[ BHTT ] BẪY RẬP MẤT TRÍ NHỚ - HẢI DIÊM TẠP MẠN QUẤT
Chương 3 : Chủ mưu
Thịnh Chi nghe Kỷ Thanh Phạm tự giới thiệu bản thân, còn đối với nàng mở miệng một tiếng "Chi Chi" hai tiếng "Chi Chi" vô cùng thân mật, nói rằng hai người họ sau khi cưới vẫn luôn rất hạnh phúc, cảm giác ấy chẳng khác gì đang nghe một câu chuyện cười của năm. Do biểu hiện mất trí nhớ của Thịnh Chi, vị bác sĩ vừa rời đi không lâu lại tiến vào để hỏi thăm một số vấn đề và tiến hành kiểm tra. Có thể xác định rằng nàng đúng là đã mất đi một phần ký ức, đặc biệt là những ký ức liên quan đến Kỷ Thanh Phạm đều trở nên mơ hồ, rõ rệt nhất là nàng gần như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Kỷ Thanh Phạm. Loại tình huống này thực tế có rất nhiều tiền lệ, trong y học gọi là *chứng mất trí nhớ chọn lọc*, trên cơ bản đều phát sinh ở bệnh nhân chịu cú sốc tâm lý lớn hoặc bị chấn thương đầu do va đập. "Xin hỏi, khoảng bao lâu thì có thể khôi phục trí nhớ?" Kỷ Thanh Phạm cầm phim CT hỏi. Bác sĩ đối với kết quả này cũng có chút thổn thức, bị chính người yêu quên mất hẳn là điều rất đau lòng, không khỏi an ủi: "Thực ra, chứng mất trí nhớ chọn lọc có khả năng hồi phục rất cao. Hãy để bệnh nhân tiếp xúc nhiều hơn với những thứ quen thuộc trước đây hoặc đưa cô ấy trải nghiệm lại những gì từng xảy ra, thực hiện một số kích thích có chọn lọc. Những điều này đều có thể giúp cô ấy dần dần khôi phục ký ức." Nghe bác sĩ nói, thần sắc Kỷ Thanh Phạm càng trở nên cô đơn, đầu ngón tay cũng không kìm được mà hơi run rẩy. Đôi mắt trong veo tựa tuyết ngọc phủ lên một lớp u sầu, trông thực sự giống như đã bị đả kích nặng nề vì bị người yêu lãng quên, cả người như một đóa hoa bạch đàm mong manh sắp úa tàn. Thịnh Chi thu hết cảnh tượng ấy vào mắt, trong lòng vừa cảm thấy hoang đường vừa thầm chế giễu. Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng vì lợi ích, đôi vợ vợ giả nhưng kì thực là đối thủ một mất một còn mà thôi, không biết còn tưởng hai người họ yêu nhau sâu đậm đến mức nào. Sau khi bác sĩ nói vài câu liền rời đi, Kỷ Thanh Phạm đóng cửa phòng bệnh, bước đến bên giường Thịnh Chi, ngữ khí săn sóc: "Mới tỉnh lại có thể sẽ thấy buồn nôn, chờ Chi Chi tốt một chút, chị sẽ rót nước cho em... Điện thoại bị hỏng trong vụ tai nạn, chị đã mua cái mới cho em rồi, cũng đã sắp xếp người khôi phục và nhập lại dữ liệu." Ánh mắt hai người chạm nhau. Trên gương mặt người phụ nữ là vẻ dịu dàng mà Thịnh Chi chưa từng thấy bao giờ, cũng giống như cách xưng hô cũng thay đổi vừa rồi mà thành-không còn là "Thịnh Chi" đầy xa cách, mà là "Chi Chi" thân mật hơn nhiều. Dừng lại vài giây như vậy, Thịnh Chi cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác hoang đường vừa rồi, có chút cảm giác như đã chạm được vào thực tại. Nàng ánh mắt lần nữa quan sát lại Kỷ Thanh Phạm, người đang đứng bên mép giường.Có điều bất thường, ắt có mờ ám. Kỷ Thanh Phạm diễn trò như vậy, hoặc là không tin nàng bị mất trí nhớ nên đang thử thăm dò, hoặc là tin nàng mất trí nhớ, đang giăng bẫy nàng, đợi đến khi nàng "khôi phục ký ức" sẽ dùng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến nàng mất mặt. Nàng hiện tại còn chưa thể xác định Kỷ Thanh Phạm đang thuộc trường hợp nào, nhưng có thể khẳng định là bất kể thế nào, Kỷ Thanh Phạm cũng không có ý tốt. Thế là Thịnh Chi quyết định diễn vai mất trí nhớ cho thật giống, trong sự mơ hồ còn mang theo chút cảnh giác của một người xa lạ: "Chị vừa nói chị là vợ tôi, chúng ta còn... rất yêu nhau?" Kỷ Thanh Phạm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, hốc mắt ửng đỏ khiến lời nói của cô càng thêm phần thuyết phục: "Tình cảm rất sâu đậm." -Nói dối, có bản lĩnh thì cứ tiếp tục nói dối xem nào. Thịnh Chi đáy lòng hừ lạnh, không cho cô có thời gian suy nghĩ, tiếp tục nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vậy lúc trước là ai theo đuổi ai?" Kỷ Thanh Phạm không chút nào chột dạ, nghênh tiếp tầm mắt của nàng, ánh mắt còn vô cùng thâm tình và chân thành: "Chị theo đuổi em." Thịnh Chi lập tức hỏi nhanh hơn: "Chị theo đuổi tôi? Vậy chị biết tôi thích ăn loại trái cây nào không?" Kỷ Thanh Phạm thở dài nhẹ một hơi: "Dâu tây và cherry." ...Vậy mà đúng rồi? Thịnh Chi có chút hoài nghi, cảm thấy có lẽ Kỷ Thanh Phạm chỉ đoán trúng mà thôi: "Thế còn loại trái cây tôi ghét nhất?" "Táo và kiwi." Nàng hỏi liên tục thêm mấy câu, có không ít câu hỏi hóc búa, nhưng Kỷ Thanh Phạm không hề ngập ngừng, không những trả lời đúng hết mà còn nhân tiện lấy ảnh chứng nhận kết hôn ra cho nàng xem, tiện thể kể một loạt kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người, khiến Thịnh Chi bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Có một khoảnh khắc, nàng suýt chút nữa tin rằng mình thực sự bị mất trí nhớ, hoặc là đã xuyên vào một thế giới song song, nơi mà hai người họ yêu nhau thắm thiết. Nếu không thì làm sao Kỷ Thanh Phạm có thể hiểu rõ nàng đến mức này? Ý thức được trong đầu suy nghĩ kỳ quái, Thịnh Chi lập tức dập tắt nó. Nàng hơi chế giễu, cố tình châm chọc: "Chị yêu tôi đến thế cơ à?"Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo với tông màu trắng xám, chỉ có hai người họ. Ánh mắt đối diện không rời, trước câu hỏi của Thịnh Chi, Kỷ Thanh Phạm dịu dàng thừa nhận mà chẳng chút do dự: "Phải, ngoài em ra, không ai khác cả." Sự nghi ngờ và không tin tưởng của Thịnh Chi thể hiện quá rõ ràng, Kỷ Thanh Phạm cũng không giải thích gì thêm, chỉ dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng, đôi mắt thanh tú cong lên, dịu dàng như nước: "Chi Chi, em vừa tỉnh lại sau hôn mê, còn quên mất chị, quên đi tình cảm giữa chúng ta, không thể chấp nhận ngay cũng là chuyện bình thường. Tương lai còn dài, chúng ta còn rất nhiều thời gian để em nhớ lại..." Từ lúc biết tin Thịnh Chi gặp tai nạn, trái tim Kỷ Thanh Phạm cứ thấp thỏm không yên, mỗi hơi thở đều đau đớn. Cô không dám tưởng tượng nếu Thịnh Chi thực sự gặp chuyện thì sẽ ra sao. Vào phòng bệnh rồi, cô vẫn luôn túc trực bên giường không rời một bước, cho đến khi Thịnh Chi tỉnh lại mới miễn cưỡng ổn định lại một chút. Nhưng cô không nghĩ tới Thịnh Chi sẽ mất trí nhớ, thậm chí còn quên cả cô. ...Là vì trước khi gặp tai nạn, cô nói muốn kéo dài thời hạn thỏa thuận nên khiến Thịnh Chi kích động sao? Nhìn nàng thật xa lạ, biểu cảm và hành động cũng khác hẳn bình thường. Nàng thực sự quên cô rồi sao? Nếu đúng là đã quên... thì tốt quá rồi. Đối với chuyện Thịnh Chi quên cô, Kỷ Thanh Phạm thật ra không có thương tâm như vậy, cũng không mong Thịnh Chi nhanh chóng nhớ lại. Nói một cách khác, cô thậm chí còn hy vọng Thịnh Chi mãi mãi không khôi phục trí nhớ. Nàng quên cô, quên đi tất cả mọi chuyện giữa họ, giống như một tờ giấy trắng có thể vẽ lại từ đầu-tất cả điều này cứ như là một cơ hội mà ông trời thương xót ban xuống vậy. Ý nghĩ đang trỗi dậy không thể kìm nén nữa, Kỷ Thanh Phạm nghiêng người tới gần tai nàng, từ góc độ này trông như thể đang ôm trọn lấy Thịnh Chi vào lòng. Cô tùy ý vén lọn tóc dài rơi xuống sau tai, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, giống như đang thổ lộ tâm tình: "Cho nên... Chi Chi, khoảng thời gian này hãy để chị chăm sóc em, có được không? Hửm?" Khoảng cách bất chợt bị rút ngắn, mùi hương lạnh nhè nhẹ quanh quẩn, nếu không phải còn đang quên mình đang giả vờ mất trí, Thịnh Chi suýt nữa đã không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh. Bàn tay Kỷ Thanh Phạm có chút lạnh, nhưng bộ dáng tình nồng ý mật ấy lại làm Thịnh Chi cảm thấy toàn thân như bị lan tỏa bởi một dòng điện tê dại, bắt đầu từ chỗ chạm trên má rồi lan ra khắp người, đến mức khó chịu không yên. Thịnh Chi hơi nghiêng đầu, tránh động tác của Kỷ Thanh Phạm, đáy lòng khoảnh khắc này càng thêm khẳng định-Nàng đã nói rồi mà-từ lúc nãy đến giờ, Kỷ Thanh Phạm cứ cùng nàng diễn phu thê tình thâm, tuyệt đối là đang có ý đồ xấu. Quả nhiên, bây giờ đã chủ động đề nghị muốn chăm sóc nàng. Dựa vào quan hệ đối địch suốt bao năm của họ, Kỷ Thanh Phạm nói ra những lời này, sợ là mặt trời sắp mọc đằng tây rồi. Nhưng mặt trời không thể nào mọc từ hướng tây, cũng như Kỷ Thanh Phạm dù có thật sự chăm sóc nàng thì cũng tuyệt đối không phải xuất phát từ chân tình. Cạm bẫy , đều là cạm bẫy. May mà nàng đã nhìn thấu được. Dù thế nào, nàng cũng tuyệt đối không để bản thân rơi vào cái bẫy của Kỷ Thanh Phạm! "Tôi có gia đình, có bạn bè, không cần chị." Vứt lại một câu như vậy, Thịnh Chi dứt khoát xoay người, không thèm nhìn Kỷ Thanh Phạm nữa. Dù không nói thẳng rằng muốn cô rời đi, nhưng sự xa cách và đề phòng trong hành động đã quá rõ ràng. Nghe vậy, thần sắc của Kỷ Thanh Phạm không thay đổi gì, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Vậy tôi ở lại đây một lúc, đợi đến khi người mà Chi Chi tin tưởng đến rồi sẽ rời đi. Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ là với tình trạng của em hiện tại, bên cạnh vẫn nên có người chăm sóc thì tốt hơn." Nói đến đây, cô ngừng lại một giây. Ở góc độ mà Thịnh Chi không thể nhìn thấy, khóe môi Kỷ Thanh Phạm khẽ cong lên một cách rất nhẹ: "Dù sao, bây giờ bên cạnh em chỉ có mình tôi thôi mà." Nghe giọng điệu đầy quan tâm ấy, Thịnh Chi liền cảm thấy cả người không thoải mái. Trong đầu nàng không kiềm được mà nhớ lại dáng vẻ đôi mắt đối phương đỏ hoe khi nãy... Cảm giác chấn động ấy vẫn còn đọng lại trong cơ thể. Nàng không muốn để ý đến Kỷ Thanh Phạm, thêm vào đó, đầu vẫn còn đau âm ỉ, nên dứt khoát nhắm mắt lại, dùng sự im lặng và tấm lưng quay đi để bày tỏ thái độ. Kỷ Thanh Phạm cũng không thèm để ý. Đôi mắt hoa đào mang theo một nét sắc thái đặc biệt. Cô nhìn người đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt không sao dời đi được. Kỷ Thanh Phạm rất rõ bản thân vừa mới nói tất cả đều là nói dối. Cô và Thịnh Chi chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại không có tình cảm, nói gì đến yêu đương sâu đậm? Nếu thật sự phải nói, thì có lẽ Thịnh Chi còn thực sự ghét cô. Dùng cách này để lợi dụng lúc người ta mất trí nhớ mà kéo gần quan hệ, đúng là hèn hạ... Nếu sau này Thịnh Chi nhớ lại, chắc chắn nàng sẽ càng ghét cô hơn. Nhưng cơ hội đã bày ra trước mắt, người mà cô ngày đêm mong nhớ, khao khát bao năm, cũng đang nằm ngay trong tầm tay. Cô làm sao có thể kiềm chế được đây? Không kiềm chế nổi. Dù có là giấc mộng phù du, cô cũng cam tâm chìm đắm. Giống như ngay lúc này đây, dù trong lòng vẫn còn đau xót, lo lắng, thậm chí sợ hãi, nhưng xen lẫn giữa những cảm xúc ấy lại là niềm vui kín đáo-chỉ vì được ở lại bên giường bệnh của Thịnh Chi, được ở bên nàng như thế này. Những tình cảm yêu thương mà trước đây không thể biểu lộ, giờ phút này đã lộ ra trọn vẹn. Ánh mắt của Kỷ Thanh Phạm nhìn chăm chú hồi lâu, như thể trong thế giới của cô, chỉ còn lại duy nhất một người-Thịnh Chi.