[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 31: Nhóc câm mặc đồng phục thủy thủ
Thời gian thoáng một cái đã trôi qua.Trong lúc đó, chủ nhiệm đã tìm gặp Văn Tiêu Tiêu một lần, hỏi nàng về việc nhờ giúp đỡ lần trước như thế nào rồi. Văn Tiêu Tiêu trả lời một cách mơ hồ, dù sao Ngụy Tầm vẫn chưa nhuộm lại tóc, đợi Ngụy Tầm nhuộm lại rồi nói cũng không muộn.Chủ nhiệm có chút thất vọng, cho rằng Văn Tiêu Tiêu không thể thuyết phục được Ngụy Tầm. Trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ nếu hiệu trưởng hỏi, cô nên trả lời thế nào.Cuối cùng, thứ Bảy cũng đến. Ngày mai có thể đi công viên trò chơi với nhóc câm, Ngụy Tầm chống cằm, vui vẻ nghĩ. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại. Ừm, nhóc câm chắc cũng sắp đến rồi.Ngụy Tầm và Văn Tiêu Tiêu đã hẹn hôm nay đến nhà cô để tìm hiểu về công việc làm thêm.Cốc cốc.Tiếng gõ cửa vang lên, Ngụy Tầm đứng dậy đi mở cửa.Văn Tiêu Tiêu đeo cặp sách, hai tay kéo dây đeo, đứng ở cửa, rụt rè nhìn Ngụy Tầm. Thấy Ngụy Tầm mở cửa, nàng hé mắt nhìn qua khe cửa, xem trong nhà còn có ai không.Ngụy Tầm nhìn dáng vẻ ngó dáo dác này của nhóc câm, cô tránh sang một bên, để lộ không gian trong nhà. Văn Tiêu Tiêu bị hành động này của Ngụy Tầm làm cho giật mình, né sang bên cạnh.Trông như một con thỏ con, Ngụy Tầm bật cười trước vẻ hoảng hốt đó của Văn Tiêu Tiêu: "Trong nhà không có ai đâu."Nỗi lo lắng của Văn Tiêu Tiêu rơi xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng có chút thắc mắc, cha mẹ Ngụy Tầm thường xuyên không có ở nhà sao?"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Vào đi chứ." Ngụy Tầm lấy đôi dép lê mà cô đã cố ý chuẩn bị riêng cho nhóc câm từ tủ giày ra, đặt xuống đất.Đôi dép có hình con thỏ mắt đỏ. Thật phù hợp với hình tượng của nhóc câm hôm nay, Ngụy Tầm nghĩ.Văn Tiêu Tiêu lúc này mới phản ứng, bước vào, thay dép lê. Đôi dép vừa chân, số đo cũng đúng, hình dáng cũng rất hợp."Sao cậu lại đeo cặp sách đến?" Lúc nãy Ngụy Tầm chỉ chú ý đến phản ứng của nhóc câm mà không để ý nàng còn đeo cặp.Văn Tiêu Tiêu đặt đôi giày đã thay ngay ngắn xuống đất, rồi lấy từ trong cặp ra thứ nàng mang đến: một cuốn từ điển tiếng Anh siêu dày. Đây là phần thưởng mà giáo viên tiếng Anh đã tặng thêm cho Văn Tiêu Tiêu sau khi nàng giành giải nhất trong cuộc thi viết tiếng Anh hồi cấp hai.Ngụy Tầm cầm cuốn từ điển, ước lượng thử. Nặng thật, cuốn từ điển trông có vẻ đã được dùng rất nhiều, một vài trang còn bị quăn mép. Nhìn những vết trên trang sách, Ngụy Tầm nghĩ thầm, thành tích tiếng Anh của nhóc câm không phải tự nhiên mà có.Cô trả lại từ điển cho Văn Tiêu Tiêu, rồi dẫn nàng vào thư phòng, bắt đầu vào việc chính.Ngụy Tầm hướng dẫn Văn Tiêu Tiêu các thao tác cơ bản trên máy tính. Trước khi Văn Tiêu Tiêu đến, cô đã nhận một đơn hàng đơn giản trên một trang web, là dịch bài tập tiếng Anh cho học sinh, khá đơn giản và chỉ có hai trang.Văn Tiêu Tiêu rất thông minh, nhanh chóng học được cách thao tác.Sau khi dạy xong cho Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm lùi sang một bên, quan sát nàng thao tác trên máy tính. Tuy rằng chưa thành thạo nhưng các thao tác đều rất chính xác. Cô gái ngồi trên ghế máy tính, hai mắt chăm chú nhìn màn hình, cẩn thận gõ bản dịch của mình. Khi gặp từ ngữ chuyên ngành, nàng thỉnh thoảng mở từ điển ra tra.Toàn thân nhóc câm toát ra sự nghiêm túc. Ngụy Tầm luôn bị sự nghiêm túc này của nhóc câm mê hoặc.Thấy Văn Tiêu Tiêu đã hoàn toàn đắm chìm vào công việc, Ngụy Tầm lặng lẽ rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, để lại không gian riêng tư cho nàng.Ngụy Tầm ở bên ngoài đợi khá lâu. Cô ngồi trên sofa xem điện thoại, ra ban công tưới cây, rồi mở TV xem phim truyền hình.Thật nhàm chán, rõ ràng những việc thường ngày cô thấy rất vui, hôm nay lại không có chút hứng thú nào. Ngụy Tầm gõ gõ tay trên sofa, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía thư phòng. Cô lại cúi đầu nhìn đồng hồ. Đã một tiếng rồi, nhóc câm chắc khát nước rồi.Tìm được lý do chính đáng, Ngụy Tầm đi vào bếp, lấy một ly thủy tinh, rót một cốc nước lọc. Nhìn dòng nước trong suốt trong ly, có thể thấy ngón tay thon dài của Ngụy Tầm, khớp xương rõ ràng, chỗ khớp có màu hồng phấn. Đáng tiếc không có ai thưởng thức."Kéttt—" tiếng cửa gỗ từ từ mở ra.Đang say sưa làm việc, Văn Tiêu Tiêu hoàn toàn không chú ý có một người từ ngoài cửa đi vào.Ngụy Tầm thấy vậy, muốn trêu chọc một chút, thế là cô rón rén đặt ly nước lên tủ bên cạnh. Nhón chân đi về phía sau lưng Văn Tiêu Tiêu."Hù!" Ngụy Tầm đột ngột vỗ vai Văn Tiêu Tiêu và hô vào tai nàng một tiếng.Văn Tiêu Tiêu giật mình, ngửa đầu ra sau, phát ra một tiếng kêu nhỏ, âm thanh mềm mại, vô cùng đáng yêu. Văn Tiêu Tiêu mặc dù là mất giọng bẩm sinh, nhưng chỉ là không có khả năng ngôn ngữ, không thể nói, còn dây thanh vẫn có thể phát ra âm thanh.Ngụy Tầm thích nghe âm thanh đó của Văn Tiêu Tiêu, từ khi phát hiện ra chuyện này, lúc nào cô cũng bất thình lình dọa nàng. Thấy mình đã hù dọa thành công Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm cười to: "Nhóc câm này, sao cậu không lớn chút nào vậy, đã bị mình dọa bao nhiêu lần rồi."Văn Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng đó liền biết Ngụy Tầm lại đối với nàng làm mấy chuyện xấu. Cậu đột ngột xuất hiện như vậy, làm sao mà mình phản ứng kịp chứ, nàng bĩu môi giận dỗi.Ngụy Tầm cười đủ rồi, mới lấy ly nước vừa đặt ở bàn đưa cho Văn Tiêu Tiêu."Đây, khát rồi đúng không." Ngụy Tầm đưa cho nàng.Văn Tiêu Tiêu sờ môi mình khô khốc, quả thật có chút khát. Nàng nhận lấy ly nước từ tay Ngụy Tầm. Nhìn xuyên qua ly thủy tinh và dòng nước, Văn Tiêu Tiêu thấy ngón tay của Ngụy Tầm. Nàng thầm nghĩ, thật đẹp."Dịch đến đâu rồi?" Ngụy Tầm vừa hỏi vừa ghé sát vào xem. Tiến độ dịch rất nhanh, bao gồm cả một số thuật ngữ chuyên ngành đều được dịch rất chuẩn xác."Xem ra sắp xong rồi nhỉ."Văn Tiêu Tiêu gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Ngụy Tầm nhìn vẻ rạng rỡ của Văn Tiêu Tiêu, trong lòng có một niềm vui không tên. Cô ôm Văn Tiêu Tiêu từ phía sau, cầm chuột, chỉ cho nàng một vài điểm cần chú ý về định dạng.Trên chiếc bàn nhỏ hẹp, ngón tay của hai người không thể tránh khỏi va chạm. Văn Tiêu Tiêu khẽ cuộn ngón tay lại, nhớ lại cảm giác ấm áp đó, nàng có chút mơ màng....Dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng hoàn thành công việc dịch. Lúc này lập tức liên hệ với người học sinh thuê kia. Người học sinh kia tỏ ra rất hài lòng và nhanh chóng thanh toán tiền. Văn Tiêu Tiêu nhìn 200 tệ vừa được chuyển vào điện thoại, cảm thấy không thể tin nổi! Kiếm được 200 tệ dễ vậy sao! Lương một ngày ở tiệm trà sữa còn chưa được 100 tệ.Ngụy Tầm xoa đầu Văn Tiêu Tiêu, cười nói: "Đây chính là sức mạnh của tri thức.""Sau này cậu tích lũy nhiều, có chút tiếng tăm trong giới dịch thuật rồi, cậu sẽ kiếm được nhiều hơn nữa," Ngụy Tầm nghiêm túc nói với Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu hào hứng gật đầu.Hai người ăn bữa tối xong, Ngụy Tầm đưa Văn Tiêu Tiêu về trường.Trước khi chia tay, Ngụy Tầm nắm tay Văn Tiêu Tiêu, ánh mắt rạng rỡ hỏi: "Nhóc câm, cậu còn nhớ cậu đã hứa gì với mình hôm thứ Hai không?"Tất nhiên là nhớ rồi, Văn Tiêu Tiêu khẽ quay đầu đi, không muốn nhìn vào mắt Ngụy Tầm.Ngụy Tầm nhếch mày, ý cười càng sâu: "Ngày mai 9 giờ sáng, mình sẽ chờ cậu ở cổng trường."Văn Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, rồi chạy nhanh vào trường.Ngày hôm sau, Ngụy Tầm đã có mặt ở cổng trường từ sớm để chờ Văn Tiêu Tiêu.Khóe miệng cô không tự chủ cong lên, mắt lấp lánh hưng phấn, cô chăm chú nhìn về phía cổng trường.Không phải chờ quá lâu, một thân hình màu xanh lam y hệt bộ đồ đã được mua từ trước, chậm rì rì đi ra khỏi cổng trường. Ngụy Tầm mắt sáng rực: "Bên này!" vừa gọi vừa đi về phía Văn Tiêu Tiêu.Cô gái mặc bộ thủy thủ màu xanh trắng, cổ áo xanh lam phối với chân váy trắng, để lộ đôi chân thon thả trắng nõn.Thấy Ngụy Tầm đi tới, Văn Tiêu Tiêu lấy tay đang cầm điện thoại che ngực, hai chân cứng đờ đứng sát vào nhau, đầu gối đỏ ửng, mặt nóng bừng. Nàng chưa bao giờ mặc một chiếc váy ngắn như vậy."Quá xinh đẹp!" Ngụy Tầm vô cùng phấn khích, cô đi vòng quanh Văn Tiêu Tiêu. Ánh mắt mình quả nhiên không sai, nhóc câm" mặc bộ này thật sự rất thanh thuần và đáng yêu.Ngụy Tầm chú ý đến chiếc điện thoại trong tay Văn Tiêu Tiêu. Đúng rồi, bộ thủy thủ này không có túi.Ngụy Tầm đưa tay ra, nói: "Cậu đưa điện thoại cho mình đi, mình cầm giúp cho."Văn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Ngụy Tầm. Trong một tuần ở trường, Văn Tiêu Tiêu đã dạy Ngụy Tầm không ít ký hiệu ngôn ngữ, giờ họ đã có thể giao tiếp cơ bản mà không cần dùng điện thoại.Ngụy Tầm cất điện thoại của Văn Tiêu Tiêu vào túi, sau đó tự nhiên nắm tay nàng, cười rạng rỡ nói: "Đi thôi."Văn Tiêu Tiêu vén tóc mai rủ xuống má ra sau tai, lông mi khẽ rung, gật gật đầu.Ngụy Tầm vẫy một chiếc taxi trên đường, đọc tên một công viên trò chơi cho tài xế. Thị trấn nhỏ không có công viên giải trí. Công viên gần nhất cũng cách đó một tiếng.Văn Tiêu Tiêu rất ít khi đi ô tô. Mùi da trong xe kích thích khứu giác nàng, nàng nhăn mặt, nín thở, cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, khó chịu. Ngụy Tầm tự nhiên thấy được Văn Tiêu Tiêu khác lạ, sợ nàng khó chịu nên vươn người qua người Văn Tiêu Tiêu, muốn mở cửa sổ bên phía nàng.Hành động đột ngột của Ngụy Tầm làm Văn Tiêu Tiêu sợ đến không dám cử động. Khoảnh khắc Ngụy Tầm cúi xuống, một mùi hương thoang thoảng từ người cô bay tới, len vào mũi Văn Tiêu Tiêu. Má nàng ửng hồng, đột nhiên cảm giác khó chịu không còn nữa.Chiếc xe cũ kĩ của tài xế không biết là niên đại nào, lại còn là loại cửa sổ quay tay. Ngụy Tầm phải vất vả một lúc lâu mới hạ được cửa xuống. Dù gió mang theo cái nóng của mùa hè, nhưng cuối cùng cũng thổi bay được mùi khó chịu trong xe."Đỡ hơn chút nào chưa?" Ngụy Tầm hỏi.Mặt Văn Tiêu Tiêu đỏ ửng lên, gật đầu. Suốt dọc đường, Ngụy Tầm cứ nhìn chằm chằm vào Văn Tiêu Tiêu mặc bộ thủy thủ. Văn Tiêu Tiêu bị nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu đi, giả vờ trúng gió.Sau hơn một tiếng, cuối cùng họ cũng đến công viên. Văn Tiêu Tiêu lén ghi nhớ đồng hồ trên xe taxi, định sẽ trả lại một nửa số tiền cho Ngụy Tầm. Số tiền làm thêm kiếm được ở nhà Ngụy Tầm hôm qua cuối cùng đã giúp nàng có thêm chút tự tin.Vé vào công viên đã được Ngụy Tầm mua từ trước trên mạng, chỉ cần xác nhận ở cổng là được. Đây là loại vé trọn gói, mua một vé có thể chơi tất cả các trò, rất tiện lợi.Công viên người đến người đi tấp nập. Có cha mẹ dắt theo con nhỏ, cũng có rất nhiều cặp đôi, và cả nhóm bạn đi chơi cùng nhau. Vì là Chủ nhật nên người rất đông. Ngụy Tầm nắm chặt tay Văn Tiêu Tiêu, ghé sát vào tai nàng nói: "Đông người quá, đừng để lạc." Hơi thở nóng hổi bên tai làm Văn Tiêu Tiêu rùng mình, nàng vội quay đầu, che tai lại.Ngụy Tầm cười tinh nghịch vì thành công trò đùa dai của mình.Vào đến công viên, cả hai đều trở nên phấn khích. Ngụy Tầm là vì có thể chơi những trò cảm giác mạnh, còn Văn Tiêu Tiêu là vì nàng xưa này chưa từng đến công viên.Nhưng mới đi được một lát, tâm tình tăng vọt của Văn Tiêu Tiêu đã tụt xuống không ít. Cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn của mọi người xung quanh, nàng cắn môi, bồn chồn kéo làn váy xuống.Nổi bật nhất là tàu lượn siêu tốc. Từ độ cao hơn chục mét lao nhanh xuống, tiếng hét chói tai của những người trên đó vang vọng khắp công viên."Chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi!" Ngụy Tầm kéo tay Văn Tiêu Tiêu, hào hứng nói, nóng lòng muốn thử. Cô rất thích những trò cảm giác mạnh này.Văn Tiêu Tiêu theo bản năng lùi lại, nhìn đường ray tàu lượn siêu tốc cao chót vót ở đằng xa, cùng với chiếc tàu lượn đang gào thét lao xuống. Tiếng hét chói tai liên tiếp của du khách, chỉ nhìn thôi Văn Tiêu Tiêu đã mềm cả chân."Có mình ở đây rồi, đến thời điểm sợ thì cứ nắm tay mình," Ngụy Tầm quay đầu lại nháy mắt với nàng: "Hơn nữa, cậu đã hứa sẽ chơi với mình cả ngày rồi mà."Nói đến nước này, Văn Tiêu Tiêu đành khó khăn gật đầu. Lúc xếp hàng, Văn Tiêu Tiêu lo lắng nhìn ngang nhìn dọc, sợ gặp phải người quen."Đừng sợ, chỗ này cách trường rất xa, sẽ không gặp người quen đâu," Ngụy Tầm dường như nhìn ra sự lo lắng của Văn Tiêu Tiêu, cô an ủi.Bị đoán trúng tâm tư, Văn Tiêu Tiêu ngượng ngùng đánh ký hiệu tay cho Ngụy Tầm: Còn không phải tại cậu cứ nhất quyết bắt mình mặc cái này."Vì nó đáng yêu mà!" Ngụy Tầm trả lời một cách hợp lý."Hơn nữa, cậu nhìn xem, xung quanh cũng có không ít cặp đôi mặc đồng phục đến đây hẹn hò mà," Ngụy Tầm ranh mãnh nói thêm.Gò má Văn Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng. Hẹn hò...Ngụy Tầm còn định nói gì đó, thì hàng người đột nhiên di chuyển, hai người bị đẩy lên phía trước.Khoảnh khắc ngồi lên tàu lượn siêu tốc, tim Văn Tiêu Tiêu đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi nhân viên kiểm tra các thiết bị bảo hộ, nàng nắm chặt tay vịn, ngón tay đều trắng bệch.Đoàn tàu từ từ khởi động, Ngụy Tầm phấn khích đung đưa chân: "Nhóc câm, nhìn kìa, sắp lên cao rồi!"Văn Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, đã lên chiếc tàu cướp biển này rồi thì không có đường hối hận nữa. Khi tàu lượn từ từ leo lên theo đường ray, nàng nhắm chặt mắt, mỗi lần khựng lại, tim Văn Tiêu Tiêu lại đập mạnh một nhịp."Tiêu Tiêu, mở mắt ra đi, sắp đến đỉnh rồi," Ngụy Tầm nắm tay nàng nói.Văn Tiêu Tiêu nhắm nghiền mắt, sợ hãi vô cùng. Không biết leo được bao lâu, tàu lượn đột nhiên dừng lại. Cảm nhận được gió trên cao, Văn Tiêu Tiêu không kìm được mở mắt, nhìn một cái, rồi lập tức hối hận."A!"Theo một tiếng hét chói tai, đoàn tàu lao xuống. Cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ làm Văn Tiêu Tiêu cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều như muốn bay ra ngoài. Nàng bản năng nắm chặt tay Ngụy Tầm, Ngụy Tầm cũng nắm chặt lại. Nàng lại nghe thấy người bên cạnh cười lớn."Ha ha ha, thoải mái quá! Nhóc câm, mở mắt ra đi! Mở mắt ra thì sẽ không sợ nữa đâu!" Ngụy Tầm lúc này vẫn không quên trêu chọc.Văn Tiêu Tiêu hé mắt một chút, tàu lượn siêu tốc điên cuồng chuyển hướng, lên xuống cuồng loạn trên đường ray. Thế giới đều quay tròn theo. Văn Tiêu Tiêu cảm thấy linh hồn mình sắp bị văng ra ngoài, nhưng lạ thay, nàng lại không còn sợ hãi như vậy nữa.Có lẽ là bởi vì tiếng cười của người bên cạnh quá cuốn hút, có lẽ là bởi vì bàn tay đang nắm chặt tay nàng truyền đến sự ấm áp.Khi tàu lượn siêu tốc cuối cùng dừng lại, hai chân Văn Tiêu Tiêu vẫn còn run rẩy, nhưng trên mặt lại ửng đỏ vì phấn khích. Ngụy Tầm đỡ nàng. Cho đến khi xuống đất, Ngụy Tầm vẫn không buông tay Văn Tiêu Tiêu ra."Thế nào? Có phải rất kích thích không?" Ngụy Tầm cười tít mắt, mái tóc đỏ bị gió thổi bay phấp phới.Tim Văn Tiêu Tiêu vẫn đập loạn xạ, nhìn Ngụy Tầm như vậy, nàng vô thức gật đầu."Vậy làm thêm một lần nữa đi." Ngụy Tầm đùa giỡn nói.Lần này Văn Tiêu Tiêu tỉnh táo ngay lập tức, điên cuồng lắc đầu. Ngụy Tầm càng cười lớn hơn, nhóc câm quá đáng yêu.Sau khi rời khỏi khu tàu lượnHai người ngồi trên ghế dài trong công viên. Ngụy Tầm thấy cổ áo thủy thủ của nhóc câm có chút xộc xệch, liền tiến lại gần. Văn Tiêu Tiêu không biết nghĩ gì mà mặt đỏ thấu, không dám cử động. Ngụy Tầm tựa đầu lên vai Văn Tiêu Tiêu, cẩn thận sửa lại cổ áo cho nàng.Sau khi chỉnh trang xong, Ngụy Tầm mới hài lòng gật đầu. Văn Tiêu Tiêu thấy mình đã hiểu lầm, xấu hổ đến mức chỉ muốn biến thành con ốc sên chui vào vỏ.Hai người nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi tiếp."Tiếp theo chơi trò gì đây..." Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn chiếc đu quay khổng lồ phía trước, lại nảy sinh ý muốn chơi. Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy những người ngồi trên đó bị hất lên cao, sợ đến mức mặt trắng bệch. Nàng nhanh chóng túm lấy Ngụy Tầm, chỉ bừa một trò chơi trong nhà.Ngụy Tầm nhìn theo ngón tay Văn Tiêu Tiêu. Là nhà ma.Cái này... Ngụy Tầm khóe miệng giật giật. Cô vừa không sợ độ cao lại vừa thích các trò mạo hiểm, nhưng mà... cô sợ ma.Thấy Văn Tiêu Tiêu đang nghi ngờ nhìn mình, để không bị lộ việc sợ ma, Ngụy Tầm ưỡn ngực: "Cậu muốn chơi thì đi thôi."Và thế là, chỉ vì một cái chỉ tay của Văn Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm đã bị kéo vào nhà ma, nơi mà bình thường cô sẽ tuyệt đối không bao giờ bén mảng tới.Đi vào là một hành lang tối tăm, âm thanh rùng rợn vang lên. Ngụy Tầm nuốt nước bọt, vẫn nắm tay Văn Tiêu Tiêu và đi phía trước. Cô cố kìm nén sự sợ hãi: "Mấy cái này đều là giả, đừng sợ."Văn Tiêu Tiêu thì tỏ ra rất thích thú với nhà ma, sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia, không hề có chút sợ hãi nào.Ngược lại, Ngụy Tầm, từ chỗ nắm tay Văn Tiêu Tiêu đã chuyển sang ôm chặt lấy cánh tay nàng. Hai người chầm chậm tiến về phía trước. Xung quanh thường xuyên có những hiệu ứng âm thanh kinh dị. Ngụy Tầm bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn.Đột nhiên, một "con ma" nhảy ra từ sau bức tường. Ngụy Tầm sợ đến mức hét lên, cả người ngã vào Văn Tiêu Tiêu.Văn Tiêu Tiêu sửng sốt. Chẳng trách Ngụy Tầm lúc tiến vào do do dự dự, hóa ra là sợ ma. Một người bình thường gan dạ như vậy, lại sợ ma. Cứ như vừa biết một bí mật động trời, khóe miệng Văn Tiêu Tiêu cong lên."Con ma" đã đi rồi. Văn Tiêu Tiêu sờ đầu Ngụy Tầm, muốn an ủi cô. Trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác hài lòng kỳ lạ.Ngụy Tầm ôm chặt eo Văn Tiêu Tiêu, trong lòng sợ hãi tột độ. Sau khi Văn Tiêu Tiêu an ủi một lúc lâu, Ngụy Tầm mới bình tĩnh lại. Cô khổ sở, lần này mất mặt lớn rồi. Nhưng dù sao cũng đã mất mặt rồi, cô không bận tâm che giấu việc mình sợ ma nữa.Suốt quãng đường còn lại, Ngụy Tầm gần như dán chặt vào Văn Tiêu Tiêu. Làn da ấm áp chạm vào nhau mang lại cho Ngụy Tầm cảm giác an toàn. Mỗi khi gặp cảnh tượng đáng sợ, Ngụy Tầm đều cúi người, vùi mặt vào trong ngực Văn Tiêu Tiêu. Văn Tiêu Tiêu dịu dàng vuốt lưng và đầu Ngụy Tầm, tận hưởng cảm giác được Ngụy Tầm dựa dẫm.Cuối cùng cũng ra khỏi nhà ma, Ngụy Tầm nhìn mặt trời trên cao, có cảm giác như sống sót sau thảm họa. Cô trầm mặt, chưa nghĩ ra phải đối mặt với nhóc câm thế nào.Văn Tiêu Tiêu biết Ngụy Tầm ngại ngùng, nàng chủ động nắm lấy tay Ngụy Tầm, chỉ vào chiếc đu quay ngựa gỗ cách nhà ma không xa. Một trò chơi mà cả hai đều không sợ.Dù có nhiều trẻ con chơi đu quay ngựa gỗ, nhưng cô và Văn Tiêu Tiêu cũng không lớn hơn là bao đâu mà. Nghĩ vậy, Ngụy Tầm lấy lại tinh thần, hai người cùng đi đến đu quay ngựa gỗ.Dưới ánh mặt trời, đu quay ngựa gỗ thật đẹp. Đèn màu lấp lánh, âm nhạc vui tươi khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng."Cậu ngồi cái này đi," Ngụy Tầm cười nói.Đó là một chiếc xe bí ngô lấp lánh, nửa mở."Mình cưỡi con ngựa đằng trước, được không?"Giống như hoàng tử và công chúa trong cổ tích phương Tây. Nghĩ đến đó, Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt. Nhưng Ngụy Tầm chỉ nghĩ Văn Tiêu Tiêu mặc váy sẽ bất tiện khi ngồi ngựa, cũng không nghĩ nhiều như vậy.Đợi Văn Tiêu Tiêu ngồi lên xe bí ngô, Ngụy Tầm mới trèo lên con ngựa gỗ bên cạnh.Đu quay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động. Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tấm kính màu rực rỡ chiếu lên người họ. Ngụy Tầm nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua mặt. Cô nghĩ, đây có lẽ là ngày vui nhất của cô trong năm nay."Nhóc câm'." Ngụy Tầm gọi.Văn Tiêu Tiêu cũng đang rất thư thái. Nghe thấy có người gọi mình, nàng ngước lên nhìn Ngụy Tầm."Cười một cái đi," Ngụy Tầm giơ điện thoại lên, mở chế độ chụp ảnh.Văn Tiêu Tiêu ngượng ngùng vội lấy tay che mặt, nhưng Ngụy Tầm vẫn chụp được rất nhiều ảnh."Cậu xem, đáng yêu không," Ngụy Tầm cho Văn Tiêu Tiêu xem ảnh.Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ mặc bộ thủy thủ, tóc bay trong gió, trên gương mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng.Văn Tiêu Tiêu đỏ mặt muốn giật lấy điện thoại. Ngụy Tầm nhanh tay lẹ mắt cất ngay đi: "Đây là ảnh mình chụp được bằng bản lĩnh, mình phải giữ lại cho riêng mình."Sau khi xuống ngựa gỗ, hai người vừa đi vừa nói chuyện, chơi thêm thuyền cướp biển, xe điện đụng nhau, thuyền vượt thác và rất nhiều trò khác. Ban đầu Văn Tiêu Tiêu vẫn còn ngượng ngùng, nhưng dưới sự dẫn dắt của Ngụy Tầm, nàng dần buông thả và hòa mình vào trò chơi.Chơi cả một ngày, cho đến khi bầu trời phủ một màu cam đỏ, nhuộm toàn bộ công viên thành một màu đỏ rực."Hôm nay chơi có vui không?" Ngụy Tầm cúi đầu hỏi Văn Tiêu Tiêu. Cả hai vừa chơi thuyền vượt thác, trên mặt vẫn còn ướt.Văn Tiêu Tiêu gật đầu, thật lòng làm một câu thủ ngữ: Rất vui, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của mình."Vậy là tốt rồi," Ngụy Tầm nở nụ cười. Sau đó nói tiếp: "Tiêu Tiêu, thực ra mình luôn cảm thấy, cậu cười lên là đẹp nhất."Văn Tiêu Tiêu thẹn thùng cúi đầu, nhưng khóe miệng lại không kìm được giương lên."Mà với bộ thủy thủ, cậu lại càng đẹp hơn!" Ngụy Tầm lại tinh quái bỏ thêm một câu.Buổi tối không dễ bắt xe, họ cũng đã đến lúc phải về. Văn Tiêu Tiêu lưu luyến nhìn công viên.Ngụy Tầm tiến lên một bước, xoa đầu Văn Tiêu Tiêu, cười nói: "Đừng tiếc, sau này cậu muốn đến, mình sẽ đưa cậu đi chơi bất cứ lúc nào!"Văn Tiêu Tiêu nắm vạt váy thủy thủ, nhìn cô gái trước mặt đang hứa hẹn với mình. Ánh hoàng hôn đỏ rực khiến mái tóc đỏ của cô càng thêm tươi tắn. Nghĩ đến ngày mai không thể nhìn thấy mái tóc đỏ xinh đẹp này, nàng cảm thấy có chút không nỡ.Ngụy Tầm chú ý đến ánh mắt của Văn Tiêu Tiêu, khóe môi cô nhếch lên, cười nói: "Làm sao, không nỡ mái tóc đỏ của mình à?""Tóc đỏ của mình đẹp không?" Ngụy Tầm hỏi.Văn Tiêu Tiêu không chút do dự gật đầu."Vậy thì mình không nhuộm lại nữa," Ngụy Tầm nhướn mày, trêu đùa người trước mặt.Văn Tiêu Tiêu hoảng hốt thấy rõ."Được rồi, được rồi, tóc đen của mình đẹp hơn mà," Ngụy Tầm lắc đầu một cái. "Ngày mai cậu cứ chuẩn bị để tiếp tục ngắm vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình đi."Lúc này Văn Tiêu Tiêu mới bình tĩnh lại, nghĩ đến vẻ hoảng loạn vừa rồi của mình, thật ngượng ngùng sờ sờ tai.Đèn trong công viên giải trí dần sáng lên theo màn đêm. Chiếc đu quay ở xa từ từ chuyển động, những bóng đèn nhiều màu lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn đu quay: "Chúng ta đi chơi đu quay một lần cuối rồi về nhé."Văn Tiêu Tiêu gật đầu. Trong đầu nàng lại nhớ đến một câu nói lưu truyền trên mạng, rằng khi đu quay lên đến đỉnh cao nhất, nếu hôn môi cùng người mình thích, hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.