lại phòng học nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lại càng tin chắc suy nghĩ vừa rồi trong lòng.Ban đầu cô tưởng Ngụy Tầm muốn giấu mình, nên mới cố ý tiếp cận Văn Tiêu Tiêu, muốn Ngụy Tầm nhanh chóng nói cho cô biết mối quan hệ của hai người.Nhưng bây giờ thì sao, cô phải suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để giúp bạn thân mình thông suốt đây.Sau lần cảnh cáo ở hành lang, Tô Vũ Trạch xem như đã hoàn toàn an phận, không còn cố ý vô cớ lại gần Văn Tiêu Tiêu nữa. Cho dù có giao tiếp, cũng là giao tiếp bình thường giữa bạn bè, duy trì khoảng cách an toàn.Ngụy Tầm rất hài lòng với dáng vẻ biết điều của Tô Vũ Trạch, vốn định gọi chị gái Tô Vũ Trạch đến xách cô ấy về cũng tạm gác lại.Nhưng chính Ngụy Tầm, từ sau lần nhéo môi Văn Tiêu Tiêu ở căng tin, quả thật như phát hiện ra lục địa mới. Không có việc gì cô lại tìm cớ giúp Văn Tiêu Tiêu nhéo nhéo, nắn nắn ở đó.Văn Tiêu Tiêu đành phải thủ sẵn một chiếc gương nhỏ trên người, để đề phòng Ngụy Tầm lại nói nàng dính thứ gì đó, sợ nàng không nhìn thấy nên giúp nàng nhéo một chút.Chỉ là phần lớn thời gian vẫn bị Ngụy Tầm thực hiện được.Gần đây Ngụy Tầm dường như luôn cố ý hay vô tình tạo ra những tiếp xúc thân thể. Khi viết chữ giao tiếp, cánh tay sẽ chạm vào nàng, khi đưa bút, ngón tay sẽ nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay nàng, thậm chí khi giúp nàng sửa tóc, đầu ngón tay sẽ vô tình chạm vào vành tai nàng.Sự mập mờ như gần như xa này làm Văn Tiêu Tiêu vừa căng thẳng lại vừa mong chờ. Nàng cảm thấy Ngụy Tầm cố ý, nhưng lại không thể nói ra. Mỗi lần muốn mở lời phản đối, đối diện với ánh mắt Ngụy Tầm, lời nói lại mắc kẹt không thốt ra được."Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi." Ngụy Tầm nhìn sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ.Văn Tiêu Tiêu thu dọn cặp sách ngăn nắp xong. Từ lần trở về sau buổi đi công viên, Ngụy Tầm mỗi tối đều đưa nàng về kí túc xá.Hai người đứng dưới lầu kí túc xá cũng không có gì để nói, chỉ lặng lẽ ở bên nhau một lúc, sau đó liền chia tay.Ba ngày trôi qua, Tô Vũ Trạch vẫn là dọn đến nhà Ngụy Tầm ở, cô vẫn không thích ở nhà nghỉ chật chội, dù là phòng tốt nhất.Tô Vũ Trạch ngồi trên sofa nhà Ngụy Tầm, phát ra một tiếng cảm thán thoải mái: "Ai –– vẫn là ở nhà tốt nhất.""Đây không phải nhà cậu." Ngụy Tầm không quên dội gáo nước lạnh bên cạnh."Khụ khụ." Không phải hai ngày này Tô Vũ Trạch không nỗ lực, mà là đồng đội thực sự quá chậm hiểu.Dù Tô Vũ Trạch có dẫn dắt thế nào đi nữa, Ngụy Tầm vẫn hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, chỉ cảm thấy mình và Văn Tiêu Tiêu là bạn bè rất đặc biệt.Bạn bè có chút tính chiếm hữu, thì cũng là chuyện rất bình thường mà, Ngụy Tầm cảm thấy như vậy.Mặc dù nói như vậy cũng không sai.Nhưng mà, cứ như vậy thì bao giờ cậu mới có thể hẹn hò được đây! Chị gái của tôi!Ngụy Tầm hoàn toàn không biết cô bạn thân đang đau đầu vì đời sống tình cảm của mình.Còn về Văn Tiêu Tiêu, Tô Vũ Trạch nhớ đến nhóc câm không nói được kia, đại khái là biết mình thích Ngụy Tầm.Không còn cách nào khác, đành phải cho Ngụy Tầm uống một liều thuốc mạnh thôi.Nhìn đường liên kết đã được sao chép vào khung chat Trợ lý truyền file trên điện thoại, Tô Vũ Trạch nuốt một ngụm nước bọt.Trong lòng thầm rơi lệ, lặng lẽ nhìn về phía Ngụy Tầm.Ngụy Tầm à, chị gái vì hạnh phúc của em mà bỏ cả liêm sỉ rồi đây, em tốt nhất là đừng phụ lòng mong đợi của chị đấy.Tắm rửa xong, thay áo ngủ, Ngụy Tầm nằm trên giường.Trước khi ngủ, Ngụy Tầm cầm điện thoại nhắn cho nhóc câm một tin: Tối nay nhớ mơ đến mình nhé.Văn Tiêu Tiêu nhìn câu nói ám muội đó, ném điện thoại sang một bên, cả người rúc vào chăn.Ngụy Tầm lại hoàn toàn không có ý thức là mình đang trêu ghẹo người khác.Điện thoại rung lên một cái, là tin nhắn của Tô Vũ Trạch.Ngụy Tầm nhìn phần tin nhắn hiển thị, là một đường liên kết.Cái gì vậy? Ngụy Tầm cho rằng Tô Vũ Trạch lại gửi cho cô cái video rác rưởi nào đó, định chọn bỏ qua luôn.Qua hai phút, Tô Vũ Trạch lại gửi tin nhắn đến.Tô Vũ Trạch: A a a Ngụy Tầm, cái liên kết tớ vừa gửi cậu còn chưa xem đúng không.Ngụy Tầm: Chưa xem, sao vậy?Tô Vũ Trạch: Tớ gửi nhầm rồi! Quá hai phút không thể thu hồi, cậu ngàn vạn lần đừng xem nha!Lông mày Ngụy Tầm nhíu càng sâu, cô trả lời một câu: Được rồi, tớ mới không thèm xem mấy thứ lung tung rối loạn đó đâu.Tô Vũ Trạch: Hô –– Vậy thì tốt rồi, cậu ngàn vạn lần đừng xem, thật sự không phải cái gì tốt đẹp đâu.Lần này Ngụy Tầm không trả lời.Đắp chăn chỉnh tề chuẩn bị đi ngủ, nằm xuống trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, trong đầu cô thường xuyên hiện ra đường liên kết video kia.Ngụy Tầm táo bạo mở chăn ra, lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.Mở lịch sử trò chuyện với Tô Vũ Trạch.Vẫn dừng lại ở câu: Cậu ngàn vạn lần đừng xem, thật sự không phải cái gì tốt đẹp đâu.Nhìn chằm chằm vào đường liên kết kia, lông mày Ngụy Tầm nhăn thành chữ "Xuyên", dường như bị một lực hút ma thuật nào đó điều khiển, ngón tay Ngụy Tầm chậm rãi tiến gần đến đường liên kết...