[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 31



Cuối tuần, đúng như lời đã hứa với ba, Bùi Lan Hương miễn cưỡng đi buổi xem mắt mà ông sắp đặt. Nàng chẳng có chút hứng thú, nhưng vẫn phải cố... vì tương lai của Ái Phương

Suốt cả tuần vừa qua, nàng và cô gần như dính lấy nhau: cùng tập hát, thu âm đến tận 2, 3 giờ sáng, tối lại dẫn Choco đi ăn mấy quán vỉa hè. Thứ bảy, chủ nhật vốn là khoảng thời gian Ái Phương rút chút tiền tích cóp để đưa nàng đi ăn uống, mua sắm mấy món nhỏ xinh. Hôm nay, nàng đành hẹn cô sang tuần, dù trong lòng có chút tiếc

Ở nhà, Hương trang điểm hơi đậm, cố tình tạo ấn tượng... khó ưa. Mục tiêu là khiến đối phương tự chán mà rút lui. Nàng thậm chí còn "chơi hệ tâm linh", thắp hương khấn ông bà phù hộ để buổi xem mắt này trôi qua êm thấm, nghĩa là... thất bại đúng như ý nàng. Nàng không muốn lấy chồng sớm, cũng chẳng muốn trở thành hình mẫu "con dâu chuẩn mực" mà ba mẹ mong mỏi

Đến giờ hẹn, nàng chọn bộ đồ lịch sự vừa đủ, không quá ăn diện. Nhà hàng nằm ở khu trung tâm Sài Gòn, được đánh giá 4 sao trên mạng. Không quên, nàng âm thầm ghi chú lại để lần sau dẫn Ái Phương đến

Chàng trai đối diện đã đến trước, ngồi ở một góc riêng tư được chuẩn bị sẵn. Nàng bước vào, lịch sự chào hỏi, không quên xin lỗi vì để anh chờ

Tuấn - con trai đối tác của ba nàng, quả thật phong độ: dáng cao, khuôn mặt sáng sủa, tác phong chỉn chu. Nhưng đẹp thì mặc đẹp, không phải "người mình thương" thì lòng nàng vẫn phẳng lặng như mặt hồ

- Chào anh, em là Bùi Lan Hương

- Chào em, anh là Tuấn. Anh nghe ba em kể nhiều về em lắm. Ở ngoài em xinh hơn trong ảnh rất nhiều

Hương mỉm cười xã giao. Tuấn tinh tế gọi món từ trước, còn lau dụng cụ ăn khi đồ ăn được mang ra

- Anh giới thiệu sơ về mình nhé: năm nay anh 32 tuổi, đang làm giám đốc công ty ***, ba em và ba anh vốn rất thân nhau.

- Em mới 24 thôi... cách nhau 8 tuổi lận, cũng hơi ngại

Nàng cố ý nhấn mạnh khoảng cách tuổi tác, thử xem anh phản ứng thế nào. Tuấn chỉ cười:

- Với anh, tuổi tác không thành vấn đề. Quan trọng là hợp nhau

Anh cắt một miếng thịt, chủ động gắp vào đĩa nàng. Hương thấy thế liền gãi đầu. Có vẻ anh chàng này không dễ bị "đánh bật". Mà khổ nỗi, đây là con của đối tác ba nàng, làm lố quá thì mất mặt ba, lại sợ bị khóa thẻ... nên nàng đành ngoan ngoãn dùng bữa

Bữa ăn trôi qua trong không khí bình thường, ít lời qua lại. Cả hai chủ yếu tập trung ăn phần của mình. Khi tính tiền, Tuấn thanh toán toàn bộ, dù Hương chủ động đề nghị chia đôi. Anh chỉ lắc đầu, cười

- Con trai ai lại để con gái trả bao giờ. Để anh thanh toán

Ăn uống xong xuôi, nếu về ngay thì có vẻ... nhanh quá. Ban đầu nàng định "đánh nhanh rút gọn", nhưng vừa lúc ba nhắn tin nhắc nhở, nên Bùi Lan Hương đành nán lại, đi dạo với Tuấn một chút rồi mới tính đường lui

Trên đường, ánh mắt nàng gần như không rời khỏi màn hình điện thoại, cứ chờ tin nhắn từ một ai đó. Tuấn có để ý nhưng cũng không hỏi ngay, chỉ khẽ mỉm cười rồi bất ngờ lên tiếng

- Hình như em không thích anh lắm? Anh có điểm nào khiến em không vừa ý à?

Hương hơi giật mình

- Không phải vậy... chỉ là em hơi ngại, với lại chưa có ý định lấy chồng sớm

- Anh cũng thế thôi. Giờ muốn tập trung cho sự nghiệp hơn. Trước giờ anh chẳng mấy hứng thú yêu đương... Nhưng mà, công nhận em xinh và hiền lành thật

Nghe đến chữ "hiền lành", nàng bật cười. Nếu Ái Phương ở đây chắc sẽ cười ngất, vì "hiền" không phải là từ mô tả nàng đâu. Có những lúc nàng còn trêu chọc, mắng yêu, thậm chí "cắn yêu" cho cô vài vết răng. Tất nhiên, Ái Phương cũng chẳng vừa nhéo lại vài cái là hai người ầm ĩ cả buổi

- Em không hiền như anh nghĩ đâu - Hương vừa cười vừa đáp

Họ cứ thế dạo quanh phố, ghé qua vài quán rồi dừng chân ở một quán nước nhỏ. Vừa bước vào, tiếng đàn du dương vang lên trong không gian ấm cúng khiến Hương thích thú. Nàng bước sâu vào trong, nào ngờ lại bắt gặp Ái Phương đang ở đó

Hai người nhìn nhau giây lát. Ánh mắt Ái Phương thoáng chốc thay đổi: từ niềm vui bình thường chuyển sang sững sờ. Điều khiến cô choáng váng hơn cả là việc Bùi Lan Hương đi cạnh một người đàn ông lạ, trông lại còn khá thân thiết

- Phương... - Hương khẽ gọi

Ái Phương lập tức đặt cây đàn xuống, khẽ chào chủ quán rồi nói mình có việc gấp. Những quán cà phê nhỏ thế này vốn là nơi cô hay lui tới để đàn hát cho khách nghe

Không chần chừ, cô bước nhanh ra ngoài, cố tránh cả ánh mắt của Hương lẫn người đàn ông bên cạnh nàng

- Tuấn... anh có thể chở em về bây giờ được không? - Nàng hỏi vội.

- Hả? À... được thôi - Tuấn hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột, nhưng cũng không hỏi thêm

Anh gọi tài xế riêng đưa Hương rời quán, còn nàng thì dõi mắt theo bóng taxi đang đưa Ái Phương về phòng trọ

Trên xe, Ái Phương ngồi lặng, mắt đỏ hoe. Cô cố kìm nước mắt, nhưng trong lòng như bị ai bóp nghẹt

Tại sao? Tại sao Bùi Lan Hương lại lừa dối mình?

Cô đã cố gắng biết bao nhiêu rồi cơ mà...

Trên con đường đêm đông đúc, xe cộ chen chúc khiến việc di chuyển trở nên chậm chạp. Ngồi trong xe của Tuấn, Bùi Lan Hương liên tục bấm gọi cho Ái Phương, rồi lại nhắn tin giải thích. Nhưng nàng không thể nói thẳng rằng mình vừa bị ba sắp đặt đi xem mắt, vì như thế, Ái Phương sẽ càng đau lòng hơn. Cô đã nỗ lực biết bao để lo cho Hương, và nếu biết lý do thật, chắc chắn Phương sẽ trách bản thân vì chưa đủ điều kiện kinh tế để xin phép gia đình cho họ công khai bên nhau

- Phương... nghe máy em đi... Hương nắm chặt điện thoại, đôi mắt không rời màn hình

Khi dòng xe bắt đầu thông thoáng hơn, Tuấn ra hiệu cho tài xế tăng tốc, hy vọng kịp đuổi theo taxi chở Ái Phương. Nhưng trong lòng Hương biết, giờ này có lẽ cô đã về phòng trọ, và đang tự trách mình mất rồi

Chiếc xe dừng lại trước dãy phòng trọ. Nàng vội bước xuống, khẽ nói với Tuấn

- Em xin lỗi vì về đột ngột thế này. Hẹn anh dịp khác nhé, cảm ơn anh

Không để anh kịp đáp, Hương chạy vội về phía phòng Ái Phương. Cửa không khóa, có lẽ cô quên vì vội vàng. Nàng không gõ cửa, xông thẳng vào trong, lo lắng đến mức chẳng kịp suy nghĩ gì

Ái Phương đang ngồi bón thịt gà cho Choco, gương mặt điềm nhiên như chẳng có chuyện gì

- Phương... em xin lỗi... - Hương cất giọng run run

Phương ngẩng lên, đôi lông mày khẽ nhướn, giọng bình thản đến mức xa lạ

- Sao vậy? Em đi đâu giờ này mới về? Khuya rồi, sao còn qua đây?

Hương tháo đôi giày cao gót, để sang một bên rồi lao đến ôm cô. Dù vẻ mặt Phương tỏ ra bình thường, nhưng đôi mắt ấy đã ửng đỏ, dấu hiệu của những giọt nước mắt vừa kìm lại. Choco giật mình, lủi sang một bên, không quên tha miếng thịt gà chạy mất

- A... sao thế? - Phương hỏi, giọng vẫn đều đều

- Phương... em xin lỗi... Không phải như chị nghĩ đâu... - Hương ôm chặt, giọng nghẹn lại

Phương khẽ đẩy nàng ra, cúi xuống dọn mấy món đồ chơi của Choco như muốn tìm cớ tránh né. Cô không dám nhìn thẳng, sợ rằng bản thân sẽ vỡ òa

- Phương, đừng giận em... được không? Em không có phản bội hay nói dối chị đâu...

Ái Phương bỗng đặt đồ xuống, quay phắt lại, giọng cao hơn thường ngày

- Hôm nay em bảo chị là bận, không đi đâu được... Vậy cái gì? Đi với ai? Em biết chị thấy hết rồi không?

Bùi Lan Hương khựng lại, tim đập mạnh

- Em... em không cố ý giấu chị... Chỉ là... - nàng ấp úng, không biết phải nói sao để vừa giải thích, vừa không để lộ chuyện xem mắt

- Chỉ là gì? - Ái Phương cắt ngang, ánh mắt vừa giận vừa buồn

- Em có biết cảm giác của chị thế nào không? Chị đã nghĩ... chị tin tưởng em, Hương à!

- Em với anh ta... không có gì hết! Hương cố gắng tiến lại gần, nhưng Phương lại lùi một bước

- Chị phải tin em chứ

- Tin em? Hôm nay chị thấy rõ em đi với một người đàn ông, cười nói... thân thiết! - Phương siết chặt tay

- Em bảo chị tin bằng cách nào?

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Choco ngồi ở góc, đôi mắt tròn xoe nhìn hai người, cái đuôi cũng không còn ve vẩy như trước

- Phương... - Hương cắn môi, cố giữ bình tĩnh

- Chị đừng nghĩ quá. Em chỉ đi... có chút việc thôi

- Việc gì mà phải giấu? - Phương hỏi thẳng, giọng đầy tổn thương

- Hay là vì chị... không đủ quan trọng để em nói thật?

Câu nói đó khiến Bùi Lan Hương nghẹn họng, cổ họng nóng ran, vừa muốn giải thích vừa muốn ôm lấy Phương để cô thôi đau lòng. Nhưng Ái Phương đã quay mặt sang hướng khác, rõ ràng là không muốn nghe thêm

Ái Phương cố quay đi

- Chị... chị đã cố gắng nhiều lắm, Hương à... - giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, lăn dài trên má

- Chị không có gì nhiều... nhưng cái gì tốt nhất chị cũng muốn dành cho em. Vậy mà... em lại giấu chị...

Bùi Lan Hương bước nhanh tới, nhưng Phương đưa tay lên như để chặn lại. Nước mắt cô chảy mỗi lúc một nhiều hơn, giọng lạc hẳn đi

- Chị sợ... sợ một ngày em thấy chị không đủ... rồi em bỏ đi... Nhưng không ngờ... chị còn phải thấy cảnh đó sớm hơn mình nghĩ...

- Không... không phải như vậy...

Hương lắc đầu, mắt cũng đỏ hoe

- Em chưa từng nghĩ sẽ rời xa chị, chưa từng!

- Thế thì tại sao? - Phương hỏi dồn, đôi mắt long lanh, đỏ rực vì nước mắt

- Tại sao hôm nay em không nói thật với chị? Em biết chị chỉ cần nghe sự thật thôi... Nhưng em lại chọn nói dối...

Không gian trong phòng như đông cứng lại. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang rõ mồn một, xen lẫn tiếng nấc nghẹn của Ái Phương

Còn Hương, chỉ biết đứng đó, vừa đau lòng vừa bất lực, muốn nói ra tất cả nhưng lại sợ câu chuyện xem mắt sẽ khiến mọi thứ vỡ vụn thêm

Bùi Lan Hương siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi bước đến gần hơn, giọng nghèn nghẹn

- Được... em sẽ nói hết... - nàng cúi đầu, tránh ánh mắt Phương

- Hôm nay... em bị ba bắt đi xem mắt

Ái Phương khựng lại, đôi mắt vẫn rưng rưng nhưng ngạc nhiên xen lẫn tức giận

- Xem... xem mắt?

- Ừ...- Hương gật đầu, giọng run run

- Em không muốn đi, thật sự không muốn... Nhưng nếu chống lại ba thì... em sợ mọi thứ giữa tụi mình còn khó hơn bây giờ. Em nghĩ... chỉ cần gặp cho xong, rồi kiếm cớ rút lui

Nàng ngẩng lên, ánh mắt đầy van xin

- Em không nói với chị... vì sợ chị buồn, sợ chị tự trách mình. Chị biết mà, em đâu cần ai khác... Em chỉ muốn ở bên chị thôi

Phương cắn môi, nước mắt vẫn rơi

- Vậy... người đó... có biết em đã có... chị chưa? - Phương hỏi, giọng nghẹn.

- Không... em không nói gì cả. Em chỉ cố giữ khoảng cách. Nhưng... Hương nuốt khan

- Em không ngờ lại gặp chị ở quán đó...

Nàng tiến lại thêm một bước, nắm lấy tay Phương

- Phương, tin em... hôm nay chỉ là một buổi gặp bắt buộc. Người em muốn đi cùng, ăn cùng, và... sống cả đời, chỉ có chị

Không kìm nổi nữa, Bùi Lan Hương lao tới ôm chặt lấy Ái Phương, như muốn giữ cô thật gần để không ai có thể tách họ ra

- Phương... đừng giận em nữa... giọng nàng lạc đi, mũi chạm vào vai cô

Ái Phương vòng tay siết lại, để mặc nước mắt mình rơi xuống tóc Hương. Một lúc sau, cô khẽ thở dài

- Chị xin lỗi... vì đã không nghe em giải thích ngay từ đầu... Chị... nóng tính quá...

Cô đặt tay vuốt nhẹ sống lưng nàng, từng cử chỉ đều dịu dàng hết mức, như muốn bù đắp cho sự hiểu lầm ban nãy

Bùi Lan Hương dụi mặt vào ngực cô, giọng nghẹn ngào

- Em sợ mất chị lắm...

- Khờ quá à... - Ái Phương khẽ mỉm cười qua làn nước mắt

- Chị còn cưng em không hết, sao bỏ em được...

Cô xoa đầu nàng, rồi kéo nàng ngồi xuống nệm, để Hương tựa trọn vào lòng mình. Tay còn lại lấy khăn giấy chấm nhẹ những giọt nước mắt trên má nàng, giọng vừa dỗ dành vừa trách yêu

- Sau này có chuyện gì, phải nói với chị trước. Đừng để chị tự suy nghĩ lung tung...

Hương khẽ gật đầu, ôm chặt eo Phương hơn, như sợ buông ra sẽ mất đi hơi ấm này

- Vâng ạ...

Ái Phương thấy nàng im lặng, bèn đưa tay kéo chăn mỏng quấn quanh hai người, vừa giữ ấm vừa khiến khoảng cách giữa họ gần thêm chút nữa

- Chị nói thật đấy...Chị rất yêu em nên ban nảy chị hơi nóng tính...Em ngoan, đừng khóc

Cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai

- Dù có thế nào, chị vẫn muốn là người để em dựa vào, không phải người khiến em phải lo lắng. Sau này có gì thì nói với chị...

Bùi Lan Hương rúc sâu hơn vào vòng tay ấy, khẽ đáp

- Em biết... nhưng đôi khi em cũng muốn là người bảo vệ chị...

Ái Phương bật cười khẽ, hôn nhẹ lên mái tóc nàng

- Được, vậy thì mình bảo vệ nhau... Chị lo cho em, em lo cho chị... không ai được bỏ ai biết chưa?

Choco lúc này từ đâu chạy lại, ngồi chồm hổm nhìn hai người ôm nhau rồi khẽ sủa một tiếng như phá vỡ bầu không khí, khiến cả hai bật cười

- Thấy chưa, ngay cả Choco cũng ủng hộ mình - Phương trêu, đưa tay vuốt ve chú cún

- Nó mà biết nói chắc bảo "Mẹ Hương đừng đi đâu nữa"

- Em không đi đâu hết... - Hương nói chắc nịch, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ

Ái Phương dỗ dành nàng bằng những lời ngọt ngào, mềm mại như một viên kẹo tan nơi đầu lưỡi. Cô nhận ra mình đã sai khi chưa chịu nghe nàng giải thích mà đã vội nóng giận. Lời nói khi mất kiểm soát rất dễ khiến người khác tổn thương, nên lúc này, cô vừa xin lỗi vừa dịu dàng xoa dịu Bùi Lan Hương

- Tại chị cả, giá như... - Ái Phương khẽ thở dài

Nhưng trước khi cô kịp nói hết câu, Bùi Lan Hương đã đưa ngón tay lên môi cô, chặn lại

- Yêu em là được rồi. Xem mắt thôi, qua mặt là được. Phưng đừng bận tâm

- Sao mà không bận tâm được?

Ái Phương lắc đầu, ánh mắt kiên định, đầy quyết tâm

- Chị hứa với em, đợi khi bài hát đầu tiên của chị hoàn thành, chị có tiền rồi sẽ mua cho em một chiếc vòng tay thật xịn để bù đắp

Bùi Lan Hương nghe xong liền làm bộ mặt đắc ý, khoanh tay lại như đang cân nhắc điều kiện

- Được! Nhớ nha, hứa rồi đó

Ái Phương bật cười, móc nghéo với nàng. Lời hứa một khi đã nói ra từ miệng cô, chắc chắn sẽ phải làm cho bằng được

- Em có đói không? Người ta có cho em ăn no không?

Cô hỏi, giọng lo lắng

Nghe mà buồn cười, đi xem mắt chứ đâu phải đi leo núi, vậy mà Ái Phương cứ lo nàng đói. Mà nghĩ lại, khóc nãy giờ, cũng hơi đói thật

- Ăn đầy đủ rồi... nhưng còn lo đuổi theo chị không đó. Giờ cái chân đau quá trời nè

Nói đến chuyện ban nãy, nàng chỉ nhớ mình cứ chạy như ma đuổi, sợ nước mắt của Ái Phương rơi xuống. Còn việc chân đang mang giày cao gót mà phi như bão, nàng chẳng để tâm

Ái Phương khẽ nâng chân nàng đặt lên đùi mình, cẩn thận tháo đôi giày cao gót. Quả thật, gót giày hơi bị lệch do cú chạy gấp. Sửa thì dễ, nhưng điều khiến cô lo hơn là bàn chân Hương đang nhức

Ái Phương nhẹ nhàng xoa bóp, vừa làm vừa khẽ nói

- Xin lỗi em ạ...

- Sao chị cứ xin lỗi hoài thế? Em có sao đâu

- Bất kể chuyện gì xảy ra với em, chị đều thấy đó là lỗi của mình... Kể cả việc em khóc thôi, chị cũng thấy mình đã sai

Bởi cô trân quý Bùi Lan Hương, yêu nàng bằng cách chân thành nhất, dành trọn vẹn sự quan tâm và yêu thương của một người vốn chưa từng được đủ đầy tình cảm. Và từ khoảnh khắc nàng yêu cô, Ái Phương biết rằng mình đã thật sự được yêu và được thương

****
Éc éc tui sắp đi học rồi nên tần suất đăng fic tui hỏng báo trước đc nhưng mà mn an tâm sẽ k bao giờ drop nhaaa. Chỉ là hơi chậm một xíu

Chương trước Chương tiếp
Loading...