[ BHTT ] BẪY RẬP MẤT TRÍ NHỚ - HẢI DIÊM TẠP MẠN QUẤT
Chương 2 : Chủ mưu
Ý thức chìm nổi trong bóng tối, mang đến một cảm giác ngạt thở và choáng váng như thể đang chết đuối. Mơ hồ tỉnh lại, Thịnh Chi chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến cuốn lấy toàn bộ cơ thể, trời đất quay cuồng đến mức dạ dày cũng bắt đầu nôn nao khó chịu. Ký ức trong đầu như đèn kéo quân quay cuồng, từng cảnh từng khung hình lướt qua nhanh như có cánh, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì lại bị tiếng còi xe chói tai và âm thanh va chạm kinh hoàng cắt ngang. Hàng mi của Thịnh Chi khẽ động, trong cơn mơ hồ chợt nhớ ra hình như mình vừa gặp tai nạn xe. Và cùng lúc đó, nàng cũng nhớ đến câu nói ngay trước khi tai nạn xảy ra— "Thịnh Chi, xét về lợi ích lâu dài, chúng ta hãy kéo dài thời hạn của thỏa thuận này thêm một chút đi."Một câu nói xuất hiện trong ký ức, vậy mà chẳng khác gì ác ma thì thầm bên tai, khiến Thịnh Chi đột nhiên bừng tỉnh. Nàng mở mắt, cuối cùng cũng thoát khỏi sự hỗn loạn như đang chìm sâu dưới nước, nổi lên mặt nước một lần nữa.Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Ngay khi ý thức dần rõ ràng, phản ứng đầu tiên của Thịnh Chi là đảo mắt kiểm tra xem tay có bị thương không, chân có còn cử động được không. Nhưng dù sao nàng cũng vừa tỉnh lại sau hôn mê, đầu đau như búa bổ, choáng váng đến mức tầm nhìn cũng mơ hồ, không thể tập trung rõ ràng. Đúng lúc này, bên tai chợt vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc. "Tay chân em không sao, nhưng bị chấn động não nhẹ. Tôi vừa gọi bác sĩ, lát nữa sẽ đến kiểm tra lại."Thịnh Chi chậm nửa nhịp quay đầu về phía giọng nói, cảm giác bản thân chẳng khác gì một con robot sắp hỏng. Người đang ngồi cạnh giường, giọng nói dường như có chút run rẩy bị đè nén, nét mặt lại không nhìn rõ. Nhưng, chẳng phải đây là Kỷ Thanh Phạm sao? Dù có hóa thành tro, nàng cũng nhận ra giọng nói này! "Chị..." Thịnh Chi khẽ hé môi, vừa khó khăn thốt ra một chữ, cảm giác buồn nôn và khó chịu do phản ứng sinh lý lại lập tức cuộn trào.Sắc mặt nàng không khỏi tái nhợt. Vừa nghĩ đến cảnh bản thân nôn ra trong tình trạng thảm hại trước mặt Kỷ Thanh Phạm, nàng gắng gượng đem cảm giác buồn nôn đè xuống. Sợ mới mở miệng là không khống chế nổi mà nôn ra thật, Thịnh Chi dứt khoát gắt gao ngậm miệng, nhắm mắt lại, trông như đang rất yếu. Mà thực ra, nàng đúng là không ổn chút nào—đầu quấn băng, gương mặt cũng vô cùng nhợt nhạt. Thịnh Chi không có ấn tượng rõ ràng về vụ tai nạn xe hơi lúc đó, nhưng thực sự đó là một tai nạn xe cộ nguy hiểm. Vô cùng may mắn chính là trừ bỏ chấn động não và vài vết thương ngoài da, nàng không bị tổn thương nghiêm trọng. Người đâm vào xe họ là một nam tài xế say rượu. Camera giám sát thời gian thực cho thấy hắn rõ ràng đã uống không ít, lao điên cuồng, tông vào nhiều xe liên tiếp. Sau đó không chỉ bỏ trốn mà còn suýt lao lên vỉa hè, gây ra thêm nhiều vụ tai nạn khác. Nói là may mắn cũng không ngoa—chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy kinh hãi. Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra lại cho Thịnh Chi, kết quả cho thấy cơ thể nàng không có vấn đề nghiêm trọng, nhưng các triệu chứng do chấn động não gây ra cần vài ngày mới có thể hồi phục. Thịnh Chi đã tỉnh lại từ trước, đối với từng câu từng chữ bác sĩ nói đều không nghe lọt được. Não chấn động mang tới triệu chứng không dễ chịu chút nào, nhưng sau một hồi nghỉ ngơi, nàng cảm thấy khá hơn so với lúc mới tỉnh. Bộ đồ nàng mặc bây giờ đương nhiên không phải quần áo lúc gặp tai nạn, đã đổi thành bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ thoải mái, ngay cả đồ lót bên trong cũng đã thay mới. Không thể nói là vừa vặn, có hơi rộng một chút. Khi Kỷ Thanh Phạm theo bác sĩ ra ngoài, Thịnh Chi đã tranh thủ nhìn trộm. Đó là một thiết kế lưới trong suốt kết hợp với ren tinh xảo, không hề rẻ tiền, trái lại trông vừa thanh thoát vừa cao cấp. Nhưng chắc chắn không phải size của nàng. So với những bộ nàng hay mặc, cái này hơi rộng. Tai nạn xảy ra quá đột ngột, đúng lúc bà Thịnh Tỉ Diệc đang ở nước ngoài. Thịnh gia có máy bay riêng, nhưng không thể tùy thời cất cánh mà cần xin phép trước. Ngay khi nghe tin dù đã lập tức đặt chuyến bay sớm nhất, nhưng dù có nhanh đến đâu, bây giờ bà ấy vẫn đang trên đường. Chưa kể sau khi hạ cánh còn phải di chuyển đến bệnh viện, mất thêm một khoảng thời gian nữa. Mà vì tai nạn quá đột ngột, số người biết nàng xảy ra tại nạn xe cộ cũng không nhiều. Cứ việc Thịnh Chi không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng trời xui đất khiến, người thực sự đang canh chừng bên giường bệnh của nàng lúc này lại chỉ có một mình Kỷ Thanh Phạm.Cửa phòng bệnh phát ra một tiếng vang rất khẽ—là Kỷ Thanh Phạm, người đã cùng bác sĩ ra ngoài, vừa trở lại. Bác sĩ khẽ gật đầu, trước khi rời đi còn dặn dò thêm vài câu. Những lời dặn này đều nhắm vào Kỷ Thanh Phạm, người được xem như "người nhà bệnh nhân". Kỷ Thanh Phạm nghe mười phần nghiêm túc. Thịnh Chi nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không muốn nghe cũng chẳng muốn nhìn. Chỉ cần nghĩ đến việc bên cạnh mình bây giờ chỉ có mỗi Kỷ Thanh Phạm, rồi những ngày tới cũng chỉ có thể tiếp xúc với cô ta, là nàng lại cảm thấy khó chịu khắp người. Nhất là câu nói vẫn văng vẳng trong đầu nàng—"Muốn kéo dài thời hạn thỏa thuận." Như một cái gai đâm vào lòng. Thật đáng ghét, trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết chẳng phải nhân vật chính sau khi gặp tai nạn thường mất trí nhớ rồi lạnh lùng cắt đứt quan hệ với nhân vật còn lại sao? Tại sao nàng cũng bị tai nạn mà không mất trí nhớ để quên béng Kỷ Thanh Phạm đi chứ? …Khoan đã. Thịnh Chi bỗng ngộ ra điều gì đó. Đúng rồi! Nàng không bị mất trí nhớ thật, nhưng nàng hoàn toàn có thể giả vờ! Huống hồ, bác sĩ kiểm tra còn liên tục nhắc đến "chấn động não", nghe có vẻ tình trạng của nàng cũng không nhẹ. Thịnh Chi cảm thấy ý tưởng lóe lên trong đầu mình quả là thiên tài. Không hổ danh là nàng! Kế hoạch này đúng là quá xuất sắc! Cứ làm y như mấy bộ phim cẩu huyết đi—"sau khi mất trí nhớ", nàng sẽ hoàn toàn quên sạch Kỷ Thanh Phạm. Đến lúc đó, đừng nói là kéo dài thời hạn thỏa thuận, ngay cả những tương tác hàng ngày nàng cũng có thể dùng lý do này để cắt đứt. Dù sao thì… nàng đã "không nhận ra" đối phương nữa rồi mà! Còn kéo dài thỏa thuận? Đừng mơ! Nàng mới không muốn cùng Kỷ Thanh Phạm dây dưa thêm chút nào. Nghĩ tới đây, Thịnh Chi chậm rãi mở mắt. Vì bị thương nên dáng vẻ nàng lúc này có chút yếu ớt hiếm thấy, trở thành lớp vỏ bảo vệ tự nhiên hoàn hảo nhất. Nàng liếc nhìn bóng lưng bác sĩ đang rời đi, thấy cửa phòng bệnh khép lại, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Kỷ Thanh Phạm.Thịnh Chi hoàn toàn không ngạc nhiên khi Kỷ Thanh Phạm luôn ở bên cạnh nàng và xử lý mọi chuyện đâu vào đấy. Kỷ Thanh Phạm chịu đựng giỏi, diễn kịch cũng giỏi, lúc cần làm bộ làm tịch thì không ai có thể sánh bằng. Đây cũng là lý do dù cuộc hôn nhân của họ chỉ là một thương vụ không có chút tình cảm nào, nhưng bên ngoài vẫn luôn đồn rằng họ rất hòa hợp. Nhìn xem, đôi mắt hơi ửng đỏ này, trông chẳng khác gì đã khóc vì quá lo lắng cho nàng. Thịnh Chi một bên cười nhạt trong lòng, một bên lộ ra vài phần hoang mang trên gương mặt, dự định ngồi dậy một chút. Nàng làm ra vẻ như rốt cuộc cũng tỉnh một chút, nhưng vẫn đau đầu dữ dội. Chỉ là vừa mới động một chút, đã bị Kỷ Thanh Phạm bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai giữ nàng lại : "Vừa tỉnh dậy, đừng ngồi dậy vội, cứ nằm thẳng một lúc đã." Nghe Kỷ Thanh Phạm nhẹ giọng dặn dò, Thịnh Chi thật muốn phản bác. Chớ đừng nhắc tới tay cô ta vẫn đặt trên vai nàng không chịu rời đi. Theo lối cư xử trước đây của họ, đến lúc này, nàng đã sớm xụ mặt rồi. Dù có đang choáng váng đến đâu, cũng tuyệt đối đem tay đối phương đẩy ra. Nhưng nếu nàng "quên mất" Kỷ Thanh Phạm thì sao? Nếu nàng "quên mất" người này, thì trước tình huống trước mắt, nàng sẽ thấy mờ mịt cùng nghi hoặc, nhưng chắc chắn sẽ không có phản ứng dữ dội. Nghĩ tới đây, dù bàn tay của Kỷ Thanh Phạm vẫn đặt trên vai, Thịnh Chi cũng không nổi cáu như trước nữa. Đôi mắt màu nhạt của nàng khẽ động, rồi lập tức nhíu chặt lông mày. Cơ thể cũng theo bản năng nghiêng đi tránh né, như thể khó hiểu với cái chạm của đối phương. Không chỉ vậy, ngay cả giọng điệu cũng trở nên xa lạ, kéo theo một sự lạnh nhạt xa cách: "Chị là...?" Thịnh Chi tự tin rằng kế hoạch "mất trí nhớ" của mình hoàn hảo không kẽ hở. Dù gì thì giữa nàng và Kỷ Thanh Phạm cũng chẳng có mối quan hệ nào khác ngoài một bản hợp đồng hôn nhân đã hết hạn. Chỉ cần đối phương trả lời câu hỏi này, mục tiêu của nàng coi như đạt được, mọi thứ sau đó sẽ diễn ra đúng như nàng mong muốn. Nhưng là— Nàng còn chưa kịp nói xong, một giây sau đã thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt thoáng sững sờ, ngay sau đó Kỷ Thanh Phạm khẽ lặp lại câu nói của nàng: "Tôi là ai?" Kỷ Thanh Phạm lặp đi lặp lại ba chữ đó, giống như không thể tin nổi, sau vài lần nhắc lại, giọng nói mang theo lo sợ bắt đầu run lên, mang theo vẻ hoảng loạn đầy chân thực: "Em thực sự không nhớ rõ tôi sao?”Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của Thịnh Chi rằng nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về mình, Kỷ Thanh Phạm vẫn tiếp tục truy hỏi thêm vài lần nữa. Thịnh Chi: "……?" Phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ rằng Kỷ Thanh Phạm đã phát hiện ra nàng đang giả mất trí nhớ. Nhưng khi nhìn kỹ vẻ mặt của đối phương lại cảm thấy không đoán được, hẳn là có chút không thể tin nổi mà thôi. Cho nên biểu hiện này … chẳng lẽ là đang muốn bắt lỗi nàng sao? Ý thức được điểm này, Thịnh Chi càng diễn càng nhập vai, ngay cả giọng điệu cũng bắt đầu mang theo chút bực bội vì bị hỏi đi hỏi lại quá nhiều lần. Cuối cùng, khi Kỷ Thanh Phạm lại hỏi thêm một lần nữa, nàng mất kiên nhẫn mà nói thẳng: "Tại sao tôi phải nhớ chị? Lẽ nào chị cùng tôi có quan hệ gì à?" Thịnh Chi vừa nói dứt, Kỷ Thanh Phạm khẽ rũ mi, dường như cuối cùng cũng chấp nhận rằng nàng thực sự không nhớ cô. Cô không nói thêm gì nữa, Thịnh Chi cũng không lên tiếng, không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh lại. Sự im lặng kéo dài, cho đến khi đôi mắt đẹp của Kỷ Thanh Phạm bất ngờ phủ lên một lớp đỏ mỏng manh đầy yếu đuối. "Đúng vậy a," cô trầm thấp lên tiếng, rồi ngước lên, đôi mắt một mảnh lệ quang trong suốt, chỉ cần một cái chớp là có thể rơi nước mắt , "Tôi là vợ em. Chúng ta tình cảm mặn nồng." Cô từng câu từng chữ nói, lời nói nghe thế nào cũng thấy thương tâm gần chết, nghe mà xót xa, nhìn mà rơi lệ, giống như người yêu cô thật sự bị mất trí nhớ, quên sạch mọi thứ về cô vậy— "Mới kết hôn nửa năm, tình cảm ngọt ngào, thậm chí đêm qua chúng ta còn nằm chung giường, em còn nói vòng eo của tôi rất quyến rũ… vậy mà giờ em lại quên hết rồi sao? Đêm qua lúc trên giường em không phải như vậy." Lời vừa dứt, Thịnh Chi lập tức đơ người. Mỗi từ mà Kỷ Thanh Phạm thốt ra, nếu tách riêng ra thì nàng hiểu, nhưng khi ghép lại thành câu, nàng phải mất mấy giây mới tiêu hóa được nội dung mà đối phương đang truyền đạt. Rồi ngay sau đó— Trời ạ!! Thịnh Chi nhìn vào đôi mắt long lanh vẻ u sầu của Kỷ Thanh Phạm, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn. Khéo diễn đấy! Nhưng đừng có mà bịa chuyện quá trớn như thế chứ!? Cái gì mà kết hôn nửa năm, tình cảm mặn nồng chứ!? Cái gì mà ngủ chung giường đêm qua, khen eo quyến rũ chứ!? Nếu nàng không phải đang giả mất trí, có khi còn tin sái cổ mất! Rốt cuộc cô ta đang nói cái quái gì vậy—!? Còn nữa, hai người họ khi nào thì yêu nhau sâu đậm hả!? Kỷ Thanh Phạm, chị đừng có mà hoang đường quá đáng như thế!!!