[BHTT] CHỜ TRĂNG LÊN |COVER VER ENGLOT|

CHƯƠNG 15: LỜI ĐỒN




Trời tờ mờ sáng.

Charlotte tỉnh dậy vì một cú xốc nảy của chiếc xe. Theo bản năng, cô quay sang bên hàng ghế lái để nhìn Engfa. Em ấy vẫn cứ nghiêm túc lái xe như vậy cả đêm, trên xe từ lúc nào đã treo thêm một bọc cà phê.

"Mới dậy hả, gần tới rồi đó."

Engfa cảm nhận người bên cạnh mình có động tĩnh, nàng liền quay sang thông báo. Charlotte khẽ dụi mắt, lúc này cô mới phát hiện trên người mình có một cái áo khoác lạ đắp lên, có một chút hương nước hoa thoang thoảng.

Nhắc tới nước hoa mới nhớ. Huyện này có một nhà hội đồng họ Vũ, Charlotte nhớ rằng mình tí nữa đã ngộp chết bởi mùi nước hoa của bà vợ cả ông hội mỗi khi bà ấy đi ngang qua, thành ra Charlotte tưởng mình ghét cái mùi nước hoa của Tây dương kinh khủng, nhưng mùi từ chiếc áo khoác này tỏa ra lại dễ chịu vô cùng.

Trong cơn mơ màng, Charlotte nhớ rằng mình đã có một giấc chiêm bao. Cô mơ thấy mình bước vào một sân vườn rộng rãi. Không gian sạch sẽ như vừa mới trải qua một trận mưa lớn, khiến cho tất cả mùi hương hoa cỏ đều thoảng vào không khí, nếu như tinh ý một chút còn có thể nhận ra mùi của gỗ cây, mùi của đất mẹ. Giữa khu vườn có một bộ bàn ghế bằng gỗ, nơi đó có một người con gái mặc áo dài trắng đang mải mê đọc sách. Hình như cô cùng người đó vô cùng quen thuộc. Trong mơ, cô đi đến bên cạnh người nọ, đầu khẽ tựa vào bờ vai ấy.

Dù rằng biết mình đang bị làm phiền nhưng đối phương cũng chẳng giận, trái lại còn cười hiền hòa. Charlotte quay người sang nhìn người nọ, tia nắng chói chang làm cô không thể nào nhìn được gương mặt ấy. Là ai vậy?

"Nhìn đủ chưa, thưa người đẹp?" Giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc ấy cất lên.

Charlotte giật mình thảng thốt.

Là Engfa.

Và hình như mùi hương cô ngửi được trong mơ cũng là mùi trên chiếc áo này. Lúc tỉnh dậy, Charlotte vẫn cứ cảm thấy trong lòng râm ran lên một chút cảm giác kì lạ. Có phải do tiếp xúc nhiều nên đến đêm cũng mơ phải hay không?

Đơ người ra một lúc, Charlotte mới gỡ áo khoác ra, gấp gọn lại cho người nọ: "Có mệt lắm không?"

"Đi quen rồi, không mệt." Engfa dừng lại một chút, gạt cần trên vô lăng.

"Tới Gia Định rồi hả?" Qua lớp cửa kính, Charlotte có thể thấy được những kiến trúc kiểu Pháp nằm san sát cạnh nhau. Hai bên đường đổ đầy những chiếc xế hộp, trên đường còn có mấy chuyến xe thổ mộ qua qua lại lại. Tuy mặt nhật vẫn còn chưa lên nhưng người thì đã đông nườm nượp, hẳn là họ đang chuẩn bị cho phiên chợ buổi sớm.

"Ừm, tới rồi." Engfa trả lời: "Chút nữa tới nhà em liền, chị chịu khó đợi xíu."

"Cô có cả nhà trên đây?" Hỏi xong Charlotte mới nhận ra mình hỏi thừa, đất đai của ông Minh mà bán ra thì con cháu mười đời sau nếu sống cần kiệm thì không bao giờ hết nổi, ông sẽ tiếc một cái nhà cho cô con gái út của mình hay sao. Nghe nói Engfa thậm chí còn có nhà riêng ở bên Pháp, lúc về đây thì cho người khác thuê lại. Quả thật thì đối với gia đình địa chủ, việc mua nhà chẳng khác nào mua quần áo vậy. Người nghèo như Charlotte chẳng hiểu được đâu.

Engfa gật đầu. Lát sau, xe rẽ vào một khu phố yên tĩnh. Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà lầu với kiến trúc kiểu Pháp, bên hông là một cái sân rất rộng, ước chừng có thể đậu khoảng ba bốn chiếc xe hơi. Engfa bước xuống xe, rút cái vòng chứa đầy chìa khóa của mình ra, lựa từng cái khóa mà mở cánh cổng nặng trịch. Sau đó nàng lại lên xe, điều khiển nó tiến vào trong sân. Tiếng xe rồ lên một hồi rồi tắt hẳn, để lại một khoảng sân yên tĩnh như lúc ban đầu.

Engfa mở cửa xe cho Charlotte, lại giúp chị ấy xách hành lí ra bên ngoài.

Charlotte cảm thấy có chút kì lạ, chả nhẽ em ấy không có người hầu kẻ hạ gì trên đây, sao tự dưng lại tự làm hết mọi việc thế kia. Nhưng trông thấy cái gương mặt nhăn nhó khó chịu của Engfa, Charlotte cũng đã hiểu được đại khái vấn đề.

Lát sau, chỉ thấy em ấy nói vọng vào nhà: "Con Ngân đâu, mày ra đây tao biểu!"

Charlotte nghe đến cái danh từ lạ này, cũng rất hứng thú mà nhìn xem đó là ai. Engfa kiên nhẫn gọi thêm hai ba lần. Đến lần thứ ba, phía dưới bếp bắt đầu truyền ra những tiếc lục đục, thu hút sự chú ý của cả hai. Đợi một hồi, cánh cửa sổ ở trệt mở toang, gương mặt đứa con gái khoảng độ mười ba mười bốn xuất hiện. Nó mở to mắt, rồi che miệng lại, dáng vẻ như sợ sệt lắm.

"Giờ này mà còn chưa dậy chuẩn bị củi lửa?" Engfa la rầy nó.

"Dạ, cô lên gấp quá con chưa hay tin, để con chuẩn bị nước nóng cho cô, cô đợi con chút nha!" Đứa nhỏ này nghe vậy thì chạy xuống bếp nhóm lửa, cũng chưa kịp đợi Engfa sai nó cái gì. Engfa lắc đầu bó tay, nàng đành phải cùng Charlotte tự xách hành lí mang vào nhà.

Charlotte ngó nghiêng xung quanh mà đánh giá, căn nhà này rất đẹp. Trước phòng khách là một bộ sô - pha cùng cái bàn tròn, đối diện đặt một cái máy thu thanh. Dù căn nhà được bày biện theo kiểu Tây phương, nhưng ở phòng khách vẫn đặt một cái bàn thờ thần tài thổ địa. Đứa hầu tên Ngân tuy rằng quên việc củi lửa, nhưng nó vẫn không quên đặt một chén cà phê và thắp nhang cho bàn thờ ấy, dường như nó đối với việc này đã thành quen. Engfa là dân làm ăn, vậy nên chuyện cúng kiến cũng kĩ lưỡng lắm, thành ra mấy đứa người ở cũng không dám quên ngày nào.

Nhìn bộ sô - pha kia, Charlotte có hơi ngại nên không dám ngồi xuống. Engfa thấy vậy, lập tức ấn vai cô, ghì xuống sofa: "Ngồi nghỉ cho khỏe, hành lí để con Ngân sắp xếp. Nó là người ở của em trên này. Chị cứ tự nhiên đi, nhà này có một mình nó hầu thôi.”

Engfa vừa dứt lời, khắp nhà đã truyền tới những tiếng bước chân dồn dập. Con Ngân bước ra phòng khách, thở hổn hển: "Thưa cô, nay cô có khách mà con không biết, đồ ăn cũng chưa kịp chuẩn bị. Để con ráng làm nhanh nhanh..."

"Thôi khỏi, lát tao ăn ở ngoài. Đây là chị Charlotte, người chị thân thiết của tao ở huyện. Chị ở lại chơi vài bữa, nhớ tiếp đón cho tử tế." Engfa với con Ngân xong, lại sai nó sắp xếp hành lí của Charlotte vào một căn phòng trống.

"Nhà tắm ở bên trên lầu, con Ngân mới đem nước nóng lên trển, ở dưới này để em dùng cho, chị vào nhanh đi đặng mình còn đi ăn sáng." Engfa vươn mình, làm vài động tác thể dụng đơn giản: "Chạy xe mệt gần chết."

Charlotte nghe vậy, không trả lời gì, chỉ lẳng lặng soạn đồ rồi đi tắm rửa. Từ lúc bước vào căn nhà này, Charlotte đã có cảm giác khó chịu.  Căn nhà khang trang và sạch đẹp thật, nhưng mà có vài chỗ khiến Charlotte vô cùng thắc mắc. Trên kệ dép ở nhà lại có giày và dép của đàn ông, trên giá vàng cũng treo lên một bộ comple, quanh nhà cứ vương vấn mùi của thuốc lá. Dù rằng nó không hề nồng, nhưng Charlotte rất nhạy cảm với mùi này, thành ra chỉ cần vương một chút thì nàng sẽ nhận ra ngay. Charlotte biết Engfa không hút thuốc.

Những chi tiết trong căn nhà này khiến cho Charlotte không thể nào không nghĩ nhiều. Rõ ràng những thứ ấy là của đàn ông. Nhưng trước khi đến đây, em ấy đã giới thiệu cho cô rằng đây là căn nhà riêng của em ấy. Càng nghĩ càng giận, Engfa là gái chưa chồng, sao lại chứa chấp đàn ông ở trong nhà mình thế kia? Rốt cuộc tên đó là ai?

Charlotte bước vào phòng tắm, cởi bỏ đi trang sức. Cô xối một ca nước lên người đặng khiến bản thân mình tỉnh táo một chút, nhưng chợt nhận ra nỗi âm ỉ khó chịu trong lòng cô vẫn cứ tồn tại chẳng cách nào dứt được. Kể từ lúc Engfa trở về huyện, đã có biết bao nhiêu lời ra tiếng vào, muốn nói thì có thể nói đến cả ngày cũng chẳng hết. Ban đầu Charlotte nghĩ Engfa vừa đi Tây về, lối sống cùng cách ăn mặc cũng mang đậm nét Tây dương, hay còn bị gọi bằng một cái danh chẳng mỹ miều cho lắm là “con gái học thói đầm”, Charlotte cũng không quan tâm đến những chuyện ấy, nhưng cho đến khi những tin tức ngày càng quá phận tràn vào tai cô ngày càng nhiều, cô muốn không để ý cũng không được.

Người ta bắt gặp Engfa hôn lên má một gã trai Tây trong một cuộc gặp gỡ. Thế là các nhà trai từng hỏi cưới người nọ bắt đầu sỉ vả, bảo rằng Engfa là thứ gái me Tây, lại chỉ biết làm giá chẳng chịu cưới gả. Cũng có một lần, một số gã trung niên đến tìm ông Minh bàn chuyện làm ăn. Chẳng hiểu sao mà đôi mắt ông nào ông nấy đều dán vào sân vườn nhà địa chủ, nơi có một người con gái diện một bộ váy dài. Nhưng chiếc váy ấy không may lại để hở phần cổ và cánh tay. Thế là cả đám bắt đầu trưng ra cái bộ đỏ mặt thẹn thùng như mới gặp con gái lần đầu. Sau khi trở về còn đồn cô út nhà địa chủ mất nết, và những gã ấy cho rằng đến cả gái điếm cũng không thể nào hở hang như vậy.

Chuyện này cũng đến tai các chị em trong huyện. Bọn họ chẳng những không cảm thông lại còn thêm dầu vào lửa. Đàn ông đã không hiểu cho, mà đến người cùng là phận đàn bà con gái cũng chẳng tiếc lời vùi dập Engfa- một đứa con gái mới lớn chưa chồng.

Một ngày, Ngọc nhìn thấy Charlotte đi ngang qua hàng nước của mình, nó liền kéo cô lại đặng nói chuyện, nhưng chủ đề lại là gieo tiếng xấu cho con gái nhà địa chủ: "Này Char, mày cách xa cô út ra, nó điếm đàng lắm..."

Nếu như là ngày bình thường, có lẽ Charlotte sẽ ậm ừ cho qua, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay cô lại cảm thấy khó chịu khi Engfa bị nói như vậy, cô không ngần ngại mà bênh vực: "Điếm đàng là sao? Tao đã chơi với cô út từ khi cô còn nhỏ, chưa bao giờ thấy cô đề cập đến chuyện trai gái. Mày nghe thì nghe, nhưng mày đừng bàn tán gì thì hơn, lời rơi vào tai địa chủ thì không hay."

"Xí, mày bênh nó vừa thôi! Nè nha, con đó không ngại liếc mắt đưa tình với đàn ông đâu. Đừng nói là Tây, cứ đàn ông là nó mê thôi." Một ả đàn bà đi ngang nghe Char nói vậy, bả không vui mà đáp trả. Char không nghe được nữa, đành tìm cớ đi về cho xong, cô biết dầu mình có nói gì thì người ta cũng sẽ cãi lại mà thôi.

Engfa không phải là người như vậy, cô không tin. Em ấy bảo em ấy thích cô, vậy thì sao em có thể me một gã đàn ông khác được? Nghĩ đến đây, Char bỗng nhiên cảm nhận được sự nóng rực của gương mặt mình. Cô ôm miệng, cô đã dặn lòng cô sẽ quên đi điều ấy, cô không nên có suy nghĩ như vậy...

Hôm nay tận mắt chứng kiến đồ vật của đàn ông ở trong nhà Engfa,  Char đã bắt đầu cảm thấy hoảng sợ cùng nghi ngờ, chẳng biết việc cô bênh vực em ấy có phải là đúng không? Chẳng biết niềm tin của cô đặt vào em ấy là đúng hay sai? Cô từng nghĩ rằng dân huyện đồn ác chỉ vì họ a dua ghét bỏ một cô bé, nhưng giờ đây cô lại bắt đầu không tự tin vào phán đoán này của mình nữa.

"Cô Char ơi, cô có xong chưa?" Con Ngân thấy Char đã tắm rất lâu, nó bèn đứng cạnh cửa, lo lắng hỏi.

Con Ngân vừa kêu thì Char cũng đã vừa xong rồi, cô mở cửa mà bước ra bên ngoài. Mặt nhật đã lên lưng chừng, chiếu vào từng khung cửa sổ, xua đi dần cái quang cảnh yên tĩnh lạnh lẽo buổi sớm. Thì ra chỉ một chút suy tư trong lòng thôi mà thời gian đã trôi qua lâu đến vậy.

Ở phòng khách, Engfa đã sửa soạn xong sớm hơn cô. Hôm nay trời không nóng nực lắm, Engfa thay lại bộ áo dài, mái tóc mềm nhẹ cũng được xõa ra. Engfa lười biếng nằm trên ghế sofa dài, trông giống như đang ngủ. Charlotte bước ra nhìn dáng vẻ ấy, cũng không biết có nên gọi người nọ dậy không, dù gì thì cả đêm qua em ấy đã thức đặng lái xe.

Nhưng vừa nghe tiếng bước chân, Engfa đã mở mắt: "Lâu ha."

"Có mệt không? Nằm nghỉ thêm xíu đi." Charlotte nhìn gương mặt mệt mỏi của Engfa, bỗng dưng lửa giận trong lòng cũng nguôi đi không ít. Cô không biết cô giận vì cái gì, cô lấy tư cách gì để giận? Engfa muốn ở với ai, muốn quen gã đàn ông nào làm gì có liên quan tới cô đâu.

Bên ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng phanh xe đạp.

“Hưng tới hả?” Engfa nghe vậy thì hỏi Ngân, nhận được tiếng dạ của nó, nàng mới nói tiếp: “Kêu cậu ấy vào đi.”

Con Ngân nghe vậy thì ra bên ngoài mời người nọ vào. Chẳng tốn mất bao lâu, một cậu trai đội nón đã tự nhiên đi vào phòng khách, trên người là một bộ sơ mi trắng thanh lịch.

Cậu ấy vừa thấy Engfa liền cởi mũ, mỉm cười nói: "Chà, cô út lên đây hồi nào, sao cô không đánh dây thép báo tôi một tiếng? Hôm qua tôi chưa kịp dọn đồ đạc, thói đàn ông hút thuốc rồi để đồ hơi bừa bộn, cô phải chê cười rồi."

“Ở nhà tôi có ông anh hai thậm chí còn hơn như vậy, xem ra cậu Hưng còn dễ chịu hơn ảnh gấp mấy lần cơ. Thôi đợt này cũng tại tôi lên gấp quá, sao tôi có thể trách cậu được. Cậu tính sang lấy sổ sách hả?”

“Đúng vậy thưa cô, hôm qua ông tá điền Lục không chịu trả tiền nợ tháng trước, lại nói bản thân mình không có nợ. Tôi thấy nói không với ông ta thì mệt mỏi, đành đem giấy tờ rồi hợp đồng sang nói chuyện, nói có sách mách có chứng mà.” Cậu Hưng có vẻ mệt mỏi, hai mắt cũng thâm quầng.

“Thôi, dạo này ông ấy buôn bán cũng khó, cậu cũng đừng làm khó ông ta quá.” Engfa đáp lời.

Charlotte nhìn cậu ta, hình như cậu ấy cũng để ý vị khách là cô. Khỏi phải nói, cậu ta rất điển trai. Điều này lại làm cho Charlotte khó chịu cực kì, gương mặt cô phảng phất nét không vui. Cậu trai nọ định chào hỏi nhưng lại im bặt, cậu không biết mình đã làm phật ý  Charlotte chỗ nào.

04/05/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...