[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 32: Nụ hôn trên vòng đu quay
Chiếc đu quay chầm chậm bay lên, thu trọn ánh đèn rực rỡ của cả thành phố vào tầm mắt. Không gian trong chiếc đu quay không lớn, hai người ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa hai đầu gối chỉ cách khoảng hai nắm tay. Lần đầu tiên ngồi đu quay, Văn Tiêu Tiêu tràn đầy tò mò. Nàng áp sát vào cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, ánh mắt lấp lánh.Trong mắt Ngụy Tầm ánh lên nụ cười, nhìn nhóc câm", cảm giác như có điều gì đó đang lấp đầy trong tim."Thích không?" Giọng Ngụy Tầm rất nhẹ, tựa như chiếc lá rụng được gió nâng đỡ nhẹ nhàng rơi xuống.Văn Tiêu Tiêu dùng sức gật đầu. Trước đây nàng chỉ xem những cảnh sắc này trên mạng, không ngờ khi tận mắt chứng kiến lại xa hoa lộng lẫy và lay động lòng người đến thế.Ngụy Tầm nhìn đôi mắt Văn Tiêu Tiêu, ánh đèn thành phố phản chiếu trong đồng tử nàng như những vì sao, thật đẹp. Ngụy Tầm nhất thời nhìn đến ngây người.Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm nhìn mình không chớp mắt, nàng đẩy nhẹ đầu gối Ngụy Tầm một cái. Lúc này Ngụy Tầm mới phục hồi tinh thần, trêu chọc: "Cảnh đẹp nhưng người còn đẹp hơn, đặc biệt là khi mặc bộ thủy thủ thì càng đẹp."Sau đó cô giơ điện thoại lên, "tách" một tiếng, lại chụp thêm một bức ảnh của Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu xấu hổ đứng dậy định ngăn cản máy ảnh của Ngụy Tầm. Chiếc đu quay bỗng nhiên lắc lư, Văn Tiêu Tiêu ngay lập tức mất thăng bằng, đổ người về phía trước.Ngụy Tầm thấy vậy liền đưa tay ôm lấy nàng.Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt, chen chúc bên cạnh Ngụy Tầm. Nàng phát hiện tay Ngụy Tầm vẫn còn đặt ở eo mình, Văn Tiêu Tiêu không tự nhiên kéo kéo vạt váy. Cả hai người đột nhiên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của đối phương."Cái đó..." Ngụy Tầm vừa định nói điều gì đó thì bị tiếng pháo hoa đột nhiên nở rộ ở xa đánh gãy.Cả hai đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ. Khoang cabin của họ lúc này vừa vặn chuyển đến đỉnh cao nhất. Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, chiếu sáng toàn bộ công viên giải trí. Ngụy Tầm nhìn đến xuất thần, hoàn toàn quên đi sự ngượng ngùng vừa xảy ra.Văn Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng màu đỏ của Ngụy Tầm, trái tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Nàng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, chầm chậm tiến lại gần môi Ngụy Tầm.Lúc này Ngụy Tầm mới nhớ ra hình như Văn Tiêu Tiêu muốn nói gì đó với cô, cô quay đầu lại. Môi Văn Tiêu Tiêu lướt qua khóe môi, cuối cùng chạm vào má cô.Hơi thở ấm áp phả vào mặt Ngụy Tầm, cảm giác mềm mại khiến cô giật mình. Cô đột ngột rụt người lại, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cả người lập tức đỏ bừng.Văn Tiêu Tiêu cũng không ngớ sẽ phát sinh tình huống này. Đôi mắt nàng xinh đẹp ướt át, tất cả dũng khí vừa có đều tan biến. Nàng quay đầu đi, mặt cũng đỏ thấu.Tay Ngụy Tầm vẫn còn đặt ở eo Văn Tiêu Tiêu, hơi ấm từ vòng eo mềm mại truyền đến làm lòng bàn tay cô như bị thiêu đốt. Cô khẽ cử động ngón tay.Đu quay chầm chậm hạ xuống, pháo hoa đã bắn xong. Hai người rõ ràng ngồi sát cạnh nhau, nhưng lại ngượng ngùng quay đầu đi, không ai dám nhìn ai."Cái đó..." Mãi đến khi đu quay hạ xuống hơn nửa, Ngụy Tầm mới lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu. Nếu không phải xung quanh hai người lúc này đủ yên tĩnh, Văn Tiêu Tiêu còn chưa chắc nghe thấy Ngụy Tầm nói."Vừa nãy, xin lỗi." Ngụy Tầm đầu óc rối bời, lắp bắp nói một câu chẳng đâu vào đâu.Văn Tiêu Tiêu khẽ lắc đầu, mặt nàng nóng ran. Kể từ khi ở cạnh Ngụy Tầm, mặt nàng cứ động một chút là đỏ lên.Bàn tay đang đặt ở eo nàng thỉnh thoảng cử động, Văn Tiêu Tiêu khó chịu vặn vẹo eo một chút. Lúc này Ngụy Tầm mới giật mình nhận ra tay mình vẫn còn đặt trên eo nhóc câm, như bị lửa nóng, cô nhanh chóng thu tay lại.Xuống khỏi đu quay. Ngụy Tầm không dám nắm tay Văn Tiêu Tiêu nữa, cả hai đi sát bên nhau về phía cổng ra của công viên.Trời đã tối, cổng công viên hầu như không còn taxi, chủ yếu là xe cá nhân và xe dù. May mắn là Ngụy Tầm đã chuẩn bị trước, ở trên đu quay cô đã đoán trước tình huống này và đặt xe qua mạng từ trước để đón họ.Hai người đứng bên lề đường đợi xe. Ngụy Tầm sờ sờ má mình, nhớ lại cảm giác và hơi ấm trên đu quay, trong lòng cô ngọt ngào như vừa ăn mứt hoa quả. Cô liếc nhìn Văn Tiêu Tiêu, nàng hơi quay đầu đi, đang nhìn dòng xe cộ bên đường. Ánh mắt cô hạ xuống, nhìn bàn tay tinh tế buông xuống bên chân Văn Tiêu Tiêu. Ngụy Tầm không kìm được, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào.Bề ngoài Văn Tiêu Tiêu tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng nàng đã binh hoang mã loạn. Nàng nhìn dòng xe cộ chỉ để cố gắng giữ bình tĩnh. Cảm nhận được người bên cạnh đang dùng ngón tay chạm vào tay mình, Văn Tiêu Tiêu nghĩ Ngụy Tầm muốn nắm tay nàng.Tai nàng đỏ thêm vài phần, lưỡi nàng chạm lên đỉnh hàm, chủ động nắm lấy tay Ngụy Tầm. Mặt nàng vẫn hơi quay đi, nhìn về phía dòng xe cộ.Ngụy Tầm quay đầu hơi kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ mặt, nở một nụ cười, cô dùng sức nắm chặt tay Văn Tiêu Tiêu. Tay của hai người đều ấm áp, trong đêm tối se lạnh, mang lại cảm giác khiến người ta an tâm.Chiếc xe đã đặt trước nhanh chóng đến, hai người lên xe. Tim Ngụy Tầm vẫn còn đập rất nhanh, nhưng đã đỡ hơn nhiều. Cô quay đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu, cố nén niềm vui sướng dâng trào làm giọng cô trầm xuống: "Hôm nay chúng ta chơi đến hơi muộn, chắc không kịp nhuộm tóc rồi.""Ngày mai nhuộm vậy."Đây là điều Ngụy Tầm đã hứa với Văn Tiêu Tiêu, cô chắc chắn sẽ làm được.Văn Tiêu Tiêu gật đầu."Nhưng mà..."Lòng Văn Tiêu Tiêu lại treo lơ lửng bởi sự ngập ngừng của Ngụy Tầm. Mỗi lần Ngụy Tầm nói vậy là lại có chuyện không hay."Nhưng mà mình thực sự tò mò, rốt cuộc chủ nhiệm đã hứa với cậu điều gì mà khiến cậu phải khuyên mình nhuộm lại tóc?" Ngụy Tầm nheo mắt nhìn Văn Tiêu Tiêu, lời nói ẩn chứa sự tò mò.Văn Tiêu Tiêu nghe câu hỏi tiếp theo của Ngụy Tầm thì phần nào yên tâm, Ngụy Tầm không đưa ra điều kiện quá đáng nào nữa. Nàng vén tóc mai ra sau tai, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Nàng nhớ lại ngày hôm đó chủ nhiệm gọi nàng vào văn phòng..."Tiêu Tiêu, cô không ép buộc em khuyên Ngụy Tầm nhuộm lại tóc đâu. Chỉ là thật sự, bên phía lãnh đạo, cô có áp lực."Chủ nhiệm mặt đầy ưu phiền, đỡ trán. Có vẻ áp lực từ lãnh đạo rất lớn. Văn Tiêu Tiêu đan hai tay vào nhau, đặt giữa hai chân. Mặt nàng lộ vẻ khó xử. Chủ nhiệm là một giáo viên rất tốt với nàng, nếu là chuyện khác, nàng chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp chủ nhiệm lúc khó khăn. Nhưng liên quan đến Ngụy Tầm, nàng lại có chút không muốn.Chủ nhiệm lén nhìn biểu cảm của Văn Tiêu Tiêu. Khi cảm xúc đã đúng mức, lúc này là lúc đưa ra điều kiện: "Tiêu Tiêu, em biết cứ sau mỗi kỳ thi lớn chúng ta lại đổi chỗ một lần đúng không?" Chủ nhiệm chậm rãi nói.Văn Tiêu Tiêu gật đầu. Chỗ ngồi được xếp dựa trên thành tích. Chủ nhiệm sẽ cho mười học sinh có thành tích tốt nhất tự chọn chỗ, chỗ còn lại giáo viên sẽ xếp theo nguyên tắc bổ sung lẫn nhau dựa trên thành tích và mối quan hệ trong lớp. Nói đến đây, Văn Tiêu Tiêu lại có chút lo lắng, sau kỳ thi cuối kỳ, không biết có còn được ngồi cùng Ngụy Tầm không. Mặc dù thành tích của nàng rất tốt, nhưng Ngụy Tầm... Cô hầu như không nghe giảng, luôn làm việc riêng, nàng không biết thành tích của Ngụy Tầm rốt cuộc thế nào."Em giúp cô khuyên nhủ Ngụy Tầm, bảo em ấy nhuộm lại tóc. Nếu thành công, mỗi lần xếp chỗ cô sẽ xếp hai em ngồi cùng nhau. Nếu như không thành công, lần xếp chỗ tiếp theo cô vẫn xếp hai em ngồi cùng nhau.""Em chỉ cần giúp cô khuyên em ấy thôi, không ép buộc, được không?" Chủ nhiệm ngữ khí nhẹ nhàng.Văn Tiêu Tiêu nghe điều kiện này mà trong lòng động lòng một cách đáng xấu hổ. Nàng muốn được ngồi cùng Ngụy Tầm. Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Văn Tiêu Tiêu khó khăn gật đầu.Và thế là xảy ra những chuyện sau đó."Nhóc câm?" Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu không phản ứng, gọi nàng một tiếng. Giọng nói quen thuộc lập tức kéo Văn Tiêu Tiêu từ ký ức về hiện tại.Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Tầm, nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó làm một thủ ngữ: Bí mật."Hay lắm, nhóc câm, cậu còn giấu chuyện của mình cơ đấy!" Ngụy Tầm nhào tới cù lét Văn Tiêu Tiêu để bày tỏ sự bất mãn của mình.Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm chọc ghẹo đến mức co ro vào góc tối trong xe. Lùi nữa thì sẽ chạm vào cửa xe. Thế là nàng chống cự lại sự tấn công của Ngụy Tầm. cũng nhào lên cù lét chỗ nhạy cảm của Ngụy Tầm. Hai người đùa giỡn trong xe.Tài xế ngồi phía trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp đang vui đùa, trong lòng cảm thán: Tuổi trẻ thật tốt!Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở cổng trường. Ngụy Tầm bảo tài xế đưa nhóc câm đến trường trước, rồi mới đưa cô về.Văn Tiêu Tiêu mở cửa xe bên kia xuống, Ngụy Tầm cũng xuống theo. Cô đưa chiếc điện thoại đã ở trong túi mình cả ngày cho Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu vỗ đầu một cái, nàng suýt nữa đã quên mất điện thoại."Ngày mai gặp nhé." Ngụy Tầm xoa tóc Văn Tiêu Tiêu, dịu dàng nói.Ngày mai gặp, câu nói này thật hay, Văn Tiêu Tiêu nghĩ. Văn Tiêu Tiêu không nỡ gật đầu, rồi chầm chậm đi vào cổng trường.Đứng ở cổng trường, Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu đã vào trong, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm, lên xe về nhà.Về đến nhà chưa được bao lâu. Điện thoại đã "ting ting" một tiếng.Ngụy Tầm cầm điện thoại, thấy người gửi là "Tiểu mọt sách". Lòng cô nở hoa vì vui sướng. Luyến tiếc mình đến vậy sao? Mới có một lát đã gửi tin nhắn rồi.Tiểu mọt sách: Cậu về đến nhà chưa?Ngụy Tầm gõ: Đến rồi.Đối phương im lặng một lúc, rồi mới trả lời.Tiểu mọt sách: Ồ, mình cũng về đến ký túc xá rồi.Nhìn câu trả lời vô nghĩa này, Ngụy Tầm nhướng mày. Cậu mà không về đến ký túc xá mới là lạ.Ngụy Tầm: Nhóc câm, có ai nói với cậu chưa, cậu thực sự không biết cách nói chuyện phiếm chút nào.Đối phương hiển thị đang nhập, sau đó... năm phút vẫn chưa thấy gửi đi.Ngụy Tầm ngồi trên sofa, tưởng tượng nhóc câm đang ngồi trên giường suy nghĩ mãi không biết gửi tin nhắn thế nào, cô vui vẻ cười. Trong lòng cô nảy ra một ý đồ xấu.Cô gửi một tin nhắn nữa: Lần sau muốn nói thì phải nói là năm phút không thấy cậu, mình nhớ cậu muốn chết rồi.Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy tin nhắn này, tay nàng run lên, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, may mà rơi xuống giường, không rơi xuống đất. Nàng nhặt điện thoại lên, đoạn tin nhắn dài vừa soạn đã vô tình gửi đi.Xong rồi! Đầu óc Văn Tiêu Tiêu trống rỗng, Ngụy Tầm chắc chắn sẽ nghĩ nàng thật làm màu đi.Tiểu mọt sách: Ngụy Tầm, thực sự rất cảm ơn cậu. Hôm nay mình đặc biệt vui vẻ, cậu đã cho mình trải nghiệm nhiều thứ mà trước đây mình chưa từng thử: lần đầu tiên mặc bộ thủy thủ, lần đầu tiên chơi tàu lượn siêu tốc, lần đầu tiên vào nhà ma, lần đầu tiên... ngồi đu quay. Mìn thực sự rất vui. Sau này mình kiếm được tiền, nhất định sẽ đưa cậu đi ăn nhiều món ngon và chơi nhiều trò thú vị.Ngụy Tầm cầm điện thoại đọc tin nhắn này, cảm thấy có chút đau lòng. Cô trả lời một cách đùa cợt: Sau này còn rất nhiều lần đầu tiên chờ cậu!Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy tin nhắn trả lời của Ngụy Tầm, nàng áp điện thoại vào ngực, trong lòng ấm áp.Tiểu mọt sách: Bộ thủy thủ ngày mai giặt sạch chắc là không kịp khô, mình sẽ giặt sạch sẽ rồi mang trả cậu vào ngày mốt.Ngụy Tầm: Không cần trả, mình tặng cậu.Tiểu mọt sách: Như vậy sao được!Ngụy Tầm: Bộ quần áo này mình mặc không vừa nữa, cậu mặc vừa lắm.Tiểu mọt sách: Vậy cũng không được.Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu không thích chiếm lợi của người khác, nên cô trả lời: Vậy thì đến lúc đó cậu trả lại mình đi.Dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội để nhóc câm mặc, Ngụy Tầm thầm nghĩ.Văn Tiêu Tiêu lúc này mới chịu bỏ cuộc. Hai người trò chuyện một lúc lâu, đến khuya Ngụy Tầm mới miễn cưỡng kết thúc cuộc trò chuyện với nhóc câm.Nghĩ đến hình ảnh nhóc câm mặc bộ thủy thủ hôm nay, Ngụy Tầm mở album ảnh, nhấn lưu trữ những bức ảnh cô đã chụp.Ừm, cô quyết định sẽ cảm ơn cô bạn hồi cấp hai đã tặng bộ thủy thủ này.Sau đó là giao diện tin nhắn của người bạn.Cô gửi đi tin nhắn: Cảm ơn.Người bạn trả lời ngay lập tức: ?Ngụy Tầm đặt điện thoại ở chế độ không làm phiền rồi chuẩn bị đi tắm. Chỉ còn lại người bạn bị Ngụy Tầm làm cho tò mò vẫn liên tục gửi tin nhắn cho cô.Người bạn: ??? Người bạn: Cảm ơn chuyện gì? Người bạn: Người đâu? Người đâu? Người đâu? Người bạn: Ngụy Tầm cậu đâu rồi? Lại đi chơi mất tích nữa đúng không. Chuyện cậu đột ngột rời thành phố A tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy? Người bạn: A a a Ngụy Tầm đồ khốn kiếp trả lời tin nhắn tớ ngay! Người bạn: Đồ khốn kiếp cậu đang ở đâu? Tớ muốn bay đến tìm cậu!Đáng tiếc Ngụy Tầm đã đi tắm rồi, không thấy được tin nhắn.Thứ Ba.Ngụy Tầm làm đúng lời hứa, nhuộm lại tóc. Cô còn cắt bớt tóc đi một chút. Với mái tóc đen, Ngụy Tầm trông bớt sắc sảo hơn, cả người khí chất dịu dàng đi rất nhiều. Lúc không cười thì thanh lãnh, lúc cười thì rất ôn nhu. Mọi người nhìn Ngụy Tầm, điểm chú ý dần dần chuyển từ tóc sang gương mặt cô. Gương mặt thanh thoát, sạch sẽ đến mức trong suốt. Đôi mắt rất sáng, nhưng mang theo chút công kích, khiến người ta luôn không dám nhìn thẳng. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ thắm. Cả lớp lại một lần nữa cảm thán trước vẻ đẹp của Ngụy Tầm.Văn Tiêu Tiêu cũng nhìn đến ngây người.Ngụy Tầm cúi người, ghé sát mặt mình vào mặt Văn Tiêu Tiêu, giọng nói hơi cao lên, cười híp mắt hỏi: "Nhóc câm, mình đẹp không?"Văn Tiêu Tiêu ngây ngốc gật đầu. Ngụy Tầm thật sự rất xinh đẹp, dù là kiểu tóc nào đi nữa."Mình đã thành thật nhuộm lại tóc rồi, cậu khen thưởng mình chút đi?" Ngụy Tầm xoay bút, ghé sát tai Văn Tiêu Tiêu nói.Hơi thở ấm áp phả vào tai rất ngứa, Văn Tiêu Tiêu hơi rụt người lại."Khen thưởng mình một chút đi mà, mình ngoan như vậy," Ngụy Tầm lại nói, cúi đầu nhìn nàng.Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt. Rõ ràng là nàng đã đánh đổi bằng việc mặc bộ thủy thủ.Tuy nhiên, Văn Tiêu Tiêu nghe thấy Ngụy Tầm nũng nịu vẫn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, nhưng nàng thực sự không nghĩ ra có gì mà nàng có thể thưởng cho Ngụy Tầm.Đúng lúc Ngụy Tầm nghĩ Văn Tiêu Tiêu không định trả lời mình thì Văn Tiêu Tiêu viết một câu lên giấy và đưa qua.Trên giấy viết ngay ngắn: Cậu muốn phần thưởng gì.Ngụy Tầm sững sờ. Cô thực sự không nghĩ đến phần thưởng gì, chỉ thuận miệng nói thôi. Một ý định trêu chọc nảy lên trong đầu cô: "Cậu nói một câu 'Thích Ngụy Tầm nhất'."Với sự hiểu biết của Ngụy Tầm về nhóc câm, nàng nghe câu này chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.Đúng như dự đoán, Văn Tiêu Tiêu lập tức quay đầu đi, rút tờ giấy lại. Nhìn vành tai đỏ bừng ẩn hiện trong tóc của nhóc câm, Ngụy Tầm nén cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.Cô tiếp tục thỉnh thoảng đâm đâm "quấy rầy" Văn Tiêu Tiêu học. Văn Tiêu Tiêu bị đâm đến phiền, quay đầu lườm cô một cái. Chà, bây giờ lá gan nhóc câm càng ngày càng lớn rồi. Ngụy Tầm trái lại càng hăng say trêu chọc.Cuối cùng, phần thưởng vẫn không được giải quyết.Còn hai ngày nữa là đến đợt kiểm tra của cấp trên. Nhìn mái tóc đen của Ngụy Tầm, chủ nhiệm có thể nói là cảm động đến "rơi nước mắt", cuối cùng tiền thưởng của cô cũng được bảo toàn.Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, không khí học tập trong lớp trở nên căng thẳng. Ngụy Tầm xoay bút, nhìn sách vở trên bàn, cảm thấy vô vị.Đột nhiên, một tờ giấy được đưa sang từ bên cạnh. Đây đã trở thành ám hiệu giao tiếp nhỏ giữa hai người. Vì không thích bị người khác nhìn chằm chằm khi ra ký hiệu tay, nên phần lớn thời gian hai người vẫn dùng giấy bút để giao tiếp.Trên giấy viết: Ngụy Tầm cậu không cần học sao? Lỡ thành tích thi kém thì cha mẹ cậu có mắng cậu không?Ngụy Tầm quay đầu lại, thấy Văn Tiêu Tiêu đang tò mò nhìn mình. Cô mở nắp bút, viết lên giấy: Không đâu. Về mặt học tập, cô xưa nay chưa bao giờ để cha mẹ phải lo lắng. Ngụy Tầm, ngoài việc hơi phản nghịch, các mặt khác đều thuộc dạng "con nhà người ta".Đột nhiên, Ngụy Tầm nổi lên ý muốn so tài. Cô biết Văn Tiêu Tiêu học rất giỏi, là thủ khoa của khối. Vì thế cô viết thêm một câu: Hay là chúng ta so tài trong kỳ thi giữa kỳ đi?Văn Tiêu Tiêu viết trả lời: So gì?Ngụy Tầm: Thi giữa kỳ thì so gì nữa, so thành tích chứ.Văn Tiêu Tiêu không hề khinh thường Ngụy Tầm, người mà ngày thường cà lơ cà phất. Nàng nhìn Ngụy Tầm, cảm thấy có điều gì đó mờ ám.Quả nhiên, Ngụy Tầm lại viết: Đã là so tài thì phải có chút gì đó, nếu không thì chán lắm. Sau đó cô nhìn Văn Tiêu Tiêu một cái, tiếp tục viết: Nếu như mình thắng, cậu đồng ý với mình một điều kiện. Nếu như mình thua, mình đồng ý với cậu một điều kiện.Văn Tiêu Tiêu hỏi: Điều kiện gì?Ngụy Tầm vuốt cằm suy nghĩ một chút, thực sự chưa nghĩ ra điều kiện gì, thế là viết: Chưa nghĩ ra, đến lúc đó nói sau.Văn Tiêu Tiêu không tự tin ở những phương diện khác, nhưng về học tập, nàng vẫn khá tự tin. Vì thế nàng đồng ý với cuộc cá cược này.Nàng viết trả lời: Được.Ngụy Tầm giật lấy tờ giấy, viết bốn chữ xuống chính giữa tờ giấy: Thỏa thuận cá cược. Sau đó cẩn thận gấp lại, nói: "Đây là bằng chứng xác nhận cuộc cá cược nhé, đến lúc đó thắng không được nuốt lời." Rồi cô cất tờ giấy vào ngăn kéo của cặp sách.Văn Tiêu Tiêu nghiêm túc gật đầu, trong mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực. Có người so tài, nàng lại càng có động lực học tập hơn.Nhóc câm là một đối thủ thực sự mạnh. Ngụy Tầm không chắc chắn hoàn toàn có thể thắng nàng, nhưng thi đấu thì phải có tính thử thách mới thú vị.Nhìn chồng sách giáo khoa mới chưa mở phía trước, Ngụy Tầm chỉnh lại thần sắc, bắt đầu nghiêm túc học tập.Những học sinh thường ngày không thích học, thấy ngay cả Ngụy Tầm cũng đang đọc sách, trong lòng dấy lên cảm giác nguy hiểm. Họ cũng bị ảnh hưởng và bắt đầu học theo. Trong một thời gian, Lớp 1 trở thành lớp có không khí học tập nồng nhiệt nhất toàn khối.Sau đó, khi cấp trên đến thị sát, họ vừa vặn thấy cảnh cả lớp 1 đều nghiêm túc học bài, và đã đặc biệt khen ngợi lớp. Chủ nhiệm nhờ đó nhận được một khoản tiền thưởng kếch xù, vui như nở hoa.Ở xa tận thành phố A, Tô Vũ Trạch bắt chéo chân đung đưa nhìn tin nhắn trên điện thoại không có bất kỳ phản hồi nào, cô đã tức đến mức bụng đầy khí.Nếu ai chọc vào lúc này, chắc chắn sẽ nổ tung.Tô Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay cho Ngụy Tầm, lão nương coi cậu như chị em, cậu lại coi lão nương như người qua đường.""Tiểu thư, đồ cô cần đã chuẩn bị xong rồi." Bảo mẫu đặt những món đồ lên bàn lớn trong phòng khách. Trên bàn là những món quà quý giá.Tô Vũ Trạch tối qua bị tức đến chết rồi. Thực sự không thể chịu đựng nổi, hôm nay cô đã cho người đi mua một ít lễ vật, chuẩn bị đến thăm nhà bác trai bác gái. Mục đích sao, tất nhiên là để hỏi đồ khốn Ngụy Tầm đã chạy đi đâu. Sớm hôm nay cô đã hỏi mẹ, mẹ Ngụy Tầm hôm nay chắc là không đi làm, đang nghỉ ở nhà.Quả nhiên trời cũng giúp mình, Tô Vũ Trạch tức tối nghĩ. Đợi đấy, Ngụy Tầm.Ngụy Tầm đang giải đề đột nhiên hắt xì một cái. Cô xoa mũi, tự hỏi, ai đang lén lút mắng mình thế. Cô đứng dậy vươn vai. Để nhanh chóng lấy lại trạng thái làm bài, cô đã giải đề cả ngày, vai và eo đều hơi mỏi.Cô nhìn nhóc câm vẫn đang đọc sách, nghĩ thầm, nhóc câm ngày nào cũng giải đề như vậy, cơ thể không khó chịu sao?Nghĩ vậy, Ngụy Tầm trực tiếp hỏi: "Nhóc câm, cậu ngày nào cũng ngồi đọc sách như vậy, eo không đau sao?"Văn Tiêu Tiêu sờ sờ eo mình, lắc đầu, nàng không thấy mỏi. Hả? Chẳng lẽ eo mình có vấn đề? Ngụy Tầm nghi ngờ cúi đầu nhìn eo mình, sờ sờ, cơ bụng rõ ràng, vẫn ổn mà. Chắc chắn là nhóc câm ngày nào cũng giải đề nên đã quen rồi, tuyệt đối không phải eo mình có vấn đề, Ngụy Tầm nghĩ.Buổi tối về đến nhà. Ngụy Tầm nhận được tin nhắn của mẹ. Hơi phiền phức, chắc chắn lại là những lời quan tâm hư tình giả ý đó. Ngụy Tầm cau mày nhìn người gửi. Nhưng vẫn mở ra xem.Mẹ: Tầm Tầm, hôm nay bạn con đến nhà mình tìm con.Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Ngụy Tầm. Cô lập tức gõ tin nhắn hỏi: Ai ạ?Mẹ: Tiểu Trạch đó, bạn học cấp hai của con.Sự nghi vấn trong đầu Ngụy Tầm càng nhiều. Tô Vũ Trạch? Cái tên này không phải đi du học rồi sao? Về từ lúc nào. Cô đột nhiên nhớ đến tin nhắn gửi cho Tô Vũ Trạch tối hôm đó. Không lẽ là vì chuyện đó.Cô mở điện thoại, trượt đến giao diện trò chuyện với Tô Vũ Trạch. Cô đã bật chế độ không làm phiền, có 99+ tin nhắn chưa đọc. Ngụy Tầm không nói nên lời. Tô Vũ Trạch tên này sao mà lắm lời thế.Khoan đã? Ngụy Tầm đột nhiên phản ứng lại. Mẹ cô không nói địa chỉ cho Tô Vũ Trạch chứ? Cô lập tức gửi tin nhắn cho mẹ, hỏi: Mẹ, mẹ nói địa chỉ hiện tại của con cho cậu ấy rồi sao?Mẹ: Nói rồi. Con bé bảo muốn đến tìm con chơi. Người ta từ nước ngoài xa xôi về tìm con, con và người ta phải hòa thuận với nhau chứ.Ngụy Tầm ôm trán, chuyện này rắc rối rồi. Cô tùy tiện nói vài câu với mẹ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.Cô mở giao diện trò chuyện với Tô Vũ Trạch, bên trong tràn ngập những lời lẽ điên rồ theo phong cách Tô thị. Lúc thì đồ khốn nạn, lúc lại biến thành bé yêu, lúc lại thành người độc ác... Tóm lại, 100 tin nhắn có 100 giọng điệu khác nhau. Ngụy Tầm phớt lờ những tin nhắn trước đó của Tô Vũ Trạch, trượt đến cuối.Cô gửi tin nhắn: Tô Vũ Trạch, cậu tốt nhất đừng đến.Bên kia trả lời ngay lập tức: Ngụy Tầm!!! Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tin nhắn của tớ!Theo sau là một loạt tin nhắn trách móc. Ngụy Tầm chọn tiếp tục lờ đi.Tô Vũ Trạch: Không được đâu, tớ đang trên đường rồi, ngày mai sẽ đến nơi. Sẽ dự thính ở lớp cậu hai ngày nhé.Đầu Ngụy Tầm lại lớn thêm. Cô sợ nhất tính cách này của Tô Vũ Trạch: nghĩ gì làm nấy, hành động lại cực kỳ mạnh mẽ.Ngụy Tầm: ...Quên đi, cậu muốn đến thì đến đi, đến nơi không được nói lung tung đấy.Tô Vũ Trạch: Tớ nói lung tung á? Cậu khi nào gặp tớ nói lung tung? Tô Vũ Trạch: Còn nữa, sao cậu lại đột ngột chuyển từ A Trung đến cái nơi tồi tàn đó? Chuyện quan trọng như vậy mà không nói với tớ, còn coi tớ là bạn không hả! Ngụy Tầm: Chuyện này kể ra dài lắm, dù sao thì cậu muốn đến tớ cũng cản không được. Đến lúc đó rồi nói sau. Ngụy Tầm: À đúng rồi, cậu có chỗ ở chưa? Tô Vũ Trạch: Hì hì, chưa có. Chỗ cậu không phải còn phòng sao, tớ ở nhờ hai ngày thôi. Ngụy Tầm cạn lời, trả lời: Chỗ tớ chỉ có một cái giường thôi. Tô Vũ Trạch: Tớ mặc kệ, tớ phải ở chỗ cậu! Giấu giấu giếm giếm gì chứ, còn không cho tớ ở nhờ!Ngụy Tầm biết tính cách của tên này, không đạt mục đích thì không bỏ cuộc. Cô đỡ trán, đầu hơi đau. Xem ra ngày mai chỉ có thể gọi người dọn dẹp phòng để đồ thôi.Ngụy Tầm lại chuyển thông báo trò chuyện của Tô Vũ Trạch sang chế độ không làm phiền. Nếu không, nói chuyện với tên này sẽ không dứt.Sau đó, cô mở giao diện liên lạc của "Tiểu mọt sách".Nhìn những tin nhắn trò chuyện đêm qua, cơn đau đầu vì tức giận của Ngụy Tầm dịu đi rất nhiều, lòng cô mềm mại.Ngụy Tầm gửi một tin nhắn: Ngủ chưa?Tiểu mọt sách: Vẫn chưa.Ngụy Tầm: Đang làm gì thế?Tiểu mọt sách: Đọc sách.Khuya rồi mà vẫn còn đọc sách, mắt không mỏi sao.Ngụy Tầm: Ngủ sớm một chút.Tiểu mọt sách: Ừm...Cô ném điện thoại sang một bên, đi ra ban công, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.Bầu trời ở thị trấn nhỏ này sạch sẽ hơn nhiều so với thành phố A. Không có nhiều nhà cao tầng, chỉ toàn là những ngôi nhà thấp một, hai, ba, bốn tầng, xếp thành từng mảng. Màn đêm đen treo đầy sao, ôm lấy ánh trăng.Ngụy Tầm bất giác suy nghĩ. Mọi người đều hỏi cô tại sao lại chuyển từ thành phố A đến thị trấn nhỏ này. Bản thân cô cũng chợt thấy hơi mơ hồ.Thành phố A có gì tốt chứ? Xa hoa lộng lẫy? Cuộc sống xa hoa đúng là quyến rũ, nhưng đồng thời, cũng phải đối mặt với nhiều điều giả dối hơn. Nghĩ đến những gương mặt giả tạo xung quanh mình trước đây, Ngụy Tầm liền cảm thấy buồn nôn.Trong đầu cô hiện lên những người cô quen biết ở thị trấn nhỏ, những chuyện đã trải qua. Mặc dù vẫn có một vài điều không hài lòng, nhưng tổng thể vẫn tốt đẹp.Nghĩ đến nhóc câm.Ngụy Tầm quay người lại, trên mặt cô một lần nữa nở nụ cười. Nghĩ nhiều như thế làm gì, cô chỉ biết, cuộc sống hiện tại của cô rất vui vẻ!