[ BHTT ] BẪY RẬP MẤT TRÍ NHỚ - HẢI DIÊM TẠP MẠN QUẤT
Chương 4 : Chủ mưu
Bởi vì Kỷ Thanh Phạm ở ngay bên cạnh, nên dù đã xoay người nhắm mắt, Thịnh Chi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, như có gai đâm sau lưng. Nhưng dù sao nàng cũng vừa mới tỉnh lại sau hôn mê, cơ thể vẫn còn rất yếu, không biết từ lúc nào, nàng đã chìm vào giấc ngủ. Nàng ngủ một mạch đến tận tối. Trước khi ngủ, trong phòng bệnh chỉ có một mình Kỷ Thanh Phạm ở bên nàng. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh nàng đã có thêm nhiều người-- Mẹ nàng, người bận rộn mở rộng thị trường nước ngoài, đã quay về. Giang Vãn Âm, người đang đi công tác ở thành phố khác, cũng đã tới, ngoài ra còn có vài người thân cùng một nhóm người nàng chưa từng gặp mặt, ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, những bó hoa và quà tặng chất đống trong phòng, gần như phủ kín cả một bức tường. Thấy Thịnh Chi tỉnh lại, mọi người biểu đạt một phen lo lắng, sau đó thức thời rời đi, chỉ còn lại bà Thịnh Tỉ Diệc cùng Giang Vãn Âm. Thật ra sau một giấc ngủ dài, Thịnh Chi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng tiếp tục làm nũng, kêu đau đầu, khó chịu, mà mỗi khi nàng làm nũng càng làm cho người thêm đau lòng, bà Thịnh Tỉ Diệc ngồi bên giường, đôi mắt đã đỏ hoe, vốn là một nữ cường nhân mạnh mẽ, quyết đoán trên thương trường, nhưng lúc này lại không dám chạm vào con gái mình, chỉ nhẹ nhàng vỗ về nàng qua lớp chăn, giọng nói đầy lo lắng: "Bác sĩ bảo mấy ngày nay tương đối sẽ không có sức lực nào, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Cục cưng, nếu không ngủ thêm một lát nữa?" Giang Vãn Âm đứng bên cạnh đưa tay nhẹ nhàng véo má Thịnh Chi, mở miệng nói: "Đúng đó, Chi Chi, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì cần làm cứ giao cho tôi, còn có tôi ở đây." Bình thường không nhõng nhẽo thì thôi, nhưng khi làm nũng, Thịnh Chi lại ngoan ngoãn, mềm mại đến mức khiến người khác không thể không thương yêu. Nàng vừa ngoan ngoãn gật đầu vừa lặng lẽ quan sát xung quanh. Sau khi nhìn một vòng, liền cố ý thở phào nhẹ nhõm. Thịnh Chi cố ý bày ra bộ dạng này. --Nàng vừa trải qua một vụ tai nạn xe hơi, những người đang vây quanh nàng lúc này đều là người thân và bạn bè thân thiết nhất, nhìn thấy nàng có phản ứng như vậy, ai nấy tự nhiên đều sẽ lo lắng hỏi han. Mà một khi cuộc trò chuyện đã bắt đầu, những diễn biến tiếp theo sẽ dễ dàng được dẫn dắt hơn. Thịnh Chi tựa vào gối, trông có vẻ như đang yên tâm hơn khi có mẹ và bạn thân bên cạnh, nhưng hàng lông mày vẫn hơi cau lại, giọng nói như thể vì hồi tưởng mà chậm rãi: "Thật ra trước đó con đã tỉnh lại một lần, nhưng khi ấy, bên giường chỉ có một nữ nhân kỳ kỳ quái quái. Cô ta còn nói con và cô ta là vợ vợ nữa chứ, quả thật vô lý..." Thịnh Chi thực sự đã ngủ say, không biết mẹ cùng bạn thân đến lúc nào. Nàng không tin rằng Kỷ Thanh Phạm sẽ không nói chuyện nàng bị mất trí nhớ, hoặc có thể nói, nếu cô ta không nhân cơ hội này để diễn trò thì đã là một chuyện lạ rồi. Quả nhiên, vừa nghe nàng nói vậy, sắc mặt bà Thịnh Tỉ Diệc lập tức thay đổi. Một lát sau, bà cẩn thận lên tiếng: "Cục cưng à, con thật không nhớ rõ Kỷ tỷ tỷ của con sao?" Thịnh Chi nghe vậy, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Kỷ tỷ tỷ? Vậy chẳng lẽ nữ nhân kỳ quái kia là chị gái của con?" Nghe thấy giọng điệu bình thản đến mức khó tin của nàng, vẻ mặt bà Thịnh Tỉ Diệc càng trở nên khó xử: "Không phải, hai đứa thực sự đã kết hôn rồi..."Lời còn chưa dứt, Thịnh Chi đột nhiên đưa tay chạm vào đầu, vẻ mặt trông vô cùng khó chịu, như thể bị kích thích bởi những lời vừa rồi. Thấy vậy, bà Thịnh Tỉ Diệc lập tức im bặt, vội vàng nói: "Chúng ta đi tìm Tiểu Kỷ nói chuyện một chút. Cục cưng chớ miễn cưỡng mình nhớ lại, sức khỏe của con mới là quan trọng nhất." Thịnh Chi hơi hé môi, nhưng có lẽ vì đau đầu nên giọng nói rất nhỏ, cuối cùng chỉ yếu ớt gật đầu. Bà Thịnh Tỉ Diệc chỉ có một cô con gái duy nhất, mặc dù bà quanh năm vội vã với công việc, nhưng vì bận rộn ngược xuôi nên càng thêm sủng ái, đối với Thịnh Chi vẫn luôn là thiên kiều vạn sủng che chở mà lớn lên, vốn đã đau lòng không chịu nổi, bây giờ thấy con gái như thế, bà càng xót xa tột đỉnh, lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài gọi điện. Giang Vãn Âm nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Thịnh Chi, đối với bà Thịnh Tỉ Diệc khẽ gật đầu: "A di yên tâm, Chi Chi nơi này có con lo." "Vậy thì nhờ con nhé, Vãn Âm." Thịnh Chi tựa vào gối, vẫn giữ tư thế yếu ớt ôm đầu, trong lòng đoán chừng mẹ mình là muốn đi tìm Kỷ Thanh Phạm. Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Bà Thịnh Tỉ Diệc đang định gọi cho Kỷ Thanh Phạm, không ngờ lại trực tiếp chạm mặt cô ngay lúc này. So với sự ngỡ ngàng của bà, phản ứng của Kỷ Thanh Phạm lại rất tự nhiên, đầu tiên là lễ phép chào hỏi, sau đó nâng hộp giữ nhiệt trong tay lên một chút, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng: "Con hầm ít canh cho Chi Chi uống, bác sĩ nói sẽ giúp ích cho việc hồi phục sức khỏe, liền trì hoãn đến bây giờ." Vừa nói, ánh mắt cô vừa lướt qua Thịnh Chi, dừng lại ở Giang Vãn Âm đang ngồi cạnh giường. Thịnh Chi nghe thấy giọng nói của cô, ngón tay dưới lớp chăn hơi co lại một cách mất tự nhiên. Nhưng suy nghĩ của nàng vẫn bị lời nói của Kỷ Thanh Phạm kéo đi. Nàng bất động thanh sắc dùng khóe mắt quan sát, quả thực thấy trong tay Kỷ Thanh Phạm là một hộp thức ăn, trông có vẻ khá nặng. ...Cho nên lúc nàng mở mắt không thấy Kỷ Thanh Phạm, là vì Kỷ Thanh Phạm trở về nấu canh sao? Bất quá ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thịnh Chi lập tức phủ nhận trong lòng. Kỷ Thanh Phạm tự tay nấu canh cho nàng? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày! Không thể nào! Nàng đánh vạn cái cam đoan, canh này không phải an bài người khác nấu chính là trực tiếp mua. Mặc dù nàng biết rõ điều này, nhưng mẹ nàng thì chưa chắc, nhất là từ sau khi kết hôn, các nàng chưa từng tỏ ra bất hòa trước mặt bà, lại thêm ngày thường Kỷ Thanh Phạm cũng thật biết diễn kịch, nếu để mẹ nàng cảm thấy Kỷ Thanh Phạm thực sự quan tâm và sẽ chiếu cố nàng chu đáo, thì sẽ rất rắc rối. Thịnh Chi ở trong lòng gõ lên cảnh báo. May mà màn kịch ban nãy vẫn có tác dụng, bà Thịnh Tỉ Diệc do dự một chút, hay là trực tiếp lựa lời từ từ nói ra, cuối cùng thở dài: "Tiểu Kỷ, mẹ không có ý gì khác, nhưng với tình hình bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy. Chúng ta đã hỏi bác sĩ, họ nói khả năng hồi phục trí nhớ của Chi Chi thực sự không cao." Kỷ Thanh Phạm nghe bà nói, sau khi nghe xong khẽ cong môi. "Nhưng con chưa từng có ý định rời xa Chi Chi." Cô đặt hộp thức ăn xuống, bước đến bên giường, một cách rất tự nhiên chắn giữa Giang Vãn Âm và Thịnh Chi. Hàng mi dài hơi rủ xuống, cô đối diện với ánh mắt của Thịnh Chi, thanh âm ôn nhu, ở góc độ này biểu cảm của cô vô cùng thâm tình nghiêm túc."Chỉ là mất trí nhớ mà thôi, tôi tin rằng cảm giác yêu nhau đó vẫn còn tồn tại trong tiềm thức, nếu như sau một tháng em vẫn kiên quyết muốn chia tay, vậy tôi sẽ không nói gì thêm." "Vậy nên, Chi Chi à... có thể cho chúng ta một tháng được không?"