[BHTT] CHỜ TRĂNG LÊN |COVER VER ENGLOT|

CHƯƠNG 14: HIỆN THỰC



Hiện thực
Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Charlotte ngó ra bên ngoài nhìn sắc trời, chắc là cũng mới trôi qua tầm dăm mười phút, vậy mà cái người con gái hẹn cô đi chơi vẫn chưa hề thấy bóng dáng đâu.

Engfa trở về Hà Châu đã được ba tháng rồi. Kể từ ấy, ngày nào người nọ cũng sang nhà Charlotte hỏi thăm, có khi còn sang đây nhiều hơn là ở nhà của mình. Ba má cô cũng dần cảm thấy quen với việc này, thậm chí còn ngày càng yêu thích Engfa hơn, đối xử với đứa nhỏ ấy chẳng khác gì con ruột. Mấy bữa nàng ấy sang trễ còn kêu thằng Từ đến nhà địa chủ hỏi xem nàng ta có sang ăn không.

Nói ra cũng thật là lạ, nhà địa chủ thấy Engfa như vậy cũng chẳng hề la rầy gì. Dù biết rằng gia đình hai bên thân quen, dù biết rằng ba má cô không để ý cái chuyện Engfa thường xuyên sang đây, nhưng chả nhẽ bên phía nhà địa chủ cũng không hề nhắc nhở chi con gái của họ sao?

Cái này cũng không trách nhà địa chủ được, Charlotte nghe nói ông Minh bà Mai đều là người yêu công việc, bận đến đầu tắt mặt tối cả một ngày, thành ra cũng không dạy dỗ được con mình thường xuyên cũng là lẽ đương nhiên. Ngược lại thì từ khi trở về huyện đến nay cô út rất rảnh rỗi, vốn dĩ số ruộng đất cùng vuông nuôi ở khu vực này cũng đều cho người thuê hết cả rồi, Engfa chỉ cần đến hẹn là xuống thu tiền. Nếu như không kể thời gian đi làm của Engfa, thì hầu hết thời gian còn lại của em ấy đều dành ở nhà Charlotte.

Nếu như là trước kia, khi Charlotte còn chưa biết được tình cảm của Engfa thì có lẽ cô sẽ vui mừng khi thấy người nọ sang chơi, nhưng giờ đây thì không. Bây giờ nhờ ơn của ba má mà cô còn phải lên Gia Định chơi cùng em ấy!

"Chị chị, ra đây nè!"

Ở ngoài cửa truyền vào một giọng nói quen thuộc, nhưng Charlotte không nghe rõ vì cái động cơ bên ngoài ồn ào quá. Charlotte tò mò ngó ra nhìn xem thử, thì ra là Engfa đã lái xe đến rồi.

Chà, khắp cái huyện này không chừng chỉ có duy nhất một chiếc xe hơi xịn như vậy. Charlotte thầm nghĩ. Thông thường dân ở đây sẽ đi bộ, nhà nào sang một chút thì sẽ có xe đạp, khi nào có việc đi xa thì thuê xe thổ mộ của nhà địa chủ mà đi.

Nhìn chiếc xe ấy, Charlotte thật sự vô cùng choáng ngộp. Nhà địa chủ chẳng những có đất đai để trồng trọt, có nhà lẫn xe cho thuê, lại có nguồn hải sản giao thương buôn bán hằng năm, lĩnh vực gì cũng thấy có mặt. Quả thật sự giàu có của nhà họ đã vượt xa sức tưởng tượng của cô. Rõ ràng với gia cảnh như thế, họ có thể dễ dàng chen chân vào nhịp sống của đô thành, nhưng ông Minh vẫn luôn nhất quyết xây dựng tổ ấm nơi phố huyện êm ả này.

Charlotte thấy cũng đã trễ rồi, đành dẹp phăng những suy nghĩ trong lòng, cô xách đồ bước ra bên ngoài. Hôm nay Engfa diện lên mình một chiếc váy dày, trên áo có những chiếc tua rua. Ánh mắt Charlotte vô tình lướt xuống dưới chân người nọ, hình như em ấy cũng mang giày của con trai nữa? Nó bóng lưỡng như loại mà Thế Phiệt vẫn thường hay mang khi mặc bộ comple, nhưng đường nét thì lại trông rất nữ tính.

Engfa đã thay nét truyền thống thường ngày của em bằng một bộ trang phục Tây dương lịch thiệp. Charlotte biết rằng đây là thành quả sau mấy năm em đi du học nơi xứ người, nhưng đâu đó trong cô vẫn cảm thấy đôi chút lạ lẫm. Hiển nhiên là Charlotte hoàn toàn mù tịt mấy thứ này. 

"Nhìn em có đẹp không? Ăn diện thế này chỉ để gặp chị thôi đó." Engfa híp mắt cười: "Mau ra xe nào, đi lâu lắm đó."

"Tôi chỉ thấy lạ thôi, con gái huyện mình chưa thấy ai mặc thế này." Charlotte nói lời này, ánh mắt vẫn không quên lặng lẽ đánh giá Engfa.

Chiếc váy dài màu đen tôn lên đường cong tinh xảo, những bộ vòng ximen thường ngày đã không còn thấy đâu, thay vào đó là một chiếc đồng hồ thời thượng. Trên cổ nàng ta cũng đổi sợi kiềng vàng thành vòng ngọc trai, trông có bao nhiêu thì bấy nhiêu là cao quý. Đầu còn đội một cái mũ là lạ nữa. Cô út lần nào xuất hiện cũng phải khiến người ta che mắt lại, chẳng biết bao nhiêu tiền đắp lên em ấy mới có thể thỏa mãn. Người này đồng bóng thứ hai thì chẳng ai dám tự tin đứng nhất!

"Rồi từ từ chị cũng quen thấy em ăn diện." Engfa nắm tay Charlotte, một tay phụ xách đồ, một tay dẫn chị đến chiếc xe của mình.Engfa rất lịch thiệp định mở cửa xe cho người nọ, nhưng chẳng may Charlotte đã tự tay mở cửa vào trước, để lại Engfa một mình ngơ ngác.

Engfa gượng cười, đi qua bên kia tự mở cửa ngồi vào ghế lái. 

Charlotte quay sang nhìn, thấy em ấy đã rất nhanh chóng gỡ găng tay ra, sau đó chuyên tâm lái xe. Xe chạy trên đường huyện nhiều sỏi đá nhưng cũng không xốc nảy quá nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên Charlotte ngồi trên một chiếc xe hơi, thành ra từng cú nảy lên của xe vẫn khiến cô có đôi chút giật mình. Nhưng quả thật so với đi xe thổ mộ thì loại xe này thoải mái hơn nhiều.

"Làm sao vậy?" Engfa thấy Charlotte có vẻ kì lạ liền hỏi.

"Không sao, có chút không quen mà thôi." Charlotte trả lời, sau đó nàng hỏi Engfa: "Bộ ở đô thành người ta hay mặc như cô sao?"

"Không, số ít mà thôi. Đa phần cũng đều mặc áo bà ba cho tiện, em thì thích mặc áo dài." Engfa mỉm cười, lại nói: "Nhưng yên tâm, dù mặc gì thì chị vẫn đẹp nhất. Với lại khi nãy em nói rồi mà, em ăn diện như thế này chủ yếu muốn để cho chị xem."

"Giỏi nịnh." Charlotte lườm người nọ. Nhưng nghe những lời em ấy nói, cô lại nhớ về những chuyện ngày trước khi em đi học. Mỗi lần hẹn đi chơi với cô, Engfa đều ăn diện rất đẹp, lần nào bước ra khỏi nhà cũng hỏi cô rằng em ấy có đẹp hay không. Khỏi phải nói, ông trời cho Engfa nhan sắc, em ấy có bận áo rách của ăn mày vẫn đẹp huống chi là áo lụa thêu hoa.

Nhớ có một lần Charlotte đã trêu rằng em ấy diện đồ xấu, tất nhiên là cô chỉ muốn chọc ghẹo em ấy mà thôi, nhưng không ngờ Engfa lúc nhỏ lại hoảng sợ mà khóc đến thảm thương, chạy vào buồng ngủ thay hết bộ này đến bộ khác chỉ để tìm được một lời khen ngợi của cô. Trong mấy năm Engfa đi, mỗi khi Charlotte rảnh rỗi nhìn sang bên nhà địa chủ lại nhớ đến những kí ức vụn vặt ấy, trên môi nở một nụ cười hoài niệm. Bây giờ sau khi đã biết tâm tình Engfa, lại nghĩ về cái ngày em ấy thổ lộ với mình vào ba tháng trước, cô bỗng nhiên thấy cái chuyện cười ngày nhỏ đã có thêm một loại cảm xúc khác.

Charlotte thở dài trong lòng, miễn là người nọ đừng nhắc đến nữa thì cô sẽ xem như không có gì. Đối với những tán tỉnh của Engfa, cô vẫn vô cùng kiên quyết. Chỉ là cô út này còn bám dai hơn cả anh cô ta, mệt chết được!

Một bên thì chìm trong những suy nghĩ lẩn quẩn, một bên thì chuyên tâm lái xe. Charlotte quay sang nhìn Engfa, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, cô nhướn người đến gần em ấy một chút. Engfa vẫn cầm tay lái, cũng không dám quay sang nhìn người nọ. Tính tình nàng kì cục là vậy, có thể buông lời tán tỉnh, nhưng khi người ta mà có động thái gì đó mờ ám thì nàng lại như một con rùa rụt cổ. Cho đến khi cảm nhận được hương bồ kết ngày càng tiến đến gần, Engfa nín thở, nàng không nghĩ chị ấy lại có thể đến gần như thế. Charlotte  chạm lên cái mũ trên đầu nàng, ngón tay vuốt cái mũ, sau đó kéo lại cho ngay ngắn. Engfa đơ ra một hồi, nàng tạm thời chưa hiểu chị ấy đang làm gì.

"Đội cái nón gì mà lệch sang một bên vậy? Trông kì cục chết." Charlotte chỉnh lại xong thì mới vừa ý.

"Cái gì chứ..." Engfa trông thấy bộ dáng đắc ý của người nọ, bỗng nhiên không nhịn được mà cười lớn: "Ha ha, chị dễ thương ghê!"

"Cười cái gì, bộ tôi nói không đúng sao?" Charlotte không cảm thấy mình sai chỗ nào.

"Cái mốt của người ta là đội lệch vậy đó." Engfa cười tươi, ánh mắt cũng híp lại vui vẻ trông thấy. Nếu như có một cô nàng nào nói những lời như Charlotte vừa nói, có lẽ Engfa không tiếc lời gièm pha người đó một phen. Nhưng cái người ấy lại là Charlotte, là người mà dù cho có ngớ ngẩn như thế nào thì nàng vẫn thấy chị rất đáng yêu. Engfa vẫn không chỉnh nón lại như cũ, dù sao thì đây cũng do chính tay người nàng thích đội lên cho nàng.

Lại nhớ đến cái khăn choàng mà chị ấy từng thắt cho nàng vào cái đêm nàng chuẩn bị sang Pháp học, chắc chỉ có cậu Mến mới biết rằng Engfa suốt mấy năm trời chỉ sử dụng cái khăn ấy để choàng cổ.

"Mốt gì lạ ha." Charlotte nghe vậy thì quay sang chỗ khác để che giấu đi gương mặt ngại ngùng, cô không hề biết chuyện đó. Charlotte quay sang kính xe, ngắm nhìn sắc trời bên ngoài. Nhưng chẳng hiểu sao khung cảnh bên ngoài kính lại trở nên tẻ nhạt vô cùng. Engfa vừa lái xe, miệng vừa ngâm nga một giai điệu nào đó chẳng rõ, chiếc giày của nàng gõ nhịp đều đều. Charlotte lại buồn chán quay sang nhìn người nọ, suốt một đường chẳng nói câu nào.

"Giày của em lạ lắm hay sao? Oxford đó, người ta nói bà hoàng rất thích mang loại này." Engfa không ngần ngại khoe mẽ, phá tan sự tĩnh lặng trong xe lúc này.

"Ừm, đẹp." Charlotte hoàn toàn như người mù về mấy cái này, nhưng biết em ấy thích được khen nên cũng nói một câu cho em vui vẻ.

Chân mày của Engfa hơi nhướn lên một chút, chị ta đúng là cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là giết chết một cuộc trò chuyện.

"Lát nữa lên Gia Định em mua một ít đồ cho chị. Sau này dự đám tiệc gì cũng nên có đúng không?" Chạy một chút thì trời đã tối, Engfa đóng cửa kính lại.

"Phiền hà quá, mặc áo dài cũng được mà." Charlotte không cho đó là việc cần thiết. Dù sao thì cô cũng không hề ít đồ, nhưng có lẽ trong mắt của em ấy thì đống đồ của cô chẳng là bao nhiêu.

"Em lấy lí do vậy thôi, chứ em muốn tặng là chị phải nhận." Engfa tựa tay vào cửa kính xe, chống cằm, tay còn lại thì cầm lái.

"Cô nào phải đàn ông gia trưởng đâu, sao cô độc đoán quá vậy?" Charlotte nhíu mày, tiện tay nhéo cái má của người nọ.

"Đau đau, đau..." Engfa bị nhéo tới chảy nước mắt, gương mặt dần dần đỏ lên: "Độc đoán nhưng ý em muốn tốt cho chị, chứ nào có như chị, đàn bà con gái gì mà bạo lực thấy mồ. Ai mà dám cưới chị đây!"

Thế mà vẫn có đứa thích. Charlotte muốn nói như vậy, nhưng cô biết chuyện này rất khó xử nên đành nuốt vào bụng.

"Sao da dẻ tốt quá vậy." Charlotte đổi chủ đề ngay.

"Tốt cỡ nào tốt, bị chị nhéo như vậy cũng chóng tàn phai nhan sắc." Engfa xoa xoa gương mặt của mình, ngoài mặt thì khó chịu nhưng lòng chẳng giận là bao.

"Cho em nhéo lại chị là huề chứ gì."

"Dám hả? Hỗn đó." Charlotte thách thức, hàng mày cô nhướn lên.

"Sợ gì chị, em là con gái của Trịnh Thế Minh, cháu gái của Trịnh Quốc Mẫn, em ngán chị sao?" Engfa buồn cười hỏi, sau đó nàng vươn tay ra làm bộ như định nhéo thật, nhưng lúc này Charlotte cũng vừa quay mặt sang, vậy nên tay phải của nàng cũng vừa vặn áp lên má của chị, nhẹ nhàng mà ấm áp. Thi mở to mắt, cô có thể cảm nhận được từng ngón tay của Engfa đang run rẩy.

"Thôi, tha cho chị đó." Engfa thu tay về, quay mặt nhìn thẳng đặng nghiêm chỉnh lái xe, biểu hiện như chưa có gì khác lạ. Nhưng có trời mới biết trong lòng nàng bây giờ đang rộn rạo như thế nào. Charlotte lúc này cũng ngượng ngùng, thành ra không nói gì nữa. Xe chạy bon bon được một lúc thì trời đã tối mịt.

"Charlotte, chị hát em nghe đi, buồn ngủ quá." Lúc này trời đã khuya rồi, Engfa hơi díp mắt lại.

"Nghỉ một chút rồi đi tiếp được mà?" Charlotte hỏi: "Hát nghe có khi buồn ngủ hơn."

"Xung quanh vắng lắm, gần tới rồi, dừng lại chi." Engfa thở dài: "Nghe chị hát thì làm sao mà buồn được, phải hăng hái lên chứ."

"Muốn nghe bài gì?" Charlotte dựa người vào sát ghế hơn, lúc này cô cũng đã thấm mệt.

"Chị biết bài nào thì hát đi." Engfa thoải mái mà nói.

Sao giống như đang hầu con nhỏ này quá ta? Nghĩ lại thì cũng rất lâu rồi Charlotte không cất tiếng hát. Ngày nhỏ, ngoại trừ mấy lúc đọc sách thì cô rất thích hát ca vui đùa, cũng thích trồng hoa xem cá. Mấy đứa con gái ở huyện không nhiều đứa thích chơi với cô, những năm ấy chỉ có cậu Phiệt là chịu kè kè bên Charlotte, mà hình như cậu cũng là người đầu tiên nghe cô hát, đến bây giờ cũng chưa từng có một ai nữa. Nghĩ đến cậu Phiệt, Charlotte cười khổ. Nếu như cậu không yêu cô, có lẽ cả hai vẫn là bạn bè thân thiết như xưa.

Lại nhìn sang Engfa, Charlotte thở dài. Cô đã mất đi một người bạn tốt như cậu Phiệt, và giờ chẳng lẽ lại sắp sửa mất đi Engfa hay sao? Nhưng chẳng hiểu sao đối với con bé này, cô không thể nhẫn tâm dứt khoát cắt đứt với nó như cái cách đã làm với anh trai nó được. Cô nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên một giai điệu quen thuộc, cô khẽ ngâm nga hát:

Từ là từ phu tướng

Báu kiếm sắc phán lên đàng

Vào ra luống trông tin nhạn

Đêm năm canh mơ màng

Em luống trông tin chàng

Ôi gan vàng thêm đau...

Giọng ca nhẹ nhàng mà quyến luyến, chẳng hiểu sau lại khiến cho khung cảnh xung quanh buồn não nề. Engfa vuốt nhẹ vô lăng, ngón tay gõ gõ từng nhịp. Lòng nàng thì nghĩ ngợi lung tung, chẳng biết đã có ai từng nghe chị hát chưa, không biết chị ấy có nhận ra rằng mình hát hay như thế nào không? Nhưng có lẽ lòng của Engfa cũng đã có đáp án, nàng đành sầu khổ mà gượng cười.

"Lâu rồi em chưa được nghe khúc này. Chắc là từ khi sang Pháp học ha? Em vẫn nhớ lần đầu em được nghe nó ở một đám tiệc tại Bạc Liêu.” Engfa nhớ đến những chuyện ngày nhỏ, qua sang nhìn Charlotte rồi mỉm cười: "Nhưng có lẽ nghe chị hát lại thấy hay hơn."

Charlotte lườm người nọ: "Giỏi nịnh, tập trung lái xe đi."

Vậy mà Engfa lại nghe lời thật. Một lát sau, tiếng hát của Charlotte nhỏ dần rồi dừng lại hẳn. Engfa quay sang, phát hiện chị đã tựa đầu lên ghế ngủ lúc nào chẳng hay.

Vừa nãy hung dữ như vậy, nhưng cái mặt này lúc ngủ lại rất hiền hòa. Engfa nhìn gương mặt kia, bỗng nhiên trong lòng nàng dâng lên cảm giác kì lạ. Nhìn bờ môi hồng hào của Charlotte, Engfa có ảo giác như nó đang mời gọi nàng hôn vào. Hôn lên cả gương mặt kia, lên cả nơi cần cổ đang ẩn chìm dưới hai lớp áo.

Chát.

Engfa tự vả lên mặt của mình, ép mình phải tỉnh táo lại. Không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng lấy áo khoác của mình choàng lên người của chị. Đêm đến rất lạnh, mà Charlotte từ nhỏ vốn đã không thích lạnh rồi.

Nhớ về những ngày trước, những khi đêm xuống mà có sương một chút là chị ấy bắt đầu đòi về ngay. Engfa chạm lên hai bên vai gầy gò kia, có lẽ như sương đêm sẽ thật sự ăn mòn chị ấy mất thôi.

04/05/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...