[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 10



Mấy chốc thời gian trôi qua như một cơn gió, những buổi sáng cùng nhau ăn vội ổ bánh mì, những lần giỡn hớt dưới sân trường hay những câu nhắc bài trước giờ học... cũng dần trở thành một thói quen. Họ chơi chung với nhau từ đầu năm tới giờ chưa hề xảy ra xích mích gì, cùng nhau học tập, cùng nhau vui đùa. Rồi cái ngày mà ai cũng biết sẽ đến, bài kiểm tra 15 phút đầu tiên, như một lời cảnh báo nghiêm túc rằng kỳ thi học kỳ 1 đã gần kề

Không khí trong lớp hôm ấy lặng hơn mọi khi, chẳng còn tiếng cười rôm rả. Ai nấy đều ngồi ngay ngắn, tay cầm viết, ánh mắt có phần căng thẳng

Cô giáo bước vào, tay cầm xấp đề kiểm tra, giọng nghiêm túc

- Đây là bài kiểm tra 15 phút, nằm trong kế hoạch ôn thi giữa kỳ. Nghiêm túc làm bài, ai quay ngang quay dọc là tôi mời lên văn phòng liền đó

Tóc Tiên thì thầm nhỏ với Thy Ngọc

- Hồi nãy bà học bài chưa?

- Chưa... Nhưng ngồi kế bà Phương mà, lo gì?

Ái Phương nghe được cũng quay sang lườm nhẹ, không nói gì. Hương thì ngồi kế bên Phương, khẽ hít một hơi thật sâu, viết tên vào giấy rồi quay sang nói nhỏ

- Bà Phương ơi...bà cố gắng làm nha, tui nhìn chút xíu thôi, hứa đền ơn sau!

Ái Phương khẽ mím môi, giả bộ không nghe thấy. Nhưng khi phát đề xong, cô vẫn nghiêng nhẹ bài thi cho nàng thấy được một góc, coi như... giúp nhau

Dù chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, nhưng trong ánh mắt ai nấy đều hiện lên sự lo lắng, vì kỳ thi không chỉ là chuyện điểm số, mà còn là nền tảng để cho các kỳ thi sau

Hết tiết kiểm tra, cả lớp như trút được gánh nặng. Tiếng thở dài vang lên lác đác, có người ngả lưng ra bàn, có đứa chống cằm than thở. Riêng Bùi Lan Hương thì lè lưỡi

- Văn khó quá... Huhu, lần này mà không được 7 điểm là rớt danh hiệu học sinh giỏi luôn á!

- Tội ghê ha? - Tóc Tiên chọc

- Bà mấy môn tự nhiên bá cháy, mà Văn thì viết như đi chơi hội chợ, tùm lum tèm lem

Bùi Lan Hương lườm Tóc Tiên một cái rõ sắc lẹm, khiến cả nhóm bật cười. Thy Ngọc ngồi cắn đầu bút, lắc đầu

- Tui thấy ổn mà... nhưng không hiểu sao làm xong vẫn không tự tin gì hết. Chắc môn này do hên xui...

Cả nhóm kéo nhau ra ghế đá gần lớp ngồi hóng gió trước khi vào hai tiết cuối. Lúc này, Ái Phương có vẻ hơi lặng im, ánh mắt không còn sáng như mọi khi. Gương mặt cô nhợt nhạt, môi trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi

- Bà Phương! - Hương hoảng hốt

- Bà sao vậy? Nhìn như muốn xỉu luôn rồi á

Tóc Tiên nhíu mày, đưa tay lên trán Phương rồi so với mình

- Nóng quá trời! Bà sốt rồi. Trời ơi, bị vậy mà không chịu nghỉ nữa!

Thy Ngọc cũng cuống lên

- Phương nghỉ đi, tụi tui xin cô giáo cho

- Không sao đâu, còn hai tiết nữa hà... - Ái Phương cười nhạt, giọng yếu xìu

-  Về nhà nghỉ là khỏe thôi

- Thôi khỏi bày đặt lì lợm - Tóc Tiên nói rồi kéo Phương vào lớp, dúi viết vô tay cô

- Viết đơn nghỉ liền! Không là tui méc mẹ bà á

Cuối cùng, Ái Phương cũng phải chịu viết đơn xin nghỉ. Cô giáo đồng ý, hướng dẫn ra phòng y tế rồi cho phép về sớm. Tuy nhiên, do quy định không được tự ý lấy xe nếu không đủ sức khỏe, Phương đành phải để xe lại trường

Trước khi rời đi, cô dúi chìa khóa và vé xe cho Thy Ngọc, dặn

- Tí nữa bà lấy xe tui, đem về nhà tui giùm nha. Nhớ khóa cẩn thận đó

- Biết rồi ! - Thy Ngọc giỡn giỡn, nhưng tay nhận lấy rất nhanh

Bùi Lan Hương đứng kế bên, nắm nhẹ tay Phương, ánh mắt lo lắng

- Để tui gọi tài xế của tui tới chở bà về

Phương định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thành ấy, cô chỉ khẽ gật đầu

Hôm nay, không phải gấu lớn đón tiểu thư. Mà là tiểu thư, lần đầu tiên làm người đón gấu lớn

....

Mẹ Phương nghe tin con bệnh, chưa kịp thu dọn gì đã vội xin nghỉ làm để về. Vừa bước vào nhà, đặt túi xách xuống, thấy con nằm lù rù trong chăn, bà đã sà tới ngay

- Đó thấy chưa! Cái tội không giữ gìn sức khỏe nè he!

Giọng có chút gắt, nhưng ánh mắt thì đầy xót xa. Vẫn là mẹ, mắng yêu cho đỡ lo, chứ tay chân đã thoăn thoắt vào bếp nấu cháo. Nồi cháo thịt bằm thơm phức, thêm đĩa thịt ram mặn mặn dễ ăn, kèm theo ly nước cam mát lạnh. Trời ơi, mẹ Phương đúng là "đầu bếp Michelin trong lòng con gái"

Ái Phương ngồi ăn, vừa thổi cháo vừa ríu rít khen

- Mẹ con nấu đồ ăn số một thế giới!

Mẹ lườm yêu

- Chỉ giỏi nịnh… Lần sau còn dám học tới khuya nữa hông?

- Dạ không dám đâu… con ngoan rồi nè

Mẹ thở dài. Ái Phương biết, không có điều gì ấm áp hơn lúc này, giữa cơn sốt hầm hập, vẫn là mẹ luôn ở bên, tay xoa trán, tay kia làm việc, miệng thì càm ràm mà lòng thì thương con vô bờ. Mẹ mắng, nhưng là để tốt cho cô. Mẹ chẳng bao giờ nói lời xin lỗi, thay vào đó là bát cháo nóng hổi, món thịt ram mặn vừa miệng, hay ly nước cam vắt đầy ắp vitamin C

Sự dịu dàng của mẹ không hiện qua những cái ôm hay lời ngọt ngào, mà nằm ở từng bữa ăn mỗi ngày, từng lần gắp miếng trứng vào chén con, từng lần thức khuya đợi cửa con gái về

Có những ngày, Phương từng thấy mẹ khó chịu, nóng nảy, và từng trách móc trong lòng. Nhưng càng lớn, cô càng hiểu. Thế giới của người lớn vốn dĩ đầy khắc nghiệt, nơi người ta vừa gồng gánh vừa phải cố mỉm cười, nơi mẹ vừa chịu áp lực từ cuộc sống, vừa cố làm điểm tựa cho con

Đừng trách mẹ, hãy hỏi mẹ một câu

"Hôm nay mẹ có mệt không?"

Chỉ vậy thôi, cũng đủ làm mẹ ấm lòng

"Tình thương của mẹ, có khi chẳng cần lời nói hoa mỹ. Chỉ cần ta đủ lớn để nhận ra, mẹ yêu ta theo cách của mẹ, lặng lẽ mà vô bờ"

Cô ăn xong, lên giường nghỉ ngơi, trên trán vẫn dán một miếng hạ sốt mát lạnh. Đôi mắt lim dim rồi khép lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh dậy, ánh nắng trưa đã len qua khung cửa. Giờ này chắc bạn bè cô cũng vừa tan học về

Ái Phương bước ra khỏi phòng thì ngỡ ngàng đứng khựng lại, trong bếp, Bùi Lan Hương đang xắn tay áo, cùng với Thy Ngọc và Tóc Tiên lăng xăng phụ mẹ cô nấu nướng, dọn dẹp. Cảnh tượng ấy khiến cô sững sờ, chỉ mới ngủ một chút thôi mà mọi người đã tới từ lúc nào?

Nhưng mà... tới cũng không nhắn trước gì hết. Hương thì còn hiểu được, nàng vốn tùy hứng. Còn hai người kia,Thy Ngọc với Tóc Tiên, lỡ thấy mấy bí mật nho nhỏ trong nhà cô thì sao?

Đang đứng ngơ ngác, chưa kịp định thần thì một bàn tay mềm mại đặt lên trán cô, dịu dàng

- Phương bớt nóng rồi nè

Là Bùi Lan Hương

- Hương...

- Tui định tới thăm bà thôi, ai dè tụi nó đòi đi theo. Đông chút cũng vui mà

Ái Phương đỏ mặt. Cô bạn cùng bàn này thật sự khiến cô khó xử một cách... đáng yêu. Lúc nào cũng vô tư, chẳng mảy may suy nghĩ về khoảng cách hay sự ngại ngùng gì cả. Đi xe thì thoải mái ôm eo, đi bộ thì khoác tay, trưa thì ôm ngủ, còn thích tựa vai thủ thỉ

Có phải là người thích "skinship" không vậy? Nhưng cũng vì cái sự tự nhiên đó mà Ái Phương chẳng biết nên làm sao cho phải. Cô chỉ biết đỏ mặt... rồi cười

- Bà đừng có nhìn tui kiểu đó, ngại lắm á! - Hương nhăn mặt, bàn tay vẫn chưa rời khỏi trán Ái Phương

- Tui... không có nhìn gì hết... - Phương lắp bắp, vội vàng quay mặt đi, nhưng má lại càng đỏ thêm

Mẹ Phương từ trong bếp nhìn ra

- Mấy đứa, vô nấu cơm mà cười nói rôm rả. Phương, con đỡ rồi thì ra đây ăn cơm luôn cho nóng

- Dạ... - Cô lí nhí trả lời, quay sang thấy Thy Ngọc đang loay hoay rửa rau, còn Tóc Tiên thì đang múc canh

Bữa cơm hôm đó đơn giản thôi, trứng chiên, canh cải, thịt kho. Hương ngồi kế bên Ái Phương, cứ lâu lâu lại gắp đồ ăn bỏ vào chén cô

- Bà bệnh rồi, ăn nhiều vô, có sức khoẻ thì tui mới dám mè nheo tiếp

- Ai mè nheo bà đâu chứ...

- Ủa? Không có hả? Hèn gì tui nhắn cái bà đọc 5 phút mới trả lời!

- Tui... bệnh mà

- Bệnh là lý do chính đáng hả?

Cả bàn cười ồ lên. Mẹ Phương cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn con gái và bạn bè. Bà hiểu, con mình đã tìm được những người bạn tốt. Nhất là cái cô bé có đôi mắt sáng long lanh kia, từ lần đầu gặp đã khiến bà thấy có gì đó đặc biệt

Sau bữa cơm, cả đám rủ nhau ở lại chơi một lát rồi mới chịu ra về. Trước khi đi, Hương còn quay sang vẫy tay với Ái Phương

- Bà nhớ nghỉ ngơi nghe chưa! Không ngủ sớm là tui méc mẹ bà á!

Ái Phương chỉ biết gật đầu

Lúc đóng cửa lại, cô tựa lưng vào cánh cửa, khẽ thở ra một hơi. Ủa mà khoan, tính ra người ngủ sớm vẫn phải là Hương chứ? Lời đó đáng lẽ phải là cô nhắc nàng...

Thì ra… được người ta quan tâm như vậy, dễ nghiện thật

***
Mẹ của Phương đúng tuyệt vời, bởi v ae đừng làm mẹ buồn nhaaa. Tui lâu lâu cũng làm mẹ rầu lắm, tại tui k có chăm bản thân lo kiếm tiền k à

Chương trước Chương tiếp
Loading...