[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau
Chương 7
Trên xe, gió của Sài Gòn thổi nhè nhẹ làm cho không khí đỡ oi bức đi nhiều mặc dù đã là buổi trưa. Ái Phương vẫn tập trung chạy xe, còn Bùi Lan Hương thì tựa nhẹ vào lưng cô, tay siết quai balo, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Rồi như nhớ ra, nàng cúi gần vào tai Phương, nói lớn át cả tiếng xe- Bà Phương ơi, đừng về vội. Mình đi siêu thị một chút đi!- Hả? Làm gì ở siêu thị? - Phương hơi nghiêng đầu hỏi lại, giọng còn ngập ngừng- Tui muốn chơi gắp thú! Tui thấy mấy bạn đăng lên mạng hoài à, thấy mê lắm! Mà đi một mình thì kì kì, nên muốn rủ bà. Đi ha? Đi đi!Ái Phương bật cười, chưa kịp từ chối đã thấy Bùi Lan Hương khẽ đập vai mình hai cái, giọng nũng nịu- Bà chở tui tới đó nha, năn nỉ luôn á! Tui hứa, tui gắp được cho bà một con- Ừ thì đi, nhưng có đem theo tiền không đó, tiểu thư?- Có, hôm nay có tiền của ba mà! Lát tui bao luôn!Chiếc xe Cup cũ rẽ một góc đường, hướng về siêu thị gần trường. Trên xe, tiếng cười khúc khích của Hương vang lên suốt chặng. Phương không nói gì nhiều, chỉ lặng thinh nghe nàng kể chuyện... nào là thú bông gì dễ gắp, nào là mấy con to thường bị kẹt ở góc, rồi còn cả chiến thuật nghiêng máy, canh thời điểm...Nhìn qua gương chiếu hậu, Phương thấy Hương vui như trẻ nhỏ, đôi mắt lấp lánh- Tới siêu thị rồi kìa! Bà chuẩn bị đi nha! - Phương cười nhẹ- Chuẩn bị gì?- Chuẩn bị... thua tui. Tui từng gắp trúng gấu một lần rồi đó!- Trời má, bà dấu nghề hả? Giờ nói mới nói! Vậy là có đối thủ rồi. Tui mà gắp thua là bắt đền đó nha!Hai người đi lên trên tầng, nơi khu vui chơi nhỏ được trang trí đủ màu sắc nhộn nhịp. Tiếng nhạc vui tai của khu trò chơi, Bùi Lan Hương mắt sáng rực như đứa trẻ lạc vào thế giới cổ tích. Ái Phương thì lặng lẽ đi bên cạnh, hơi ngại khi thấy xung quanh toàn là mấy bạn nhỏ đang chơi, nhưng cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Hương chạy tới bên một chiếc máy gắp thú đầy ắp gấu bông màu sắcTrời ơi...ngại quá đi...mình to xác vậy đi vào đây, tụi nhỏ cười chết- Bà Phương, tới đây nhanh! Cái máy này có con gấu màu hồng mà tui mê lắm luôn á! Hương chỉ tay, mặt đầy quyết tâm- Tui tưởng bà từng chơi rồi? - Phương hỏi, tay đút túi, đầu nghiêng nghiêng- Có coi người ta chơi thì có chứ tui chưa chơi lần nào... đó giờ toàn đi ăn uống, shopping Hương chớp mắt, vẻ ngượng ngùng đáng yêu.- Bà chơi trước đi, thử cho tui coi cáiPhương lắc đầu, đành đưa tiền vào máy. Chỉ còn ba lượt gắpLượt đầu tiên, móc gắp lệch sang bên phải, hụt mất con gấu trắng. Lượt thứ hai, móc gần trúng nhưng rớt ngay miệng hố. Hương đứng kế bên cổ vũ mà lòng cũng hồi hộp thayLượt thứ ba, Phương nheo mắt ngắm kỹ, điều khiển móc gắp một cách cẩn thận. Cách!Tiếng gắp trúng vang lên. Con gấu xám từ từ được kéo lên khỏi đống bông, đung đưa mấy giây rồi rơi thẳng vào khay- Aaaa trúng rồi trúng rồi!!! - Hương hét lên phấn khích, nhảy cẫng tại chỗPhương nhặt con gấu, đưa cho Hương, nhẹ nhàng và không nói gì- Cho tui á? - Hương bất ngờ- Ừm. Bà thích nó màHương ôm con gấu, siết nhẹ rồi nhìn Phương, giọng chậm lại- Sao bà dễ thương vậy hả Phương...- Thế này là tui thua rồi, chưa gì đã được tặng quà- Thích thì nhận thôi, cần gì thắng thua - Phương cười thầmCả hai tiếp tục chơi thêm vài lần nữa. Hương thất bại liên tiếp, nhưng mỗi lần thất bại lại làm ra những biểu cảm buồn cười khiến Phương cười nghiêng ngả. Đến khi Phương đưa tay chỉ một con gấu nhỏ khác- Bà gắp lại thử cái này đi, dễ trúng hơn áLần này, như có phép màu, Bùi Lan Hương gắp trúng thật! Con gấu rơi vào khay nhẹ nhàng như món quà được định sẵn. Hương hét lên vui mừng, nhảy tới ôm lấy con gấu, rồi quay sang nhìn Phương... và nhét con gấu ấy vào tay cô- Cái này... tui tặng lại cho bà- Ủa sao tặng? Bà gắp mà- Vì cái gấu đó tui gắp được là nhờ bà chỉ. Mà tui thì... muốn Phương giữ nó. Là kỷ niệmPhương cầm con gấu nhỏ, hơi cúi đầu- Cảm ơn bàKhông biết vui thế nào, mà hai người đi chơi từ trưa đến cả tối. Nhà Hương thì dễ rồi, đi đâu mà chẳng được còn Phương thì phải gọi xin mẹ. Sau khi mẹ đồng ý thì mới dám đi chơi tiếpTối hôm đó, Sài Gòn dường như nhẹ hơn, êm ả và bình yênTrên đường về, gió đêm Sài Gòn nhẹ nhàng luồn qua tóc, thổi mát cả một không gian. Bùi Lan Hương ngồi sau xe, ôm con gấu bông mà Ái Phương gắp được, còn tay thì siết nhẹ phần áo của Phương- Hôm nay vui quá ha Hương cười, tựa đầu nhẹ vào lưng Phương- Khi nào rãnh bà chơi với tui nữa nha- Ừ, chơi nữa - Phương đáp nhỏ, giọng cô lúc nào cũng êm dịu và nhẹ như gió, vậy mà mỗi lần nghe lại khiến tim người khác lỡ một nhịpChiếc xe dừng lại trước cổng nhà Bùi Lan Hương. Người giúp việc vẫn đang đợi sẵn như mọi lần, gật đầu chào Phương lễ phép. Hương tháo nón bảo hiểm, quay lại nhìn cô bạn- Ngủ ngon nha bà Phương. Cảm ơn vì hôm nay- Ngủ sớm đó. Không được thức khuya coi phim nữa đâu...còn nữa, nhớ làm bài tập- Rồi rồi... biết rồi màHương lè lưỡiPhương đợi tới khi nàng bước vào nhà rồi mới quay xe về●●●Về tới nhà, mẹ đã dọn cơm sẵn, bữa tối đạm bạc nhưng ấm cúng. Mẹ ngồi đợi nơi bàn ăn, thấy con gái về thì mỉm cười hiền hậu, giúp cô bỏ giày lên kệ. Còn quan tâm hỏi cô đi chơi thế nào- Đi chơi vui không con?- Dạ vui lắm mẹ - Phương thay đồ rồi nhanh chóng ra phụ mẹ dọn bát đũa, rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống ănTrên bàn là món canh bí đỏ mẹ nấu và chút thịt kho. Mùi quen thuộc khiến lòng Phương dịu đi, mọi ồn ào nơi phố thị như dừng lại khi ngồi quay quần bên mâm cơm- Mai mẹ đi làm sớm, chắc về trễ, con ăn cơm trước nha- Dạ, con biết rồi. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đó- Có con lo cho mẹ rồi, mẹ vui lắmĐêm ấy, Ái Phương rửa bát, lau bàn, rồi mới vào phòng. Cô ngồi xuống giường, nhìn con gấu bông Hương tặng mà khẽ vuốt ve. Nhỏ thôi, mềm mại thôi... nhưng lại là một món quà đầu tiên trong những ngày ở Sài Gòn, từ một người bạn mà Phương... chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ nhiều đến thế●●●Sau giờ tan học, vì mẹ hôm nay về trễ và còn đang bận rộn, Phan Lê Ái Phương đành một mình nấu cơm tối. Nhưng chuyện này với cô thì chẳng có gì quá khó, gần như là thói quen rồi. Ở quê, mỗi lần mẹ bận ra đồng, Phương đều là người đảm nhiệm việc bếp núc trong nhà, nấu cơm, nấu canh, lo toan những bữa ăn đơn giản mà đầy tình thươngTối nay, cô chọn làm một bữa thật đơn giản: trứng chiên và canh bí đao nấu thịt bằm. Trong lúc đang lật mặt trứng trong chảo, điện thoại đặt trên bàn chớp sáng lênHương:[ Hí... Phương đang làm gì đó? ]Phương liếc nhìn màn hình, tay vẫn đảo nhẹ chảo trứng, rồi trả lời ngắn gọnPhương[ Đang nấu cơm ]Chỉ vài giây sau, tin nhắn thứ hai đã tớiHương:[ Vậy... Hương qua ăn ké được không? Dì giúp việc về quê rồi... Hương không thích ăn đồ ngoài đâu, dở lắm]Phương hơi khựng lại. Không phải cô ngại Hương, hoàn toàn không phải. Mà cô ngập ngừng là vì nhà cô nhỏ, lại nằm trong một con hẻm chật, hai bên nhà cửa san sát nhau. Trong khi Bùi Lan Hương sống ở khu đô thị dành cho giới khá giả, căn nhà sang trọng rộng lớn, đầy đủ tiện nghi. Còn nơi này... lại mộc mạc và rất đỗi bình dân, giá thuê cũng rẻ...mà của rẻ thì...Nhưng rồi, cô gõ vài dòng nhắn lại, đính kèm định vịPhương[ Nếu Hương không chê thì cứ đến ]Chưa đến một phút sau, Hương trả lời liềHương[ Yahhh, Phương cho là vui rồi... Chê gì mà chê chứ! ]Phương mỉm cười, quay vào bếp chiên thêm một quả trứng, rồi nếm lại nồi canh bí cho vừa vặn hơn. Không hiểu sao, khi biết Hương sẽ qua, cô bỗng thấy muốn nấu tươm tất hơn, nêm nếm cẩn thận chứ không kiểu nấu qua loa cho có. Không phải để khoe khoang gì, chỉ là... muốn làm cho Hương một bữa cơm ngon, dù đơn giản thôiKhi xong xuôi, Phương dọn đồ ăn lên bàn. Căn bếp nhỏ của nhà cô, dù khiêm tốn, nhưng được sắp xếp ngăn nắp, tươm tất. Tường được dán lại bằng giấy giả gạch trắng, bàn ăn tuy cũ nhưng sạch sẽ, được lót khăn trải hoa nhã nhặn. Nhìn tổng thể, ngôi nhà này đơn sơ nhưng có sức sống, từng góc nhỏ đều mang theo bàn tay chăm chút từng thứ nhỏ nhặtMột mái nhà tuy nhỏ, nhưng ấm ápPhương thầm nghĩ, nếu Hương không chê, thì tốt rồiMột lúc sau, Ái Phương chạy ra đầu hẻm đón Bùi Lan Hương. Cô bạn cùng bàn hôm nay ăn mặc đơn giản nhưng đáng yêu vô cùng, áo thun in hình con mèo đang ngủ với chiếc quần short đen vừa vặn. Mái tóc dài còn xõa nhẹ xuống vai, hình như mới gội và sấy xong, bởi khi Phương vừa đến gần, mùi hương từ tóc Hương phảng phất, thơm dịu như một loại nước hoa cao cấp, ngọt ngào làm saoBước vào nhà, ánh mắt Hương nhanh chóng đảo quanh, rồi dừng lại ở mâm cơm đơn giản đã được dọn sẵn trên bàn: chỉ là trứng chiên và canh bí nấu thịt bằm. Hương trố mắt kinh ngạc. Từ trước đến nay, nàng chưa từng nấu ăn, thậm chí còn không vào bếp. Việc của nàng chỉ là ăn, học, làm đẹp, tất cả còn lại đều đã có người giúp việc hoặc bác tài lo- Cơm canh đạm bạc... Hương đừng có chê nha - Ái Phương lên tiếng trước, tay đưa đũa và muỗng cho Hương, có chút ngại ngùng- Không có chê đâu mà! - Hương cười tươi- Tui biết, ai cũng nghĩ tui tiểu thư khó chiều lắm. Phương cũng nghĩ vậy đúng không?Thật ra, Phương từng nghe loáng thoáng mấy lời trong lớp. Rằng nhà Hương giàu "nứt vách đổ tường", ba là chủ tịch công ty bất động sản, tiền tiêu như nước. Nhưng với Phương, những chuyện đó chẳng quan trọng. Điều khiến cô để tâm là nụ cười của Hương, là cách nàng vô tư, lém lỉnh và rất dễ mến- Cũng có nghe... nhưng Phương không nghĩ Hương như vậy- Tui dễ ăn dễ nuôi lắm á, miễn đừng cho ăn đồ sống là được rồi - Hương đùaNàng còn mang theo một túi trái cây tươi, cam, ổi, mận, nói là để ăn tráng miệng sau bữa cơm. Lát nữa, hai người sẽ ngồi gọt trái cây vừa xem phim, kiểu bạn thân điển hình trong mấy bộ học trò Nhật Bản vậy đóPhương đưa muỗng cho Hương một chiếc muỗng màu nâu, hình gấu, khá xinh xắn. Hương nhìn chiếc muỗng, rồi đảo mắt một vòng quanh nhà. Cái khăn lau bếp, cái rèm cửa, cái tách nhỏ trên kệ... đều có hình gấu nâuHương bật cười khe khẽ- Bà Phương thích gấu nâu hả?Phương thoáng ngại, rồi gật đầu nhẹ- À... Ừm... Là vậy đó- Dễ thương ghê.Căn phòng nhỏ của Ái Phương không lớn, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Tường được sơn một màu trắng kem, trên bàn học là chồng sách vở xếp ngay ngắn, bên cạnh là chiếc đèn bàn nhỏ. Ở góc phòng, một kệ nhỏ xinh đặt vài chậu cây cảnh bé tí, sen đá, xương rồng, trông rất đáng yêu. Cũng như những món đồ trong nhà, nhiều thứ mang hình chú gấu nâu: cái gối tựa, đồng hồ treo tường, cả cái thảm lau chân ngay cửa cũng vậyBùi Lan Hương nhìn quanh, mắt long lanh thích thú. Nàng vừa ngồi xuống giường vừa nói- Phương đúng là dễ thương từ đồ đạc tới cách bày trí luôn á. Nhìn là biết người sống có gu liềnPhương chỉ cười, rồi ngồi xuống bên cạnh, tay đưa cho Hương một miếng cam đã gọt sạch vỏ- Hương ăn đi. Đừng có khen tui nữa- Phải khen chứ! Bà mà có nhà lớn chút nữa là giống mấy bộ phim học đường luôn rồi đó. Kiểu cô gái học giỏi, sống giản dị mà có sức hút- Gì nghe dữ dịPhương đỏ tai, không biết đáp lại sao. Cô chỉ im lặng gỏ thêm một trái ổi, cẩn thận gọt vỏBùi Lan Hương vừa nhai miếng cam, vừa nghiêng đầu hỏi- Ủa, bà chưa từng dẫn ai về nhà hả?- Chưa... Ai đâu mà dẫn- Vậy tui là người đầu tiên?- ỪmHương ngừng nhai, mắt nhìn Phương một lúc rồi bật cười khúc khích- Trời ơi, vậy tui đặc biệt ghê luôn á! Không lẽ... tui quan trọng với bà lắm hả?Phương lúng túng, không biết phải nói gì. Cô chỉ cúi đầu, mím môi cười nhẹ".....Quan trọng"Thấy vậy, Hương đưa tay chọc lên má Phương- Tui chọc đó. Đừng ngại! Mà thiệt nha... tui thích ở đây lắm á. Nhỏ nhỏ, ấm áp, như tính bà vậy đó- Chứ không giống như nhà tui, lớn mà vắng tanh, như cái chùaHai người vừa ăn trái cây, vừa cùng xem một bộ phim hoạt hình trên chiếc điện thoại đặt dựa lên hộp khăn giấy. Cả căn phòng nhỏ vang lên tiếng cười khúc khích, có lúc Hương ngồi sát lại gần, nghiêng đầu dựa vào vai Phương một cách tự nhiên Phương không tránh đi. Cô ngồi yên, tim đập thình thịch, tự hỏi... từ bao giờ cô bạn cùng bàn này lại trở thành một phần quen thuộc trong thế giới nhỏ bé của mình?Hai người vẫn ngồi trên chiếc giường nhỏ, bộ phim hoạt hình vẫn đang chạy trên màn hình điện thoauj. Ái Phương chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng lại bật cười vì vui nhộn, còn Bùi Lan Hương thì đã dựa đầu vào vai cô từ lúc nào chẳng hayBan đầu, Phương còn tưởng nàng chỉ ngả nhẹ nghỉ một chút, nhưng sau vài phút, cô mới nhận ra nhịp thở của Hương đã đều đều, ấm và nhẹ, từng hơi phả bên cổ mình. Khi liếc mắt nhìn xuống, Phương thấy hàng mi dài của nàng khẽ run- Ngủ rồi hả? - Phương lẩm bẩm thật nhỏ, sợ làm nàng giật mìnhBình thường Hương lí lắc, hay trêu chọc người khác, lúc nào cũng lanh lợi, nói không ngừng nghỉ. Vậy mà khi ngủ rồi, trông nàng lại ngoan hiền đến lạ, giống như một cô mèo nhỏ yên bình bên cửa sổPhương không dám động đậy, sợ làm Hương thức giấc. Cô cứ ngồi yên như thế, để mặc đôi vai nhỏ của mình làm gối cho nàngMọi thứ ngoài kia đều ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc này, thế giới của Ái Phương chỉ còn lại HươngPhương không biết yêu từ cái nhìn đầu tiên là cảm giác ra saoChỉ thấy... ngay lần đầu tiên gặp Bùi Lan Hương, trong bộ đồng phục còn xộc xệch vì chạy vội, mái tóc dài rối bù, ánh mắt láo liên vì sợ trễ học... thì tim cô khẽ độngKhông phải kiểu "tim đập thình thịch" hay "trái đất ngừng quay" như trong truyện, mà là một cảm xúc rất lạ, vừa tò mò, vừa dịu dàng, vừa thấy bản thân mềm lòng đến khó hiểu. Chính cô còn không hiểu?Rõ ràng hôm đó, lớp mới, bạn mới, thầy cô mới, Phương nên là người hồi hộp, dè dặt, nhưng khi được xếp ngồi cạnh Hương, cô lại thấy an tâm kỳ lạCó lẽ vì Hương nói chuyện nhiều, có lẽ vì nụ cười nàng lúc nào cũng tươi rói, cũng có thể vì... cái cách Hương nhìn cô, rất gần, rất thật, chẳng ngại ngần gì. Lâu dần, Phương mới phát hiện: mỗi lần nhìn Hương, cô đều mỉm cười mà chẳng cần lý doCảm giác ấy, nhẹ nhàng thôi, không mãnh liệt. Nhưng từng ngày, nó ăn sâu như rễ cây, len lỏi vào suy nghĩ, vào trái tim. Để rồi mỗi khi tan học, mỗi lúc chở Hương về, hay đơn giản chỉ là một cái tin nhắn, Phương lại thấy nhớ, thấy vui, và mang theo một chút mong đợiCó phải... đó chính là yêu không?Không biết nữa, chỉ biết là, lần đầu gặp Hương, đã có gì đó lạ lắm. Sẽ làm cuộc đời mình thay đổi