[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 30: Mặc cái này cho mình xem đi, cầu xin cậu mà



Về đến nhà, Ngụy Tầm lục tung, tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng tìm ra được thứ mà cô đã thu thập  một cách tình cờ. Cô thu thập sạch sẽ rồi bỏ vào trong cặp sách. Ngụy Tầm hài lòng với thành quả của mình. Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn đợi đến ngày mai đi học.

Trưa hôm sau, hai người ăn trưa xong cùng nhau trở lại lớp. Sau bữa trưa có một giờ nghỉ trưa, có thể chọn nghỉ trong lớp hoặc về ký túc xá.

Bình thường, Văn Tiêu Tiêu sẽ về ký túc xá ngủ trưa để lấy lại tinh thần, giúp nàng duy trì trạng thái học tập tốt vào buổi chiều. Nhưng hôm nay, Văn Tiêu Tiêu ở lại lớp, vì sáng sớm nay Ngụy Tầm đã bảo nàng ở lại, để cô cho xem một thứ.

Ngụy Tầm nghĩ đến thứ trong cặp sách, vẻ mặt trịnh trọng, đầy mong đợi. 

Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm cứ giấu giấu diếm diếm cái cặp, thành công bị cô khơi dậy sự tò mò.

Trở lại lớp học, lúc nãy đông người và thời gian quá ngắn nên Ngụy Tầm không tiện phô bày, giờ thì hoàn cảnh đã thích hợp. 

Ngụy Tầm không thể chờ đợi được nữa, nóng lòng kéo Văn Tiêu Tiêu về lớp.

Ngồi xuống chỗ, Ngụy Tầm lém lỉnh hỏi Văn Tiêu Tiêu: "Nhóc câm, cậu vẫn chưa quên điều kiện hôm qua cậu đã đồng ý với mình chứ."

Hả? Điều kiện gì? Văn Tiêu Tiêu nghiêng đầu, thắc mắc. 

Ngụy Tầm nhắc nhở, vuốt vuốt mái tóc đỏ rực của mình. 

Văn Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, mới nhớ ra chuyện Ngụy Tầm đang nhắc đến. Nàng nhớ lại Ngụy Tầm đã "đùa giỡn" nàng hôm qua, sắc mặt khẽ biến thành đỏ. Hôm nay Ngụy Tầm lại muốn đưa ra điều kiện quá đáng gì nữa đây...

Không đúng, hôm qua nàng chỉ hỏi Ngụy Tầm điều kiện là gì thôi chứ đã đồng ý đâu. 

Văn Tiêu Tiêu ra hiệu bằng ngôn ngữ kí hiệu, ý muốn nhắc nhở Ngụy Tầm rằng nàng vẫn chưa đồng ý.

Nhưng lúc này Ngụy Tầm lại vờ không hiểu ngôn ngữ kí hiệu, cứ tự mình nói chuyện: "Hôm qua mình đưa ra điều kiện có hơi quá đáng một chút."

Rõ ràng là rất quá đáng, Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm cố tình giả vờ không hiểu, má nàng phồng lên.

"Nhưng mà hôm nay, yêu cầu vô cùng hợp lý." Ngụy Tầm kéo dài âm cuối, đặt cặp sách ra trước mặt.

Văn Tiêu Tiêu chuẩn bị nhìn xem miệng Ngụy Tầm có thể phun ra cái "yêu cầu hợp lý" gì.

"Thứ Bảy này đi công viên trò chơi với mình. Yêu cầu này phi thường hợp lý phải không?" Ngụy Tầm nhướn mày, thong thả nói ra điều kiện.

Đơn giản vậy thôi sao? Trong đầu Văn Tiêu Tiêu đã nghĩ ra vô số điều kiện quá đáng nhưng không trúng cái nào. Nàng không ngờ Ngụy Tầm lại không làm khó nàng. Nàng nghi ngờ nhìn Ngụy Tầm.

"Nhưng mà..."

Quả nhiên có gian trá, Văn Tiêu Tiêu thầm nghĩ trong lòng.

"Cậu phải mặc cái này. Ta đa!" Ngụy Tầm lấy ra bộ quần áo mà cô đã cất giấu cả buổi sáng trong cặp sách.

Một bộ thủy thủ màu xanh trắng. Đây là quà sinh nhật mà bạn thân đã tặng cho Ngụy Tầm hồi cấp hai. Người bạn ấy nói hy vọng Ngụy Tầm mặc quần áo thủy thủ vào sẽ biến thành "em gái dễ thương", và kết quả là Ngụy Tầm đã "đánh" người bạn ấy. 

Mặc dù cô chưa mặc lần nào nhưng vẫn trân trọng cất giữ trong tủ quần áo. 

Không biết lúc thu thập hành lý, cô bảo mẫu đã nhét nó vào hành lý từ lúc nào. Bây giờ cô không mặc vừa nữa. Nhưng nhóc câm có vóc dáng giống cô hồi cấp hai, chắc chắn mặc sẽ vừa. 

Nhóc câm lúc nào cũng mặc đồ đơn giản, không biết mặc quần áo thủy thủ sẽ như thế nào nhỉ.

Ngụy Tầm ảo tượng ở trong đầu, trên mặt hiện lên nụ cười tinh quái.

Văn Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ thủy thủ, mặt nàng đỏ bừng. Nàng biết ngay Ngụy Tầm không có ý tốt. 

Ngụy Tầm cầm bộ đồ ve vẩy trước mặt Văn Tiêu Tiêu, ánh mắt đầy mong đợi: "Có được không, có được không?"

Văn Tiêu Tiêu xoắn xuýt bấu tay. Mặc một bộ đồ thôi mà, có phải chuyện lớn gì đâu, nhưng cái váy này, cũng quá ngắn đi. 

Chiều dài của váy thủy thủ thường đến đầu gối, thực ra cũng không ngắn, chính là độ dài bình thường. 

Nhưng đối với một người hiếm khi mặc váy như Văn Tiêu Tiêu thì đó là một vấn đề tâm lý độ khó.

"Cầu xin cậu mà." Ngụy Tầm hôm nay quyết tâm phải để Văn Tiêu Tiêu đồng ý yêu cầu này. 

"Cậu đồng ý nhé, đến lúc đó mình sẽ nhuộm lại tóc ngay trong ngày, được không!" Ngụy Tầm không ngừng dao động tâm trí Văn Tiêu Tiêu.

Trước đây là Văn Tiêu Tiêu muốn Ngụy Tầm đồng ý điều kiện của mình, bây giờ thì ngược lại, Ngụy Tầm muốn nhóc câm đồng ý điều kiện mặc quần áo thủy thủ.

Dù sao Văn Tiêu Tiêu trắng trẻo, đáng yêu như vậy, không mặc quần áo thủy thủ thật là quá đáng tiếc. 

Ngụy Tầm tìm hết lý do cho sự tư lợi của mình. 

Cô chớp chớp mắt nhìn Văn Tiêu Tiêu, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn. 

Nhưng nội tâm Văn Tiêu Tiêu biết, Ngụy Tầm chính là một tiểu ác ma!

Nghĩ đến những lời chủ nhiệm đã nói hôm qua, rồi lại nghĩ đến chiếc váy thủy thủ ngắn. Nàng thầm cân nhắc thiệt hơn, rối rắm một lúc. 

Cuối cùng, Văn Tiêu Tiêu cắn răng, gật đầu đồng ý.

"Cậu đồng ý rồi?" Mắt Ngụy Tầm mở to, đầy vẻ vui sướng. "Thật sự đồng ý rồi sao? Đồng ý thì gật đầu lại cho mình xem."

Văn Tiêu Tiêu hơi quay đầu đi, má nàng vẫn còn ửng đỏ chưa tan, khó khăn gật đầu thêm một lần nữa.

"Được rồi!" Ngụy Tầm reo lên, đôi mắt cong lại thành một đường. 

Hoan hô xong, cô đưa bộ quần áo thủy thủ cho Văn Tiêu Tiêu, như mở cờ trong bụng nói: "Đã đồng ý rồi là không được đổi ý đâu nha."

Văn Tiêu Tiêu nhận lấy bộ thủy thủ. Bộ đồ được may rất tinh xảo, chất liệu vải sờ vào rất thích, chỉ cần chạm vào là biết bộ quần áo này chắc chắn không hề rẻ.

Không để Văn Tiêu Tiêu cảm nhận thêm về cảm giác của bộ thủy thủ, Ngụy Tầm đưa ngón út tay phải ra trước mặt nàng.

Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu. Ngụy Tầm cười tít mắt, giọng nói lộ ra sung sướng: "Ngoéo tay."

Ngụy Tầm, thật là trẻ con. 

Văn Tiêu Tiêu tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn làm theo ý của Ngụy Tầm. Nàng cũng đưa ngón út phải ra, móc vào ngón tay Ngụy Tầm. 

Hai ngón tay ấm áp chạm nhau, truyền hơi ấm của mình cho đối phương.

Ngụy Tầm cầm tay Văn Tiêu Tiêu đung đưa, vừa đung đưa vừa lẩm bẩm: "Ngoéo tay hứa nhé, một trăm năm không thay lòng."

"Nếu thay lòng..." Ngụy Tầm kéo dài âm cuối.

Văn Tiêu Tiêu bị câu nói nửa chừng của Ngụy Tầm làm cho hồi hộp.

"Kỳ thi vĩnh viễn sẽ chỉ được trứng vịt." Ngụy Tầm cười toe toét. Trượt một chút thì nhóc câm sẽ không quan tâm, nhưng một đại học bá như nhóc câm mà thi trượt thì không thể chịu đựng được tình huống như thế.

Hình phạt tệ thật, Văn Tiêu Tiêu chạm lưỡi lên đỉnh hàm.

"Được rồi, đến Chủ nhật, mình sẽ đến trường đón cậu." Ngụy Tầm cười nói.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu. Một khi đã đồng ý với Ngụy Tầm, nàng nhất định sẽ thực hiện lời hứa. 

Nhưng mà mặc quần áo thủy thủ... Văn Tiêu Tiêu nghĩ đến dáng vẻ mình mặc bộ đồ đó, vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nàng nhét quần áo vào trong cặp sách.

Ngụy Tầm thấy mục đích đã đạt được, cả ngày hôm nay tâm trạng cô đều tốt. Cô chỉ mong đến Chủ nhật thật nhanh. 

Nhắc đến Chủ nhật, Ngụy Tầm lại có chút hối hận. Lẽ ra cô nên đề nghị là Thứ Bảy. 

À đúng rồi, Thứ Bảy có thể đưa nhóc câm đến nhà để làm quen với công việc phiên dịch, lại có thể gặp nhóc câm.

Ngụy Tầm tính toán trong lòng.

Buổi tối, Văn Tiêu Tiêu về ký túc xá. 

Nàng vừa lấy bộ thủy thủ ra định cất đi, thì liền bị mắt sắc của Hạ Chước Phong nhìn thấy, hét to trong phòng: "Tiêu Tiêu! Cậu mua bộ thủy thủ dễ thương quá vậy!"

Văn Tiêu Tiêu giật mình, vội vàng nhét quần áo lại vào cặp.

Hạ Chước Phong tiến lại gần: "Là quần áo thủy thủ đúng không, tớ không có nhìn lầm, chắc chắn không nhìn lầm."

Văn Tiêu Tiêu kéo khóa cặp, cố kìm nén sự hoảng hốt, gõ chữ trên điện thoại cho Hạ Chước Phong xem: Cậu nhìn lầm rồi.

"Hả? Tớ nhìn lầm sao?" Hạ Chước Phong gãi đầu. Cô cũng chỉ nhìn lướt qua. Chẳng lẽ cô thực sự nhìn nhầm?

Diệp Lăng và Đào Tử đi vệ sinh về. Đào Tử hỏi: "Đi rửa mặt cùng không?"

Sự chú ý của Hạ Chước Phong nhanh chóng bị phân tán: "Đi đi đi, Tiêu Tiêu đi cùng luôn nhé."

Văn Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi gật đầu với Hạ Chước Phong.

Ngụy Tầm vừa về đến nhà. Cô ngồi trên sofa, mở điện thoại ra, vào phần ghi chú. Cô trượt đến Chủ nhật tuần này, vào mục lịch trình và ghi: Cùng nhóc câm đi công viên trò chơi.

Xác nhận.

Ừm... Ngụy Tầm sờ cằm, thoáng suy tư một lát. Cô mở lại mục đó, thêm vào sau tên nhóc câm một dấu ngoặc đơn, gõ: (Quần áo thủy thủ).

Click xác nhận.

Lần này Ngụy Tầm hài lòng gật đầu.

Ting ting.

Điện thoại vang lên một tiếng, tin nhắn hiện lên. Người gửi là mẹ. Ngón tay Ngụy Tầm dừng lại trên màn hình, dừng một chút, kể từ lần gọi điện cho Vương trợ lý, cô chưa liên lạc với cha mẹ.

Mẹ: Tầm Tầm, hơn hai tháng rồi con chưa về nhà, còn đang trách cha đem con chuyển trường à?

Ngụy Tầm đọc tin nhắn của mẹ, biểu cảm trên mặt nhạt dần, nụ cười trong mắt cũng tan biến. 

Về nhà làm gì, về nhà nhìn không khí sao.

Thế là cô gõ tin nhắn trả lời: Con không về nhà, hai người cũng có đến thăm con đâu.

Ngụy Tầm cụp mắt nhìn màn hình, chờ đối phương trả lời.

Quả nhiên đối phương bị cô hỏi khó, nửa ngày không hồi âm. 

Đến khi Ngụy Tầm sắp mất kiên nhẫn, điện thoại lại vang lên một tiếng.

Mẹ: Đừng không vui, mẹ sẽ giúp con chuyển về trường cũ vào học kỳ sau, được không?

Sau đó, một tin nhắn chuyển khoản năm chữ số đến.

Mẹ: Số tiền này con cầm tiêu trước, không đủ thì nói với mẹ bất cứ lúc nào.

Bà ấy không hề nhắc đến chuyện đến thăm cô.

Ngụy Tầm cười tự giễu, lại là cách này. Kể từ khi cô học cấp hai, cha mẹ cô bề ngoài có vẻ quan hệ vợ chồng rất tốt, nhưng thực tế đã bằng mặt không bằng lòng. 

Cùng với phát triển sự nghiệp của mỗi người, cả hai đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, cả tháng không gặp nhau được mấy lần. 

Cô tìm họ thì không được, chỉ nhận được một khoản tiền. 

Hai người họ chỉ có một mình cô, vật chất không bạc đãi cô, nhưng trong giai đoạn trưởng thành lại không hề ở bên cô.

Cô nhận tiền chuyển khoản. Tiền này không dùng thì phí.

Sau đó, cô giận hờn trả lời lại một câu: Không cần, con ở đây cực kỳ hài lòng, không cần hai người quản!

Ngụy Tầm nghĩ, dù nơi này không phát triển như thành phố A, hoạt động giải trí cũng ít đến mức đáng thương, nhưng ở đây không có những bạn học giả tạo, cũng không cần duy trì những mối quan hệ đáng ghét. 

Hơn nữa, còn có nhóc câm. Cô ở đây rất vui vẻ, cớ gì phải trở về.

Ngụy Tầm nắm chặt điện thoại. Đáng tiếc, đối phương không trả lời ngay. Ngụy Tầm thật sự không hiểu, chỉ một tin nhắn thôi, có cần phải bắt cô đợi lâu đến vậy mới trả lời không?

Đối phương vẫn không trả lời. 

Ngụy Tầm không đợi nữa, ném điện thoại sang một bên, bực tức đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.

Tắm xong đi ra, điện thoại lại vang lên. Nghe thấy tiếng chuông, Ngụy Tầm vội vàng chạy đến phòng khách, cầm điện thoại lên xem.

Mẹ: Mẹ bên này đang bận, không nói chuyện với con nữa, con ở bên đó ngoan ngoãn nhé, thiếu gì thì nói với mẹ.

Sự mong chờ trong mắt Ngụy Tầm vụt tắt. Cô lại ném điện thoại xuống sofa. 

Cô dùng sức giật giật tóc. Ngụy Tầm, mày đang mong chờ điều gì vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...