[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau
Chương 8
Bùi Lan Hương lim dim tự ngủ lúc nào không hay. Phim trên điện vẫn còn chạy, âm thành quạt điều hoa êm nhẹ trong phòng khách, không khí trong phòng Phương khá mát mẻ, tạo cho nàng cảm giác muốn ngủ, rất buồn ngủÁi Phương nghiêng đầu nhìn cô bạn bên cạnh, vai áo hơi ấm ấm vì Hương đang dựa sát vào. Nàng ngủ ngon thật, hơi thở đều đều, đôi môi mím nhẹ, khuôn mặt lộ ra sự an yênPhương mỉm cười, khẽ điều chỉnh tư thế ngồi để vai mình đỡ mỏi. Cô lấy cái chăn mỏng phủ lên chân Hương, tay làm nhẹ như sợ đánh thức giấc ngủ ấy"Người ta nói, khi bạn thấy một ai đó ngủ mà vẫn thấy họ dễ thương, thì có lẽ… bạn đã thương họ mất rồi"Phương chẳng dám đánh thức Hương, chỉ ngồi lặng yên như thế, nghe tiếng tivi, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, nghe luôn cả tiếng đập thình thịch của trái timRồi như thói quen, cô lại đưa mắt nhìn mấy đồ vật nhỏ trong nhà, những chiếc muỗng gấu, cái rèm gấu, cái ly gấu nâu… Hương chắc chắn nhận ra cả. Và không biết từ lúc nào, cô bắt đầu muốn để Hương biết hết mọi điều nhỏ nhặt về mìnhVà muốn Hương tìm hiểu mình nhiều thêm một chút, muốn cho Hương biết cuộc sống của mình thêm một chútCó lẽ là… cô đã thương rồi thậtTrong lúc Ái Phương đang ngồi lặng yên, mắt vẫn dán hờ lên màn hình mà chẳng thật sự chú ý gì, thì bỗng dưng Hương trở mình. Nàng cựa nhẹ một cái, rồi mở mắt mơ màng, nhìn Phương- Phương… - Hương lẩm bẩm, mắt vẫn chưa thật sự tỉnh táoPhương nghiêng đầu, dịu dàng đáp- Bà tỉnh rồi hả?Nhưng chưa kịp để Phương nói thêm câu nào, Bùi Lan Hương đã bất ngờ với tay nắm lấy cổ tay cô, giọng mơ màng như nửa mê nửa tỉnh- Nằm xuống chút đi… vai mỏi á- Hả? Ủa… Hương... ê ê... - Phương chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Hương kéo nhẹ xuống giường. Cô đành nằm nghiêng, đối mặt với Hương trong một khoảng cách rất gầnPhương ngẩn ngườiHương vẫn nhắm mắt, nhưng lại mỉm cười. Mái tóc dài xõa ngang gối, mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc phảng phất lên mũi Phương làm tim cô khẽ lay động như gió thổi vào lá cây. Tay nàng vẫn giữ tay cô, như thể Phương như cái gối ôm của mình- Bà ấm thật á… - Hương lẩm bẩm lần nữaPhương đỏ mặt, nhưng không nhúc nhích, cũng chẳng dám lên tiếng. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc yên ắng ấy, cô lại thấy mọi thứ rất bình yên, rất đúng... như thể đã định sẵnMột chút nữa thôi, cô sẽ dỗ Hương ngồi dậy, bảo rằng tối rồi, phải về nhà. Nhưng lúc này… Phương lại chẳng muốn nói gì cả. Chỉ muốn nằm yênTrời đã nhá nhem tối, ngoài kia bắt đầu vang lên tiếng rao của người bán hàng rong, mùi đồ ăn của các sạp hàng vừa mang ra. Kim đồng hồ chỉ gần bảy giờ, không khí trong phòng mát dịu, ánh đèn đường ngoài kia vừa hắt vào thành những vết nhàn nhạtTrong phòng, hai cô gái vẫn nằm im. Bùi Lan Hương tựa như một con mèo nhỏ cuộn người lại, đầu gối lên cánh tay Ái Phương lúc nào chẳng hay. Còn Phương, cô vẫn nằm yên, mắt đã mở từ lâu nhưng chẳng nỡ lay bạn dậyTiếng mở cửa lách cách vang lên, rồi cánh cửa trước nhà kêu lên một tiếng "cạch"- Phương ơi, mẹ về rồi nè! - Giọng người mẹ vang lên từ ngoài phòng khách, mang chút mệt nhọc sau một ngày dài làm việcÁi Phương giật mình, khẽ rướn người ngồi dậy nhưng Bùi Lan Hương vẫn ngủ say, gương mặt vẫn hồng hồng, miệng khẽ mấp máy mơ điều gì đó- Mẹ về rồi ạ! - Phương đáp vọng ra, giọng nhỏMẹ cô bước vào phòng, thấy cả hai đứa vẫn còn nằm trên giường thì khựng lại, ánh mắt có chút bất ngờ. Nhưng bà không nói gì, chỉ nhìn con gái bằng ánh mắt dịu dàng, rồi mỉm cười- Bạn học của con hả?- Dạ… bạn ngồi cùng bàn. Hương ăn cơm xong rồi mệt nên ngủ quên luôn, con cũng… ngủ quên theo - Phương lí nhí, đỏ mặt, tay vẫn đang kéo nhẹ chiếc chăn đắp lại cho HươngMẹ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ để lại một câu trước khi khép cửa- Vậy hai đứa dậy rửa mặt đi, rồi ăn chút gì nóng nóng cho ấm bụng. Mẹ nấu thêm gì đóCánh cửa khép nhẹ lạiMột lúc sau, Bùi Lan Hương mới cựa mình, đôi mi cong chớp chớp vài cái rồi từ từ mở mắt. Trước mặt nàng là gương mặt dịu dàng của Ái Phương đang ngồi kế bên, chống tay lên má- Tỉnh rồi hả, cô tiểu thư ngủ quên? - Phương hỏi nhỏHương dụi mắt, nhìn xung quanh, rồi bất giác ngồi bật dậy- Trời ơi mấy giờ rồi? Tui ngủ luôn hả?- Gần bảy giờ... Mẹ tui về rồi á - Ái Phương mỉm cười, đưa tay chỉnh lại tóc mái cho Hương, động tác nhẹ nhàng như thể đã thân từ lâuBùi Lan Hương ngượng ngùng cười cười, vừa gãi đầu vừa nói- Xin lỗi nha, tui ngủ ké còn chiếm luôn giường của bà- Không sao đâu. Mẹ tui hiền lắm, mẹ biết Hương ngủ nên không nói gì hết á. Còn nấu thêm đồ ăn nữa đó- Trời ơi... mẹ bà biết tui ngủ hả? Ngại ghê á...Phương cười khẽ- Mẹ tui còn nói Hương dễ thương nữa kìa. Mau dậy rửa mặt rồi ăn với mẹ tui cho đàng hoàng, không thôi tưởng tui nuôi mèoCâu nói khiến Hương phì cười, hai tay chống nạnh- Ai là mèo? Tui là công chúa đó nghen!- Ừa... công chúa - Phương giọng như đang trêu mà cũng như đang cưng chiềuMột lát sau, cả hai ra bàn ăn. Mẹ Phương đã bày sẵn nồi canh chua cá lóc nóng hổi, thơm lừng. Bữa cơm đơn giản, có canh, có trứng chiên, thêm chút rau luộc và nước mắm dằm ớtBùi Lan Hương không nói gì nhiều, chỉ ăn ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn mẹ Phương đang gắp thức ăn cho cả hai. Lần đầu nàng được ăn bữa cơm ấm cúng thế này trong một ngôi nhà nhỏ, khác xa với nhà của mình. Ngôi nhà ấy lớn, rộng nhưng cô đơn- Cô nấu ngon quá ạ. Lâu rồi con mới ăn cơm thấy ngon như vầy...Mẹ Phương mỉm cười- Con ăn ngon là tốt rồi. Lần sau ghé chơi nữa nha, cứ xem đây như nhà của mìnhHương gật đầu, nhìn sang Phương một cái. Rồi tiếp tục ăn một cách ngon lành, nhìn vậy cô cảm thấy nàng không phải tiểu thử giàu có chút nào. Giống như một người bình thường, sống như người bình thường.. Ăn xong, trời cũng bắt đầu tối hẳn. Ái Phương dắt xe ra, quay sang nhìn Hương, cô bạn hôm nay cười nhiều, ngủ nhiều, giờ lại ôm thêm một túi trái cây mà mẹ Phương gói mang về- Về nha... Công chúa mèo ngủ nướng- Phì! Tui là công chúa đàng hoàng á! - Hương lườm yêu Phương, bước ra cửa, chiếc túi trên tay còn được cô đung đưa nhẹ nhàng như khoe khoangÁi Phương nổ máy xe, Hương nhanh chóng trèo lên phía sau như một thói quen. Con hẻm nhỏ hẹp, nhưng hai người chở nhau vừa vặn lạ thường. Hương không còn nói nhiều như ban sáng, chỉ im lặng tựa nhẹ vào lưng PhươngKhi xe vừa dừng trước nhà Bùi Lan Hương, thì bất ngờ thấy một bóng người phụ nữ đang đứng đợi ngoài cổng. Ánh đèn trắng xanh từ trụ cổng rọi lên gương mặt bà, là mẹ của Hương thì phảiKhí chất đỉnh thật.. Bà mặc áo sơ mi trắng, tóc búi cao gọn gàng, vẻ ngoài thanh lịch, quý phái. Bùi Lan Hương khựng lại một giây rồi bước xuống xe, tay vẫn ôm túi trái cây. Ánh mắt nàng khẽ đổi, không còn hồn nhiên như lúc ở bên Phương mà trở nên cẩn trọng- Mẹ... - Hương lên tiếng trướcNgười phụ nữ liếc sang Ái Phương một cái, ánh mắt sắc sảo nhưng không quá khắt khe. Bà nhìn chiếc xe cúp cũ, nhìn cô bé đang ngồi trên yên xe, rồi quay sang con gái- Mẹ gọi điện không bắt máy. Giờ mới chịu về?- Con... qua nhà bạn ăn cơm, con xin phép rồi mà - Hương lí nhí, vẻ mặt hơi chột dạÁi Phương đứng dựng xe, bước tới cúi nhẹ đầu- Dạ, con chào cô. Con là bạn cùng lớp với bạn Hương... hôm nay mẹ con có nấu cơm, nên Hương ghé chơi một chút rồi con chở về ạNgười phụ nữ gật đầu nhẹ, nụ cười có vẻ gượng gạo nhưng vẫn đủ phép lịch sự- Ừ, cảm ơn con. Hương về đi, tối rồi. Mẹ có chuyện muốn nóiNghe tới đó, Hương quay sang Phương, ánh mắt hơi lo lắng rồi mím môi gật đầu- Mai gặp lại nha...- Ừm… ngủ sớm đó- Biết rồi...Ái Phương quay xe, rồ nhẹ ga rồi chầm chậm rời đi. Trong gương chiếu hậu, cô vẫn thấy Hương đứng đó, tay ôm túi trái cây mẹ cô gói, gương mặt nàng như phủ một lớp buồn mờ nhạtCô không hiểu vì sao... nhưng hình như Hương rất sợ mẹ...Bùi Lan Hương rụt rè bước theo mẹ vào nhà. Không khí trong xe cổng sang trọng nhưng lại lạnh lẽo lạ thường, tiếng giày cao gót của mẹ nàng vang lên đều đều trên nền gạch đá hoaMẹ nàng không nói lời nào cho tới khi cả hai ngồi xuống phòng khách. Bà rót một tách trà, ngón tay thon dài đặt nhẹ lên miệng ly như đang suy xét điều gì- Con gái mẹ bây giờ… có vẻ sống thoải mái quá nhỉ?Hương ngồi thẳng lưng lại, không dám phản kháng, chỉ khẽ gật đầu- Chơi thân với bạn bè là tốt. Nhưng đừng để người khác nhìn vào mà nghĩ mình… dễ dãi, buông thả- Mẹ… Phương là bạn học mới. Bạn tốt lắm mẹ, không như mẹ nghĩ đâu- Mẹ đâu có nghĩ gì? Z Giọng bà đều đều, nhưng ánh mắt thì không dễ đoán- Chỉ là... mẹ không muốn con sa vào những mối quan hệ mơ hồ, đặc biệt là với những người mà ở khu nhà nghèo như vậy? Thử hỏi, chơi với con vì điều gì?- Phương không phải người như vậyHương chợt lên tiếng, lần đầu nàng dám phản ứngNgười phụ nữ nhướng mày, hơi bất ngờ vì sự cứng đầu của con gái. Nhưng bà không nổi nóng, chỉ chậm rãi nói- Con còn nhỏ, mẹ không trách. Nhưng con cần nhớ, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng như con nghĩ. Mẹ mong con có thể hiểu rõ mình đang ở đâu và cô bạn kia ở đâuNói rồi, bà đứng lên, quay người bước lên cầu thang, giọng vẫn vang lại- Ngủ sớm đi. Ngày mai mẹ sẽ gọi dậy sớm đi học. Và con, đừng để mẹ thấy con lơ là việc học vì những mối quan hệ ngoài lềBùi Lan Hương ngồi lại một mình giữa căn phòng rộng lớn, ánh đèn chùm trên trần chiếu bóng xuống chiếc bàn kính. Nàng khẽ thở dài"Những mối quan hệ ngoài lề…"Phải vậy không? Ái Phương... chỉ là bạn thôi mà. Một người bạn đáng mến, dịu dàng, dễ thương và... khiến Hương cảm thấy an toàn. Không lẽ cũng bị coi là điều "mơ hồ"?Và mẹ...lại có suy nghĩ phân biệt giàu nghèo như vậy...Quá đáng, nhưng không dám phản khángNàng cúi đầu, tay vẫn còn nắm nhẹ túi trái cây mẹ Phương gói. Mẹ có thể không hiểu, nhưng nàng chắc chắn một điều: có những mối quan hệ...không phải thứ để phân biệt bằng giàu nghèo hay chuẩn mực●●●Sáng hôm sau, không khí trong lớp vẫn ồn ào như mọi ngày. Ái Phương ngồi yên chỗ, chăm chú ghi vài dòng vào sổ tay thì Bùi Lan Hương đứng dậy, reo lên.- Tui đi mua đồ ăn sáng nè, ai ăn gì không?Chưa kịp để ai trả lời, nàng đã quay lưng tung tăng ra ngoài, mái tóc dài xõa nhẹ. Cái ruy băng trắng hôm nay vẫn còn, cột lệch một bên càng làm Hương trông tinh nghịch mà đáng yêu lạ thườngKhi bóng nàng đi hẳn, Ái Phương mới nhẹ nhàng chồm người về phía Tóc Tiên ngồi kế bên, thì thầm đủ để hai người nghe- Tiên nè… hỏi cái này được không?Tóc Tiên quay qua, nhướng mày- Hỏi gì mà bí mật vậy?- Gia đình của Hương... sao á? Tui không có ý gì đâu. Tui chỉ... tò mò chút thôiTóc Tiên nghiêng đầu, nhìn Phương một lúc. Rồi nàng mỉm cười, không trêu chọc như mọi lần- Cũng không có gì bí mật đâu. Gia đình Hương giàu lắm, dạng "nghe tên ai cũng biết" ấy. Ba là chủ một tập đoàn bất động sản, mẹ thì làm trong ngành ngoại giao. Bận suốt ngày, lâu lắm mới thấy hai người đó xuất hiện cùng nhau- Ồ… - Ái Phương khẽ gật, trong lòng có chút gì đó trĩu xuốngTóc Tiên nói tiếp, giọng chậm lại- Nhưng mà... Hương sống hơi cô đơn á. Ở nhà toàn giúp việc với tài xế, ba mẹ thì đi suốt. Tính Hương vậy chứ tình cảm lắm, ai quan tâm tới Hương là bả quý à. Mà cũng dễ bị tổn thương lắm…Phương cắn nhẹ môi, rồi ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa lớp. Nơi mà cô gái có nụ cười rạng rỡ đang cầm hai hộp sữa tươi quay trở lạiTrong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ: thươngKhông phải thương hại, mà là thứ thương cảm dịu dàng, muốn ở bên cạnh ai đó, không cần lý do gì cả- Cảm ơn Tiên nghen - Phương nói nhỏTóc Tiên khẽ cười, liếc mắt nhìn Phương như phát hiện điều gì- Không cần nói cảm ơn. Nhưng mà nè... coi chừng "phải lòng" người ta thiệt đó nghe- Hả?- Gì đâu! - Tiên chớp mắt tinh nghịch- Tui chỉ thấy bà suốt ngày chăm chú nhìn Hương suốt thôi à…Phương đỏ mặt, vội cúi xuống giấu đi Ngay lúc đó, Hương trở vào, nở nụ cười tươi rói, đưa hộp sữa cho cô- Cho bà nè, tui biết bà thích sữa hương socola!Phương cầm lấy, tay chạm nhẹ tay Hương- Á đù!Thy Ngọc đột nhiên rồ lên, trên tay vẫn cầm ổ bánh mì đang ăn dở. Nàng phóng tới đứng ngay trước mặt hai người, ánh mắt đảo lia lịa như đang tra hỏi tội phạm. Bộ có phạm pháp gì đâu?- Hai người tới đâu rồi? Đừng có nói mới gặp nhau mấy bữa mà yêu từ cái nhìn đầu tiên nha!?Câu nói làm cả Ái Phương lẫn Bùi Lan Hương sững người. Hương thì trợn mắt nhìn bạn, còn Phương thì đỏ ửng mặt, miệng lắp bắp chưa kịp phản ứng gì- Nói gì kỳ vậy bà!? - Hương la lên, nhưng lại bật cười- Tụi tui là bạn tốt, bạn tốt thôi!Thy Ngọc gật gù kiểu "ừ thì tui tin vậy đó", nhưng ánh mắt vẫn chẳng giấu nổi sự hóng chuyện- Bạn tốt mà nhìn nhau như phim Hàn vậy hả?- Bà im đi! - Cả hai đồng thanhTiếng cười của Thy Ngọc và Tóc Tiên vang lên, đến nỗi Hương phải xé bánh mì nhét vào miệng hai người thì mới ngừng cười được
***
Thật ra mình là đứa viết SE khá nhiều, có vài điều khá nhiều bạn chưa biết. Mình viết SE phải nói là nhiều vô số kể, thật ra vì mình thích cảm giác buồn buồn kiểu gì hay tại mình có nỗi buồn riêng...
***
Thật ra mình là đứa viết SE khá nhiều, có vài điều khá nhiều bạn chưa biết. Mình viết SE phải nói là nhiều vô số kể, thật ra vì mình thích cảm giác buồn buồn kiểu gì hay tại mình có nỗi buồn riêng...