[BHTT] Cô giáo ở nhà bên
Chương 28: Hiểu lầm
Một tháng trôi qua, Tần Lam vẫn tiếp tục đến nhà cô bé để gia sư vào mỗi tối. Mọi thứ đều diễn ra bình thường, nhưng dạo gần đây, nàng bắt đầu nhận ra một điều lạ, người đàn ông ấy, ba của cô bé, dường như có chút để ý đến nàng nhiều hơn mức bình thườngBan đầu, Tần Lam không nghĩ nhiều. Nhưng dần dần, nàng nhận thấy mỗi lần nàng đến, anh ta đều cố tình ra tiếp đón, thỉnh thoảng còn chủ động bắt chuyện nhiều hơn. Mỗi lần nàng rời đi, anh ta cũng luôn đứng ở cửa tiễn nàng về, có khi còn đề nghị chở nàng một đoạnHôm nay cũng vậy, sau khi dạy xong, nàng xếp sách vở vào túi, định rời đi thì anh ta từ trong bếp đi ra, trên tay là một ly nước ấm-"Dạy lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, uống nước đi"_Anh ta mỉm cười, đưa ly nước đến trước mặt nàngTần Lam hơi chần chừ nhưng vẫn lịch sự nhận lấy-"Cảm ơn anh"Anh ta đứng dựa vào cửa, ánh mắt nhìn nàng có chút gì đó thăm dò-"Cô Tần này, tôi có thể hỏi một chút không?"Tần Lam đặt ly nước xuống bàn, khẽ nhướng mày-"Anh cứ nói đi"Anh ta mỉm cười, chậm rãi nói -"Cô vẫn chưa có bạn trai sao? Người như cô chắc chắn phải có rất nhiều người theo đuổi mới đúng"Tần Lam thoáng sững lại, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh đáp-"Tôi không có bạn trai"Anh ta nghe vậy, ánh mắt như sáng lên-"Vậy..."_Anh ta nhìn nàng, nửa đùa nửa thật-"Tôi có thể theo đuổi cô không?"Tần Lam mím môi, cảm thấy có chút khó xử. Nàng không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, chỉ cười nhạt rồi đứng dậy lấy túi xách-"Xin lỗi, tôi không có ý định yêu đương. Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép về trước"Không đợi anh ta nói thêm gì, nàng nhanh chóng rời khỏi đó. Vừa ra khỏi nhà, nàng lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tân Chỉ Lôi-"Em đang làm gì đấy?"Nàng muốn nghe giọng của cô ngay lúc nàyTân Chỉ Lôi vừa tan ca, đang thay đồng phục trong phòng nghỉ của quán thì thấy điện thoại rung lên. Nhìn thấy tin nhắn của Tần Lam, cô hơi ngạc nhiên-"Em vừa tan làm, đang chuẩn bị về đây. Sao thế, nhớ em hả?"_Cô nhắn lại, khóe môi khẽ nhếch lên đầy trêu chọcChỉ vài giây sau, điện thoại cô đổ chuông, là Tần Lam gọi đến. Tân Chỉ Lôi nhanh chóng bắt máy, giọng điệu vẫn có chút tinh nghịch-"Chị à, mới có mấy tiếng không gặp mà đã gọi cho em rồi sao? Có phải thấy nhớ em quá không?"Từ đầu dây bên kia, giọng Tần Lam vang lên, mang theo chút cảm xúc lạ thường-"Em về chưa? Chị muốn gặp em"Nghe giọng nàng có vẻ nghiêm túc, Tân Chỉ Lôi không còn đùa nữa. Cô cầm lấy túi xách, vừa đi vừa hỏi-"Sao vậy? Chị có chuyện gì à?"-"Không có gì..."_Tần Lam chần chừ vài giây rồi nói tiếp-"Chỉ là hôm nay có chút mệt, muốn ôm em ngủ"Tân Chỉ Lôi bật cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Rõ ràng là nàng có chuyện, nhưng không muốn nói ra-"Được rồi, em về ngay đây. Chờ em nhé"Cúp máy xong, Tân Chỉ Lôi nhanh chóng ra khỏi quán, bắt xe về nhàVừa mở cửa bước vào, cô đã thấy Tần Lam ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly nước nhưng dường như không uống, ánh mắt có chút xa xămCô bước đến, ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng kéo nàng tựa vào vai mình-"Chị, có chuyện gì rồi đúng không?"_Cô hỏi nhỏ, giọng điệu không còn trêu chọc nữa mà mang theo sự quan tâm thật lòngTần Lam im lặng vài giây, sau đó khẽ thở dài, tựa đầu vào vai cô-"Có người thích chị"Tân Chỉ Lôi lập tức nheo mắt lại-"Ai? Là ai dám thích người yêu của em?"Tần Lam bật cười vì phản ứng của cô, nhưng rồi nàng chậm rãi kể lại chuyện xảy ra lúc nãy. Nghe xong, Tân Chỉ Lôi nhíu mày, giọng có chút không vui-"Tên đó có ý gì? Biết chị có người yêu rồi mà vẫn còn dám tiếp cận?"Tần Lam nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu trầm xuống-"Anh ta không biết... vì chị chưa nói với ai về mối quan hệ của chúng ta"Tân Chỉ Lôi nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua chút mất mát-"Tại sao không nói?"Tần Lam im lặng, không biết nên trả lời thế nào. Nàng không muốn giấu cô, nhưng cũng sợ công khai sẽ khiến nhiều chuyện rắc rối xảy raTân Chỉ Lôi nhìn nàng thật lâu, rồi bỗng nhiên nắm lấy cằm nàng, kéo sát lại-"Không sao cả, chị không nói thì để em nói"_Cô cười nhạt, nhưng ánh mắt lại đầy kiên định-"Em sẽ cho cả thế giới biết, Tần Lam là của Tân Chỉ Lôi"Nói xong, cô nghiêng người hôn lên môi nàng, không cho nàng cơ hội từ chối...Sáng hôm sau, khi Tần Lam mở cửa định ra ngoài, một bó hoa hồng lớn đặt ngay trước cửa khiến nàng khựng lại. Những bông hoa đỏ rực rỡ, được gói trong lớp giấy trang nhã, trông rất chỉnh chu và tỉ mỉNàng nhíu mày, đưa tay nhấc bó hoa lên. Không có tấm thiệp nào đi kèm, nhưng rõ ràng là ai đó đã dày công chuẩn bị-"Chị, ai gửi hoa cho chị vậy?"Giọng nói của Tân Chỉ Lôi vang lên từ phía sau. Cô vừa thức dậy, còn chưa kịp chải tóc đã thấy cảnh này. Tần Lam giật mình, theo phản xạ giấu bó hoa ra sau lưng, nhưng động tác vụng về của nàng chẳng qua mắt được cô-"Chị giấu gì thế?"_Cô bước nhanh tới, nhìn thấy phần cánh hoa còn lộ ra, ánh mắt lập tức tối lại-"Là... của một học sinh gửi cảm ơn chị thôi"_Tần Lam vội tìm lý do, nhưng rõ ràng là không thuyết phụcTân Chỉ Lôi khoanh tay lại, nhướng mày-"Thật không? Học sinh nào mà tặng hoa hồng đỏ thế kia? Bộ chị nghĩ em ngốc lắm sao?"Tần Lam thở dài, biết không thể giấu được nữa, đành nói thật-"Chắc là của ba cô bé mà chị đang dạy kèm"Ánh mắt Tân Chỉ Lôi lập tức trầm xuống-"Hắn ta lại dám tiếp cận chị?"Nàng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt bó hoa sang một bên, rồi nhìn cô dịu dàng-"Chỉ là một bó hoa thôi mà, em đừng suy nghĩ quá"Nhưng Tân Chỉ Lôi không vui, cô nhìn chằm chằm bó hoa như thể muốn thiêu rụi nó ngay tại chỗ-"Nhưng em tặng hoa cho chị được mà, nếu mà học sinh thì em không nói. Là hắn thì em không thích"Tần Lam bật cười, tiến lên kéo cô vào lòng, giọng nói mang theo chút dỗ dành-"Được rồi, chị không nhận, cũng không để ai ngoài em có cơ hội đâu"Lúc này Tân Chỉ Lôi mới nguôi ngoai, nhưng cô vẫn không quên lườm bó hoa một cái-"Vậy vứt nó đi"Tần Lam cười khẽ, lặng lẽ cầm bó hoa lên rồi đặt vào góc tủ, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng nàng lại có chút suy nghĩ… Hình như người đàn ông kia thực sự nghiêm túcTân Chỉ Lôi vừa tan ca, mệt mỏi bước ra khỏi quán ăn. Cô chỉnh lại ba lô trên vai, định nhắn tin cho Tần Lam thì chợt thấy một cảnh tượng khiến bước chân khựng lạiQua lớp kính lớn của một nhà hàng sang trọng, cô nhìn thấy Tần Lam đang ngồi cùng người đàn ông kia. Dưới ánh đèn ấm áp, họ đối diện nhau, trên bàn là một chai rượu vang đã mở nắpTân Chỉ Lôi nheo mắt, cảm thấy cơn khó chịu dâng lên trong lòngNàng không hề nói với cô là tối nay có hẹnCô đứng bên ngoài quan sát một lúc, thấy người đàn ông kia thỉnh thoảng mỉm cười, có vẻ rất vui vẻ khi nói chuyện với Tần Lam. Điều làm cô khó chịu nhất chính là ánh mắt của hắn - ánh mắt đó rõ ràng mang theo ý tứ khácTân Chỉ Lôi siết chặt quai ba lô, hít một hơi sâu rồi đẩy cửa bước vàoCô không đi đến bàn ngay mà lặng lẽ đứng quan sát từ phía xa. Tần Lam vẫn chưa phát hiện ra cô, nàng chỉ nhấp nhẹ một ngụm rượu, gật đầu đáp lại điều gì đó mà người đàn ông kia nóiBỗng dưng, hắn ta cầm ly rượu lên, giơ về phía nàng như thể muốn chúc mừngTân Chỉ Lôi không thể nhịn được nữaCô sải bước đến bàn, giọng nói không lớn nhưng đủ để khiến Tần Lam giật mình-"Chị, muộn rồi, mình về thôi!"Tần Lam ngẩng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt lạnh lẽo của Tân Chỉ Lôi. Nàng thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh-"Em tan làm rồi sao?"_Nàng đặt ly rượu xuống, khẽ cườiTân Chỉ Lôi không trả lời ngay, mà quay sang nhìn người đàn ông đối diệnHắn ta cũng đang đánh giá cô, rồi nhẹ nhàng lên tiếng-"Em là...?"-"Tôi là người yêu của chị ấy"_Tân Chỉ Lôi nói thẳng, không né tránhNgười đàn ông hơi nhướn mày, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sựTần Lam nhìn cô, ánh mắt mang theo một tia phức tạp-"Em đừng hiểu lầm, chỉ là bữa ăn xã giao thôi"-"Xã giao?"_Tân Chỉ Lôi bật cười, -"Vậy sao chị không nói với em trước?"Không khí thoáng chốc trở nên căng thẳngTần Lam im lặng một lát rồi khẽ thở dài, đứng dậy cầm lấy túi xách-"Thôi được rồi, mình về"Người đàn ông kia thoáng cau mày, anh ta đứng dậy và nắm chặt cổ tay nàng níu giữ Tần Lam ở lại. Giữa họ vẫn chưa kịp ăn uống gì, chai rượu chỉ mới vừa bật nắp. Anh ta không để nàng đi dễ dàng đượcBốn mắt chạm nhauTrong một giây, Tân Chỉ Lôi thấy rõ sự bối rối trong ánh mắt nàngKhông gian như đóng băng-"Anh đang làm gì vậy?"_Cô nhìn thẳng vào anh ta, giọng nói trầm xuống, mang theo chút lạnh lùng khó lườngNgười đàn ông nhướng mày, hơi khó chịu khi bị quấy rầy, nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự-"Chúng tôi chỉ đang ăn tối. Em đừng hiểu lầm"Tân Chỉ Lôi cười lạnh, ánh mắt không hề rời khỏi Tần Lam-"Chị cũng nghĩ vậy sao?"Tần Lam siết chặt đôi đũa trong tay-"Chỉ là một bữa ăn"_Nàng đáp, giọng điềm tĩnh-"Thật sao?"_Cô cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy chẳng có chút vui vẻ nào-"Vậy bó hoa sáng nay là gì?"Tần Lam cứng đờNgười đàn ông hơi sững lại, nhưng ngay sau đó bật cười-"Thì ra em thấy rồi. Hoa đó là anh tặng, chỉ để bày tỏ thiện ý"Cô lắc đầu, ánh mắt tối lại-"Chị giấu tôi chuyện này, bây giờ còn ngồi ăn tối cùng anh ta? Chị muốn gì đây, Tần Lam?"Lời nói đầy chất vấn, mang theo sự bất mãnKhông khí căng như dây đànTần Lam ánh mắt có chút lạnh lẽo-"Em đừng làm quá lên như vậy"Tân Chỉ Lôi bật cười, nhưng nụ cười ấy tràn đầy châm chọc-"Làm quá? Nếu là tôi đi ăn với một cô gái khác mà không nói cho chị biết, rồi nhận hoa của người ta, chị có cảm thấy bình thường không?"Tần Lam mím môi, không đápNgười đàn ông nheo mắt, xen vào-"Có lẽ hai người nên bình tĩnh lại. Chỉ là một bữa ăn thôi mà"-"Anh câm miệng!"Tân Chỉ Lôi quát lên, tay cô nắm chặt chỉ cần anh ta mở miệng lần nữa, cô chắc chắn sẽ đánh ta ngay tại chỗ nàyKhông khí bỗng chốc đóng băngNgười đàn ông hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn nhếch môi cười, không nói thêm-"Em bình tĩnh, ở đây chốn đông người"Tân Chỉ Lôi hít sâu, ép mình bình tĩnh lại-"Chị đi cùng tôi, hay ở lại?"Tần Lam nhìn cô, ánh mắt phức tạpMột giây, hai giây trôi quaNàng vẫn không dao độngTân Chỉ Lôi nhếch môi, trong mắt hiện lên nỗi thất vọng sâu sắc-"Hiểu rồi"_Cô gật đầu, quay người rời điNhưng ngay khi cô vừa bước ra khỏi cửa, một bàn tay vươn ra giữ lấy cổ tay cô-"Em giận sao?"_Giọng Tần Lam trầm thấpCô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp-"Không. Tôi thất vọng"Tần Lam chấn độngNhưng cô không chờ nàng nói thêm gì nữa, dứt khoát giật tay ra rồi rời điTân Chỉ Lôi không quay đầu lại, từng bước chân đều mang theo cảm giác nghẹn đắng. Cô không thể chịu nổi nữaChạyCô chạy giữa những con phố sáng rực ánh đèn, nhưng lòng lại lạnh lẽo như giữa đêm đông. Phía sau, Tần Lam vừa rời khỏi nhà hàng liền đuổi theoTân Chỉ Lôi cứ thế chạy mãi, chạy đến khi hơi thở cô rối loạn, lồng ngực đau nhói, nhưng cô vẫn không dừng lạiĐôi mắt cay xè, trái tim như bị bóp nghẹtCảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu côTần Lam, người mà cô tin tưởng nhất, yêu thương nhất, đang ngồi đối diện một người đàn ông khác, dưới ánh đèn nhà hàng ấm áp, cười nóiMà cô thì sao?Chỉ là một kẻ đứng từ xa, bị bỏ lại phía sauCô đã đi làm từ sáng đến tối...chỉ đợi cùng nàng về nhà, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc. Vậy mà nàng thì sao? Cùng đàn ông khác, ăm trong nhà hàng sang trọng, không thèm nói với một tiếngCảm giác đó khiến cô không thể chịu nổiCô mệt rồiMệt với việc cứ phải chạy theo bóng lưng nàng, mệt với việc luôn phải lo sợ, luôn phải chờ đợi. Tần Lam vội vã đuổi theo, nhưng bước chân của nàng không nhanh bằng cô-"Tân Chỉ Lôi! Đừng chạy nữa! Nghe chị nói đã!"Giọng nàng vang lên, mang theo chút gấp gápTân Chỉ Lôi nghe thấyNhưng cô không dừng lại.Cô cười lạnh một tiếng, nước mắt bất giác trào ra-"Giải thích cái gì? Chị đã chọn rồi mà, còn gì để nói nữa đâu?"Cô nói mà không quay đầu lại, bước chân vẫn không chậm lại chút nàoTần Lam sốt ruột, nàng chen qua dòng người đông đúc, cố gắng rút ngắn khoảng cách, nhưng đến khi nàng gần chạm vào góc áo cô thìTân Chỉ Lôi đã rẽ vào một con đường nhỏ, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắtTần Lam đứng sững lạiCảm giác bất an ập đến, nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho côNhưng bên kia"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…"Bàn tay cầm điện thoại của Tần Lam siết chặt đến mức trắng bệch.Nàng lại gọi tiếp lần nữaVẫn không ai bắt máyTần Lam cắn chặt môi, lòng nàng rối bời, từng đợt sóng lo lắng cuộn tràoKhông đượcNàng không thể để cô rời xa mình như thế nàyTần Lam vội vã gọi taxi, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc giữa dòng người đông đúcNàng ngước nhìn con đường phía trước, trái tim nặng trĩuLần đầu tiên trong đời, nàng sợ rằng mình sẽ mất cô....Ánh đèn trong phòng khách chỉ còn le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào. Tân Chỉ Lôi lặng lẽ bước vào nhà, từng bước chân nặng trĩuTrong bóng tối, cô thoáng thấy Tần Lam đã ngủ say trên giường. Nhịp thở của nàng đều đều, gương mặt yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy raCô cười khẽ một tiếng, cười bản thân mình ngốc nghếchCô lặng lẽ đi đến sô pha, ngồi xuống, lấy lọ thuốc trong túi ra. Ngón tay run rẩy mở nắp, đổ ra một viên, rồi hai viên, bỏ vào miệng, nuốt xuống bằng một ngụm nước lạnhCổ họng đắng chátMọi thứ trong đầu cô hỗn loạn, nhưng thân thể thì lại trống rỗng đến đáng sợCô không muốn khóc nữaCũng chẳng còn sức để khócNgửa đầu ra sau, Tân Chỉ Lôi nhắm mắt lại, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trên sô pha lạnh lẽo. Tân Chỉ Lôi nhắm mắt, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc cô trống rỗng mà lại ồn ào đến đáng sợTiếng xe cộ từ xa vọng lại, tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng hơi thở đều đặn của Tần Lam trong phòng ngủ… tất cả như đang khuếch đại trong tâm trí côCô trở mình, nhưng dù đổi tư thế thế nào cũng không thể thấy dễ chịu hơnNgực cô nặng trĩuHình ảnh lúc tối cứ quẩn quanh trong đầu, ánh mắt dịu dàng của Tần Lam khi trò chuyện với người đàn ông kia, sự do dự khi nàng rút tay về, và câu nói lạnh lùng mà nàng thốt ra khi cô đứng đó như một kẻ thừa thãiCô bật cười khẽ, tự giễu chính mình-"Mình đang làm gì thế này?"Đã rất lâu rồi cô không cảm thấy bất lực như thếTân Chỉ Lôi vươn tay che mắt, hơi thở nặng nề. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động khe khẽ từ phòng ngủTần Lam hình như đã tỉnhTần Lam nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Tân Chỉ Lôi, lòng nàng như bị ai đó bóp nghẹt. Nàng bước lên một bước, muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bị cô tránh đi-"Em đang nghĩ cái gì vậy? Chị đã làm gì sai mà em lại tỏ thái độ như thế?"_Giọng nàng run lên vì tức giận lẫn thất vọngTân Chỉ Lôi cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt-"Chị không biết thật à?"_Cô nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt sắc bén như muốn đâm thẳng vào tim nàng-"Nếu em không xuất hiện, có phải chị sẽ cân nhắc lời đề nghị của anh ta không?"Tần Lam nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại-"Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Chị chỉ nhận lời đi ăn vì phép lịch sự! Em thật sự nghĩ chị sẽ có ý gì với anh ta sao?"-"Vậy tại sao chị lại giải thích với anh ta thay vì về cùng em?"_Tân Chỉ Lôi nghiến răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm-"Chị có biết em cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh đó không? Chị có bao giờ đặt em lên hàng đầu chưa?"Tần Lam hít sâu một hơi, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang dần bị bào mòn-"Em thật sự vô lý quá rồi đấy! Chị chỉ muốn dứt khoát một lần để anh ta không hiểu lầm nữa! Em chạy đi như vậy, em muốn chị phải làm thế nào?!"Tân Chỉ Lôi cười khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai-"Đúng vậy, là em vô lý. Là em nhỏ nhen. Là em không có tư cách giận chị"-"Tân Chỉ Lôi!"_Tần Lam hét lên, lần đầu tiên nàng không kìm chế được cảm xúc của mìnhCô nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng-"Chị có yêu em không?"Câu hỏi ấy vang lên, như một nhát dao đâm thẳng vào lòng ngực của cả hai. Tần Lam há miệng, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào. Nàng biết mình yêu cô, nhưng tại sao lại phải chứng minh điều đó vào lúc này?Sự im lặng kéo dàiTân Chỉ Lôi bật cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa đầy đau đớn-"Chị không trả lời được đúng không?"Cô quay lưng, bước thẳng vào phòng, không muốn nhìn nàng thêm một giây nào nữaCánh cửa phòng đóng sầm lạiTần Lam đứng yên tại chỗ, lòng bàn tay lạnh toát. Trái tim nàng thắt chặt, nhưng nàng không biết phải làm gì để kéo cô trở lại