[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau
Chương 9
Đến chiều, lớp 12A2 có tiết thể dục, chuông báo hiệu tiết thể dục vang lên, cả lớp đi ra sân. Môn học hôm nay thầy giao là chạy bộ, một điều không mấy học sinh mong đợi, trừ vài đứa năng động hoặc… có lý do riêngBùi Lan Hương hôm nay buộc tóc cao, mặc đồng phục thể dục trông vừa khỏe khoắn vừa rất ra dáng nữ sinh trung học. Ái Phương đứng ở hàng cuối, vừa buộc dây giày vừa lén nhìn nàng. Bất giác, Hương quay lại, vẫy tay gọi- Bà Phương! Lên đây chạy với tui nè!Ái Phương cười nhẹ, chạy lại, đứng kế bên nàng. Cô không giỏi mấy môn thể lực này cho lắm. Nhưng đứng cạnh Hương, cô lại thấy mình nên thửThầy hô tập hợp, chia lớp thành hai tốp, nữ chạy trước. Bùi Lan Hương chạy khá tốt, sải chân đều và vững, không mệt chút nào. Nhưng được một vòng thì nàng chậm lại, nhìn quanh rồi ngoắc Ái Phương- Bà chạy với tui chứ?- Tui sắp đứt hơi rồi nè… – Phương thở hổn hển, tóc mai ướt mồ hôi- Thôi cố lên! Chạy chậm cũng được, chạy bên nhau cho đỡ chán màThy Ngọc và Tóc Tiên chạy phía sau còn ghẹo- Ôi trời ơi hai bà chạy đôi luôn kìa, ghê nha!- Chạy mà cũng có người cổ vũ nữa, tui ganh tị quá đi!Hương quay đầu, bĩu môi trêu lại- Tụi bây ráng chạy lẹ đi, chậm quá mấy bà ơi!Sau vài vòng chạy, khi thầy cho nghỉ, Hương móc trong balo ra chai nước, đưa qua cho Ái Phương. Cô nhìn chai nước mát lạnh mà bất ngờ- Cho tui hả?- Ừa, tui mang dư. Biết bà chạy dở nên chắc khát dữ lắm!Sau tiết thể dục mệt nhoài, cả nhóm ngồi bệt xuống ghế đá gần khuôn viên sân trường. Ái Phương vừa uống nước vừa lau mồ hôi bằng khăn tay, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng và vận động. Bùi Lan Hương ngồi cạnh, vừa thở vừa phe phẩy cuốn tập như quạt tay- Bà chạy được á nha, không tới nỗi như tui nghĩ - Hương nghiêng đầu, nhìn Phương bằng ánh mắt lấp lánh- Bà nói như thể tui sắp ngã ra giữa sân vậy á... - Phương mỉm cười, nhẹ giọng đáp, giọng vẫn còn hơi đứt quãng vì mệtThy Ngọc ngồi kế bên uống ừng ực chai sữa đậu, liếc qua hai người với vẻ mặt đầy nghi ngờ- Tui hỏi thiệt nha... hai bà có gì chưa?- Hả?? - Phương suýt sặc nước- Cái gì là "có gì"? - Hương giả bộ ngơ, dù tai nàng đã ửng đỏTóc Tiên từ phía sau chen vào- Ý Thy Ngọc là... hai người có thích nhau chưa á. Nhìn là biết rồi, khỏi giấu. Cả trường này ai cũng thấy bà Hương với bà Phương cứ quấn quýt hoài àHương lúng túng liếc nhìn Phương, còn cô thì cúi đầu, lén cười rồi im lặng. Không phủ nhận, cũng chẳng trả lờiTiếng cười trêu chọc của bạn bè. Hương nghiêng vai tựa nhẹ vào Phương, nhỏ giọng- Mặc kệ tụi nó đi. Tui thấy bên bà là vui rồiPhương nhìn nàng, nhẹ "ừm" một tiếng●●●Tối hôm ấy, sau khi tắm rửa sạch sẽ và ăn cơm cùng mẹ, Ái Phương trở lại với chiếc bàn học quen thuộc. Đèn bàn vàng ấm dịu rọi xuống mặt vở trắng, nhưng lần này, thay vì học bài, cô cứ mân mê cây bút trong tay, đầu óc lại nghĩ đến HươngKhi màn đêm buông xuống, thành phố bắt đầu rộn ràng ánh đèn, điện thoại Phương chợt sáng lên. Là HươngHương:[Bà Phương ơi!]Phương:[Sao đó Hương?]Hương:[Tui nhớ cái mặt bà quá đi mất á! Ngồi kế bà cả ngày rồi mà giờ vẫn muốn nhắn tin]Phương:[Bà mới thấy tui xong mà. Nhớ gì nhanh dữ vậy?]Hương:[Không biết nữa… Nhìn cái mặt bà, tự nhiên thấy dễ chịu. Giống gấu bông, mà là gấu bông biết chép bài cho tui, biết đưa sữa cho tui, còn biết dạy tui học nữa chứ]Phương:[Bà đang dụ tui đúng không?]Hương:[Không có! Tui thiệt lòng. Mà tui nói nè…]Phương:[Gì?]Một hồi lâu không thấy Hương nhắn lại, Phương hơi nghiêng người nhìn màn hình. Đèn thông báo im lìm. Cô nghĩ có lẽ Hương đang lưỡng lự… Nhưng rồi màn hình lại sángHương:[Tui biết tui nói nhiều, có khi làm bà phiền. Nhưng nếu bà chịu… chịu nghe tui nói mãi, tui hứa, sẽ không làm bà buồn]Phương khựng lại, ánh mắt dừng trên dòng tin ấy thật lâu.Phương:[Tui không thấy phiền đâu. Tui thấy vui… Từ khi gặp Hương, tui thấy ngày nào cũng có chuyện để mong chờ]Hương:[Thiệt không đó?]Phương:[Ừm. Mà… có chuyện này.]Hương:[Gì nữa zợ?]Phương:[Ngày mai, nhớ ngủ sớm. Không thức tới 3h sáng coi phim nữa. Không thì da bà nổi mụn đó.]Hương:[Huhu tui biết rồi… Bà đúng là mẹ nhỏ của tui thiệt. Nhưng mà mẹ nhỏ dễ thương quá!]
Ái Phương bật cười nhẹ khi đọc tin nhắn cuối cùng của Bùi Lan Hương, trong lòng dâng lên cảm giác gì đó rất thân. "Mẹ nhỏ" à? Cái kiểu gọi nghe vừa chọc ghẹo, vừa... dễ thương một cách kỳ lạ. Phương nghĩ thầm, không biết từ lúc nào mà cô đã trở thành người hay rầy rà, nhắc nhở người ta đi ngủ sớm, uống sữa, học bài... như một bà mẹ vậy chứBên kia, Bùi Lan Hương đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng mình, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt mộc dần lộ ra sau lớp trang điểm mỏng nhẹ. Tay nàng thoăn thoắt dùng bông tẩy trang lau sạch phấn má, kem nền từng bước, từng chút mộtVừa lau mặt, Hương vừa liếc điện thoại đặt cạnh"Gấu lớn"Nàng bật cười, tự nhiên mà gõ thêm vào phần tên danh bạ của Ái Phương là: Gấu lớn 🐻Cao ráo hơn nàng, điềm tĩnh hơn, cái gì cũng nhường nàng hết, nhưng chẳng bao giờ tỏ ra trội hơn ai. Một dạng dịu dàng rất riêng... "Lớn hơn cái đầu, nhỏ hơn nàng cái tôi" - nàng nghĩ vu vơ, rồi giật mình ngượng cả ngườiTrời đất ơi, cái câu gì vậy? Câu đó... người ta viết cho người yêu nhau mà. Ai cho bản thân nghĩ vậy hả trời... Ái Phương chỉ là bạn, là bạn học thôi nha!Nhưng rồi lại cười một mình, cũng chẳng buồn xua đi dòng suy nghĩ đó nữaTắt đèn. Căn phòng yên tĩnh, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.Hương cắm sạc điện thoại, đặt chiếc máy xuống ngay cạnh gối. Rồi chui vào chăn, kéo kín tận cổ.Ngủ thôi... mai còn được "gấu lớn" chở đi học nữa....Ái Phương vẫn cặm cụi bên bàn học, đã thành thói quen, cô thường học vào ban đêm, khi không gian yên tĩnh, đầu óc cô mới dễ tập trung hơn. Dù không ai ép buộc, mẹ cũng chẳng bao giờ bắt cô học quá sức. Ngược lại, ngày nào mẹ cũng nhắc- Con học gì học vừa thôi, mai còn đi học sớm. Học hoài rồi bệnh ai lo?- Mẹ lo ạVậy mà nhiều lần, đến tận một giờ sáng, đèn trong phòng Phương vẫn sáng trưng. Mẹ đi ngang qua, thấy ánh sáng từ khe cửa, liền khẽ đẩy cửa bước vào. Không nỡ mắng nặng lời, chỉ nói đôi ba câu "mắng yêu"- Học chi dữ vậy trời, học không xong cũng có thể học lại, chứ mất sức khỏe rồi thì tiếc lắm con ơi...Những lần như vậy, Phương chỉ mỉm cười ngoan ngoãn, gật đầu vâng dạ, nhưng vẫn chưa bỏ được thói quen học khuya ngay. Dù thế, lời mẹ cứ thấm dần vào tâm trí. Thời gian gần đây, cô đã tập ngủ sớm hơn một chút. Không còn cố gắng tới mệt lả, chỉ học đến khoảng mười hai giờ là tự nhắc mình dừng lạiĐêm nay cũng vậyCô khép sách, sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi leo lên giường. Chiếc chăn hình con gấu nâu thân thuộc được kéo lên ngang cằm. Ái Phương rúc mình vào đó, như ôm một cái gối ôm nhỏ●●●Một buổi sáng bình thường như bao ngày, sân trường rộn rã tiếng nói cười. Nhóm bạn bốn người lại tụ họp ở góc căn tin quen thuộc để ăn sáng. Mỗi người một phần xôi, bánh mì hoặc ly sữa mang theo từ nhà, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả- Nghe nói hôm nay có kiểm tra 15 phút đó, môn Sinh! - Tóc Tiên vừa ăn vừa nhắc- Trời đất, thiệt luôn hả? - Thy Ngọc than trời- Tao chưa học gì hết, hôm qua lo làm ván game xong rồi lăn ra ngủCả nhóm bật cười. Nhưng đúng là, khoảng thời gian này ai cũng bắt đầu thấy áp lực, năm cuối cấp, chỉ còn 3, 4 tuần nữa là tới thi học kỳ. Kỳ thi mà cả trường đều sợ, không phải vì khó mà vì nó quyết định nhiều thứBùi Lan Hương cũng có vẻ siêng năng hơn hẳn so với hồi đầu năm. Không còn ngủ gục trong lớp nhiều như trước, đôi lúc còn thấy nàng chăm chú ghi bài, thậm chí là tra từ điển hay hỏi bài Ái PhươngTóc Tiên liếc nhìn Hương rồi chọc- Ủa nay Hương cũng chịu học hả? Hay là ngồi gần bạn Ái Phương học giỏi, nên bị ảnh hưởng nè?- Hứ, ai nói vậy? Tui học chăm từ trước rồi nha! - Hương giả bộ hờn dỗi,Ái Phương mỉm cười, không nói gì, chỉ đưa cho Hương cái bánh mì. Hương nhận lấy, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thì lấp lánhCòn ở bàn bên kia, Thy Ngọc với Tóc Tiên thì khỏi nói, hai người ngồi cạnh nhau lúc nào cũng như cái loa phát thanh. Lúc sinh hoạt lớp, tên hai đứa này gần như không bao giờ vắng trên sổ đầu bài- Hôm nào cũng bị nêu tên, mà mặt vẫn tỉnh queo hen - Ái Phương nói nhỏ với Hương- Ờ, mà cũng dễ thương lắm chứ bộ. Nhóm mà thiếu tụi nó cũng buồn - Hương bật cười●●●Sau khi ra chơi, ai nấy cũng vào lớp hết, Ái Phương đến tay cầm cuốn tập Toán mà đọc không vô chữ nào. Hôm nay có bài kiểm tra 15 phút, dù chỉ là bài thử sức nhưng cô vẫn loBùi Lan Hương thì khác, nàng bước vào lớp với vẻ mặt tỉnh bơ. Thấy Phương đang vò đầu với mấy công thức, nàng bật cười- Bà Phương! Bà căng thẳng chi dữ vậy?- Tui học hoài mà không vô... Không biết làm sao qua nổi đây...- Yên tâm đi! Ngồi gần tui, tui ra tín hiệu cho- Tín hiệu? Bà làm như tui là điệp viên ấy!Hương nháy mắt đầy tinh nghịch- Là điệp viên đáng yêu đó! Cứ nhìn sang tay tui, tui để bút bên trái là A, giữa là B, bên phải là C. Dễ hiểu mà!Phương bật cười khẽ, không nghĩ có ngày mình sẽ "nhờ vả" theo cách đặc biệt như thế này. Chuông reo, kiểm tra bắt đầu. Cô giáo phát đề, không ai được nói chuyện. Cả lớp im phăng phắcVà đúng như lời hứa, Bùi Lan Hương thật sự giúp cô. Những lúc gặp câu khó, Phương liếc nhẹ qua tay nàng. Hương chỉ nghiêng đầu cười, rồi chỉnh cây bút theo đúng vị trí như đã hẹn. Nhờ vậy, bài kiểm tra của Phương diễn ra suôn sẻ, không đến mức xuất sắc nhưng ít nhất… đủ để qua mônKhi nộp bài xong, Hương quay sang nói nhỏ- Thấy chưa? Có tui là bà khỏi lo!- Biết ơn bà lắm đó, bà Hương!- Vậy tối nay bao tui ly trà sữa nha. Tui không giúp miễn phí đâu!Phương gật đầu đồng ý***
Bộ fic này chán quá hả m.n, ít thấy ai cmt hay quan tâm nó quá nè. Để t ngược nha, r sôi nổi lên liền
Dỡn chứ thật ra làm biếng pr quá, đi làm 8 tiếng. Sáng thì đi học tới 12h trưa, cái mình bán cho tư bản
Ái Phương bật cười nhẹ khi đọc tin nhắn cuối cùng của Bùi Lan Hương, trong lòng dâng lên cảm giác gì đó rất thân. "Mẹ nhỏ" à? Cái kiểu gọi nghe vừa chọc ghẹo, vừa... dễ thương một cách kỳ lạ. Phương nghĩ thầm, không biết từ lúc nào mà cô đã trở thành người hay rầy rà, nhắc nhở người ta đi ngủ sớm, uống sữa, học bài... như một bà mẹ vậy chứBên kia, Bùi Lan Hương đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng mình, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt mộc dần lộ ra sau lớp trang điểm mỏng nhẹ. Tay nàng thoăn thoắt dùng bông tẩy trang lau sạch phấn má, kem nền từng bước, từng chút mộtVừa lau mặt, Hương vừa liếc điện thoại đặt cạnh"Gấu lớn"Nàng bật cười, tự nhiên mà gõ thêm vào phần tên danh bạ của Ái Phương là: Gấu lớn 🐻Cao ráo hơn nàng, điềm tĩnh hơn, cái gì cũng nhường nàng hết, nhưng chẳng bao giờ tỏ ra trội hơn ai. Một dạng dịu dàng rất riêng... "Lớn hơn cái đầu, nhỏ hơn nàng cái tôi" - nàng nghĩ vu vơ, rồi giật mình ngượng cả ngườiTrời đất ơi, cái câu gì vậy? Câu đó... người ta viết cho người yêu nhau mà. Ai cho bản thân nghĩ vậy hả trời... Ái Phương chỉ là bạn, là bạn học thôi nha!Nhưng rồi lại cười một mình, cũng chẳng buồn xua đi dòng suy nghĩ đó nữaTắt đèn. Căn phòng yên tĩnh, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.Hương cắm sạc điện thoại, đặt chiếc máy xuống ngay cạnh gối. Rồi chui vào chăn, kéo kín tận cổ.Ngủ thôi... mai còn được "gấu lớn" chở đi học nữa....Ái Phương vẫn cặm cụi bên bàn học, đã thành thói quen, cô thường học vào ban đêm, khi không gian yên tĩnh, đầu óc cô mới dễ tập trung hơn. Dù không ai ép buộc, mẹ cũng chẳng bao giờ bắt cô học quá sức. Ngược lại, ngày nào mẹ cũng nhắc- Con học gì học vừa thôi, mai còn đi học sớm. Học hoài rồi bệnh ai lo?- Mẹ lo ạVậy mà nhiều lần, đến tận một giờ sáng, đèn trong phòng Phương vẫn sáng trưng. Mẹ đi ngang qua, thấy ánh sáng từ khe cửa, liền khẽ đẩy cửa bước vào. Không nỡ mắng nặng lời, chỉ nói đôi ba câu "mắng yêu"- Học chi dữ vậy trời, học không xong cũng có thể học lại, chứ mất sức khỏe rồi thì tiếc lắm con ơi...Những lần như vậy, Phương chỉ mỉm cười ngoan ngoãn, gật đầu vâng dạ, nhưng vẫn chưa bỏ được thói quen học khuya ngay. Dù thế, lời mẹ cứ thấm dần vào tâm trí. Thời gian gần đây, cô đã tập ngủ sớm hơn một chút. Không còn cố gắng tới mệt lả, chỉ học đến khoảng mười hai giờ là tự nhắc mình dừng lạiĐêm nay cũng vậyCô khép sách, sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi leo lên giường. Chiếc chăn hình con gấu nâu thân thuộc được kéo lên ngang cằm. Ái Phương rúc mình vào đó, như ôm một cái gối ôm nhỏ●●●Một buổi sáng bình thường như bao ngày, sân trường rộn rã tiếng nói cười. Nhóm bạn bốn người lại tụ họp ở góc căn tin quen thuộc để ăn sáng. Mỗi người một phần xôi, bánh mì hoặc ly sữa mang theo từ nhà, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả- Nghe nói hôm nay có kiểm tra 15 phút đó, môn Sinh! - Tóc Tiên vừa ăn vừa nhắc- Trời đất, thiệt luôn hả? - Thy Ngọc than trời- Tao chưa học gì hết, hôm qua lo làm ván game xong rồi lăn ra ngủCả nhóm bật cười. Nhưng đúng là, khoảng thời gian này ai cũng bắt đầu thấy áp lực, năm cuối cấp, chỉ còn 3, 4 tuần nữa là tới thi học kỳ. Kỳ thi mà cả trường đều sợ, không phải vì khó mà vì nó quyết định nhiều thứBùi Lan Hương cũng có vẻ siêng năng hơn hẳn so với hồi đầu năm. Không còn ngủ gục trong lớp nhiều như trước, đôi lúc còn thấy nàng chăm chú ghi bài, thậm chí là tra từ điển hay hỏi bài Ái PhươngTóc Tiên liếc nhìn Hương rồi chọc- Ủa nay Hương cũng chịu học hả? Hay là ngồi gần bạn Ái Phương học giỏi, nên bị ảnh hưởng nè?- Hứ, ai nói vậy? Tui học chăm từ trước rồi nha! - Hương giả bộ hờn dỗi,Ái Phương mỉm cười, không nói gì, chỉ đưa cho Hương cái bánh mì. Hương nhận lấy, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thì lấp lánhCòn ở bàn bên kia, Thy Ngọc với Tóc Tiên thì khỏi nói, hai người ngồi cạnh nhau lúc nào cũng như cái loa phát thanh. Lúc sinh hoạt lớp, tên hai đứa này gần như không bao giờ vắng trên sổ đầu bài- Hôm nào cũng bị nêu tên, mà mặt vẫn tỉnh queo hen - Ái Phương nói nhỏ với Hương- Ờ, mà cũng dễ thương lắm chứ bộ. Nhóm mà thiếu tụi nó cũng buồn - Hương bật cười●●●Sau khi ra chơi, ai nấy cũng vào lớp hết, Ái Phương đến tay cầm cuốn tập Toán mà đọc không vô chữ nào. Hôm nay có bài kiểm tra 15 phút, dù chỉ là bài thử sức nhưng cô vẫn loBùi Lan Hương thì khác, nàng bước vào lớp với vẻ mặt tỉnh bơ. Thấy Phương đang vò đầu với mấy công thức, nàng bật cười- Bà Phương! Bà căng thẳng chi dữ vậy?- Tui học hoài mà không vô... Không biết làm sao qua nổi đây...- Yên tâm đi! Ngồi gần tui, tui ra tín hiệu cho- Tín hiệu? Bà làm như tui là điệp viên ấy!Hương nháy mắt đầy tinh nghịch- Là điệp viên đáng yêu đó! Cứ nhìn sang tay tui, tui để bút bên trái là A, giữa là B, bên phải là C. Dễ hiểu mà!Phương bật cười khẽ, không nghĩ có ngày mình sẽ "nhờ vả" theo cách đặc biệt như thế này. Chuông reo, kiểm tra bắt đầu. Cô giáo phát đề, không ai được nói chuyện. Cả lớp im phăng phắcVà đúng như lời hứa, Bùi Lan Hương thật sự giúp cô. Những lúc gặp câu khó, Phương liếc nhẹ qua tay nàng. Hương chỉ nghiêng đầu cười, rồi chỉnh cây bút theo đúng vị trí như đã hẹn. Nhờ vậy, bài kiểm tra của Phương diễn ra suôn sẻ, không đến mức xuất sắc nhưng ít nhất… đủ để qua mônKhi nộp bài xong, Hương quay sang nói nhỏ- Thấy chưa? Có tui là bà khỏi lo!- Biết ơn bà lắm đó, bà Hương!- Vậy tối nay bao tui ly trà sữa nha. Tui không giúp miễn phí đâu!Phương gật đầu đồng ý***
Bộ fic này chán quá hả m.n, ít thấy ai cmt hay quan tâm nó quá nè. Để t ngược nha, r sôi nổi lên liền
Dỡn chứ thật ra làm biếng pr quá, đi làm 8 tiếng. Sáng thì đi học tới 12h trưa, cái mình bán cho tư bản