[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 33: Trợ công lên sân khấu
Sáng hôm sau, Ngụy Tầm đang ngồi ở chỗ ngồi, mũi hơi cay cay, cảm thấy lo lắng vô cớ, thỉnh thoảng xem điện thoại, không biết Tô Vũ Trạch này khi nào mới đến.Dù sao so với Tô Vũ Trạch, chút phản nghịch của cô, chỉ có thể nói là như gặp sư phụ mà thôi. Tô Vũ Trạch chính là vì hồi cấp hai gây rắc rối quá nhiều, quy tắc của trường cấp ba trong nước không thể dung nạp cô nàng, nên cha mẹ cậu ấy mới đưa ra nước ngoài đi du học. Lúc đó Tô Vũ Trạch còn không muốn, nhưng sau này qua nước ngoài chơi vui quá, nên đã quên cô bạn cũ này đến mười vạn tám ngàn dặm rồi.Bình thường Tô Vũ Trạch trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì. Cô đã gửi một câu "Cậu khi nào đến" mà giờ vẫn chưa trả lời. Quên đi, kệ cậu ấy muốn làm gì thì làm đi. Ngụy Tầm nhìn bài thi mới viết được một nửa trên bàn, tập trung viết tiếp.Văn Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Ngụy Tầm, tuy cũng đang làm bài thi nhưng vẫn chú ý đến trạng thái bất thường của Ngụy Tầm. Thấy Ngụy Tầm cứ cau mày giống như đang gặp phiền muộn gì, Văn Tiêu Tiêu muốn mở lời hỏi Ngụy Tầm làm sao nhưng cây bút lại dừng trên giấy.Lúc này, một người đi tới, che khuất một phần ánh sáng từ ngoài cửa sổ. Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu cảm nhận có người đứng bên cạnh bàn của hai người, đồng thời ngẩng đầu lên.Là Diệp Lăng."Có chuyện gì sao?" Ngụy Tầm lên tiếng hỏi trước.Diệp Lăng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: "Hạ Chước Phong hôm nay không đến trường. Hai cậu có liên lạc với cậu ấy không?"Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu."Hạ Chước Phong không phải ở ký túc xá sao?" Ngụy Tầm khẽ nhíu mày, đưa ra nghi vấn."Nhà Hạ Chước Phong mở nhà nghỉ. Khu du lịch gần thị trấn nhỏ chúng ta đang vào mùa cao điểm, có rất nhiều người ở lại thuê nhà nghỉ. Tuần này cha mẹ cậu ấy gọi cậu ấy về hỗ trợ, nên không ở trường," Diệp Lăng trả lời.Ngụy Tầm quay sang nhìn Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu gật đầu, Hạ Chước Phong tuần này quả thật không ở trường.Diệp Lăng nói tiếp: "Bình thường dù có chuyện, không đến trường cậu ấy cũng sẽ nhắn cho tớ một tiếng. Hôm nay không biết sao lại không có tin tức gì.""Nếu hai cậu biết tin tức gì về cậu ấy thì nói cho tớ biết nhé. Quấy rầy việc học của hai cậu rồi," Diệp Lăng trên mặt lộ ra tia áy náy."Không sao, có tin gì của cậu ấy bọn tớ sẽ nói với cậu," Ngụy Tầm khẽ gật đầu, nghiêm túc nói.Diệp Lăng "ừm" một tiếng, tâm trạng có chút buồn bã rồi rời đi.Diệp Lăng vừa đi không lâu, điện thoại Ngụy Tầm "ting ting" một tiếng. Ngụy Tầm vừa nhìn tin nhắn, lông mày nhíu lại, rồi lại rủ xuống, có chút bất mãn.Là Tô Vũ Trạch, giờ mới trả lời tin nhắn của cô. Cô mở tin nhắn.Tô Vũ Trạch: Tức chết tớ rồi!!! Ngụy Tầm cái nơi của các cậu cũng quá tồi tàn đi. Cậu không biết hôm nay tớ thảm đến mức nào đâu!Ngụy Tầm mặt không cảm xúc trả lời: Không chết là được.Tô Vũ Trạch này, chuyện nhỏ như hạt vừng cậu ấy cũng có thể nói thành nghiêm trọng như Trái Đất nổ tung.Tô Vũ Trạch: Ô ô ô, cậu chẳng quan tâm tớ chút nào. Tô Vũ Trạch: May mà hôm nay tớ gặp một em gái học sinh xinh đẹp, nếu không hôm nay tớ đã bị tên tài xế độc ác kia lừa thảm rồi.Thấy từ "em gái học sinh xinh đẹp" này, thần sắc Ngụy Tầm khẽ động, không lẽ lại trùng hợp đến vậy chứ. Nhưng cô vẫn gõ tin nhắn hỏi: Xảy ra chuyện gì?Tô Vũ Trạch lúc này đang hăng say. Cô nàng "lạch tạch" gõ một tràng chữ dài trên điện thoại.Tô Vũ Trạch: Không phải tớ đến đây một mình sao. Nơi này chỉ có tàu hỏa, tớ mua vé giường nằm tối qua, sáng sớm hôm nay đến. Tô Vũ Trạch: Kết quả vừa xuống tàu đã bị một tên mặt mày hung ác, không chuyện ác nào không làm, thủ đoạn tàn độc, vẻ mặt gian xảo, phẩm chất kém cỏi, vô liêm sỉ...Ngụy Tầm nhìn chuỗi từ ngữ này mà chóng mặt, cứ mô tả như vậy thì không bao giờ dứt. Thế là cô ngắt lời: Đừng nói dài dòng, nói trọng điểm.Tô Vũ Trạch còn định phản bác: Đây đâu phải nói dài dòng, rõ ràng là trọng điểm.Nhưng Tô Vũ Trạch vẫn không tiếp tục mô tả người đó nữa, gõ xuống: Tóm lại chính là một tên tài xế độc ác, hắn vác hành lý của tớ rồi nhét vào xe hắn. Tô Vũ Trạch: Nếu tên tài xế độc ác này có chặt chém tớ một lần, tớ cũng chẳng nói làm gì, nhưng cái tên khốn đó quả thực chính là ép mua ép bán! Tô Vũ Trạch: Lại còn là xe dù không có giấy phép taxi! Tớ đương nhiên không dám ngồi! Tô Vũ Trạch: Sau đó tớ liền mắng tên tài xế độc ác đó một trận.Ngụy Tầm biết Tô Vũ Trạch mắng người tàn nhẫn cỡ nào, phỏng chừng là đem tổ tông mười tám đời của đối phương đều mắng cho một lần. Tên tài xế đó chắc chắn không vui... Quả nhiên, những lời sau đó của Tô Vũ Trạch xác nhận suy đoán của Ngụy Tầm.Tô Vũ Trạch: Sau đó tên tài xế độc ác đó gọi một đống người đến, rồi nói tớ xúc phạm nhân phẩm của hắn gì gì đó, còn nói tớ không trả tiền cho hắn??? Nhất quyết đòi tớ bồi thường 500 tệ, quá đáng hết sức. Tô Vũ Trạch: Tớ còn chưa nói hắn ép mua ép bán đâu! Tô Vũ Trạch: Lúc đó đông người quá, tớ lại lẻ loi, suýt nữa phải báo cảnh sát. Tô Vũ Trạch: May mà sau đó có một em gái học sinh xinh đẹp đến, dắt theo vài người giúp tớ mắng cho đám người kia rút lui. Tô Vũ Trạch: Nhà em gái đó mở nhà nghỉ, cô ấy giúp tớ một ân huệ lớn, nên tớ đã nói với cô ấy là tớ muốn đặt phòng tốt nhất nhà cô ấy ba ngày. Hắc hắc, nên tạm thời tớ không qua nhà cậu ở đâu.Không ở cũng tốt, cô đỡ phải phiền phức. Ngụy Tầm nghĩ. Cô lại nhìn thấy câu "Nhà em gái đó mở nhà nghỉ" của Tô Vũ Trạch, một linh cảm nào đó trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt.Ngụy Tầm: Cậu có hỏi tên cô gái đó không?Tô Vũ Trạch: Cậu làm gì? Thích em gái đó hả? Tớ không nói cho cậu đâu!Ngụy Tầm trả lời bằng dấu ba chấm để cô nàng tự lĩnh hội.Tô Vũ Trạch: Cậu chẳng quan tâm tớ chút nào! Tớ gặp chuyện đáng sợ như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là an ủi tớ, mà là hỏi tên em gái xinh đẹp đó!Ngụy Tầm: Được được được, Trạch Trạch cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không, có cần chị dẫn em đi bệnh viện kiểm tra không?Ngụy Tầm mặt lạnh gõ xuống hàng chữ an ủi này. Cô thầm nghĩ những lời này có thể làm cho Tô Vũ Trạch buồn nôn bao lâu.Tô Vũ Trạch đang ngồi trong phòng nhà nghỉ bỗng nổi hết da gà cả người.Tô Vũ Trạch: Chị, chị, em xin lỗi, chị cứ tiếp tục mắng em đi...Cốc cốcTiếng gõ cửa vang lên.Tô Vũ Trạch đứng dậy mở cửa. Là cô gái đã giúp cô hôm nay. Cô gái mang những thứ Tô Vũ Trạch vừa gọi dịch vụ phòng lên cho cô, "Chị, đồ chị cần đây ạ."Tô Vũ Trạch nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn nhé."Cô gái nhìn có vẻ đang vội vàng. Tô Vũ Trạch gọi cô ấy lại: "Khoan đã."Cô gái đành quay người lại, chờ người khách nói chuyện. Thôi kệ, dù sao cũng trễ rồi, cô gái nghĩ, chợt không còn vội vã nữa.Tô Vũ Trạch tựa vào cửa, hỏi: "Chị thấy em là học sinh đúng không? Em có biết trường Nhất Trung huyện ở đâu không?"Cô gái sững sờ, trả lời: "Em học Nhất Trung huyện ạ."Mặt Tô Vũ Trạch lộ ra nét vui mừng, cô vỗ tay một cái: "Quá tốt rồi! Chị lát nữa cũng muốn đến Nhất Trung huyện. Em có thể chỉ đường cho chị không?""A?" Cô gái ngạc nhiên. Sau đó lại nói: "Lát nữa em cũng phải đến Nhất Trung huyện. Nếu không đợi lát nữa chị đi cùng em luôn nhé?"Tô Vũ Trạch vui vẻ cười lên: "Thế thì còn gì bằng! Em chờ chị lát nhé, chị thay đồ rồi ra ngay."Cô gái gật đầu.Tô Vũ Trạch vừa định đóng cửa, lại nhớ đến câu hỏi của Ngụy Tầm. Đúng rồi, mình còn chưa biết tên cô gái này là gì."Này em gái, chị tên là Tô Vũ Trạch, em tên gì?" Tô Vũ Trạch hỏi."Hạ Chước Phong, em tên là Hạ Chước Phong. Chước là trong lửa 'hỏa', Phong là 'gió' tự nhiên."Chước Phong, Hạ Chước Phong, cái tên rất hay. Tô Vũ Trạch hồi tưởng lại, nghĩ."Chị ơi?" Hạ Chước Phong gọi một tiếng, thấy cô ấy đang ngẩn người.Tô Vũ Trạch hoàn hồn, cười khen: "Tên em hay thật, chị thay đồ xong sẽ xuống ngay."Sau đó đóng cửa phòng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ngụy Tầm. Một tin nhắn Ngụy Tầm chưa đọc. Cô ấy nhấp vào xem.Ngụy Tầm: Người đâu? Chết đi đâu rồi?Tô Vũ Trạch bĩu môi, chẳng dịu dàng chút nào, vẫn là em gái nhỏ tốt hơn.Cô gõ chữ trả lời: Lát nữa tớ sẽ đến trường cậu ngay. Em gái nhỏ kia hóa ra cũng học trường các cậu, tên là Hạ Chước Phong.Ngụy Tầm lúc này đang trong giờ học, điện thoại để chế độ im lặng nhưng vẫn rung lên khi có tin nhắn đến. Ngụy Tầm biết đó chắc chắn là tin nhắn của Tô Vũ Trạch, nên lén mở điện thoại ra xem.Thấy ba chữ "Hạ Chước Phong", tim Ngụy Tầm hẫng một nhịp, quá trùng hợp đi.Nhìn giáo viên Toán học trên bục giảng nói bài khiến người ta buồn ngủ, Ngụy Tầm thực sự có chút ngồi không yên.Cô đành phải nghịch tóc nhóc câm để chơi.Hai người họ bây giờ càng ngày càng ngồi sát nhau. Nếu không phải nhóc câm cần dùng tay phải để viết, Ngụy Tầm đã không chút do dự nắm lấy tay nàng rồi. Mặc dù việc nghịch tóc từng bị nhóc câm ngăn cản nhiều lần, nhưng dưới sự nỗ lực kiên trì của Ngụy Tầm, nhóc câm đã miễn cưỡng chấp nhận, chỉ cần không chọc vào tai nàng là được.Giáo viên thấy Văn Tiêu Tiêu cũng không bị quấy rầy việc học, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.Nghịch tóc Văn Tiêu Tiêu, thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều, chốc lát đã hết giờ.Ngụy Tầm nhớ lại lời Diệp Lăng vừa nói. Cô rời chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Diệp Lăng và nói: "Tớ biết tin tức về Hạ Chước Phong."Diệp Lăng nghe Ngụy Tầm nói thì ban đầu hơi vui, nhưng sau đó vẻ mặt lại trùng xuống, ngậm chứa sự bực bội. Giờ Hạ Chước Phong có chuyện lại không nói cho mình trước ư?Thế là Ngụy Tầm kể cho Diệp Lăng nghe chuyện Hạ Chước Phong đã cứu bạn cô ở ga tàu hỏa. Cuối cùng còn không quên cảm thán: "Thế giới này quả thực quá nhỏ."Diệp Lăng nghe câu chuyện đầy kịch tính đó thì đồng tình gật đầu. Cô không còn giận Hạ Chước Phong nữa, nhưng vẫn còn chút hậm hực. Diệp Lăng phân tích chuyện này: "Đúng là có khả năng. Nhà nghỉ nhà cậu ấy có dịch vụ đón khách ở ga tàu hỏa. Chắc là sáng sớm đi đón khách thì tình cờ gặp. Hơn nữa, tính cách Hạ Chước Phong..."Nói đến đây, Ngụy Tầm và Diệp Lăng nhìn nhau, ăn ý ngầm hiểu gật đầu.Nói xong, Ngụy Tầm trở về chỗ ngồi. Văn Tiêu Tiêu tò mò nhìn Ngụy Tầm, dường như cũng hứng thú với chuyện vừa xảy ra.Đối với nhóc câm, Ngụy Tầm lại không tốt bụng đến mức nói hết cho nàng. Ngụy Tầm nở nụ cười xấu xa: "Muốn biết mình vừa nói gì với Diệp Lăng không?"Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm nói thần bí như vậy, hơn nữa nói với Diệp Lăng phỏng chừng chuyện đó có liên quan đến Hạ Chước Phong, nàng vẫn quan tâm bạn cùng phòng của mình. Thế là nàng gật đầu."Để xem mình có nên nói cho cậu không đây ——" Ngụy Tầm kéo dài giọng, lại bắt đầu trêu chọc nàng.Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm lại dùng chiêu này, trực tiếp quay đầu đi, mặc kệ cô. Kinh nghiệm chiến đấu vô số lần với Ngụy Tầm cho thấy: chỉ cần nàng tỏ vẻ không hứng thú với chuyện này, Ngụy Tầm lập tức sẽ không nhịn được mà kể cho nàng nghe.Ngụy Tầm thấy nhóc câm không mắc mưu, đành phải cười gượng vài tiếng: "Được rồi được rồi, mình nói cho cậu mà. Mau quay đầu lại đây."Văn Tiêu Tiêu lúc này mới quay đầu lại nghe Ngụy Tầm định nói gì tiếp theo. Ngụy Tầm kể lại chuyện vừa nói với Diệp Lăng cho Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu bừng tỉnh, đồng thời cũng thầm cảm thán trong lòng: Quá trùng hợp đi.Nhưng việc bạn của Ngụy Tầm sắp đến tìm cô chơi khiến Văn Tiêu Tiêu ngược lại tò mò. Bạn của Ngụy Tầm là người thế nào nhỉ? Liệu có thể biết thêm được chuyện cũ của Ngụy Tầm từ người bạn đó không?Không kìm được sự tò mò, Văn Tiêu Tiêu viết lên giấy: Bạn cậu là người thế nào?Ngụy Tầm liếc nhìn chữ trên giấy, vuốt cằm hồi tưởng lại đủ loại chuyện đã xảy ra với Tô Vũ Trạch từ lúc quen nhau đến nay, khóe miệng cô giật giật, không có chuyện nào tốt cả.Cô cân nhắc từ ngữ trong lòng, rồi nói một cách đúng trọng tâm: "Một người cực kỳ tùy tiện, nhưng vào lúc quan trọng, thì vẫn rất đáng tin cậy."Văn Tiêu Tiêu bị hai từ ngữ có vẻ mâu thuẫn này của Ngụy Tầm làm cho càng tò mò hơn về người bạn kia.Thấy sự tò mò trong mắt Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Cô đè thấp giọng nói: "Cậu tuyệt đối đừng thân cận quá với cậu ấy. Cậu ấy thích nhất trêu ghẹo con gái, đặc biệt là những cô gái đáng yêu và xinh đẹp như cậu.""A?" Văn Tiêu Tiêu bị lời Ngụy Tầm nói làm giật mình kinh ngạc, má ửng hồng. Nàng thầm nghĩ: Chẳng trách lại là bạn của Ngụy Tầm...Ngụy Tầm nếu biết Văn Tiêu Tiêu nghĩ cô như thế khẳng định sẽ rất tức giận, lại còn đánh đồng cô cùng với Tô Vũ Trạch...! Chỉ là Văn Tiêu Tiêu sẽ không nói cho cô biết.Tiết học tiếp theo là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Trước khi vào học, Hạ Chước Phong đưa người chị kia đến văn phòng rồi lén lút quay về lớp. Nhưng Diệp Lăng đã ngồi ở chỗ của Hạ Chước Phong chờ cô. Nhìn ánh mắt "tử thần" của Diệp Lăng đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng Hạ Chước Phong lo lắng, tiêu rồi. Sau đó nhanh chóng khoác lên nụ cười nịnh nọt, rồi bước tới.Theo tiếng chuông vào học vang lên. Một nữ sinh xinh đẹp soái khí mặc quần jean rách gối, áo phông ngắn màu trắng in hoa màu xanh lục, bên ngoài khoác áo khoác mỏng tay ngắn cùng màu, bước chân mạnh mẽ đi theo sau giáo viên chủ nhiệm vào lớp.Nữ sinh không hề sợ sệt người lạ, tự nhiên chào hỏi cả lớp: "Hello, chào mọi người, tôi là Tô Vũ Trạch, thời gian sắp tới tôi sẽ dự thính ở Nhất Trung huyện một thời gian, rất vui được làm quen với mọi người."Cả lớp xôn xao, xì xào bàn tán. Một học kỳ mà có đến hai học sinh chuyển trường, lại đều xinh đẹp như vậy, lớp bọn họ gặp may mắn gì thế."À đúng rồi ——" Cả lớp lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn cô nàng định nói gì."Tôi và Ngụy Tầm là bạn học cũ. Mọi người muốn biết chuyện cũ của Ngụy Tầm thì có thể hỏi tôi nha." Tô Vũ Trạch nói xong, nháy mắt với Ngụy Tầm đang ngồi dưới lớp nhìn cô ấy.Tiếng ồ lên trong lớp càng lớn hơn, ánh mắt mọi người cứ luân chuyển giữa hai người trên bục và dưới lớp. Ngụy Tầm nắm chặt tay, ánh mắt sắc lạnh, trong lòng đã tự kết án cho Tô Vũ Trạch."Khụ khụ!" Giáo viên chủ nhiệm nắm tay rỗng đặt lên miệng, ho khan thật mạnh vài tiếng.Tiếng xì xào bàn tán trong lớp dần dần im lặng dưới sự uy quyền của giáo viên chủ nhiệm. "Mọi người vừa nghe Tô Vũ Trạch giới thiệu rồi, cô không cần giải thích nhiều. Mong mọi người sau này hòa đồng với bạn học mới..." Chủ nhiệm nói vài câu mang tính hình thức.Cuối cùng, chủ nhiệm nhìn quanh một vòng, lớp học hiện tại không còn chỗ trống, liền quay sang nói với Tô Vũ Trạch: "Bạn học Tô Vũ Trạch, em dọn bàn ghế ra sau, ngồi ở đó tạm thời đã."Tô Vũ Trạch gật đầu, ung dung đi về phía Ngụy Tầm, dọn bàn ghế đến phía sau Ngụy Tầm, ngồi vào chỗ đó.Văn Tiêu Tiêu tò mò hơi quay đầu lại nhìn Tô Vũ Trạch đang ngồi phía sau Ngụy Tầm.Tô Vũ Trạch ngồi sau Ngụy Tầm, lấy bút từ cặp ra chọc chọc vào lưng Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu do dự một lúc, vẫn quay đầu lại. Dù sao cũng là bạn học của Ngụy Tầm, không để ý tới người khác thì không hay lắm.Tô Vũ Trạch dùng giọng thì thầm hỏi: "Tiểu mỹ nữ, ngồi cùng bàn với cái người cứng nhắc lại độc đoán như Ngụy Tầm chắc chắn khó chịu lắm phải không? Hiện tại tôi đến để giải cứu cậu đây, tan học chúng ta đổi chỗ nhé?"Văn Tiêu Tiêu khó xử nhìn cô ấy. Nàng không cảm thấy Ngụy Tầm khó chịu, tuy rằng... hơi bá đạo một chút, nhưng nàng lại rất thích.Gân xanh trên trán Ngụy Tầm giật giật, không chịu nổi nữa. Cô cầm quyển sách lên, gõ mạnh một cái vào đầu Tô Vũ Trạch đang thò tới."Tê —— Ngụy Tầm cậu xuống tay độc ác quá đi." Tô Vũ Trạch nhỏ giọng oán giận.Ngụy Tầm không thèm để ý đến cô ấy, ôm lấy đầu Văn Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói: "Học bài đi, đừng để ý đến cậu ấy."Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm ôm có chút thẹn thùng, nàng khẽ gật đầu, sự chú ý lại quay về việc học.Ồ? Tô Vũ Trạch nghiền ngẫm nhìn hai người phía trước. Không đúng, cực kỳ không đúng.Ngụy Tầm này, trừ một số ít người quen biết đặc biệt lâu, thì đối với ai cũng cùng một thái độ lạnh nhạt. Với cô bạn cùng bàn nhỏ bé, quen biết chưa đến một học kỳ này, cô lại dịu dàng nói chuyện như vậy. Chắc chắn giữa hai người này có gì đó.Thế là Tô Vũ Trạch lấy điện thoại ra, lạch tạch lạch tạch gõ tin nhắn.Ngụy Tầm cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra.Tô Vũ Trạch: Này này này, cậu với cô bạn nhỏ cùng bàn xinh đẹp đó tình huống thế nào? Ngụy Tầm: Cậu đừng có mà bắt nạt cậu ấy.Tớ bắt nạt cậu ấy á? Tô Vũ Trạch bĩu môi ở phía sau. Tô Vũ Trạch: Cậu lúc nào thấy tớ bắt nạt người ta? Cái loại sở thích quái đản đó là cậu mới đúng chứ.Ngụy Tầm nhìn lời Tô Vũ Trạch nói, suy nghĩ một chút, cũng không sai, thế là không phản bác. Ngụy Tầm: Tóm lại, nếu tớ thấy cậu nói lời nào bậy bạ nữa, thì cậu xong đời với tớ.Tô Vũ Trạch: ??? Tớ nói bậy bạ chỗ nào! Tô Vũ Trạch: Còn nữa, lúc trước cậu cảm ơn tớ chuyện gì, cậu còn chưa nói cho tớ biết đâu? Rồi tại sao cậu lại chuyển từ thành phố A đến cái nơi tồi tàn này? Còn nữa...Ngụy Tầm thấy Tô Vũ Trạch lại không thắng được xe câu hổi, cô trực tiếp bật lại chế độ không làm phiền lần nữa, rồi quay sang giải bài thi.Hả? Thấy Ngụy Tầm đã cất điện thoại đi, Tô Vũ Trạch ở phía sau chỉ có thể nổi cơn thịnh nộ trong bất lực.Khó khăn lắm mới kết thúc giờ học, đây là tiết cuối cùng buổi sáng, giờ nghỉ trưa sẽ rất dài.Vừa tan học, Tô Vũ Trạch đã lẻn đến bên cạnh Văn Tiêu Tiêu. "Hello, làm quen chút nha, tớ là Tô Vũ Trạch." Tô Vũ Trạch cười rạng rỡ như hoa, tiến đến trước mặt Văn Tiêu Tiêu, hướng về phía nàng đưa tay ra.Văn Tiêu Tiêu bị sự táo bạo và phóng khoáng của Tô Vũ Trạch làm cho sợ hết hồn, nhưng vì phép lịch sự, nàng vẫn bắt tay với Tô Vũ Trạch."Tô, Vũ, Trạch." Ngụy Tầm nghiến răng hô từng chữ tên Tô Vũ Trạch, nhìn hai bàn tay đang nắm nhau, trong ánh mắt mang theo sát khí.Tô Vũ Trạch vội vàng buông tay ra, lẩm bẩm trong miệng: "Hung dữ gì mà hung dữ."Văn Tiêu Tiêu viết trên giấy: Chào cậu, tớ tên là Văn Tiêu Tiêu. Sau đó đưa giấy cho Tô Vũ Trạch xem.Tô Vũ Trạch gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi trong đầu dấy lên nghi vấn: Sao không trực tiếp nói với mình?"Cậu ấy không thể nói chuyện." Ngụy Tầm nói trước khi Tô Vũ Trạch kịp mở miệng hỏi. Nói xong, cô liếc nhanh xem phản ứng của Văn Tiêu Tiêu, thấy nàng không có phản ứng gì, cô khẽ thở phào."À, ồ, vậy sau này chúng ta cũng chỉ có thể dùng chữ viết để giao tiếp thôi, Tiểu Tiêu Tiêu." Tô Vũ Trạch phản ứng rất nhanh, nét mặt lập tức chuyển từ ngạc nhiên sang tươi cười.Văn Tiêu Tiêu thấy Tô Vũ Trạch tiếp thu tốt chuyện nàng là người câm, tâm trạng vốn hơi thấp thỏm liền lắng xuống, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười."Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho người khác được không." Ngụy Tầm bất mãn nói."Cái này tính là biệt danh gì chứ? Đúng không, Tiểu Tiêu Tiêu?" Tô Vũ Trạch thấy Ngụy Tầm càng bất mãn, cô nàng lại càng muốn tiếp tục thăm dò giới hạn của Ngụy Tầm. Tô Vũ Trạch ngược lại muốn xem rốt cuộc hai người có quan hệ gì.Ngụy Tầm không thèm để ý đến Tô Vũ Trạch, kéo Văn Tiêu Tiêu chuẩn bị đi ăn cơm.Tô Vũ Trạch mặt dày đi theo. "Này này này, chờ tớ với, hai người đi đâu đấy?"Trong phòng học.Diệp Lăng và Hạ Chước Phong còn chưa rời đi. Mặc dù Ngụy Tầm đã kể chuyện cho Diệp Lăng nghe một lần, nhưng cô vẫn muốn nghe Hạ Chước Phong chính miệng kể lại."Tự cậu nói đi, xảy ra chuyện gì." Diệp Lăng vắt chéo hai chân ngồi trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hạ Chước Phong đang khúm núm đứng trước mặt."Không có chuyện gì. Chỉ là sáng nay tớ đi cùng nhân viên trong nhà ra ga tàu hỏa đón khách, thấy đám tài xế xe dù vây quanh một nữ sinh, nên tớ không nhịn được ra tay giúp đỡ thôi." Hạ Chước Phong nói càng lúc càng kiên định. Đây là hành vi thấy việc nghĩa hăng hái làm, đâu phải chuyện gì không thể công khai."Còn gì nữa không?" Giọng Diệp Lăng lạnh nhạt, tiếp tục hỏi."Còn gì?" Còn có gì nữa nhỉ? Đầu óc Hạ Chước Phong bối rối, hôm nay không phải chỉ có chuyện đó thôi sao? Còn có thể có chuyện gì nữa chứ?"Hừ." Diệp Lăng hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Chước Phong một cách lạnh lùng, dường như hôm nay nhất quyết phải bắt cô nói ra một ngọn nguồn nào đó.Hạ Chước Phong lập tức đứng thẳng người, cô vắt óc suy nghĩ."À! Tớ biết rồi!" Mắt Hạ Chước Phong sáng lên.Diệp Lăng đổi chân, nheo mắt lại, nhìn Hạ Chước Phong.Hạ Chước Phong cảm thấy áp lực như núi dưới ánh mắt săm soi của Diệp Lăng. Cô kể lại một loạt chuyện đã xảy ra từ lớn đến nhỏ sau khi cứu Tô Vũ Trạch, Tô Vũ Trạch muốn đặt phòng tốt nhất nhà cô ba ngày, rồi cô giúp Tô Vũ Trạch mua đồ, sau đó nói chuyện với Tô Vũ Trạch và phát hiện Tô Vũ Trạch là học sinh dự thính của trường họ, v.v.Kể xong một hơi, Hạ Chước Phong đều có chút thở không nổi.Nói xong, Hạ Chước Phong mở to mắt long lanh nhìn Diệp Lăng, ưỡn ngực. Lần này cô đã kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí cả chuyện cô đi vệ sinh mấy lần giữa chừng cũng nói ra hết.Diệp Lăng lại cười lạnh một tiếng nữa."Chỉ có nhiêu đó thôi à?"Tâm trạng Hạ Chước Phong lập tức rơi xuống đáy vực, sau lưng cô toát ra cả mồ hôi lạnh. Hả? Mình đều nói hết rồi mà.Diệp Lăng sợ nếu không gợi ý cho Hạ Chước Phong, Hạ Chước Phong sẽ suy nghĩ quá độ dẫn đến tế bào não chết hàng loạt. Cô dùng ngón tay gõ gõ lên màn hình điện thoại đặt trên bàn.Hạ Chước Phong bị tiếng gõ màn hình điện thoại thu hút. Nhớ ra điều gì đó, lập tức cảm thấy cực kỳ chột dạ."Ngạch, tớ, ngạch... Tớ xin lỗi!" Chân Hạ Chước Phong mềm nhũn, cứ thế ngã nhào vào trong ngực Diệp Lăng.Đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn Diệp Lăng, bĩu môi: "Sáng nay trong nhà thực sự bận quá, đầu óc tớ đều nghĩ đến chuyện khách khứa, nên liền quên mất gửi tin nhắn cho cậu."