[BHTT] Cô giáo ở nhà bên
Chương 19: Em về rồi à?
Tân Chỉ Lôi đang thoải mái nằm trên ghế sô pha nhà Tần Lam, vừa ôm nàng vừa lười biếng xem tivi. Bỗng nhiên, điện thoại cô reo lên. Là mẹ cô gọi đếnCô nhấc máy, giọng điệu vẫn còn thoải mái-"Alo, mẹ à?"Đầu dây bên kia, giọng mẹ cô vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc-"Ba con và mẹ sẽ đến nhà con vào hôm nay. Con chuẩn bị sẵn sàng đi nhé"Tân Chỉ Lôi lập tức sững người, cơ thể bất giác căng cứng. Cô ngồi bật dậy, ánh mắt hoang mang nhìn Tần Lam-"Mẹ nói gì cơ? Hôm nay ạ?"-"Ừ, ba con nói lâu rồi chưa gặp con, muốn đến thăm"Tân Chỉ Lôi nuốt nước bọt, cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang. Cô không ngờ ba mẹ lại đến mà không báo trước. Tần Lam thấy sắc mặt cô thay đổi, liền nhíu mày hỏi nhỏ-"Sao vậy?"Cô ngắt điện thoại, quay sang ôm đầu than thở-"Ba mẹ tôi sắp đến rồi! Hôm nay!"Tần Lam nghe vậy cũng hơi giật mình, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng nhẹ nhàng vỗ vai cô-"Vậy thì về nhà chuẩn bị đi. Có gì mà hoảng hốt như vậy?"Tân Chỉ Lôi ôm lấy nàng, lắc đầu đầy rầu rĩ-"Không phải! Vấn đề là tôi có nói gì với ba mẹ được đâu! Tôi chưa chuẩn bị tinh thần!"Tần Lam khẽ bật cười-"Chẳng lẽ ba mẹ em đáng sợ đến vậy sao?"Cô thở dài, vùi đầu vào vai nàng: -"Chị cũng thấy lần trước rồi, tôi mà không chịu nghe lời họ. Họ đánh tôi chết mất!"-"Tôi chỉ vừa mới có bạn gái, không được đâu"Nàng chớp mắt, khóe môi cong lên-"Thì cứ để họ phát hiện đi, dù sao em cũng không định giấu mà, đúng không?"Tân Chỉ Lôi mím môi, nhìn nàng bằng ánh mắt ai oán-"Nhưng mà..."-"Không nhưng nhị gì cả. Mau về nhà chuẩn bị đi. Nếu họ có đánh em, tôi thay em nhận tội. Là do tôi!"Cô nhanh chóng đứng dậy, kéo tay nàng-"Vậy chị đi chung với tôi luôn đi! Tôi không muốn đối mặt một mình!"Nàng bật cười, nhưng vẫn bị cô kéo đi. Ba mẹ cô đến, vậy thì nàng cũng muốn gặp thử xem, lần trước đã gạo ba của Tân Chỉ Lôi. Hiện tại nàng muốn thấy được mẹ của cô trông như thế nào...Ba mẹ Tân Chỉ Lôi bước vào nhà, vẻ nghiêm nghị lộ rõ trên khuôn mặt. Mẹ cô nhìn quanh, ánh mắt đầy sự thẩm định, trong khi ba cô đứng bên cạnh, tỏ ra lạnh lùng và đầy quyền lực. Tân Chỉ Lôi cảm nhận được bầu không khí nặng nề, một sự căng thẳng bao trùm không gian, khiến cô cảm thấy như không thể thở nổi.-"Con ngồi xuống đi"_Ba cô lên tiếng, giọng trầm và cứng rắn. Cô nghe theo và ngồi xuống ghế, không thể thoát khỏi cảm giác như mình là một đứa trẻ đang bị phán xétMẹ cô mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần sắc bén-"Hôm nay chúng ta đến đây để nói về tương lai của con. Sau khi con tốt nghiệp, con sẽ đi du học. Và con sẽ kết hôn với Đường Tịnh. Gia đình chúng ta đã quyết định từ lâu rồi"Tân Chỉ Lôi nghẹn lại, không ngờ rằng ba mẹ đã sắp đặt mọi thứ cho tương lai của cô mà không hỏi ý kiến. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng lòng thì như muốn vỡ tung-"Con không muốn kết hôn với Đường Tịnh"_cô lên tiếng, giọng kiên quyết dù trong lòng đang dấy lên một cơn bãoBa mẹ cô trao nhau ánh mắt sắc lạnh. Mẹ cô không chút do dự, giọng nói cứng như thép-"Con không có quyền từ chối. Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho con. Đường Tịnh là người con phải lấy, vì gia đình và vì tương lai của con"Tân Chỉ Lôi cảm thấy ngực mình nghẹn lại-"Con yêu người khác"_Cô nói, mắt nhìn thẳng vào ba mẹ-"Con không thể kết hôn với Đường Tịnh. Con yêu Tần Lam"Mẹ cô nhìn cô như thể nghe một điều không thể tin được-"Cái gì?"_Mẹ cô hừ lạnh, giọng đầy sự tức giận-"Con yêu cô ấy? Một giáo viên, một người không có gì trong tay để có thể giúp con thành công. Con đang đi ngược lại với mọi thứ mà gia đình đã dày công xây dựng cho con"Tân Chỉ Lôi cảm thấy như có một cú đấm mạnh vào tim mình. Ba cô nhìn cô một lúc, rồi gằn giọng-"Con sẽ không làm như vậy. Gia đình chúng ta đã có kế hoạch rõ ràng. Đừng làm gia đình mất mặt"Cô nuốt nghẹn, nhưng kiên quyết nói-"Con không muốn sống cuộc đời mà ba mẹ đã sắp đặt cho con. Con có quyền chọn lựa hạnh phúc của mình"Ba cô đứng dậy, vẻ mặt càng thêm giận dữ-"Con là con gái của chúng ta. Con không có quyền tự ý quyết định. Đó là trách nhiệm của gia đình_ Ông quắc mắt nhìn cô, ánh mắt không có một chút tha thứMẹ cô cũng đứng dậy, giọng sắc như dao-"Nếu con không tuân theo quyết định của ba mẹ, con sẽ không còn là con gái của gia đình họ Tân nữa. Mẹ sẽ không chấp nhận việc này"Tân Chỉ Lôi cảm thấy như mình bị dồn vào chân tường. Những lời nói của ba mẹ như từng mũi dao sắc bén đâm vào trái tim cô. Nhưng cô vẫn đứng vững, không để bản thân gục ngã. Cô nắm chặt tay lại, không cho phép nước mắt rơi-"Con yêu Tần Lam. Và con sẽ không từ bỏ chị ấy vì bất kỳ lý do gì"Mẹ cô quay lưng lại, không nói thêm gì nữa. Ba cô cũng bước về phía cửa, quay lại lần cuối-"Con sẽ hối hận"_Những lời nói lạnh lùng ấy vẫn đọng lại trong không gian. Cánh cửa đóng lại, để lại một không gian im lặng đầy mệt mỏi và đau đớn-"Đừng trách ba mẹ, là do con!"-"Ba mẹ đừng ép con...con muốn sống cho chính mình...thật sự"Tân Chỉ Lôi ngồi thụp xuống ghế, cảm giác như đã mất hết tất cả. Nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa kiên cường vẫn cháy bỏng. Cô sẽ không để ba mẹ quyết định cuộc đời mình. Cô sẽ đứng lên, dù ba mẹ có chấp nhận hay không, cô sẽ yêu Tần Lam, và sẽ cùng nàng vượt qua tất cả...Tần Lam ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào lưng Tân Chỉ Lôi, như muốn truyền đến cô một chút an ủi, một chút sức mạnh. Cô biết, những gì Tân Chỉ Lôi vừa trải qua là rất nặng nề. Nhưng có lẽ, những lời này lại cần phải được thốt ra, để cô không còn giữ kín những khổ sở trong lòng nữaTân Chỉ Lôi hít một hơi dài, cánh tay run rẩy như muốn vỡ òa. Cô ngước mắt nhìn Tần Lam, ánh mắt đầy đau khổ, như những vết thương đã lâu mà không thể chữa lành-"Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn vẽ ra tương lai cho tôi. Tôi chưa bao giờ có cơ hội được sống cho bản thân mình. Mọi thứ đều đã được quyết định sẵn. Họ muốn tôi trở thành một người thành công, nhưng họ không bao giờ hỏi tôi muốn gì. Tôi không có bạn bè, không có niềm vui riêng, chỉ có học và làm theo những điều họ yêu cầu"Cô im lặng, như thể chờ đợi Tần Lam sẽ lên tiếng, nhưng không phải để nghe sự an ủi. Tân Chỉ Lôi không muốn tìm lý do biện minh cho nỗi đau của mình-"Tôi cảm thấy mình bị bỏ quên, như một con rối mà họ điều khiển. Mỗi bước đi của tôi, đều là một bước đi của họ, không phải của chính mình. Mọi người luôn bảo tôi phải gánh vác gia đình, gánh vác trách nhiệm mà chẳng bao giờ hỏi tôi có muốn hay không. Thật sự, tôi không muốn sống như vậy nữa"Cô cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy thành ghế như muốn tìm một chút điểm tựa-"Có lúc, tôi nghĩ… thà ba mẹ đừng sinh tôi ra, có lẽ tôi sẽ không phải chịu tất cả những áp lực này"Tần Lam nhìn cô, cảm nhận rõ từng câu chữ nặng trĩu của cô. Cảm giác đau đớn ấy không phải là thứ mà người ngoài có thể dễ dàng hiểu được. Tần Lam không thể hình dung nổi những nỗi khổ mà Tân Chỉ Lôi đã phải trải qua, nhưng cô có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự bất lực mà Tân Chỉ Lôi đang phải chịu đựngTần Lam đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Tân Chỉ Lôi-"Em không cô đơn, Lôi. Em có chị, và chị sẽ không để em phải một mình. Em có quyền lựa chọn con đường của mình, có quyền sống cuộc đời mà em muốn"Tân Chỉ Lôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tần Lam, nơi đầy sự kiên định và chăm sóc. Cô muốn tin vào những lời này, muốn tin rằng mình không phải một mình trong cuộc chiến này. Nhưng trong sâu thẳm, vẫn có một phần cô sợ, sợ rằng mọi thứ sẽ lại quay về vạch xuất phát, sợ rằng ba mẹ sẽ lại ép buộc cô vào con đường mà họ đã vạch sẵnTần Lam không vội vàng đáp lại, chỉ vỗ nhẹ vào tay cô, như muốn nói rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô luôn ở đây-"Em sẽ không phải chịu đựng một mình, đừng lo lắng. Dù ba mẹ có quyết định gì, chị sẽ luôn bên em"Tân Chỉ Lôi gật đầu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Tần Lam. Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ, cô không còn đơn độc. Cô có Tần Lam, và đó là điều khiến cô có thể mỉm cười trong nghịch cảnh này...Tân Chỉ Lôi cầm điện thoại lên, mắt nhìn vào màn hình mà lòng nặng trĩu. Tài khoản ngân hàng và thẻ tín dụng của cô đều bị khóa. Mọi thứ mà ba mẹ đã giao cho cô, những công cụ để sống cuộc sống mà họ đã sắp đặt, giờ đây không còn nữa. Cô cảm thấy mình như bị vứt bỏ giữa cuộc đời, không còn sự hỗ trợ nào ngoài một khoản tiền mặt nhỏ và căn hộ nhỏ nàyCô đứng dậy, đi ra khỏi phòng, bước vào phòng khách. Căn hộ nhỏ xinh xắn mà ba mẹ đã mua cho cô khi cô quyết định rời nhà, giờ đây lại trở thành nơi duy nhất cô có thể nương tựa. Nó không lớn, nhưng ít nhất nó mang lại cho cô cảm giác có một chút không gian riêng. Một chút tự do giữa bức tường mà ba mẹ đã dựng lên xung quanh cuộc đời côTân Chỉ Lôi ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách, tay cầm chiếc điện thoại vẫn đang tắt nguồn. Những ký ức về cuộc sống trước đây, những mơ ước mà cô đã từng có, giờ đây như những mảnh vỡ không thể nối lại. Cô không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận thực tế nàyNhưng ngay lúc đó, cô nhớ đến lời của Tần Lam-"Em có quyền lựa chọn cuộc đời mình, và chị sẽ không để em một mình"_Câu nói ấy như một ngọn lửa nhỏ, cháy lên trong lòng cô. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cô sẽ không quay lại con đường mà ba mẹ đã vẽ cho mình. Cô sẽ tự mình quyết địnhCô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều chiếu qua những tán cây. Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, nhưng trong lòng cô lại có một sự thay đổi lớn. Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, dù cô có mất đi tất cả, ít nhất, cô biết rằng mình có thể bắt đầu lại từ đầu. Và cô sẽ làm điều đó vì chính mìnhCô đứng lên, nhìn xung quanh một lần nữa. Căn hộ này không còn là nơi cô chạy trốn nữa, mà là nơi cô sẽ bắt đầu lại-"Em sẽ không bỏ cuộc"_Cô tự nhủ, dù con đường phía trước có đầy gian nan, cô sẽ không quay lại. Và quan trọng nhất, cô sẽ không đi một mình. Tần Lam đã nói sẽ ở bên cô, và đó là điều khiến cô cảm thấy có sức mạnh để tiếp tục tiến về phía trước...Kể từ ngày ba mẹ rời đi, Tân Chỉ Lôi đã dần quen với cuộc sống không còn sự kiểm soát chặt chẽ của họ. Cô bắt đầu tập trung vào việc ôn thi cao khảo, nhưng trong suốt khoảng thời gian ấy, ba mẹ lại tiếp tục đưa cho cô một điều kiện nữa, giống như một lần nữa ép cô vào góc đường-"Con có hai sự lựa chọn"_Mẹ cô nói qua điện thoại với giọng điềm đạm, nhưng lạnh lùng. -"Một là con thực hiện theo tất cả những gì chúng ta đã sắp đặt, nối nghiệp gia đình, lấy Đường Tịnh và sống cuộc sống như chúng ta mong muốn. Hai là con tự sinh tự diệt, không còn sự trợ giúp nào từ chúng ta. Con muốn chọn con đường nào?"Tân Chỉ Lôi im lặng một lúc lâu, cảm giác một sự nặng nề trong lòng. Cô không cần phải suy nghĩ lâu, bởi vì lựa chọn đã rõ ràng từ lâu trong cô-"Mẹ, con chọn con đường thứ hai"_Cô nói, giọng cô chắc chắn, không hề run rẩy dù trong lòng vẫn có chút bất an-"Con không thể sống một cuộc đời mà ba mẹ đã vẽ sẵn cho con. Con sẽ sống vì chính mình, yêu theo con tim mình. Và con sẽ tự quyết định con đường mình đi"Giây phút đó, cô biết mình không còn là đứa con gái nhỏ của ba mẹ nữa. Cô không còn cần phải nghe lời họ, không cần phải sống theo kỳ vọng của họMột chiếc thuyền đang rời bến. Lúc đầu, nó lơ đãng, bình yên, như một con thuyền nhỏ được buộc vào bến cảng an toàn - nơi có sự che chở của ba mẹ, nơi ta luôn tìm được sự an ủi. Nhưng rồi, ngày tháng trôi qua, và chiếc thuyền ấy, dù còn đầy sự hoài niệm, lại buộc phải rời xa bến. Mái chèo không còn được ba mẹ nắm lấy, ta phải tự mình chèo lái giữa những con sóng lớn nhỏ của cuộc đời. Và khi nhìn lại, bến cảng ấy đã xa, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông, vô tậnNhưng cũng không thể phủ nhận, có lúc cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn quay lại nơi cô cảm thấy an toàn. Tuy nhiên, mỗi lần nghĩ đến việc sống trong một bản vẽ được vẽ lên sẵn, cô lại không muốn trở về, không phải con rối mặc cho ba mẹ điều khiểnMặc dù trong lòng có một chút lo lắng về tương lai, nhưng cô cảm nhận được sức mạnh khi quyết định sống cho bản thân. Cô không thể bỏ qua tình cảm của mình, không thể tiếp tục sống trong sự áp đặt của gia đình, dù có bao nhiêu điều kiện, bao nhiêu đe dọa từ họ. Tần Lam đã luôn ở bên cô, động viên cô, và điều đó như một sự khích lệ mạnh mẽ giúp cô tự tin hơn"Em sẽ sống cho chính em, sẽ yêu theo con tim mình"Cô tự nhủ, tay nắm chặt lại, nhìn về phía tương lai. Và dù có phải đối mặt với khó khăn gì, cô biết rằng ít nhất cô sẽ không cô đơn trên con đường đó, vì Tần Lam luôn là người ở bên cạnh cô-"Được rồi, từ nay đừng gọi chúng tôi là ba mẹ. Chúng tôi không có một đứa con bất hiếu như cô"_Ba cô hét lớn, đậm ly trà xuống bànCô chỉ biết đứng khép nép vào một bên, cô sợ bị ba đánh nhưng với hiện tại, cô sợ mất nàng hơn. Cô phải mạnh mẽ, phải dũng cảm bảo vệ tình yêu giữa hai ngườiTân Chỉ Lôi cảm nhận rõ sự lạnh lùng từ ba mẹ, từ khi cô quyết định đi con đường riêng của mình. Họ không chấp nhận được việc cô yêu Tần Lam, và cũng không đồng ý với sự thay đổi trong cuộc sống của cô. Mặc dù cô đã chọn sống vì bản thân, nhưng mỗi lần gặp mặt ba mẹ, cô lại cảm thấy như bị đẩy vào một ngõ cụt-"Con không thể yêu một người như Tần Lam"_Mẹ cô đã nói một cách dứt khoát-"Cô ấy không phải là người có thể giúp con nối nghiệp gia đình. Con phải hiểu rằng trong xã hội này, không phải mọi thứ đều có thể theo cảm xúc. Chúng ta có những lý do, có trách nhiệm"Ba cô, với vẻ mặt cứng rắn như bao lần trước, cũng không hề có chút khoan dung-"Chúng ta không thể chấp nhận sự lựa chọn này. Tần Lam không xứng đáng với con. Giữa con và cô ấy không môn đăng hộ đối"Những lời nói của họ như một cú đánh mạnh vào trái tim cô. Họ không chỉ từ mặt cô mà còn cố gắng ép buộc cô phải quay lại với con đường họ đã định sẵn. Cảm giác bị cắt đứt mọi sự giúp đỡ, không còn gia đình bên cạnh, khiến Tân Chỉ Lôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hếtNhưng cô không thể quay đầu lại, không thể sống cuộc đời mà ba mẹ đã vẽ ra cho mình, dù cho họ có bảo rằng cô sẽ không còn gì để dựa dẫm. Tình yêu của cô với Tần Lam là thật, và nó không phải là thứ cô có thể bỏ đi chỉ vì môn đăng hộ đốiKhi không còn ba mẹ làm chỗ dựa, Tân Chỉ Lôi cảm nhận rõ sự kiên cường trong bản thân mình. Cô không cần sự chấp nhận của họ để biết mình đúng hay sai"Em sẽ sống vì tình yêu của mình, dù có phải trả giá"Dù họ có không hiểu, có không chấp nhận, cô vẫn quyết định đứng lên vì tình yêu này. Cô không còn là đứa trẻ sợ hãi những lời trách móc, không còn là đứa con ngoan ngoãn, chỉ biết nghe lời. Cô muốn sống thật với trái tim mình, và nếu có phải hy sinh tất cả để bảo vệ tình yêu ấy, cô cũng sẵn lòngCảm giác ấy giống như việc đứng trước một vách đá, không nhìn lại sau lưng mà chỉ thấy con đường phía trước, dù xa xôi, dù chông chênh. Nhưng chính tình yêu đó của nàng sẽ là sức mạnh giúp không bao giờ chùn bước. Cô biết rằng con sẽ không cô đơn, vì nàng luôn bên cạnh, sẵn sàng cùng cô đối diện với tất cảCô tự nhủ. Và dù có khó khăn, không có ai bên cạnh để giúp đỡ, cô vẫn tin rằng mình có thể tự đứng vững, bởi Tần Lam đã luôn là người ở bên cô, hỗ trợ cô trong mọi quyết định, dù những quyết định ấy có bao nhiêu đau đớn-"Bất hiếu! Tao cho mày ăn học thành tài, giờ mày đi theo con ả chỉ là loại giáo viên tầm thường"Họ có đánh, có chửi thế nào cũng được. Khi họ xúc phạm Tần Lam thì cô không nhịn nổi, họ nói nàng chỉ là giáo viên tầm thương, giáo viên lương không đủ sống. Rất cay nghiệtTân Chỉ Lôi không thể giữ nỗi uất ức trong lòng thêm nữa. Cô đã phải gồng mình từ lâu, nhẫn nhịn những điều ba mẹ áp đặt lên cuộc đời mình, nhưng hôm nay, tất cả những cảm xúc ấy bùng nổ. Cô đứng trước mặt họ, những lời nói mà từ lâu cô luôn dằn nén trong lòng giờ đây như một dòng thác, không thể ngừng lại-"Tại sao các người cứ muốn tôi sống cuộc đời của các người?" cô nói, giọng đầy căng thẳng -"Tôi là tôi, tôi có quyền lựa chọn. Tại sao cứ phải ép tôi sống theo những gì các người muốn? Tôi không phải là công cụ, tôi không phải là một món đồ để các người sắp đặt!"Lời Tân Chỉ Lôi như một cú tát vào không gian, nhưng không ngờ lại bị ba cô đáp trả bằng một cú tát thật mạnh. Tân Chỉ Lôi ngã lùi lại, cảm giác như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, đau đớn đến mức khiến cô không thể cầm được nước mắt. Đây là lần thứ mấy cô bị ba đánh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rát và đau đớn không phải vì cái tátCái tát ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng nỗi đau trong lòng cô còn lớn hơn rất nhiều-"Mày không có quyền quyết định đời mình"_Ba cô quát lên-"Tao đã cho mày tất cả, và mày lại phản bội tao"-"Đồ bất hiếu"Tân Chỉ Lôi không thể chịu đựng được nữa. Mọi thứ bỗng chốc vỡ tan. Cảm giác bị giam cầm, bị bóp nghẹt dưới cái nhìn, sự kỳ vọng của họ đã quá đủ. Tân Chỉ Lôi bật khóc, nước mắt tuôn rơi mà không thể kiểm soát. Cô quay lưng, chạy ra khỏi nhà mà không nói lời nàoKhi bước ra khỏi cánh cửa, cô chỉ muốn trốn chạy, muốn rời xa tất cả để không phải đối diện với sự đau đớn ấy nữa. Tân Chỉ Lôi không biết đi đâu, chỉ muốn ra khỏi nơi này, khỏi tất cả những gì khiến cô cảm thấy như một con người vô giá trị, không thể sống theo chính mìnhNhưng rồi, trong lúc bước đi, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô. Tần Lam, người luôn đứng bên cô, luôn hiểu cô, dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu. Cảm giác ấm áp từ nàng, ánh mắt kiên định mà dịu dàng của nàng, làm cô dừng lại. Tân Chỉ Lôi không cần phải nói gì, nàng đã hiểuCô chỉ cần một người để an ủi, để chia sẻ nỗi đau này, và Tần Lam là người duy nhất mà cô có thể xoa dịu nổi đau...Tân Chỉ Lôi trở về căn hộ, cảm giác mệt mỏi đè nặng lên từng bước đi của cô. Cả cơ thể và tâm trí đều như kiệt sức, nhưng khi cánh cửa mở ra, Tần Lam đứng đó, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa, làm lòng cô ấm lại-"Em về rồi à?"_Tần Lam nói, giọng đầy sự quan tâm, bước tới đón lấy cô, như một người bạn thân thiết luôn sẵn sàng chờ đợiCô không cần phải nói gì thêm, chỉ cần gật đầu. Tân Chỉ Lôi thở dài, cảm giác như mọi nỗi đau của cô bỗng nhiên vơi đi một chút, vì có nàng ở đây. Tần Lam không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào bếp, bảo cô ngồi xuống.-"Mình ăn cơm nhé"_Nàng nói, sau đó chuẩn bị những món ăn ngon mà cô đã từng yêu thích. Mùi thức ăn thơm lừng, tạo cảm giác bình yên đến lạCô ngồi xuống bàn ăn, nhưng ánh mắt vẫn vương chút lo âu. Tần Lam quan sát, rồi nhẹ nhàng đi đến bên cô, lấy một hộp thuốc mỡ từ trong tủ, cúi xuống nhẹ nhàng thoa lên mặt cô, nơi vẫn còn vết đỏ do cái tát của ba cô để lại-"Đừng lo"_Tần Lam nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, -"Chuyện gì rồi cũng qua thôi. Em không cần phải một mình gánh vác tất cả"Tân Chỉ Lôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trái tim mình như được chữa lành bởi những lời dỗ dành ấy. Nàng không cần phải giải thích gì thêm, vì chính hành động nhỏ nhặt như vậy đã đủ để cô cảm nhận được tình yêu thương mà nàng dành cho mìnhHọ ăn tối cùng nhau, không có lời nói dư thừa, chỉ có sự yên bình trong từng miếng cơm, trong từng khoảnh khắc chia sẻ này. Cô biết, dù thế giới có thay đổi như thế nào, ít nhất lúc này, nàng luôn ở đây, bên cạnh cô. Và đó là tất cả những gì cô cần lúc này...Tần Lam đi qua căn hộ của Tân Chỉ Lôi, ánh đèn trong nhà vẫn sáng, nhưng không có tiếng động. Cô hơi lo lắng, không hiểu sao cô gái ấy vẫn chưa ra mở cửa. Nàng khẽ gõ nhẹ vào cửa, nhưng không có ai trả lời. Đưa tay vặn nắm cửa, nàng phát hiện nó không khóa"Em ấy lại không khóa cửa sao?" Tần Lam tự hỏi, rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Không gian trong nhà tối mờ, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn của Tân Chỉ Lôi chiếu ra, tạo nên một không gian ấm áp nhưng cũng đầy tĩnh lặngNàng đi vào phòng khách, rồi nhìn thấy cô gái của mình đang ngồi gục trên bàn học, tay vẫn đặt trên cuốn sách, mắt nhắm nghiền, mệt mỏi không còn sức để tỉnh lại. Trên bàn là một đống tài liệu, sách vở và mấy ly cà phê đã nguội lạnh. Rõ ràng là cô đã học quá sứcTần Lam nhẹ nhàng tiến lại gần, cúi xuống nhìn cô, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, đôi mắt nàng dịu dàng như một vầng trăng sáng. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp cô ngồi dậy rồi đỡ cô vào giường-"Em không cần phải vội vã, nghỉ ngơi một chút"_Tần Lam thì thầm, khi cô bắt đầu tỉnh lại, khuôn mặt vẫn mệt mỏi, đôi mắt nửa mở nửa khépTân Chỉ Lôi mơ màng mở mắt, thấy Tần Lam đang đứng bên cạnh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng nhưng lại tìm thấy sự an ủi trong đó-"Chị... sao lại ở đây?"_Cô mệt mỏi hỏi, giọng nói có chút khàn khàn-"Em học quá lâu, mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi. Chị sẽ ở đây, không đi đâu cả"_Tần Lam nói, vỗ về cô. Nàng nhẹ nhàng giúp cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, rồi ngồi cạnh, ánh mắt dịu dàng không rời khỏi côTân Chỉ Lôi cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, những lo âu và mệt mỏi dường như bớt đi phần nào. Cô khẽ nắm lấy tay Tần Lam, lòng cảm thấy bình yên, dù có bất cứ điều gì xảy ra, ít nhất lúc này, nàng sẽ luôn ở đây bên cạnh cô***
Au mới thi xong hết tất cả các môn=))
Au mới thi xong hết tất cả các môn=))