[BHTT] Cô giáo ở nhà bên

Chương 20: Yêu



Ngày thi cao khảo đến, không khí trong trường đầy căng thẳng, nhưng cũng có chút hân hoan. Tân Chỉ Lôi đứng trước cửa trường, hơi lo lắng, đôi mắt vẫn không giấu được sự căng thẳng. Cô nhìn quanh, một vài bạn bè của mình cũng có mặt, nhưng trong lòng cô vẫn chỉ hướng về một người

Tần Lam bước tới bên cạnh cô, ánh mắt nhẹ nhàng, lộ rõ sự quan tâm. Mặc dù là ngày thi quan trọng, nàng vẫn nở nụ cười, không muốn cô cảm thấy áp lực

-"Em làm tốt, chị tin em"_Tần Lam nói, giọng trầm ấm nhưng đầy vững chắc. Nàng nắm lấy tay cô, không muốn cô cảm thấy đơn độc trước ngày quan trọng này

Tân Chỉ Lôi mỉm cười gượng, mắt hơi rưng rưng

-"Cảm ơn chị"_Cô nói, giọng run nhẹ. Cô biết rằng có Tần Lam bên cạnh, dù thế nào cô cũng có thể vượt qua

Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là hành động tiếp theo của Tần Lam. Trước khi cô bước vào phòng thi, nàng nhẹ nhàng kéo cô lại gần, hôn lên má cô một cái thật nhẹ nhàng, như thể muốn gửi tất cả sự ủng hộ và yêu thương vào đó. Cảm giác ấm áp từ nụ hôn ấy như một lời nhắc nhở, rằng dù thế nào cô cũng không đơn độc

-"Làm tốt lắm, em có thể làm được"_Tần Lam nói, và ánh mắt nàng nhìn cô tràn đầy sự tự hào

Tân Chỉ Lôi đứng đó, bất chợt cảm thấy bình tĩnh lại, lòng cô tràn ngập động lực và niềm tin. -"Em yêu chị"_Cô thì thầm, rồi bước vào phòng thi, nhưng trong lòng đã có một sự vững vàng lạ thường, như thể nàng đã ở bên cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô

Cô biết rằng dù kết quả thế nào, chỉ cần có Tần Lam bên cạnh là đủ

●●●

Sau khi hoàn thành kỳ thi cao khảo căng thẳng, Tân Chỉ Lôi bước ra khỏi phòng thi, cảm giác như mọi gánh nặng vừa được trút bỏ. Dù không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Khi vừa bước ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy Đường Tịnh đứng đó, nở nụ cười quen thuộc, tay vẫy vẫy gọi cô.

-"Cậu thi xong rồi à? Cùng đi ăn gì đó không?"_Đường Tịnh hỏi, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm

Tân Chỉ Lôi nhìn cô ấy một lúc, rồi bất ngờ quay sang nhìn Tần Lam, người vẫn đứng ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt đầy tự hào. Từ lúc bước ra khỏi phòng thi, Tần Lam luôn ở bên cạnh cô, làm chỗ dựa vững chắc cho cô

Không nói gì, Tân Chỉ Lôi nhẹ nhàng nắm tay Tần Lam, một hành động không nói lên lời, nhưng đủ để khiến mọi thứ rõ ràng. Cô lắc đầu, từ chối lời mời của Đường Tịnh mà không chút do dự

-"Mình đi cùng chị Lam"_Cô nói, giọng kiên quyết nhưng cũng ấm áp, như một lời khẳng định cho mối quan hệ đặc biệt của hai người

Đường Tịnh đứng đó, ngạc nhiên một chút, nhưng rồi cũng mỉm cười, có vẻ hiểu được tình hình. Cô ấy không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào, rồi quay người rời đi. Tân Chỉ Lôi không nhìn theo, mà chỉ chú ý đến Tần Lam, tay vẫn siết chặt lấy tay nàng, như thể muốn nói rằng "chị là người duy nhất quan trọng đối với em"

Tần Lam cũng nắm tay cô thật chặt, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo cô đi. Họ đi cùng nhau, bước đi chậm rãi nhưng vững vàng, như thể không gì có thể ngăn cản được họ nữa. Trong khoảnh khắc đó, Tân Chỉ Lôi cảm thấy mọi thứ đều ổn

Tân Chỉ Lôi và Tần Lam bước vào quán mỳ lạnh quen thuộc, không gian ấm áp với ánh đèn vàng mờ ảo khiến tâm trạng của cô trở nên nhẹ nhõm. Sau những ngày thi cử căng thẳng, cô không muốn gì hơn là được ngồi yên, ăn một tô mỳ nóng hổi và trò chuyện với Tần Lam

Cô ngồi xuống, nhìn Tần Lam đang bày biện đồ ăn trước mặt mình, rồi nhẹ nhàng cất lời

-"Sau khi thi xong, em quyết định sẽ đi làm thêm. Cũng không thể chỉ dựa vào ba mẹ nữa, phải tự lo cho bản thân mình"_Cô ngước lên nhìn Tần Lam, mắt ánh lên một quyết tâm

Tần Lam khẽ ngẩng đầu, nghe cô nói vậy, nàng không khỏi cảm thấy một chút lo lắng, nhưng cũng hiểu rõ được tâm trạng của cô. Cuộc sống mà cô ấy phải đối mặt quá khó khăn, không thể mãi sống dưới cái bóng của gia đình. -"Em thật sự nghĩ kỹ chưa? Việc học và làm thêm sẽ rất vất vả đấy"_Tần Lam hỏi, giọng đầy quan tâm nhưng cũng ẩn chứa sự lo lắng

Tân Chỉ Lôi mỉm cười, đôi mắt sáng lên sự kiên quyết

-"Em biết mà, nhưng em không muốn sống mãi như vậy. Em muốn tự mình có thể làm được mọi thứ, không cần dựa dẫm vào ai"_Cô nói, tay siết chặt đôi đũa, như thể đang nắm lấy quyết định của mình

Tần Lam nhìn cô, trong ánh mắt có chút bất an, nhưng cũng đầy tự hào

-"Em biết là chị luôn ở bên cạnh em, đúng không?"_Nàng nhẹ nhàng nói, dịu dàng như một lời hứa hẹn, khiến trái tim cô ấm lại

-"Dĩ nhiên rồi"

Tân Chỉ Lôi đáp ngay, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc. Cô nhìn Tần Lam một lúc lâu, rồi tiếp tục -"Sau này, khi em thành công, em sẽ cưới chị. Đó là lời hứa của em"

Cô nói với vẻ nghiêm túc, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng cô biết chỉ cần có nàng bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên có thể

Tần Lam khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Được cô yêu thương và tin tưởng như vậy, là niềm hạnh phúc lớn lao

-"Chị sẽ đợi em, luôn luôn ở bên cạnh em"_Nàng nói, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn

Cả hai ngồi lại bên nhau, tận hưởng bữa ăn giản dị nhưng đầy ấm áp. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều chứa đầy yêu thương và sự tin tưởng. Dù tương lai có ra sao, Tân Chỉ Lôi và Tần Lam đều hiểu rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, luôn nắm chặt tay nhau

-"Hứa với chị, đừng buông tay nhé em..."

-"Em hứa!"_Cô hôn lên trán của nàng, lời hứa khắc cốt ghi tâm

...

Khi cả hai về đến nhà, không gian yên tĩnh bao trùm lấy căn hộ nhỏ của họ. Cả ngày dài mệt mỏi, những cuộc thi, những lo toan và quyết định quan trọng đã làm cho Tân Chỉ Lôi cảm thấy kiệt sức. Nhưng khi bước vào ngôi nhà quen thuộc, ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn nhỏ làm cô cảm thấy an tâm. Cô khẽ thở dài, vươn vai một cái

Tần Lam đã ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn vào màn hình điện thoại nhưng tâm trí thì không khỏi nghĩ về cô. Cảm nhận được sự mệt mỏi của cô, nàng khẽ cười rồi vươn tay ra, kéo cô về phía mình

-"Lại đây, nghỉ ngơi chút đi"

Tân Chỉ Lôi không nói gì, bước lại gần và nằm xuống, tựa đầu lên đùi Tần Lam. Cảm giác ấm áp từ cơ thể nàng làm cho cô thư giãn ngay lập tức. Tần Lam nhẹ nhàng xoa tóc cô, tay vuốt ve mái tóc mềm mại, trong khi cô dần dần chìm vào giấc ngủ

Ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt cô, khiến Tần Lam không thể không ngắm nhìn. Cô ngủ say, thở nhẹ nhàng, từng nhịp thở như một bản nhạc du dương. Tần Lam không dám làm ồn, chỉ lặng lẽ ngồi đó, vuốt nhẹ tóc cô như để bảo vệ, như muốn nói rằng bất kể thế nào, nàng sẽ luôn ở đây, chờ đợi cô, che chở cho cô

Một lúc lâu sau, Tân Chỉ Lôi vẫn chưa tỉnh giấc. Tần Lam mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về cô, không muốn làm cô thức giấc. Cứ như vậy, trong sự yên bình của không gian, hai người họ nằm cạnh nhau, không cần nói gì, chỉ cần có nhau là đủ

-"Chị này! Sau này, nếu em không giàu, xin chị đừng rời xa em nhé! Em sẽ đau lắm đấy"_Cô hé môi, hốc mắt đỏ hoe, vừa dứt câu lệ đã rơi

Nàng xoa đầu cô, kéo cô dậy. Ánh mắt nàng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô. Tần Lam kiên định nói rằng

-"Em ngốc, tôi không để em một mình. Sau này, chúng ta nương tựa nhau mà sống, có gì ăn nấy. Tôi không ngại cùng em cố gắng, bớt nghĩ linh tinh lại đi. Tôi không phải ham giàu, giàu rồi có ăn mãi được đâu. Chỉ bằng nghèo mà nó chân tình em nhỉ?"_Nàng cười, nụ cười làm vơi bớt đi nỗi đau giấu kín của cô. Nàng ôm lấy Tân Chỉ Lôi

Dù có thể nào, nàng vẫn sẽ không buông tay cô ra, nếu sau này họ có đối mặt với sự nghèo túng khi trong tay chẳng có gì, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh cô. Nàng chẳng cần giàu sang phú quý, ai giàu thì phước của họ, nhưng chẳng ai giàu ba họ, không ai khó ba đời cả

Cô không ngại đương đầu với khó khăn, nàng không ngại cùng cô đi qua những ngày tháng ấy. Bởi nàng biết, những ngày tháng khó khăn cũng chính là những thứ có thể chứng minh tình yêu của họ. Họ sống rất tốt, ông trời sẽ không bạt đãi họ...

Hiện tại, công việc giáo viên có thể cho trả được tiền thuê căn hộ, vài chi phí sinh hoạt khác. Khổ nổi, số tiền đó không thể nuôi nổi cô qua những ngày tháng của sinh viên đại học. Nàng không biết lo liệu làm sao cho ổn thỏa...

Lệ từ khóe mắt của Tần Lam cũng ùa ra, giá như nàng cũng giống như Đường Tịnh, môn đăng hộ đối với Tân Chỉ Lôi thì cô sẽ có một cuộc sống êm đềm, như người ta từng ao ước bấy lâu. Không vướng bận cơm áo gạo tiền, cũng không phải bán gồng mình ra đi làm thêm. Để nuôi dưỡng cái gọi là tình yêu của hai người

Gí như chỉ là giá như

-"Chị xin lỗi...là phận chị bèo bọt....không môn đăng hộ đối với em...Cũng do chị mà em bị ba mẹ từ mặt, ban đầu chúng ta không gặp nhau thì tốt rồi. Em không cần phải cố gắng vì chị như vậy"

-"Ngốc! Chị là đồ ngốc, em không cần cái gì cả, em chỉ cần chị. Trái tim em vĩnh viễn có một mình chị, em không cần gì hết. Có chị là đủ"_Tân Chỉ Lôi rút mặt vào hõm cổ của Tần Lam, họ đều có một nổi khổ riêng, không ai hiểu được. Chỉnh bản thân của họ mới hiểu, để theo đuổi tình yêu, nuôi dưỡng một vườn họ. Cần rất nhiều thời gian, không chỉ thời gian mà cần có nỗ lực và sự kiên quyết

-"Chị này! Đừng nghĩ linh tinh, chúng ta yêu nhau thôi đừng nghĩ gì cả, em không quan tâm gia đình em ra sao, họ cũng không hiểu em, họ chỉ biết sự nghiệp và việc kế thừa gia đình. Em muốn sống hco bản thân em, theo đuổi tình yêu của bản thân. Mình không cần giàu có hay quyền lực, mình chỉ cần có nhau, đủ ăn đủ mặc. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, có một ổ bánh mì thì mình chia đôi ra!"_Lời nói của cô đều là chân thành, nhận thấy trong lời nói của cô khác hẳn trong quá khứ. Cô từng là một cô gái chịu sự khắc nghiệt và áp lực vô hình của chính nơi cô gọi là gia đình. Cô gái từng chẳng xem ai ra gì, sống chỉ biết rằng mục đích cô học thành tài là vì sự nghiệp của ba, không thì vì bộ mặt gia đình. Giờ đây, khi ba mẹ không còn chấp nhận đứa con gái này nữa, cô không biết phải nói thế nào, bản thân lại thấy nhẹ nhõm, biết được thế giới còn rất nhiều thứ đáng để trải nghiệm hơn. Cuối cùng cũng hiểu cho cảm xúc người khác, ba từng nói chỉ có người giỏi mới xứng để ta trò chuyện, cô không nghĩ như vậy. Có thể họ chẳng giỏi thứ này, ngược lại có một thứ khác mà họ rất giỏi hơn. Chẳng qua là họ chưa tìm ra mà thôi

Sự khắc nghiệt và nghiêm khắc của gia đình cũng ảnh hưởng một phâng nào đó trong suy nghĩ của cô. Từ khi gặp nàng, bàn tay xinh đẹp, trắng nỏn nà ấy đã nắn nót, rèn dũa một người như cô trở thành một người khác hẳn với quá khứ. Cô biết mình cần phải làm gì, biết mục đích để sống, hiểu được cảm xúc của người xung quanh. Dần dần cô không còn một rào cản ngăn cách cô với xã hội ngoài kia, nhớ lại lần đầu tiên cô mở miệng trò chuyện với người khác. Thật chất nó rất dễ dàng nhưng tại sao lúc trước lại không làm được? Nàng là chìa khóa vàng mở được cánh cổng trái tim của Tân Chỉ Lôi

-"Tôi yêu em! Tần Lam này, yêu em"

Bàn tay cầm lấy cằm của nàng, từ từ nâng lên, đặt xuống một nụ hôn trên môi nhẹ nhàng, da diết. Sâu thẳm ở trái im, cô thật sự đã yêu người giáo viên này rất nhiều, không biết đã yêu từ bao giờ. Đã yêu từ lúc nào nhỉ? Từ lúc, nàng thích gọi cô lên trả bài, từ lúc nàng kiên trì chiêu mộ cô về đội của nàng, từ lúc mà nàng ngồi cùng cô tren sân thượng...Đúng rồi, từ lúc ấy, cô đã biết trái tim mình đã thổn thức rung động trước cái gọi là tình yêu cô trò

Từ đó, hình thành lên một sở thích, thích ăn cơm nàng nấu, thích cùng nàng ra về sau giờ tan học, cùng nàng tâm sự...Cảm giác yên bình, khi về nhà, ăn cơm nàng nấu, mặc áo nàng giặt, được nghe nàng giảng bài. Đó là hạnh phúc rồi

Nụ hôn kéo dài, tiếc nuối rời đi khi Tần Lam không thở nổi, mặt nàng đỏ lên vì thiếu oxy. Tân Chỉ Lôi mới luyến tiếc mà tha cho Tần Lam, nàng nằm trong lòng cô, chỉ nằm đó và nhắm mắt lại để lòng được bình yên, không vướng bận chuyện đời

Chương trước Chương tiếp
Loading...