[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 32



Bùi Lan Hương ở lại chơi với Choco một lúc, vuốt ve nó rồi lại chọc cho nó chạy vòng vòng quanh phòng. Nhưng chẳng bao lâu, cái bụng nàng bắt đầu lên tiếng. Nàng liếc sang Ái Phương cô đang ngồi ở bàn, tập trung xử lý một vài vấn đề trong phần luyện thanh. Vài tuần nữa là chính thức bước vào thu âm và ra kịch bản, nên cô chăm chú nhìn từng tờ giấy ghi chú

Khi ngẩng lên, Ái Phương bắt gặp gương mặt nàng phồng má, trông y như đang giận dỗi. Cô bật cười

Ôi, sao dễ thương thế nhỉ?

- Sao đây?

- Choco đói... – Bùi Lan Hương chu chu môi, giọng nũng nịu

Ái Phương nhướn mày, vừa cười vừa lắc đầu. Ban nãy cô mới cho Choco ăn xong, làm gì đói nhanh vậy. Có đói thì chắc là... nàng

- Được rồi, ra ngoài kiếm gì ăn nhé?

Nàng gật đầu ngay, còn tiện tay ẵm luôn Choco theo

Cô tìm cho Choco một sợi dây, dắt nó đi bên cạnh. Nhìn từ ngoài hẻm, bóng dáng Bùi Lan Hương nhỏ nhắn bước bên cô trông vừa gần gũi vừa ấm áp. Giờ cũng muộn, nhưng nàng chắc chắn sẽ ngủ lại trọ của cô, nên cả hai không vội

- Em muốn ăn phở, nha? - nàng reo lên

- Miễn em thích, chị ăn cùng

Nàng chỉ ngay quán phở bên kia đường, một quán chuyên bán đêm, vừa dọn bàn ghế còn chưa kịp sắp xếp ngay ngắn. Hai người chọn một bàn ngoài vỉa hè, Choco được cô chủ quán ưu ái cho hẳn một chiếc ghế để ngồi yên, ngoan ngoãn quan sát "hai mẹ" ăn uống

- Cho con hai tô phở đầy đủ, nhiều phở nha cô - Bùi Lan Hương dặn

Nàng vốn rất thích phở, nhất là kiểu vỉa hè mát mẻ, thoải mái, vừa ăn vừa ngắm phố xá về đêm. Không khí ấy khác hẳn nhà hàng sang trọng, nơi mọi thứ gò bó và yên ắng. Cô cũng yêu cái cảm giác này, nơi có thể thấy những người bắt đầu ca làm muộn, hay những người mưu sinh giữa đêm để kiếm vài đồng lẻ

Bùi Lan Hương, tiểu thư nhà giàu nhưng không kiêu kỳ, lại cá tính và nhẹ nhàng. Hẹn hò với cô, nàng chẳng quan trọng hào nhoáng, miễn là bên nhau. Ái Phương yêu nàng cũng bởi điều đó, tình cảm của cô không vì nhan sắc hay gia thế, mà vì sự chân thành, trong sáng

Khi hai tô phở được bưng ra, cô chủ quán nhìn hai người ngồi sát nhau thì mỉm cười, còn lén cho thêm nhiều thịt bò và bánh phở

Bùi Lan Hương xé miếng giấy, gắp vài miếng thịt bò cho Choco. Nó ăn ngon lành, như thể lâu lắm rồi mới được ăn ngon vậy

- Em cho Choco ăn miết, coi chừng nó mập lên đó - Ái Phương cười

- Mập mới dễ thương chứ - Nàng vừa ăn vừa xoa đầu nó

Ái Phương lặng lẽ gắp hết phần thịt bò trong tô mình bỏ sang tô của nàng. Thấy vậy, nàng cau mày, gắp trả lại ngay

- Em ăn đi, chị ăn vậy đủ rồi

- Không, ăn nhiều vào! Nghe lời em một lần đi.

Bùi Lan Hương không muốn cằn nhằn nơi đông người, nhưng cô cứ vậy hoài, ốm nhom, lại cao nữa

- Rồi rồi, chị nghe lời em... ăn nhiều một chút - Ái Phương bật cười, cầm đũa gắp thịt cho mình

Từ đầu đến cuối, cô luôn muốn dành những điều tốt nhất cho Bùi Lan Hương, như một thói quen ăn sâu vào da thịt

Ăn no nê xong, Ái Phương vừa định rút ví trả tiền thì Bùi Lan Hương đã nhanh tay móc tiền ra thanh toán trước, chặn cô lại như mọi khi

- Em nữa! - Ái Phương nhíu mày

- Sao không để chị trả gì hết vậy? Lần nào đi ăn cũng em trả hết à?

- Phương yêu em được rồi mà Nàng cười nhẹ, nói như chuyện đó chẳng đáng gì

Ái Phương thở dài, rồi đặt tay lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt

- Tình yêu phải có sự sẻ chia, em trả hoài chị thấy kì lắm. Nên... về sau chị trả nhé? Có qua có lại.

Bùi Lan Hương gật đầu, thấy cô nghiêm túc quá liền ngoan ngoãn đáp

- Vâng, lần sau em để chị trả ạ

Rời quán phở, cả hai dắt Choco thong thả đi dạo quanh vài con đường ở Sài Gòn. Trước khi ra khỏi quán, Ái Phương đã đổi cho nàng đôi dép bánh mì để đi cho thoải mái, khỏi đau chân như lúc nãy. Choco lon ton chạy phía trước, thỉnh thoảng quay lại đợi, trông y hệt một gia đình nhỏ đang cùng dắt cún cưng dạo phố

- Từ khi em hay lui tới nhà chị, Choco mập hơn nhiều á

Ái Phương vừa đi vừa kể chuyện, nàng lắng nghe mọi điều Phương nói

- Hay mai chúng ta đi mua cho Choco mấy bộ áo đi, em thấy mấy shop quần áo cho thú cưng. Dễ thương lắm

Cô đồng ý với ý kiến ấy của nàng

●●●

Khi về đến nhà đã là nửa đêm, Ái Phương dọn dẹp sơ qua cái nệm rồi khóa cửa thật chặt. Cô nằm xuống trước, chờ Bùi Lan Hương thay đồ xong mới ngủ. Ban đầu, nàng định thay ngay trước mặt cô, may mà Ái Phương phản ứng nhanh, kéo nàng vào phòng tắm

- Phương yếu nghề thật á, có gì đâu mà ngại - Nàng cười trêu

- Em này! Thay đồ nhanh đi rồi còn ngủ - Cô lườm yêu

Choco được Ái Phương mát-xa vài cái rồi tự chui vào nệm nằm cuộn tròn ngủ say

Một lát sau, Bùi Lan Hương bước ra, mặc chiếc áo ba lỗ của Ái Phương. Áo hơi chật vì cô nhỏ người hơn, nhưng nàng vẫn mặc vừa đủ để thoải mái. Ái Phương đã kê gối sẵn, nàng vừa nằm xuống thì cô lập tức nhẹ nhàng luồn tay ôm lấy

- Ngủ ngoan nha, Hương của chị Giọng cô khẽ ấm áp

- Vâng ạ - Nàng đáp, mắt dần khép lại

Ái Phương xoay người ôm chặt hơn, như muốn chở che cho nàng

●●●

Sau một thời gian suy nghĩ, Bùi Lan Hương quyết định xin ba mẹ cho mình ra ở riêng để có không gian riêng tư. Ba nàng đồng ý ngay, thậm chí còn dự định tặng nàng một căn chung cư của ông. Nhưng mẹ thì phản đối kịch liệt, muốn con gái tiếp tục ở nhà với mình

Nhà cao cửa rộng, xe cộ đầy đủ, bà cho rằng chẳng có lý do gì để ra ngoài thuê hay ở riêng. Nhưng ba nàng lại muốn con tự lập, không bị ba mẹ chở che mãi

- Mẹ à, con muốn tự lập... với lại con muốn ở cùng bạn - Hương nhẹ nhàng nói

Ba nàng cũng xen vào:

- Cho con ở cùng bạn thì yên tâm hơn, chứ ở một mình nguy hiểm lắm

- Vậy bạn con là ai? - Mẹ hỏi thẳng

- Là... Ái Phương

Vừa nghe đến tên Ái Phương, sắc mặt mẹ lập tức thay đổi. Rõ ràng bà không có thiện cảm với cô gái này, trong mắt bà, Ái Phương lúc nào cũng bám lấy con gái mình, chẳng rõ có ý đồ gì. Hơn nữa, địa vị xã hội khác nhau, bà càng phản đối

- Anh thấy con bé đó tốt mà, học giỏi, làm việc trong công ty nhanh gọn, lại còn có tài về âm nhạc nữa - Ba nàng lên tiếng bênh vực

- Thì sao? Anh không thấy nó có gì với Hương nhà mình à? - Mẹ nghi ngờ

- Bạn bè thôi mà em. Con bé đó vừa tài năng, vừa biết điều, em đừng làm quá

Dù nói thế, mẹ nàng vẫn kiên quyết không đồng ý. Nhưng có ba ủng hộ, Hương vẫn mạnh dạn bàn với Phương về chuyện ở chung. Ông không hề hay biết giữa hai người là tình yêu, nên chẳng chút đề phòng. Nếu sự thật lộ ra, nhất là khi ba mẹ chưa chấp nhận việc con gái yêu người cùng giới và Ái Phương vẫn chưa có sự nghiệp ổn định, chắc chắn sẽ là chuyện lớn

Chiều hôm đó, Hương mang một túi đầy hải sản sang căn trọ nhỏ của Ái Phương. Đây là đồ ba nàng mua để tẩm bổ cho con gái, nhưng nàng quyết định mang sang ăn cùng cô

- Em mang gì mà nhiều thế? - Phương ngạc nhiên

- Hải sản! Ba em mua cho em bồi bổ

Phương chỉ biết cười trừ

- Mua cho em thì em ăn đi, mang qua đây làm gì... chị đâu cần tẩm bổ

- Cần chứ! - Hương đáp gọn rồi bắt tay vào rửa mấy con tôm hùm, chuẩn bị nướng phô mai béo ngậy. Cua thì nàng cho vào nồi luộc. Ái Phương định phụ nhưng bị đuổi khéo: Chị ngồi yên đó

Một lát sau, Hương vừa làm vừa nói

- Hay là chị dọn về ở với em luôn đi. Ở đây chật chội lắm, mà em được ba cho căn chung cư ở quận 1, gần công ty âm nhạc với chỗ làm của chị nữa

Ái Phương tựa tay lên trán suy nghĩ. Cảm giác như Hương đang lo hết mọi thứ cho mình khiến cô vừa ngại vừa thấy không đúng, lẽ ra người lo cho Hương phải là cô.

- Đáng ra chị phải lo cho em mới đúng... chị thấy mình vô dụng quá, toàn để em chạy khắp nơi giúp chị - Giọng cô trầm xuống

- Chị này... - Hương khẽ gọi, giọng mềm mại

- Em yêu chị, nên em mới lo cho chị. Ngoan nào, đừng tự ti nữa... Sau này chị phải cưới em để bù lại tất cả

Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng nướng tôm, mùi phô mai thơm lừng lan khắp phòng

Phía sau, một vòng tay siết chặt Ái Phương đã bước đến ôm nàng từ sau lưng, cái ôm ấm áp xuất phát từ tình yêu thương sâu đậm

- Cảm ơn em... Nhưng ở chung sớm vậy... có kì không? - Cô hỏi nhỏ

- Không kì chút nào. Tiện hơn nhiều ấy. Sau này em đi làm, chị ở nhà, hoặc ngược lại... đều dễ dàng

Hương mỉm cười, giọng chắc nịch

- Mình chia tiền thuê với nhau đi, vậy chị đỡ ngại hơn. Sinh hoạt cũng chia nhau luôn, chị thấy vậy được không?

- Vậy thì được!

Ái Phương xắn tay áo, cùng nàng bắt tay vào chuẩn bị đống hải sản tươi rói

Có lẽ Bùi Lan Hương sẽ về bàn lại với ba chuyện căn hộ kia, nàng sẽ không nhận làm của riêng, mà chỉ thuê thôi. Tự mình kiếm tiền để trả tiền thuê nhà, như thế mới học được cách quản lý chi tiêu, không phung phí vào những thứ không cần thiết

Từ ngày làm bạn gái của Ái Phương, nàng không còn mê mua sắm bạt mạng hay vung tay vào mấy món xa xỉ nữa. Cô đã dạy nàng biết nghĩ trước khi tiêu, biết dành dụm cho một tổ ấm chung

Còn với Ái Phương, hình như vẫn còn một chuyện quan trọng hơn... Một lời tỏ tình thật chính thức. Nghĩ lại, khi cả hai đến với nhau, là Bùi Lan Hương đã chủ động bước tới bên cô... Nàng đã hy sinh vì cô nhiều đến thế, mà cô thì vẫn chưa từng làm điều gì đặc biệt cho nàng. Vài tuần nữa sẽ quay bài hát, thu âm và phát hành, đó sẽ là lúc cô dành tặng nàng điều bất ngờ nhất: một lời tỏ tình trực tiếp, kèm một bó hoa rực rỡ. Chỉ nghĩ thôi, lòng đã rộn rã niềm hạnh phúc

- Để em gỡ con cua này, cho Choco ăn.

- Em chiều nó quá đấy. Từ ngày có em, Choco toàn bám lấy em thôi, chẳng buồn đoái hoài gì đến chị nữa

Câu trách nhẹ của cô nghe như ghen vu vơ, nhưng ánh mắt thì tít lại

- Hự

Hải sản vừa bày ra bàn, Choco đã nhanh như chớp lao tới, thò cái chân bé xíu định chộp ngay con tôm to đùng. May mà Ái Phương kịp đưa tay chặn lại, chứ không thì con tôm ấy chắc đã "bay" thẳng vào bụng nó

Cô bế Choco lên, đặt gọn vào lòng, vừa khẽ mỉm cười vừa kiên nhẫn bóc từng lớp vỏ tôm. Khi miếng tôm vàng ươm được đưa tới môi Bùi Lan Hương, Choco liền ngước đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn chằm chằm, vẻ uất ức như muốn nói

Mẹ Phương cho người ta ăn mà quên con rồi sao?

Thấy bộ mặt buồn thiu ấy, Ái Phương bật cười, véo nhẹ cái má mềm rồi đưa cho nó miếng nhỏ

- Đây, phần của con nè. Không được ganh tị với Hương nhé

.....

Ăn xong, Ái Phương lau miệng cho Choco rồi xích nó lại ở trọ

Dắt nàng ra lấy xe. Trời đêm mát mẻ, gió lùa qua tóc khiến Bùi Lan Hương vừa đi vừa khẽ nghiêng đầu nép sát bên cô

Siêu thị sáng trưng ánh đèn, tiếng nhạc nhẹ vang lên từ loa treo trần. Hương thoạt đầu chỉ định ghé mua vài món lặt vặt, ai ngờ Ái Phương đẩy thẳng xe vào khu quần áo. Cô cầm lên hết áo sơ mi, váy dài, rồi đến áo len... toàn là đúng size của nàng

- Nhiều quá... em mặc sao cho hết? - nàng ngại ngùng hỏi.

- Thì mặc để đẹp, chứ đâu phải để đếm - Ái Phương đáp gọn, mắt vẫn cúi chọn thêm vài chiếc đầm màu nàng hay thích

- Chị mới có lương, mua cho em một ít

Cuối cùng, giỏ hàng chất đầy toàn đồ mới, từ quần áo thường ngày đến cả đôi dép lông mềm cho nàng mang trong nhà. Hương chỉ biết mím môi, để Phưng đi từ quầy này đến quầy khác mua đồ cho nàng

****
Sắp đi hc ròi aaa chắc đăng fic hơi chậm

Chương trước Chương tiếp
Loading...