[BHTT] CHỜ TRĂNG LÊN |COVER VER ENGLOT|
CHƯƠNG 16: TRẦN VÂN KIỀU
"Xin chào, quý cô đây là khách của cô Engfa hay sao?”Ngẫm lại thì việc im lặng cũng không ổn, cậu Hưng đành chào hỏi trước, phá tan đi sự căng thẳng vô hình của hai người."Giới thiệu với cậu, chị ấy là Nguyễn Charlotte, là cô giáo ở huyện Hà Châu. Cha chỉ từng là ông Hương sư của làng cậu ở dưới Bạc Liêu, chắc là cậu biết ông ấy, gia đình tôi với gia đình chỉ thân thiết dữ lắm."Engfa thấy Hưng hỏi đến thì vui vẻ mà giới thiệu, Charlotte cũng cúi đầu lịch sự đáp: “Chào cậu Hưng.”“Trời đất, té ra là con gái ông Hương sư Chí sao? Vậy thì cô Charlotte7 đừng có câu nệ lễ nghĩa chi với tôi hết, tôi từng là học trò của ông Hương sư đây.” Cậu Hưng nghe vậy thì có vẻ vui lắm. “Tôi học cái lớp cuối cùng mà thầy dạy ở Bạc Liêu, thầy cũng đã rời Bạc Liêu hơn hai mươi năm rồi, thiệt thì tôi nhớ thầy lắm mà chưa lúc nào có dịp gặp lại hỏi thăm thầy. Nếu như cô là con gái lớn của thầy thì tôi với cô cũng có giáp mặt đôi ba lần hồi nhỏ rồi đó. Thầy dạo này có khỏe không hả cô?”Cậu Hưng sảng khoái mà kể lại, khi cậu còn đi học thì Charlotte chỉ mới hai ba tuổi mà thôi.“Dạ, cậu Hưng thông cảm, khi ấy nhỏ quá nên Charlotte cũng không nhớ nhiều. Sức khỏe của ba em dạo này cừ lắm, ông thích câu cá rồi trồng rau nuôi gà, rảnh rỗi thì ngồi đọc nhựt trình. Ba cũng hay nhắc về hồi đi dạy ở Bạc Liêu, từng người học trò ba không quên một ai cả.”“Nghe thấy thầy vậy thì tôi mừng quá. Tầm tháng sau tôi có việc ghé nhà cô Engfa ở Hà Châu, khi ấy tôi sẽ đi sang thăm thầy Chí luôn. Ngày xưa ba má tôi nghèo lắm, đáng ra tôi không được đi học đâu, vậy mà thầy lại dạy tôi chẳng lấy một cắc nào cả.”“Dạ, nếu cậu tới thì ba em sẽ vui lắm.” Charlotte mỉm cười đáp lại.“Thôi, tôi lấy xong sổ sách rồi đi ngay, gần đến giờ hẹn rồi.” Cậu Hưng nhìn đồng hồ, lại nói tiếp: “Cô ở Gia Định chơi vui vẻ, sau này có duyên thì gặp lại ở Hà Châu. Chào cô Charlotte, chào cô Engfa, tôi đi sớm.“À mà cô Engfa ở đây mấy ngày đó?” Hình như quên mất chuyện gì, cậu hỏi tiếp."Ở ba ngày thôi, đồ đạc cậu Hưng cứ để đây cũng được. Phiền cậu mấy hôm sau về nhà ngủ rồi, con Quỳnh ở đây có tôi lo. Cậu cứ yên chí làm việc.”Engfa vui vẻ trả lời, nghe vậy thì cậu Hưng rời đi rất nhanh chóng, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.Charlotte nghe cuộc nói chuyện giữa hai người nọ, biết được rằng những món đồ của đàn ông ở trong nhà này đều là của cậu trai tên Hưng nọ. Quái lạ, cả Engfa và Hưng đều nói chuyện không quá thân thiết, vì sao lại ở chung? Nghe thì có vẻ như cậu ta là người phụ việc cho Engfa , nhưng phụ việc gì mà lại ở chung một nhà như vậy?“Chị, đi ăn sáng thôi, nay nhà chắc con Quỳnh không nấu kịp đâu.” Nói rồi,Engfa dẫn Charlotte đến xe. Charlotte còn chưa kịp mở cửa đã có một bàn tay chặn tay cô lại, nét mặt của Engfa hơi nghiêm túc mà nói: "Sau này để em mở cửa cho chị, lúc ra cũng phải đợi em mở cho nữa, không được vào trước.""Đặng làm chi? Chẳng phải sao cũng vào thôi à?" Charlotte buồn cười hỏi."Cho thêm thân thiết chứ có gì đâu." Engfa cười cười."Cô út ơi, cô quên cái gì này!" Hưng lúc này vừa bước ra khỏi nhà, một tay cầm sấp giấy, một tay cầm cái bóp tiền.Lúc này, bàn tay của Engfa vẫn còn đặt trên tay Charlotte, mà cơ thể của hai người cũng sát lại nhau hơn. Nếu như là trước đây, có lẽ Charlotte sẽ không quá quan tâm đến sự thân mật này, nhưng hiện tại thì không giống nữa. Nghĩ vậy, cô lập tức rút bàn tay ra.Engfa nhìn vậy thì có hơi quyến liếc. Nàng thở dài trong lòng, quay sang nhận lấy bóp tiền từ tay Hưng: "Cảm ơn cậu, lát dặn Ngân chiều nay khỏi nấu cơm, tôi cùng cô Char đi ăn ngoài." …Ngồi trên xe, Charlotte không nói gì suốt cả một đường đi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cảnh phố thị tấp nập bên ngoài. Đúng là xứ đô thành có khác, ngoài đường xích lô nhiều vô số kể, dưới lề có những cô nàng người Việt khoác lên mình những chiếc áo dài lộng lẫy đi đi lại lại, cũng có các quan chức người Pháp tựa vào cột rít lên mấy khói xì gà."Chị có gì muốn hỏi em không?" Engfa cảm giác Charlotte hôm nay có chỗ nào lạ lắm. Đã có đôi lúc nàng thấy chị ấy quay sang nhìn mình mấy lần, nhưng khi hai mắt đối diện nhau thì chị lại ngoảnh mặt đi. Engfa cứ nghĩ là do chị ấy còn giận chuyện nàng nằng nặc đòi dẫn chị ấy lên đây chơi."Cậu Hưng kia là ai vậy?" Nghe Engfa hỏi vậy, Charlotte cũng chẳng hề dài dòng mà trực tiếp vào vấn đề. "Chẳng phải hồi nãy giới thiệu với nhau rồi hả? Cậu ta làm việc cho anh hai, sau này thì chuyển qua cho em, sổ sách ở Gia Định này đều một tay cậu ta trông coi cả, đừng thấy cậu ấy trắng trẻo mà tưởng công tử bột, cậu ta nhanh nhẹn tháo vát lắm." Engfa kéo cần gạt rồi đáp. Nàng không hiểu tự dưng chị ấy hỏi chuyện cậu Hưng làm cái chi."Làm việc cho cô, sao tự dưng ở nhà của cô luôn?" Nghe đến đây, hàng mày của Charlotte nhíu lại. Engfa trông thấy nét mặt người nọ như vậy, đầu ngón tay nàng khẽ vươn ra, vuốt ve đôi lông mày Charlotte: "Chị đừng có căng thẳng quá coi. Chị thấy con Ngân trong nhà ấy không? Nó là em gái ruột cậu Hưng đó. Chị biết mà, em có thường xuyên ở trên đây nữa đâu. Để con bé ở một mình trong cái nhà ấy thì cũng không an toàn, thế là em cho cậu Hưng chìa khóa vào ở luôn. Khi nào em lên ở thì báo trước đặng cậu ta kịp dọn ra. Thêm nữa nhà cũng gần chỗ làm, tiện cho cậu ta hơn, dẫu gì thì cậu ấy cũng đang làm việc cho nhà em mà.” "Nói thì nói vậy, nhưng nhà cô là do cô đứng tên, dân người ta cũng chỉ biết đó là nhà cô thôi. Cậu Hưng là con trai mà cứ ra vào sớm tối, nhỡ như..." Hàng mày của Charlotte nhíu mày lại thật chặt, cô gỡ ngón tay của Engfa ra. "Chị quan tâm em sao?" Engfa bất chợt hỏi, nụ cười trên khóe môi ngày càng sâu.“Thì... thì nghĩ cho cô thôi." Charlotte quay mặt sang phía cửa kính xe, lại nói: "Người ta ở dưới huyện đồn về cô quá trời, vậy mà cô chẳng để tâm tới thanh danh của mình chi cả."“Em để tâm mấy thứ tầm phào đó làm gì?” Engfa mỉm cười rất tự tin: "Em không sợ hình ảnh của mình bị xấu trong mắt của kẻ khác, chỉ sợ chị nghĩ sai về em thôi." "Nè, đang nghiêm túc đó. Nói cái gì đâu không vậy?" Charlotte lườm sang Engfa. "Em cũng nghiêm túc, không đùa giỡn với chị làm chi." Engfa liếc nhìn sang bên kia lề đường, có một quán hủ tiếu gọn ở trong góc, thế là liền dừng xe ở phía bên hông đường."Nè, quán hủ tiếu này coi vậy mà ngon lắm, chủ quán là người gốc Hoa, em ăn cả một năm trời rồi mà còn chưa hết ghiền.” Bước vào quán, lúc này chỉ có vài ba người đang ngồi bên trong. Bà chủ quán có thân hình hơi mập mạp, tay cầm cái giá rõ to khuấy nồi nước lèo. Hơi ấm từ trong chiếc nồi to tướng bốc lên đủ để xua tan đi cái lạnh của buổi sáng sớm. Engfa kéo ghế cho Charlotte ngồi, thoải mái kêu bà chủ: "Dì ơi, hai tô!" "Lâu rồi mới thấy lị qua, ngọ nhớ lị lắm à.” Bà Nguyên, cũng chính là bà bán hủ tiếu vừa nhìn thấy Engfa đã tròn mắt ngạc nhiên: "Này là chị hay em gì của lị hả?" "Dạ, chị bạn của con dưới quê đó dì." Engfa cười hiền hòa, lại nói: "Con bắt đầu ở quê làm việc luôn rồi, chứ ở đây làm thì con nhớ tía nhớ má không chịu nổi. Chớ con còn ở đây thì ngày nào mà con không sang đây ăn hủ tiếu của dì? Cữ trước con về mà bận quá, không có chạy sang ăn bữa cuối rồi tạm biệt dì cho đàng hoàng được.”"Cũng đúng, con gái xa cha mẹ thì cha mẹ cũng xót. Trời ơi, ngọ có hai đứa con một trai một gái, giờ gái nó đi lấy chồng rồi, may mà còn thằng con trai nhỏ ở nhà cũng lấy làm an ủi, chớ ngọ mấy đêm nhớ con ngọ buồn lắm.”Bà Nguyên vừa nhắc đến con thì có vẻ buồn rầu lắm. Charlotte nhìn bà, bỗng dưng nghĩ đến việc sau này lấy chồng, có phải ba má của cô cũng sẽ sầu não, sẽ cô đơn như vậy hay không?“A chảy à, ra phụ má coi!” Bà bưng hai tô hủ tiếu đến bên bàn, sau đó nói lớn vào trong nhà. Tức thì, một đứa con trai trắng trẻo chạy ra bên ngoài, tuy còn nhỏ nhưng rất nhanh nhạy, đem mấy cái chén người ta vừa ăn xong đi rửa ngay.Char nhìn tô hủ tiếu đầy ắp thịt thà đang tỏa lên những làn khói nghi ngút trên bàn, chiếc bụng cô cũng râm ran đói."Nè, chị ăn đi, ngon lắm. Hồi trước ở đây ngày nào em cũng phải ghé qua mới chịu nổi." Engfa lau đũa muỗng rồi đưa cho Charlotte. "Ôi, madamoiselle Engfa Waraha đây sao?" Từ phía ngoài cửa, giọng nói của một người con gái nhẹ nhàng cất lên. Cả Charlotte và Engfa đều ngước nhìn ra hướng phát ra giọng nói."Và đây là ai nào?" Người con gái ấy bước đến gần Charlotte, hai bàn tay đặt lên trên vai của cô. Đầu của nàng ta cúi xuống, quan sát gương mặt Charlotte ở khoảng cách gần. Hành động thân mật chẳng khác nào người quen lâu năm. Charlotte hơi khó chịu rúc người lại, cô chẳng hiểu người nọ là ai mà lại động chạm như thế, đành nhẹ nhàng cởi tay người nọ ra rồi mỉm cười: “Thưa chị?”"Nè, chị nào mà đẹp quá vậy?" Dường như bỏ qua câu chào hỏi của Charlotte , nàng ấy rất tự nhiên lấy ghế ngồi ở bên cạnh, hướng đến Engfa mà hỏi."Làm cái chi mà bất lịch sự vậy?"Engfa chưa kịp ăn thì đã buông đũa. Charlotte âm thầm đánh giá người nọ. Trước mặt nàng là thiếu nữ trạc tuổi Engfa, đôi mắt mèo linh hoạt liếc chỗ này đến chỗ nọ. Thiếu nữ ấy mang chiếc váy dài màu trắng, trên người khoác một chiếc blazer. Lúc nàng ta đứng thẳng dậy thậm chí còn cao hơn cô chủ quán hai cái đầu. Mũi người nọ cao gầy, mày rậm mắt lại sâu, đồng tử là một màu xanh huyền bí."Nghe tin cô lên Gia Định tôi mừng lắm, lại biết thế nào cô cũng ăn hủ tiếu ở đây nên tôi mới tìm tới, tôi ngồi chung với cô được không?" Thiếu nữ kia hỏi. "Không." Engfa nói thẳng. "Nè, cũng chị em lâu ngày mới gặp lại, cô như vậy là không có được đâu đó. Huống chi nhà họ Trần còn đang tính chuyện làm ăn với cô. Thiệt tình, nhà tôi viết mấy bức thư gửi cô cũng chẳng thèm đọc, cha tôi hay tin tôi có quen biết cô nên mới kêu một đứa con gái như tôi sang đặng hỏi chuyện đây.”Nhắc đến công việc, dường như thiếu nữ này không hào hứng gì lắm, nàng ta đảo mắt sang nhìn Charlotte: “Chị ơi, có em ngồi chung đâu có phiền miếng nào hết trơn, đúng không thưa chị?" “Thôi muốn nói gì nói lẹ, cô thừa biết là trời đánh tránh bữa ăn kia mà. Chuyện gì muốn nhờ thì cô cứ đánh dây thép đến hỏi, làm như tụi mình xa lạ dữ lắm?”Nói thì nói vậy nhưng nét mặt Engfa vẫn hậm hực không vui, dù sao thì hiếm lắm nàng mới có được một bữa ăn với người mà nàng thích, bỗng dưng bị chuyện công việc phá đám như vậy ai lại chẳng giận? Nhưng dù sao người đối diện cũng là chỗ thân quen với nàng, đành phải nể mặt. Nàng kêu Charlotte dùng bữa trước, dù sao thì chuyện buôn bán cũng chẳng thể nói một hai câu mà xong được.“Bà chủ, thêm một tô bàn này nha!” Nhưng trái lại với dự tính của Engfa, người nọ kêu thêm một tô hủ tiếu, hiển nhiên là muốn ngồi ăn cùng.“Ngọ tới liền!”Một tô hủ tiếu lại được bưng lên.“Chỗ chị em cứ thoải mái, vừa ăn vừa bàn chuyện cũng đâu có sao. May mà sáng giờ chưa ăn cái gì.” Người con gái nọ híp mắt cười, rất tự nhiên lấy đũa muỗng ra.“Tôi có giáo dưỡng từ nhỏ thưa cô, ăn không nói, ngủ không nói.” Engfa trừng mắt.“Ừ, còn tôi thì không.”“Trần Vân Kiều, cô đừng có mà… cô…” Engfa cứng họng, ra hiệu ánh mắt cho Vân Kiều, nhưng dường như nàng ta cố tình lơ đi chẳng hiểu.“Nháy mắt cái gì đó?” Vân Kiều không ngại vạch trần.“Thôi được rồi, mau ăn đi em, nguội hết bây giờ.” Charlotte thấy tình hình có vẻ không ổn, cô liền kêu Engfa bỏ qua.Nghe vậy, Engfa đành cúi đầu xuống ăn. Charlotte không vì sự xuất hiện của người lạ mà ảnh hưởng đến khẩu vị, món hủ tiếu này đúng là rất ngon như lời Engfa hỏi, có lẽ như cái chuyện mà ngày nào em ấy đến đây ăn cũng chẳng phải khoác lác gì.Ăn xong, quả thật cái nàng tên Vân Kiều kia nói công việc chứ cũng không hẳn là đến đây để chọc phá. Charlotte cảm thấy mình mù tịt mấy vụ làm ăn này. Nghe hai người bàn bạc, đại khái là nhà địa chủ giữ một mảnh đất khá là đắc địa, nhà họ Trần đang muốn kinh doanh trên miếng ấy nhưng ông Minh lại không chịu bán. Thế là hai bên cứ kì kèo mấy tháng trời, rốt cuộc thì đất vẫn không bán, nhưng ông Minh cho nhà của cô Kiều này thuê để làm ăn. Được gần một năm thì nhà nọ lại ngỏ ý muốn mua, họ Trần biết cô Vân Kiều này chơi thân với Engfa, bèn nhờ con gái họ đến thương lượng.“Chỗ thân quen thì thân quen, nhưng làm ăn vẫn phải sòng phẳng. Nể cô ở bên Pháp giúp đỡ tôi nhiều lần, để tôi về thương lượng với tía, nếu thấy bên nhà cô cho ra một cái giá hợp lí nhà tôi sẽ bán ngay.” Engfa nói với Vân Kiều.“Cha tôi có vẻ thích mảnh đất ấy lắm. Tôi đã giấu hết mức rồi, lại chẳng hiểu cha tôi nhờ ai mà biết được tôi với cô có giao tình nữa. Thế là cha đè đầu một đứa con gái học y như tôi tới bàn chuyện đất đai đây, đúng là khó hiểu mà.” Vân Kiều nhún vai nói.“Thưa người đẹp, đúng làm mình thân thiết, nhưng làm ơn đi, sau này có muốn bàn chuyện công việc thì hãy đánh dây thép báo trước đặng tôi còn có cách sắp xếp, chứ đang ăn mà gặp cô thiệt là mất hứng.” Engfa trừng mắt.“Cô cũng phải thông cảm, cô ở Hà Châu xa tít mù khơi tôi chẳng đến được, hay tin cô lên Gia Định thì tôi đã sắp xếp dời hết công việc đặng tìm cô ngay. Cô biết mà, dạo này nhà thương có nhiều bệnh nhân lắm, bác sĩ tụi tôi nào có thì giờ nhiều.” Vân Kiều nháy mắt: “Vả lại đang ăn có mỹ nhân kế bên thì lại càng ngon miệng chớ làm sao?”“Nghe ớn quá, biến đi giùm cái. Khi nào có dịp rủ mấy chị em đi chơi, chớ hôm nay tôi không có rảnh.” Engfa nhìn Charlotte, sau đó giới thiệu: “Chị này là Charlotte, người chị mà tôi rất thân ở huyện.”“Ôi cha, nãy giờ em lo chuyện công việc nên chưa hỏi thăm đến chị.” Vân Kiều nghe vậy thì nhanh chóng quay sang nắm lấy tay Charlotte vuốt ve, lại nói: “Em có nghe Engfa kể qua về chị, thiệt tình em trông được gặp chị lắm, cuối cùng hôm nay chị em mình cũng có duyên rồi.”“Ừm, chào em.” Charlotte mỉm cười gật đầu, quả thật thì cô không quen với mấy động tác thân mật từ Vân Kiều, cảm thấy rất mất tự nhiên.Vân Kiều ăn cũng ăn xong, mục đích cũng đã hoàn thành, vậy nên đã nhanh chóng gọi xích lô rời đi ngay. Nàng ấy biết chắc chắn Engfa đi đến quán hủ tiếu này đặng ăn sáng, vậy có khi giao tình hai bên cũng thân thiết lắm. Lại nói, nhìn cách hai người nọ nói chuyện, hẳn là Engfa cũng đã quen Vân Kiều này từ trước chứ chẳng phải là quan hệ đối tác bình thường. Charlotte nhớ lại nét mặt của Engfa khi em ấy chăm chú bàn chuyện công việc, bỗng dưng có cảm giác lạ lẫm. Trước giờ chỉ thấy cô út nói về chuyện ăn uống, chuyện học hành, và gần đây nhất là chuyện tán tỉnh yêu đương. Charlotte chưa bao giờ biết em ấy có biểu hiện như thế nào ở thương trường, hôm nay gặp qua, tự nhiên thấy Engfa không còn giống đứa nhỏ ngày nào nữa. Nói chuyện dứt khoát lại rõ ràng, có nhu có cương, dù hồi nãy có vẻ giận Vân Kiều lắm nhưng vẫn không để nó ảnh hưởng tới công việc. Điểm này xem ra là hơn cậu Phiệt khá nhiều. Cậu Phiệt siêng làm ăn nhưng tính tình độc đoán, làm việc cũng cảm tính lắm. Nghe đồn cậu ấy thích ai thì nâng người ta lên trời, ghét ai thì thậm chí không thèm làm ăn với họ luôn. May mà người cậu ta ghét ở dưới huyện không nhiều. “Nè chị, chị đừng để ý, tính nó đó giờ thích động chạm vậy đó chứ chẳng có chi đâu. Nó là Trần Vân Kiều, nhà bán vàng ở Sài Gòn, giàu có lắm. Nó là con của ông Trần Chính, có mẹ là người Pháp, thành ra nhìn nó giống Tây như vậy đó.” Engfa bắt đầu kể sơ lược với Charlotte cái người khi nãy.“Cô ấy nói tiếng mình giỏi dữ.” Charlotte nghe vậy thì cảm thán một câu.“Chớ từ nhỏ đến lớn đều ở đây mà, với mẹ nó mất sớm, không có nói tiếng Pháp nhiều. Nó học trường Kiêm Bị đấy, sau này xin chuyển sang học ở Pháp, thành ra em với nó mới gặp được nhau. Nhìn vậy chứ học giỏi dữ lắm.” Engfa mỉm cười, lại kể tiếp: “Nó sang sớm hơn em, cũng là đồng hương đầu tiên mà em gặp ở xứ người, ở bên ấy nó giúp đỡ em nhiều lắm, nếu không có nó thì sẽ cô đơn muốn chết.”Charlotte nghe vậy thì trầm ngâm một hồi lâu, cô cứ ngỡ em ấy ở bên xứ sở kia sẽ vui vẻ tựa như cá gặp nước, thì ra đôi lúc em vẫn sẽ thấy cô đơn quạnh quẽ.Cãi cha cãi mẹ đặng đi học nơi xứ lạ, lại chịu cái cảnh hiu quạnh cô độc nào phải chuyện dễ dàng; một thân con gái ở lại Sài Gòn đảm đương công việc của cánh đàn ông đâu phải nói được là làm được; chê bai cái xấu của người Pháp và những kẻ me Tây nhưng vẫn chắt lọc và học hỏi những điều hay của họ, nào có ai hiểu đâu?Charlotte từng nghĩ E là một tiểu thư đài cát, là cô công chúa bé bỏng mà nhà địa chủ nâng niu, dù cuộc sống này có nhẫn tâm thế nào thì cô bé ấy vẫn luôn được bảo bọc trong vòng tay của ông Minh. Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, cô bé ngày ấy đã dám đứng lên cùng cha anh mình xây dựng gia nghiệp, dám ngồi ở nơi đầu sóng ngọn gió, dám bày tỏ quan điểm của mình, dám chê bai cái xấu của xã hội đương thời.Con bé ngày xưa từng khóc lóc nỉ non đòi đi học đã trưởng thành làm một người dũng cảm.Charlotte mỉm cười nhìn em, nhưng có lẽ cô mãi mãi không bao giờ biết rằng, đối với Engfa hiện tại, điều dũng cảm nhất mà nàng làm được trong đời chính là việc nàng dám đem lòng yêu Charlotte.…“Phiệt lại đây lẹ coi. Hôm nay anh Trung với anh Phát cũng ở bàn nhậu nè. Chiều tới giờ cứ cà rề không vậy?”Cậu Mến vẫy gọi người trước cổng đi vào, đôi mắt cùng gương mặt đều đỏ lừ lừ vì say rượu. Giọng điệu cậu ấy có chút ngả ngớn, cũng chẳng gọi Thế Phiệt bằng tiếng “anh” trang trọng như thường ngày, hẳn là đã say bí tỉ rồi.Trên bàn ngoài cậu Mến thì còn có cả Trung và Phát, ba người và Thế Phiệt đã cùng nhau học chữ từ nhỏ đến lớn, cũng là con nhà có tiền như nhau, thành ra gắn bó như keo sơn. Những khi rảnh rỗi thì sẽ lập kèo nhậu nhẹt ngay. Từ lúc lấy vợ đến nay, Thế Phiệt đã bắt đầu có tật rượu chè bê tha, dù cậu vẫn chăm làm như những ngày xưa, nhưng trên người lúc nào cũng nồng mùi rượu và thuốc lá. Mà người thường rủ rê cậu Phiệt sa đọa vào mấy thứ ấy cũng chính là cậu Mến.“Mai tụi em lên Sài Gòn, bà Liên nói có đàn gà mới ngoan lắm, anh Phiệt từ chối tụi em nhiều rồi, đợt này anh phải nể tụi em đó nghen.” Như mọi khi, Mến lại bắt đầu mời gọi.“Không động vào thứ ấy, tao có vợ rồi.”May mắn thay, tuy Thế Phiệt tính bê tha nhưng lập trường vẫn rất vững vàng, cậu nhất quyết từ chối những lời mời đi vũ trường, hộp đêm và cả việc dùng á phiện. Mến đã gọi kiểu gì cũng chẳng chịu đi.“Anh Mến à, anh thông cảm cho em, vợ em đang bụng mang dạ chửa, nói thiệt thì em không dám đi, em thấy áy náy lắm.” Cậu Trung tiếp lời Thế Phiệt.Trung là người học chữ, gia cảnh có phần hơi thua thiệt so với mấy người chung bàn, vậy nên không thể từ chối thẳng thừng được như Thế Phiệt, chỉ đành viện tạm một lí do. Còn Phát thì lúc nào cũng a dua theo cậu Mến, thành ra cậu rủ đi đâu hay làm gì thì cũng chẳng chối từ. “Mày đó, mày lo lấy vợ đi, đã lớn lắm rồi. Cha mày có mỗi mày là con trai thôi.” Thế Phiệt ngậm điếu thuốc, tức thì, Phát đã ngồi bên cạnh mồi lửa cho cậu.Cậu thở ra một làn khói, lại nói tiếp: “Cũng không lo làm ăn cái chi hết, anh nói miết mà lỗ tai mày như cái lỗ tai cây. Anh nói thật, mày đã được lo cho công việc ổn định rồi thì gắng làm cho tốt, rèn cái tính tình lại coi sao cho giống người có ăn học đường hoàng. Chứ nhìn thấy mày, rồi lại nghe cái tiếng xấu của mày ở huyện này, nói thiệt anh ngại lắm, anh không dám nhận là người quen của mày luôn đó.”"Nè thưa anh, tôi nói cho anh nghe, thay vì ngồi đây dạy đời tôi thì anh về dạy lại con em gái ruột hỗn láo của anh đi kìa.” Mến nghe vậy thì bắt đầu giở thói sĩ diện, dù sao thì cậu cũng đã say rồi, cậu không còn đủ lý trí để nghe cái người trước mặt này la rầy được nữa. Bình thường Thế Phiệt coi thường cậu đã đành, bây giờ ở trước mặt anh em xung quanh cũng chẳng ăn nói nể nang gì cậu.“Em gái anh thì có vấn đề gì? Mày nói mà không biết nhục hay gì Mến? Nó nhỏ hơn mày hai tuổi, lại là thân con gái, vậy mà cả một năm trước sổ sách, đất đai, hay cả việc thu tiền ở Sài Gòn nó đều lo được tươm tất chẳng có sai sót gì. Đó là anh chưa kể tới việc nó còn đi làm phiên dịch đặng kiếm thêm tiền. Mấy năm học ở Pháp nó cũng tự đi làm thêm để tiêu xài, chớ không phải là bòn rút hết gần nửa gia sản của cái nhà như mày.” Thế Phiệt nhướn mày, cầm ly rượu mà uống, gương mặt cũng bắt đầu đỏ lên, chẳng biết vì giận hay là vì đã ngà ngà say. Nhưng khi kể về đứa em gái của mình, khóe môi cậu lúc nào cũng tự giác nâng lên đầy tự mãn.“Mẹ nó, sinh ra một thứ đầm như vậy mà không biết nhục, cái thứ dở dở ương ương nửa tây nửa ta như nó mà tự hào cái chó gì? Đàn bà con gái không biết ở nhà phụ nấu cơm nước, không biết thêu thùa may vá, tuổi lớn cũng chưa chịu lấy chồng sinh con, học cho cao mà cái bổn phận bình thường của phụ nữ cũng không làm nổi, thử hỏi để làm gì? Đàn bà cũng bày đặt làm việc của cánh đàn ông, bộ nhà địa chủ sau này tính chia gia sản cho nó hả? Rồi nó cũng lấy chồng, như bát nước đổ đi…”Mến đứng dậy chỉ thẳng vào mặt của Thế Phiệt, cậu không thể chấp nhận việc mình bị làm nhục giữa đám đông như vậy, nhưng thật sự thì cậu không thể dùng lí lẽ gì để cãi cậu Phiệt được, thành ra cứ vịn lấy Engfa mà chửi, coi như là trả thù luôn cái chuyện mà Engfa đã phá không cho cậu viết thư.Nhưng cậu không biết, chính Engfa cũng là người đã lén lút vạch trần cái chuyện cậu dùng nhiều thân phận để lừa gạt những cô nàng trí thức ở huyện.Thế Phiệt nghe những lời lẽ xúc phạm kia, cậu nhìn thẳng vào mắt của Mến, hàng mày rậm nhướn lên khiến cho nếp nhăn trên trán dần dần hiện rõ. Cậu xiết chặt ly rượu trong tay, gân xanh nổi lên dữ tợn, cậu hỏi ngược lại nó: “Mày nói cái gì?”“Thôi anh Mến, anh say rồi, Engfa cũng là em gái anh mà, anh đừng có nói như vậy tội em nó.” Phát thấy chuyện dần không ổn, đành xung phong đứng ra can. Phát vuốt nhẹ lưng Mến, khẽ thì thầm: “Thôi, đừng làm anh hai giận, anh xin lỗi ảnh đi.”“Anh ơi, anh Mến say nên lỡ lời. Thôi để em uống với anh chén này, để em sai người cho ảnh đi về, anh đừng có giận Mến.” Trung thấy vậy thì cũng đưa chén ra trước mặt Thế Phiệt.Trong lòng cả hai người đều âm thầm chửi Mến ngu ngốc, vốn biết tính cậu Phiệt thương em gái, lại hay bênh vực người nhà, vậy mà lại dám chạm tới cái giới hạn của cậu ta.Thế Phiệt thấy anh em khuyên can thì dịu xuống, cậu rít thêm một hơi thuốc để khiến cho bản thân bình tĩnh lại: “Thôi cho nó về nhà đi.”“Tao không về thì mày làm được cái mẹ gì? Má nó, mày biết con em mày nó chơi thân với con Vân Kiều không, con chó Vân Kiều nhà bán vàng đấy! Cái thứ con lai đua đòi học cao, hết chuyện nó lại đi yêu con gái, thứ thân cái lại tính đực… Mày cho con em mày chơi với nó đi, hết học đầm, sau con em mày lại học cái thói bê đê thì khổ!” Mến nghe vậy, chẳng những không bình tĩnh mà trái lại còn to tiếng hơn.Phát đã nhanh chóng bịt miệng Mến lại nhưng chẳng kịp, vậy nên lời gì cần nói cũng đã nói ra hết rồi. Trung thì ở một bên quan sát Thế Phiệt, gương mặt cậu đã đỏ như người say rượu, mà trên trán lại nổi lên gân xanh trông rất đáng sợ. Trung biết chuyện đến nước này thì không can dự được nữa, không khéo lại thành người trong cuộc, thế là rất biết điều kéo Phát đi ra.“Á! Nóng, đau, đau quá!”Ai dè đâu, Trung còn chưa kịp ra hiệu bằng ánh mắt với Phát thì đã bị một tiếng hét thất thanh cắt ngang.Thế Phiệt lấy đầu thuốc còn đỏ lửa châm thẳng vào khóe miệng của Mến, cậu dùng lực bóp chặt lấy hàm của Mến, sau đó lấy chai rượu đổ thẳng vào miệng cậu ta. Mến sợ hãi giãy giụa liên tục, đưa tay lên cầu cứu Trung và Phát, nhưng hai người nọ lại đứng chết trân chẳng biết nên làm gì lúc này. Khắp cái bộ ngựa vương vãi toàn rượu, rồi lại đổ đầy xuống sàn, Mến la lên nhưng miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ọc ọc tựa như một người đuối nước.Phát thấy Mến giãy dữ quá thì sợ hãi chạy tới kéo Thế Phiệt ra: “Anh ơi anh, em xin anh tha cho anh Mến, ảnh cũng vì say mà lỡ lời, tụi mình cũng là anh em mà…”Lúc này lửa giận đã hoàn toàn lấn át đi lí trí, Thế Phiệt ném thẳng chai rượu lên đầu Mến, nó kêu một tiếng “cộc” to tướng rồi rớt xuống bộ ngựa, vỡ tan tành thành từng mảnh.“Mày nói gì em gái tao, mày nói lại coi nào? Xem ra cái miệng chó của mày là cái miệng hoang không có chủ dạy, để hôm nay anh dạy lại mày!” Nói rồi, Thế Phiệt đẩy Phát ra, xăn tay áo định nhào đến đánh Mến. Nhưng lúc này cả Trung và Phát đều chạy đến giữ chặt lấy cậu, Mến nhân cơ hội ấy chạy về, cái đầu tí tách máu chảy, chảy đầy xuống dưới con đường đất ở huyện.05/05/2025