[BHTT] Cô giáo ở nhà bên

Chương 21: Trúng Tuyển



Sau bao nỗ lực, cuối cùng kết quả cũng đến. Khi nhận được giấy báo trúng tuyển từ Đại học Bắc Kinh, Tân Chỉ Lôi như không tin vào mắt mình. Cô cầm tờ giấy trong tay, đọc đi đọc lại nhiều lần, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Tần Lam đứng bên cạnh, nhìn cô mỉm cười

-"Chúc mừng em, cô gái nhỏ"

Tân Chỉ Lôi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng lên vì hạnh phúc. Cô không kiềm chế được mà lao đến ôm chặt lấy Tần Lam

-"Em làm được rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt, em nhất định sẽ không để chị thất vọng!"

Tần Lam vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng có chút chua xót. Nàng biết để có được thành tích này, Tân Chỉ Lôi đã đánh đổi rất nhiều, từ gia đình, tài chính, đến những ngày tháng mệt mỏi vì học tập

-"Được rồi, em đậu vào Bắc Kinh, vậy chị phải chuẩn bị gì để chúc mừng em đây?"_Tần Lam khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô

Tân Chỉ Lôi suy nghĩ một lát, sau đó cười ranh mãnh

-"Chị gả cho em đi!"

Tần Lam đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô

-"Nằm mơ đi"

Tân Chỉ Lôi bật cười lớn, nhưng vẫn không quên ôm nàng chặt hơn. Cuộc sống phía trước còn rất dài, nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, cô tin rằng mình có thể vượt qua tất cả. Bên cạnh cô có Tần Lam, họ sẽ cùng nhau vượt qua hết mọi khó khăn trên đời, để tương lai cô tận tay trao nhẫn cho nàng

Trong nhóm lớp, mọi người ai cũng phấn khích khoe thành tích của mình. Người thì đậu Thanh Hoa, người thì chuẩn bị đi du học nước ngoài. Trương Hạo cũng không ngoại lệ, với kết quả xuất sắc, cậu đã chính thức trở thành sinh viên của Đại học Thanh Hoa, một trong những ngôi trường danh giá không kém cạnh gì Bắc Kinh

Tân Chỉ Lôi lướt qua những dòng tin nhắn trong nhóm, khóe môi cong lên. Dù mỗi người một hướng đi khác nhau, nhưng tất cả đều đã nỗ lực hết mình và đạt được mục tiêu của mình

Trương Hạo gửi một tin nhắn trong nhóm

-"Tổ chức tiệc cuối năm đi! Phải ăn mừng chứ!"

Cả nhóm đồng loạt đồng ý, ai cũng háo hức. Họ quyết định chọn một nhà hàng buffet nổi tiếng trong thành phố, nơi có thể ăn thả ga và cùng nhau ôn lại những kỷ niệm thời cấp ba

Tân Chỉ Lôi đặt điện thoại xuống, quay sang Tần Lam

-"Chị đi cùng em nhé?"

Tần Lam hơi do dự

-"Chị không phải học sinh"

Tân Chỉ Lôi cười ranh mãnh, nắm lấy tay nàng lắc lắc

-"Nhưng chị là giáo viên chủ nhiệm của em, là người em yêu, cũng là người em muốn khoe với mọi người nhất"

Tần Lam đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu đồng ý

Buổi tiệc cuối năm sắp tới, một dấu mốc đáng nhớ để kết thúc quãng đời học sinh. Sau này, mỗi người lại một hướng đi, một định hướng tương lai khác nhau, mỗi người đều có cho mình những giấc mơ và khát vọng riêng, nhưng hãy nhớ, nhìn lại quãng thời gian cấp 3. Họ đã có những kỷ niệm tươi đẹp nhất, cả đời này sẽ nhớ mãi, không quên được

Tối hôm đó, Tần Lam chọn một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch kết hợp với váy bút chì màu nâu nhạt, đơn giản nhưng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng và trưởng thành của nàng. Khi nàng cùng Tân Chỉ Lôi bước vào nhà hàng, cả nhóm bạn học lập tức xôn xao

-"Trời ơi! Giáo viên chủ nhiệm kìa!"

-"Hôm nay cô Tần xinh quá!"

-"Đúng là nữ thần của trường mình, bảo sao Tân Chỉ Lôi mê mệt!"

Những tiếng hú hét trêu chọc vang lên khắp nơi. Tần Lam có chút ngại ngùng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh thường ngày. Còn Tân Chỉ Lôi thì cực kỳ đắc ý, kéo nàng lại gần hơn, tuyên bố với mọi người

-"Chị ấy là của tôi, đừng ai mơ tưởng!"

Cả bàn lại một lần nữa bùng nổ tiếng cười và chọc ghẹo. Trương Hạo đập tay xuống bàn cười lớn

-"Tân Chỉ Lôi đúng là giỏi thật, thi quốc gia đạt giải nhất, đậu Bắc Đại, lại còn theo đuổi thành công cả giáo viên chủ nhiệm!"

-"Hay! Quá hay"_Trương Hạo kính cô một ly, Tân Chỉ Lôi đáp lễ mà ực một hơi hết luôn ly rượu

-"Tôi là người may mắn, có bạn gái giỏi giang, xinh đẹp!"

Tần Lam liếc cô một cái, khẽ nhéo eo cô để cô bớt khoe khoang. Nhưng Tân Chỉ Lôi chẳng hề hấn gì, chỉ cười hì hì rồi kéo ghế cho nàng ngồi xuống cạnh mình

Buổi tiệc diễn ra trong không khí náo nhiệt. Mọi người cùng nhau kể lại những kỷ niệm thời học sinh, từ những lần đi trễ bị phạt, những buổi ôn thi đầy căng thẳng cho đến những trò nghịch ngợm trong lớp. Còn nữa, hay trêu Tần Lam nữa, họ đều khen nàng xinh để trốn kiểm tra toán

Tân Chỉ Lôi vừa gắp thức ăn cho Tần Lam, vừa khoác vai nàng đầy bá đạo, tận hưởng cảm giác có người yêu trong sự ngưỡng mộ của bạn bè. Tần Lam lắc đầu bất lực nhưng cũng không hề phản kháng, để mặc cô làm nũng

Cuối buổi tiệc, cả nhóm rủ nhau chụp một tấm hình kỷ niệm. Trương Hạo là người nhanh nhảu kéo mọi người lại gần, cầm điện thoại giơ cao

-"Nào nào, cả lớp tụ lại! Hôm nay là ngày đặc biệt, phải có một tấm hình thật đẹp!"

Tân Chỉ Lôi kéo Tần Lam đứng sát vào mình, tay ôm nhẹ eo nàng. Tần Lam hơi ngại ngùng trước ánh mắt trêu chọc của bạn bè nhưng cũng không tránh ra, chỉ khẽ mím môi

-"Cười lên nào!"

Cả nhóm đồng loạt giơ tay làm đủ kiểu dáng, từ hình trái tim đến dấu chiến thắng. Trương Hạo bấm chụp liên tục, đến khi mọi người cười đến mức không nhịn nổi nữa mới chịu dừng lại

Sau khi xem lại hình, ai cũng hài lòng. Tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi trẻ, những gương mặt rạng rỡ, sự gắn kết của một tập thể đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm

Tân Chỉ Lôi nhìn tấm ảnh rồi nghiêng đầu hỏi nhỏ Tần Lam

-"Chị thấy sao?"

Tần Lam nhìn thoáng qua, khẽ cười

-"Cũng đẹp đấy, nhưng mà có vẻ em cười hơi lố"

Cô lập tức nhăn mặt

-"Chị chê cười của em xấu sao? Không được, chị phải bù đắp cho em một nụ hôn mới được!"

Tần Lam chưa kịp phản ứng, Tân Chỉ Lôi đã cười gian rồi nhanh chóng hôn trộm lên má nàng. Tiếng hú hét lại bùng lên lần nữa, mọi người cười ầm cả góc nhà hàng. Tấm ảnh hôm đó không chỉ ghi lại kỷ niệm của một thời thanh xuân, mà còn là khởi đầu của một câu chuyện tình yêu ngọt ngào

Sau khi kết thúc bữa tiệc ấy, cũng là lúc họ trở về, mỗi người một hành trính khác, họ vẫn giữ nhóm lớp cũ để sau này sẽ có đường mà liên lạc với nhau. Thanh xuân cấp 3 thật tươi đẹp, cô lần đầu tiên thấy vui như vậy. Nhờ một phần của cô bạn gái xinh đẹp này, đã cho cô thấy bên ngoài có nhiều thứ rất đẹp đẽ

...

Về đến nhà, Tân Chỉ Lôi kéo tay Tần Lam ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy

-"Em muốn bàn với chị một chuyện quan trọng"

Tần Lam đặt ly nước xuống bàn, ngước lên nhìn cô

-"Chuyện gì?"

Cô hít sâu một hơi, rồi nắm lấy tay nàng

-"Em muốn ở chung với chị"

Tần Lam sững người, ánh mắt có chút dao động. Nàng không ngạc nhiên trước suy nghĩ này, nhưng vẫn chưa nghĩ rằng Tân Chỉ Lôi sẽ nói thẳng ra như vậy

-"Em bây giờ sắp vào đại học rồi, cũng sẽ đi làm thêm. Nếu đã xác định ở bên nhau, em muốn có một mái nhà thực sự với chị, muốn cùng chị chia sẻ mọi thứ, cùng nhau cố gắng..."_Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói kiên định

Tần Lam im lặng một lúc, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lòng bàn tay cô. Một mặt, nàng không muốn xa Tân Chỉ Lôi, mặt khác lại lo lắng về tương lai của cô.

-"Nhưng nếu sau này em cảm thấy hối hận thì sao?"_Tần Lam khẽ hỏi, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy ẩn ý

Tân Chỉ Lôi bật cười, nắm tay nàng chặt hơn

-"Em chỉ hối hận vì không thể ở bên chị sớm hơn thôi"

Tần Lam thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười nhẹ. Nàng giơ tay xoa đầu cô, nhỏ giọng

-"Thôi được rồi, nếu em đã quyết tâm như vậy... thì chị cũng không phản đối"

Tân Chỉ Lôi lập tức ôm lấy nàng, cười vui vẻ

-"Vậy là quyết định rồi nhé! Từ giờ, em sẽ là người chăm sóc chị!"

Tần Lam bật cười, nhưng trong lòng lại ấm áp đến lạ. Có lẽ, nàng cũng thật sự muốn thử một lần cùng cô xây dựng một mái nhà, cùng nhau đi qua những tháng ngày sau này

...

Tần Lam suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Nàng chọn ở chung với Tân Chỉ Lôi tại căn hộ mà cô đã mua, như vậy cả hai sẽ không còn phải lo lắng về tiền thuê nhà

Sáng hôm sau, Tân Chỉ Lôi dậy thật sớm, hào hứng sang nhà Tần Lam giúp nàng thu dọn đồ đạc

-"Chị cứ để em lo, em sẽ làm hết!"_Cô mạnh miệng nói, nhưng chưa bê được mấy chuyến đã thở hổn hển

Tần Lam đứng khoanh tay nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên

-"Em không phải mới nói để em làm hết sao?"

Tân Chỉ Lôi chớp mắt, cười trừ, rồi nhanh chóng kéo vali và ôm vài túi đồ. Họ cùng nhau sắp xếp, dọn dẹp, thỉnh thoảng Tần Lam lại chỉnh lại cách bài trí một chút theo ý mình. Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng mọi thứ cũng ổn định. Căn hộ không còn mang vẻ đơn độc như trước, giờ đây có thêm một chút hơi ấm gia đình

Tân Chỉ Lôi đứng giữa phòng khách, dang tay hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn Tần Lam: -"Từ giờ, đây là nhà của chúng ta"

Tần Lam nhẹ nhàng nhìn cô, đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu

Cô tiến lại gần, nắm lấy tay nàng: -"Vậy có phải chị cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?"

Tần Lam nhướng mày

-"Lời hứa gì?"

-"Chị sẽ nấu cơm cho em cả đời chứ? Bạn gái~"_Cô cười tít mắt, kéo nàng ôm vào lòng

Tần Lam hơi ngẩn ra, rồi nhẹ nhàng dựa vào cô, nhỏ giọng: -"Em đã thắng ngay từ lúc quyết định ở bên chị rồi!"

Bụng cô lại kêu cồn cào, không thể để người yêu chịu đói lâu được. Tần Lam tiến tới bếp, mở cửa tủ lạnh lấy hai quả trứng ra. Chảo đặt lên bếp cho thêm một chút bơ vào, khi chảo nóng nàng đập hai quả trứng vào. Mùi thơm của bơ bay lên, cuốn hút Tân Chỉ Lôi đến bếp mà hít hà. Có bạn gái biết nấu ăn, lại còn nấu ngon...ngại gì không ăn hết. Có lẽ khi ở cùng nàng, cô sẽ béo lên trông thấy

Mà béo lên cũng tốt, vẫn giữ được cơ bụng cho nàng thì tốt

Cô nhồm nhoàm lấy thức ăn được bày ra dĩa, chỉ trong 10 phút đã ăn sạch đĩa trứng chấm với hai ổ bánh mì. Tân Chỉ Lôi sức ăn lúc nào cũng tốt như vậy, không uổng công nàng nấu

Ăn xong, cô nằm ưỡng bụng trên sofa, còn Tần Lam cũng nằm rút trong lòng cô. Nàng đã lướt mạng xã hội, Tân Chỉ Lôi ôm lấy eo Tần Lam, đặt cằm lên vai nàng, giọng đầy mong chờ

-"Chị, mình đi du lịch đi! Nghỉ hè mà cứ ru rú ở nhà thì chán lắm. Em muốn ra ngoài chơi, tận hưởng trước khi chính thức trở thành sinh viên"

Nghe vậy thì dừng tay một chút, liếc nhìn cô qua khóe mắt

-"Đi đâu?"

Cô cười tươi, siết chặt vòng tay hơn

-"Giang Nam trước sau đó đi Núi Thiên Môn. Hai nơi này có cảnh đẹp, đồ ăn ngon, đi chơi rồi còn chụp ảnh kỷ niệm nữa. Chị nghĩ sao?"

Tần Lam khẽ nhấp một ngụm trà, giả vờ bình thản

-"Chị không có lý do để từ chối nhỉ?"

Tân Chỉ Lôi vui vẻ xoay nàng lại, nắm lấy tay nàng lắc nhẹ

-"Vậy quyết định rồi! Ngày mai đặt vé máy bay, đi du lịch trước khi em trở thành sinh viên!"

Tần Lam bật cười, ánh mắt dịu dàng

-"Được, nhưng em phải để chị sắp xếp hành trình! Tiết kiệm chi phí một chút, sau này mới cưới chị được chứ"

-"Vâng ạ! Bạn gái em tuyệt nhất"

-"Nịnh hót"

-"Chị lên kế hoạch, em lo chụp ảnh. Hai chúng ta chia nhau nhiệm vụ, đúng là một đôi hoàn hảo!"

Tần Lam nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, không đáp mà chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô. Nhìn dáng vẻ hào hứng của Tân Chỉ Lôi, nàng cảm thấy lòng mình mềm mại đến lạ

-"Vậy tối nay chị sẽ lên kế hoạch chi tiết, còn em... trước hết phải đi mua vali đã, không thể nào lại mang đồ sang nhờ chị xếp được"

Tân Chỉ Lôi chớp chớp mắt, cười tinh nghịch

-"Chị hiểu em quá rồi đó"

Nàng lắc đầu cười nhẹ

Tối đó, Tần Lam ngồi trên ghế, cẩn thận tra cứu các địa điểm du lịch ở Giang Nam và Chiết Giang. Laptop mở sẵn bản đồ, nàng chăm chú ghi chú từng nơi muốn đi, lên lịch trình chi tiết

Tân Chỉ Lôi thì nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại nhìn nàng. Một lát sau, cô nhảy xuống giường, đi đến sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, cằm đặt trên vai nàng như con mèo lười biếng

-"Chị, đừng chăm chú quá như vậy mà, đi du lịch thôi chứ có phải làm luận văn đâu"

Tần Lam không để ý, tiếp tục gõ trên laptop

-"Lịch trình phải rõ ràng, nếu không đến đó lại không biết đi đâu thì sao?"

Cô bĩu môi

-"Tùy hứng đi cũng được mà. Cả chuyến đi cứ theo kế hoạch thế này, có khi lại mất vui"

Nàng quay đầu liếc cô, giọng chậm rãi nhưng có chút cưng chiều

-"Chị là kiểu người thích kiểm soát mọi thứ"

Tân Chỉ Lôi cười khẽ, siết vòng tay ôm nàng chặt hơn

-"Chị thích kiểm soát như vậy, vậy quản luôn cả em đi"

Tần Lam bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô

-"Em đã sớm nằm trong phạm vi quản lý của chị rồi"

Cô vui vẻ gật đầu

-"Vậy ngày mai đi mua đồ du lịch, mua một cái vali đôi nữa"

Nàng nhướng mày

-"Vali đôi?"

Tân Chỉ Lôi cười tinh nghịch -"Đúng vậy! Nhìn là biết chúng ta là một cặp"

Tần Lam bật cười, tiếp tục chỉnh sửa lịch trình

-"Được rồi, em muốn gì cũng được. Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn bận lắm"

Cô ngoan ngoãn tựa vào vai nàng, cảm giác bình yên vô cùng

Tần Lam vừa gõ nốt vài dòng cuối trên laptop, quay sang thì thấy Tân Chỉ Lôi vẫn còn nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn nàng. Nàng thở dài, đóng máy tính, đi tới mép giường -"Không ngủ sớm, ngày mai thức dậy trễ rồi than thở thì đừng trách chị"

Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ bĩu môi, đưa tay kéo nàng xuống giường. Tần Lam bị bất ngờ, suýt nữa mất thăng bằng, nhưng vẫn bị cô ôm chặt

-"Không chịu ngủ đâu. Nếu chị không dỗ, em thức tới sáng luôn"_Giọng cô đầy cố chấp, như một đứa trẻ đòi kẹo

Tần Lam bật cười, bất lực vỗ nhẹ lên đầu cô

-"Lớn thế này rồi còn đòi dỗ ngủ à?"

Cô chớp mắt vô tội

-"Ai bảo chị là bạn gái em, trách nhiệm của chị mà"

Tần Lam lắc đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo chăn đắp cho cả hai, ôm lấy cô từ phía sau

-"Được rồi, ngủ đi. Ngày mai còn đi mua đồ du lịch"

Tân Chỉ Lôi rúc vào lòng nàng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, khóe môi khẽ cong lên. Có lẽ trên đời này, điều hạnh phúc nhất chính là có thể ôm người mình yêu mà chìm vào giấc ngủ

Chương trước Chương tiếp
Loading...