[BHTT] Cô giáo ở nhà bên

Chương 27: Ghen



Tân Chỉ Lôi còn đang bĩu môi, chưa kịp đáp lại thì bất ngờ bị Tần Lam kéo sát vào người. Nàng nghiêng đầu, không nói thêm lời nào, trực tiếp hôn lên môi cô

-"Hả? Bớt ghen chưa?"

Cô tròn mắt, cả người cứng đờ. Đầu óc trống rỗng vài giây trước khi cảm nhận được hơi thở dịu dàng của nàng quấn lấy mình

Tần Lam không vội vã, nụ hôn của nàng nhẹ nhàng mà sâu lắng, mang theo ý cười trêu chọc. Nàng nắm lấy tay cô, siết chặt, không để cô có cơ hội lùi bước

Tân Chỉ Lôi bị nụ hôn của nàng làm cho mê muội, từ chống đối ban đầu dần dần biến thành đáp lại. Cô nhắm mắt, vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát hơn

Một lúc sau, Tần Lam mới chậm rãi rời khỏi môi cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú

-"Vậy có cần em mua hoa cho chị nữa không?"_Cô khẽ cười, giọng điệu dịu dàng nhưng lại lộ ra sự cưng chiều đầy cám dỗ

Tần Lam đỏ mặt, nghiến răng. -"Không cần! Hoa gì chứ! Em chỉ cần hôn chị là được rồi!"

Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thì thầm

-"Vậy thì sau này em sẽ hôn chị mỗi ngày nhé?"

-"Ừm! Thích em hôn"

Tân Chỉ Lôi bất ngờ siết chặt tay Tần Lam, kéo mạnh một cái khiến nàng mất thăng bằng, ngã xuống giường

-"Em-"_Tần Lam còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ôm chặt lấy, cả người vùi vào lòng cô

Tân Chỉ Lôi cười khẽ, ánh mắt sáng rực nhìn nàng

-"Chị không công bằng gì cả. Chị hôn em xong liền muốn đi sao?"

Tần Lam thở dài, giả vờ trách móc nhưng không hề giãy giụa. -"Em lớn rồi mà còn quấn người như vậy sao?"

-"Lớn rồi mới có quyền quấn lấy chị"_Tân Chỉ Lôi hừ nhẹ, vùi mặt vào cổ nàng, lười biếng nói

-"Em vẫn chưa muốn ngủ, chị phải chịu trách nhiệm dỗ em ngủ đi"

Tần Lam khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Tân Chỉ Lôi hài lòng rúc vào người nàng hơn, siết chặt vòng tay, cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà mình yêu thích nhất

Nàng không kiềm lòng được nữa, nàng đứng dậy bước đến chiếc gương, xoay lưng về phía cô. Cởi bỏ chiếc áo thun mỏng manh, từng lớp vải đều trút bỏ khỏi cơ thể kiều diễm. Tay che che đậy lại hai khỏa đầy đặn, quay người lại, môi mím chặt muốn thốt ra mong muốn của mình nhưng sự ngại ngùng kiềm lại lời nói

-"Em còn ghen nữa không?"_Nàng hé môi, nói thỏ thẻ

-"Còn!"_Nhìn Tần Lam, cô không thể nào thẳng nổi lý trí của mình được

-"Vậy thì chị sẽ giúp em hết ghen..."

Tân Chỉ Lôi lặng lẽ nhìn người trước mặt, ánh mắt như bị hút vào một thế giới đầy mê hoặc

Tần Lam đứng đó, dáng vẻ tựa một đóa hoa kiêu hãnh nở rộ giữa ánh trăng mờ ảo. Nàng không cố ý phô bày nét đẹp của mình, nhưng từng cử chỉ, từng cái nghiêng đầu khẽ khàng cũng đủ để khiến người khác mê mẩn

Làn da trắng mịn như cánh hoa mới nở, mềm mại mà tinh tế. Ánh mắt nàng sâu thẳm, mang theo vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn giấu một chút dịu dàng hiếm hoi, như những giọt sương sớm đọng lại trên cánh hoa mềm, chỉ dành cho người biết trân trọng

Tân Chỉ Lôi chậm rãi đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc nàng, tựa như chạm vào một cánh hoa mong manh nhưng lại chẳng thể nào buông tay

-"Chị đẹp thật"

Lời nói buột ra, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một sự tôn thờ không cách nào che giấu

Tần Lam nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên như một nụ hoa vừa hé nở. Nàng không đáp, chỉ khẽ vươn tay chạm vào gò má cô, ánh mắt dịu dàng tựa như ánh nắng ban mai rọi xuống những cánh hoa trong sương

-"Ha...Chỉ Lôi...hãy yêu chị đi"

Không cần bất kỳ sự phô trương nào, nàng vẫn đẹp đến mức làm người ta muốn nâng niu, muốn chiếm giữ, muốn giấu đi khỏi thế gian. Và Tân Chỉ Lôi biết, nàng chính là đóa hoa đẹp nhất trong lòng cô

Tần Lam tựa như một đóa hoa kiêu hãnh giữa vườn xuân, mơ màng nở rộ dưới ánh trăng dịu dàng. Khi nàng ngả lưng xuống, tấm lụa mềm mại ôm lấy từng đường cong tinh tế, tạo nên một khung cảnh đẹp đến mê hoặc

Tân Chỉ Lôi chậm rãi cúi đầu, mái tóc lướt nhẹ qua làn da nàng, tựa như cánh bướm vô tình đậu xuống cánh hoa mềm. Mùi hương thoang thoảng quấn lấy hơi thở cô, nồng nàn như một thứ rượu ủ lâu năm chỉ cần chạm nhẹ đã đủ khiến người ta say

-"Chỉ Lôi...a"

Ánh mắt cô chạm vào nàng, dịu dàng mà tràn đầy khao khát

Bàn tay cô lần tìm, nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa mềm mại, cảm nhận từng đường nét tinh tế dưới đầu ngón tay. Nàng run lên khe khẽ, hơi thở cũng trở nên mong manh hơn, tựa như một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng có thể làm cánh hoa rung động

-"Tần Lam...chị đẹp quá"

Cô cúi đầu, khẽ chạm vào cánh hoa đang run rẩy chờ đợi. Một giọt sương ngọt lành vừa chớm đọng trên nhụy hoa, lấp lánh như viên ngọc quý, khiến người ta không thể nào cưỡng lại được sự mê hoặc ấy

Tân Chỉ Lôi khẽ khàng thưởng thức, để hương vị ngọt ngào lan tràn nơi đầu lưỡi. Nàng khẽ rùng mình, đôi bàn tay siết chặt lấy ga giường, ánh mắt mờ đi trong cơn sóng cảm xúc dâng trào

Cánh bướm vẫn miệt mài, đắm chìm trong mật ngọt không vơi cạn

Tần Lam không thể kìm được tiếng thở dài đầy mê hoặc, đôi mắt khẽ nhắm, làn môi hé mở như một đóa hoa đang độ rực rỡ nhất

Đêm dài còn đó, ánh trăng vẫn sáng và trong khu vườn ngập tràn hương xuân ấy, một đóa hoa đang nở rộ trong vòng tay người yêu. Tân Chỉ Lôi đã ăn trọn đủ tinh túy của một loài hoa quý hiến ấy, ăn hết mật ngọt, ăn trọn nhụy hoa...

-"Lam...em yêu chị"

-"Ha...chị cũng yêu em"

Tân Chỉ Lôi ngồi dậy nhìn Tần Lam nằm trên giường, đang lấy lại dưỡng khí. Cô đỡ nàng ngồi dậy, thì thầm vào tai nàng

-"Chị muốn thử không?"

-"Ý em là?"

-"Em trao cho chị...chúng ta thuộc về nhau"

Tân Chỉ Lôi run rẩy dưới thân nàng, từng hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào bóng tối, nơi chỉ còn tiếng thở đứt quãng và những sợi tóc rối bời vương trên da thịt

Tần Lam không còn dịu dàng, nàng nhấn chìm cô trong một cơn lốc xoáy của khoái lạc, không cho cô lối thoát. Đôi môi nóng rực lướt qua từng tấc da thịt, để lại những dấu vết như minh chứng cho sự chiếm hữu tuyệt đối

-"Chị không dịu dàng sao?"_Giọng cô khàn đi, pha lẫn chút ý cười nhưng chẳng giấu nổi sự run rẩy trong từng từ.

Tần Lam siết chặt eo cô, hơi thở phả vào nơi nhạy cảm nhất, chậm rãi cất lời

-"Em không cần sự dịu dàng"

Bàn tay nàng trượt xuống, tìm đến nơi sâu thẳm nhất, nơi đã sớm rực cháy như một đóa hoa bị ngọn lửa liếm qua, chỉ chờ được tàn phá.

-"Ưm... Chị... Chậm một chút..."

Lời khẩn cầu chưa kịp thốt ra hết đã bị nhấn chìm trong một trận cuồng phong. Tân Chỉ Lôi giãy giụa trong vòng tay nàng, nhưng càng giãy giụa, nàng càng siết chặt

-"Nói em không muốn chị đi"

Tân Chỉ Lôi cắn chặt môi, đôi mắt ướt át như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.

-"Em... không muốn..."

Tần Lam cười nhạt, nàng cúi xuống, cánh môi lần tìm đến nơi đã sớm ướt đẫm.

-"Vậy hãy nhớ, em mãi mãi chỉ thuộc về chị"

Tân Chỉ Lôi không còn đường lui

Cô bị đẩy vào vực sâu, nơi mà mọi sự chống cự đều vô nghĩa. Dưới thân nàng, cô như một cánh hoa bị vùi dập bởi cơn giông bão, mềm mại, yếu đuối, nhưng lại khát khao được nuốt trọn

Tần Lam không để cô có thời gian thở, môi lưỡi nàng tàn nhẫn cướp đoạt từng chút một, như một loài dã thú nhấm nháp con mồi của mình, chậm rãi và đầy ám ảnh

-"Chị... đừng..."_Cô rùng mình, đôi mắt mờ sương như một lớp sương phủ lên cánh hoa trong đêm

Tần Lam khẽ cười, ngón tay trượt sâu hơn, cảm nhận từng cơn co rút khẽ khàng từ thân thể người dưới thân

-"Đừng cái gì? Hửm?"

Nàng cố tình dừng lại, đầu ngón tay khiêu khích tại nơi đã sớm mềm nhũn, khiến Tân Chỉ Lôi khó chịu đến phát điên. Cô cắn môi, muốn trốn chạy, nhưng vòng tay Tần Lam như gông xiềng giam chặt cô lại, không cho cô cơ hội thoát thân

-"Cầu xin chị đi"_Giọng nàng khàn đặc, xen lẫn chút đắc ý của kẻ chiếm hữu

Tân Chỉ Lôi lắc đầu, nhưng khoảnh khắc đôi môi nàng phủ xuống, cô không thể kìm được tiếng rên rỉ bị nuốt chửng trong hơi thở quấn quýt

Cơn lũ nhấn chìm tất cả, cuốn cô vào một vùng hư vô chỉ còn lại sự chiếm hữu điên cuồng và dục vọng

-"Tân Chỉ Lôi, cả đời này, em đừng mơ chạy thoát khỏi chị"

Tân Chỉ Lôi đột nhiên siết chặt eo Tần Lam, đôi mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm giữa cơn mê tình. Một cơn gió lạnh lướt qua, nhưng không thể nào xoa dịu hơi thở bỏng rát giữa hai thân thể đang quấn lấy nhau

-"Chị nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ sao?"_Giọng cô khàn đi, mang theo một chút ý cười tà mị

Chỉ trong một khoảnh khắc, Tần Lam bị lật lại, lưng nàng đè lên lớp chăn mềm, cánh tay mảnh mai bị ghìm chặt xuống đệm. Đôi mắt nàng trừng lớn, nhưng không hề có ý phản kháng

-"Em dám--"

Lời trách mắng bị nuốt trọn khi Tân Chỉ Lôi cúi xuống, đôi môi nóng rực trượt qua làn da mẫn cảm

-"Chị mạnh miệng như vậy, nhưng cơ thể lại thành thật đến đáng yêu"_Cô thì thầm bên tai nàng, để lưỡi mình lướt qua đường cong mềm mại, cảm nhận được từng cơn rùng mình nhỏ bé mà nàng cố gắng che giấu

Tần Lam nghiến răng, hơi thở dồn dập hơn khi bàn tay cô chạm đến nơi nhạy cảm nhất. Một dòng mật ngọt lặng lẽ tràn ra, ướt đẫm như những cánh hoa rực rỡ sau cơn mưa đêm

-"Tân Chỉ Lôi..."_Nàng thở dốc, giọng nói vỡ vụn giữa từng cơn sóng khoái cảm

Cô ngước lên, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm, chậm rãi cất giọng đầy bá đạo

-"Gọi em là Lôi"

Không đợi nàng phản ứng, Tân Chỉ Lôi đã một lần nữa nuốt trọn tất cả, khiến Tần Lam hoàn toàn chìm trong vực sâu khoái lạc. Đêm nay, ai là kẻ chiếm hữu, ai là kẻ bị đoạt lấy, tất cả đều không còn quan trọng nữa

Tân Chỉ Lôi siết chặt cổ tay Tần Lam, ánh mắt sâu thẳm như lưỡi dao sắc bén cắt qua màn đêm. Lần đầu tiên trong suốt cuộc chơi, cô là người nắm thế chủ động, là kẻ dẫn dắt trong cơn điên cuồng trụy lạc này

-"Chị lúc nào cũng nghĩ mình trên cơ em, phải không?"_Giọng cô khàn đặc, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ trắng muốt.

Tần Lam nghiến răng, cánh tay bị ghìm chặt trên đệm không cách nào vùng vẫy. Đôi mắt nàng tối sầm, không rõ là giận dữ hay kích thích

-"Em đang đùa với lửa đấy, Chỉ Lôi"

-"Vậy để xem ai là kẻ bị thiêu rụi trước"

Không đợi nàng phản ứng, Tân Chỉ Lôi cúi xuống, để lưỡi mình vẽ từng đường dọc theo xương quai xanh, chậm rãi nhưng tàn nhẫn như một con mãnh thú đang thử thách con mồi trước khi cắn sâu vào cổ họng nó

Bên dưới thân nàng, Tần Lam run rẩy

Là giận, là nhục nhã, hay là một thứ khoái cảm tối tăm không thể gọi tên?

Cô cắn xuống

Một dấu răng đỏ hằn lên làn da trắng sứ

-"Tân Chỉ Lôi!"_Nàng thở hắt ra, hơi thở hỗn loạn khi cơn đau xen lẫn khoái cảm tấn công dây thần kinh

Tân Chỉ Lôi nhếch môi cười, ánh mắt tràn ngập chiếm hữu

Bàn tay cô trượt xuống, chạm vào nơi đã sớm mềm nhũn

-"Chị nói ghét em, nhưng nơi này lại thành thật đến thế này sao?"

Tần Lam cắn môi, hận bản thân không thể nào phản bác

Nhưng cơn lũ đã không thể ngăn cản

Tân Chỉ Lôi không cho nàng cơ hội trốn chạy

Ngón tay cô len vào, khuấy động từng dòng mật ngọt, kéo nàng vào một cơn sóng không đáy

-"Ngoan, rên lên cho em nghe"

Cánh hoa hoàn toàn mở ra, dâng hiến tất cả trong một đêm không có hồi kết

Tân Chỉ Lôi cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm, tối đen như vực sâu không đáy. Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân mình..Tần Lam của cô, người luôn tỏ ra lạnh lùng, cao ngạo, không bao giờ chịu khuất phục. Nhưng lúc này đây, nàng đang nằm dưới cô, mái tóc rối bời trải dài trên tấm ga giường nhăn nhúm, hơi thở hỗn loạn, đôi mắt phủ sương mù, vừa mơ hồ vừa có chút giận dữ

-"Em nghĩ mình có thể kiểm soát được chị sao?"_Giọng nàng khàn khàn, mang theo chút mỉa mai

Tân Chỉ Lôi cười nhạt

-"Không, em chỉ muốn khiến chị mất kiểm soát thôi"

Vừa dứt lời, cô cúi xuống, môi nóng bỏng chạm vào cổ nàng, nhẹ nhàng mơn trớn rồi cắn xuống một dấu hằn đỏ tươi

Tần Lam khẽ rùng mình, ngón tay vô thức siết chặt vào tấm ga giường

-"Tân Chỉ Lôi…"_Nàng thở ra, giọng nói run rẩy không rõ là phẫn nộ hay đắm chìm

Tân Chỉ Lôi không để nàng có cơ hội chống cự, bàn tay cô trượt dần xuống, ngón tay chạm vào nơi mềm mại nhất, nóng bỏng như lửa

Một dòng mật chảy tràn, thấm ướt những ngón tay thon dài

Cô bật cười, ghé sát vào tai nàng, giọng nói mang theo chút khiêu khích

-"Chị nói không cần em, nhưng nơi này lại phản bội chị rồi"

Tần Lam nghiến răng, định phản bác, nhưng ngay giây tiếp theo, nàng bị đẩy vào vực sâu khoái cảm

Ngón tay cô tiến vào, dây thần kinh nhạy cảm bị kích thích đến tê dại

-"Ưm..."

Nàng rên rỉ, cánh tay vô thức quàng lấy cổ Tân Chỉ Lôi như muốn tìm kiếm điểm tựa

Cô nhìn nàng, ánh mắt trở nên u tối hơn

-"Nói em nghe, chị muốn em làm gì?"

Tần Lam không đáp, nhưng từng nhịp thở gấp gáp của nàng đã là câu trả lời rõ ràng nhất. Tân Chỉ Lôi tăng thêm sức mạnh, ngón tay linh hoạt trêu đùa nơi sâu thẳm, khiến nàng hoàn toàn mất kiểm soát

-"A… Chỉ Lôi… Dừng lại…"

-"Không"

Tân Chỉ Lôi cúi xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, nhấm nháp như đang nếm mật ngọt

Nàng run rẩy, cơ thể hoàn toàn bị cô chiếm giữ

Tân Chỉ Lôi không còn kiên nhẫn nữa

Cô dùng lực, bế bổng Tần Lam lên, khiến nàng chỉ kịp rên khẽ một tiếng trước khi lưng đập vào bức tường lạnh lẽo. Nhiệt độ của gạch men tương phản rõ rệt với hơi thở bỏng rát giữa hai người, làm nàng khẽ run lên

-"Tân Chỉ Lôi"

Lời trách cứ chưa kịp thốt ra đã bị cô cắt ngang bằng một nụ hôn

Mạnh bạo. Nồng nhiệt

Không còn chút dịu dàng nào trong đó

Tân Chỉ Lôi mút cạn đôi môi nàng, cắn xuống nhẹ rồi lại liếm qua như muốn trấn an. Lưỡi cô tàn nhẫn xâm nhập, không để nàng có cơ hội phản kháng

Tần Lam ngửa đầu ra sau, muốn trốn tránh, nhưng bàn tay trên eo nàng giữ chặt, không cho nàng nhúc nhích

-"Chị lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi thứ"_Cô thì thầm, hơi thở nóng rực lướt qua làn da nhạy cảm

-"Nhưng đêm nay, chị là của em"

Không đợi nàng đáp lại, Tân Chỉ Lôi đã hôn dọc theo cổ nàng, lưu lại những dấu hôn đỏ thẫm

Tần Lam cong người, đầu ngón tay siết chặt bờ vai cô

Nơi sâu thẳm nhất trong nàng đã ướt đẫm, nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận

Cô cười khẽ, ngón tay trượt dọc theo bờ đùi nàng, rồi bất ngờ tiến vào nơi ẩm ướt

-"Ưm...!"

Nàng run rẩy, hơi thở dồn dập

-Chị rên lên vì ai?"_Giọng cô trầm thấp, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt

-"Ư... Em..."

-"Vậy hãy nhớ, chị chỉ có thể rên vì em"

Từng động tác không chút nương tay, đẩy nàng lên cao trào mãnh liệt. Tần Lam cắn chặt môi, cơ thể run lên từng đợt, bám chặt vào vai cô như thể không còn nơi nào để bấu víu

Màn đêm bên ngoài nuốt chửng tất cả, chỉ còn hai thân thể quấn lấy nhau trong cơn mê loạn không điểm dừng. Họ tan rã trong vòng tay nhau

Tần Lam run rẩy, toàn thân mềm nhũn tựa vào vách tường lạnh lẽo. Làn da nàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở vẫn còn dồn dập sau cơn cuồng nhiệt không điểm dừng

Tân Chỉ Lôi giữ chặt eo nàng, áp sát vào cơ thể đang run rẩy trong vòng tay mình. Cô hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chiếm hữu sâu sắc

-"Chị thuộc về em"_Cô thì thầm, giọng trầm thấp nhưng đầy quyền uy

Tần Lam không đáp, chỉ vùi mặt vào hõm cổ cô, hai cánh tay siết chặt lấy bờ vai ấy như sợ cô sẽ rời đi

Bên ngoài, màn đêm vẫn sâu thẳm

Nhưng trong vòng tay nhau, cả hai đã chẳng còn lối thoát

Chương trước Chương tiếp
Loading...