[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 30



Tại công ty của ba, Bùi Lan Hương ngồi lặng bên bàn làm việc, đôi mắt dõi ra ô cửa kính cao tầng, nhưng tâm trí lại chỉ chờ một cuộc điện thoại. Chú Minh, người bạn lâu năm của ba, đồng thời là giám đốc một công ty âm nhạc lớn, chính là cầu nối cho kế hoạch mà nàng đã âm thầm ấp ủ

Kế hoạch ấy, chỉ có ba nàng, chú Minh và chính nàng biết. Một kế hoạch dành trọn cho Ái Phương người mà nàng yêu và trân trọng hơn bất cứ điều gì

Ban đầu, Hương hiểu rõ nếu Phương biết chuyện này, cô sẽ không chấp nhận. Cô ấy tự trọng và kiêu hãnh, có thể sẽ giận nàng vì đã âm thầm sắp xếp. Nhưng trái tim Hương lại không thể để giọng hát ấy, thứ khiến nàng rung động ngay từ lần đầu nghe, mãi bị bỏ quên

Nàng muốn Phương được đứng trên sân khấu biểu diễn, được ánh đèn rọi xuống, được khán giả reo hò vì chính tài năng của cô. Và nếu điều đó cần đến sự giúp đỡ của nàng, thì Hương sẵn sàng. Toàn bộ chi phí sản xuất cho "Trót Yêu", nàng sẽ tài trợ

Nàng còn âm thầm tìm thêm nguồn tài trợ, khéo léo thưa chuyện với ba. May mắn thay, ông xem qua hồ sơ của Phương và mỉm cười

- Bạn của con ưu tú thật, xứng đáng được tỏa sáng hơn

- Con mong ba có thể giúp đỡ bạn con... cô ấy giỏi lắm

Hương dịu dàng, giọng như một lời cầu xin

Ba gật đầu, nâng ly trà nhấp một ngụm rồi tiếp tục làm việc

Hương định rời khỏi phòng thì tiếng ông vang lên, điềm nhiên khiến nàng trùng lại

- Cuối tuần này, con đi xem mắt. Là con trai của đối tác ba. Môn đăng hộ đối, sẽ giúp gia đình mình phát triển thêm mảng bất động sản

Nàng khựng lại. Thì ra lý do thật sự ba mẹ gọi nàng về nước, ngoài công việc, còn là để sắp đặt một cuộc hôn nhân. Một kế hoạch hôn nhân sớm, để sinh con, để gánh vác gia đình

Hương đã nhiều lần từ chối. Nàng yêu Phương, yêu đến mức không muốn bất cứ ai chen vào khoảng trời riêng ấy. Nhưng lần này... ba nàng cất giọng, nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý

- Nếu con không đi... thì chuyện ca hát của bạn con...

Lời chưa dứt, Hương đã thấy tương lai của Phương như đứng bên bờ vực. Chỉ cần nàng gật đầu, giấc mơ của Phương sẽ rộng mở. Chỉ cần nàng nhắm mắt, Phương sẽ được hát, được sống đúng với niềm đam mê

Nàng mím môi

- Được... con đi

Ba mỉm cười, tưởng rằng con gái đã ngoan ngoãn chấp nhận sắp đặt. Nhưng ông đâu hay, bên trong cái "được" ấy là cả một trái tim đang rướm máu, làm tất cả... chỉ vì một người

Với Hương, mọi hy sinh đều đáng, miễn là Ái Phương được hạnh phúc

....

Buổi chiều hôm đó, khi rời khỏi công ty, Bùi Lan Hương lái xe về nhà mà tâm trí cứ trôi dạt đâu đâu. Con đường quen thuộc bỗng dài hơn thường ngày, tiếng nhạc trong xe dù du dương nhưng chẳng thể át được những suy nghĩ rối bời trong đầu nàng

- Haizz

Nàng tưởng tượng ra gương mặt Ái Phương khi biết mình được hợp tác làm MV "Trót Yêu", cô vui đến nhường nào, sẽ khoe nàng về thành tựu này. Chỉ cần nghĩ đến thôi, mọi mệt mỏi trong người nàng như tan biến

"Nếu một ngày Phương biết tất cả chuyện này là do mình sắp xếp... liệu cô ấy sẽ còn vui không? Hay sẽ cảm thấy bị thương hại?"

Nàng khẽ cười chua chát. Yêu một người không chỉ là muốn nắm tay họ, mà đôi khi còn phải giấu đi một phần sự thật, để họ có thể bước đi nhẹ nhàng hơn trên con đường của mình

Về đến nhà, Hương thay quần áo rồi ngồi vào bàn làm việc, lấy điện thoại nhắn cho chú Minh

[ Chú, cháu đã có sự đồng ý với ba. Mong chú giữ kín giúp cháu danh tính trong vụ tài trợ ]

Ít phút sau, chú Minh trả lời

[ Chú hiểu. Cứ để chú lo, Phương sẽ chỉ biết là một mạnh thường quân giấu tên. Cháu yên tâm ]

Hương thở dài, đặt điện thoại xuống, chống tay lên trán. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã buông, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả một góc phòng. Nàng biết, những ngày tới sẽ phải vừa vui vừa đau, vui vì có thể giúp Phương, đau vì phải bước vào một buổi xem mắt mà mình chẳng hề mong muốn

Nhưng vì Phương... nàng chấp nhận

Vì Phương... mọi hy sinh đều đáng hết

....

Khi màn đêm buông xuống, Bùi Lan Hương vẫn ngồi thẫn thờ bên bàn làm việc, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt thanh tú nhưng vương chút mỏi mệt. Điện thoại bất chợt rung lên, màn hình hiện tên "Ái Phương" kèm icon trái tim nhỏ mà nàng vẫn lưu từ lâu

Mở tin nhắn ra, từng dòng chữ như nhảy múa trước mắt nàng

Phương

[ Hương ơi, hôm nay bên công ty sản xuất vừa xác nhận rồi!!! "Trót Yêu" sẽ được làm thành một bài hát hoàn chỉnh ]

Phương

[ Tớ vui quá!!! ]

Phương

[ Ước gì Hương ở đây để ăn mừng chung... ]

Hương bật cười. Nàng mường tượng ra cảnh Phương nhắn tin với đôi mắt sáng rực, bàn tay gõ nhanh trên bàn phím, từng câu chữ toát lên niềm hân hoan khi ướ mơ của cô sắp thành hiện thực

Ngón tay nàng lướt trên màn hình, định kể một điều gì đó, rồi lại xóa. Cuối cùng, Hương chỉ nhắn

[ Chúc mừng Phương nha, Tớ tin là cậu sẽ tỏa sáng rực rỡ thôi. Hương sẽ luôn bên Phương ]

Ngay sau đó, tin nhắn hồi âm tới liền

[ Cảm ơn Hương nhiều lắm! Có cậu cổ vũ, tớ thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều ]

Nàng ngồi đó thật lâu, nhìn màn hình đã tắt mà lòng vẫn ngân nga câu nói của Phương. Một niềm vui ấm áp tràn qua, nhưng kèm theo đó là một bí mật nàng vẫn giấu thật kỹ, bí mật mà nếu Phương biết, chưa chắc đã còn vui như bây giờ

"Vì cậu, tớ sẵn sàng làm tất cả... chỉ mong cậu luôn mỉm cười như thế"

Ái Phương vẫn đang lâng lâng trong niềm vui, nhắn thêm một tin nữa

[ Hương ơi... hôm nay vui quá, khó ngủ thật ấy ]

Bùi Lan Hương nhìn dòng tin nhắn ấy, môi khẽ cong thành nụ cười vừa bất lực, ý là muốn nàng voice cho chứ gì?. Nàng biết Phương nói đùa một nửa, nhưng một nửa còn lại là thật

Thì ra là tìm cớ để nghe giọng nàng

Nàng mở phần ghi âm, ngập ngừng vài giây. Trong phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ khẽ nhích, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói

[ Ngủ ngon nha, Phương...Làm tốt lắm rồi! Ngày mai, Hương sẽ nấu cơm cho Phương ăn nhé...Ngoan, đi ngủ đi ]

Nhấn gửi

Chưa đầy mười giây sau, điện thoại rung

Ái Phương

[ .... ]

Bùi Lan Hương bật cười thành tiếng, dựa lưng vào ghế. Muốn nũng nịu ư? Trông Ái Phương thế này cũng rất dễ thương, muốn nũng nịu xin nàng chúc ngủ ngon nhưng không nói được mấy điều sến sẫm ấy mà lại nói khéo....

●●●

Đúng như đã hứa, Bùi Lan Hương ở nhà chuẩn bị cơm trưa cho Ái Phương. Nàng kiên nhẫn rán miếng thịt gà hơn một tiếng cho thật vàng giòn, rồi rưới lên lớp sốt cà ri sánh mịn, món mà nàng học được từ trên mạng. Trước khi đóng hộp, Hương còn tinh nghịch dùng tương cà vẽ một hình trái tim ngay trên miếng gà, trang trí chỉn chu như thể đó là món quà tặng đặc biệt

Đóng nắp hộp cơm hình con gấu mà nàng đã chọn riêng cho Phương, Hương tươi tắn tung tăng lên xe, hướng thẳng đến công ty

Trong giờ nghỉ trưa, Ái Phương đang ở phòng nghỉ dành cho nhân viên, một căn phòng nhỏ trải nệm, tiện cho những người ở xa nhà. Đây cũng là nơi cô hay ngồi đợi Hương mang cơm tới

- Phương đợi có lâu không? – Hương bước vào, đặt hộp cơm xuống

Ái Phương thoáng khựng lại khi nhận ra... hộp cơm hình con gấu. Hương vẫn nhớ rõ cô thích gấu, dù cô đã 24 tuổi và đôi khi hơi ngại vì sở thích trẻ con ấy. Nhưng với Hương, điều đó chỉ khiến Phương càng đáng yêu hơn

- Phương đoán xem, hôm nay em nấu gì cho Phương ăn? - Hương cố ý nhấn mạnh chữ em

- Em? Sao tự dưng Hương xưng em vậy? - Ái Phương nhướn mày

- Tại thấy xưng vậy dễ thương. Cảm giác như Hương nhỏ bé, được Phương chở che ấy - Hương cười tươi, mắt cong cong

Khi hộp cơm mở ra, mùi cà ri thơm lừng lan tỏa. Bên trong là cơm nóng hổi với miếng gà chiên to vàng ruộm, trên mặt có hình trái tim đỏ au. Không nói nhiều, Ái Phương múc một miếng rồi đút cho Hương trước

Dù ăn gì, cô cũng luôn nhường Hương trước, và đi đâu với Phương thì nàng chẳng phải làm gì cả, mọi thứ đều đã được cô lo chu toàn. Vừa tinh tế, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang... thử hỏi ai mà không siêu lòng?

- Phương mời em!

- Dạ - Hương ngoan ngoãn há miệng

Hộp cơm được chia đôi, nhưng Hương luôn cố gắp phần nhiều cho Phương, còn Phương thì lại cứ dúi thêm cho nàng. Cuối cùng, Hương đành ăn theo ý cô

- Chiều chúng ta đi chơi nhé. Em muốn đi đâu cho thoải mái một chút

- Vâng, chiều Phương qua đón em nha

Nghe vậy, Hương vui đến mức cười tít mắt, vừa ăn vừa thầm tính xem nên đưa cô đi cà phê hay ăn tối. Nàng lấy điện thoại tra thử những quán đẹp và kín đáo, muốn tạo cho họ một buổi hẹn thật riêng tư

Khi hộp cơm đã sạch bóng, Ái Phương thấy bụng no và tinh thần phấn chấn hẳn, đủ sức làm việc đến chiều. Lịch làm việc hôm nay cũng không quá dày, tan ca sớm là có thể bắt đầu buổi hẹn hò rồi

....

Chiều hôm đó, công việc của Ái Phương kết thúc sớm hơn dự kiến. Cô tranh thủ về phòng trọ thay một chiếc áo đơn giản màu kem, chải tóc gọn gàng. Cô soi gương một chút, tự nhủ mình không cần quá cầu kỳ, miễn là thoải mái để cùng Hương tận hưởng

Bên kia, Bùi Lan Hương cũng đang chuẩn bị. Nàng chọn một chiếc sơ mi trắng phối cùng quần jeans ống rộng, vừa trẻ trung vừa gọn gàng. Mái tóc dài được nàng thả tự nhiên, điểm chút son môi màu hồng phớt. Hương đứng trước gương, mỉm cười khi nghĩ đến ánh mắt của Ái Phương khi nhìn thấy mình

Đúng giờ hẹn, tiếng còi xe vang lên trước cửa phòng trọ của Phương. Cô bước ra, thấy Hương đang ngồi trong chiếc xe hơi màu đen bóng loáng, mở cửa ghế phụ cho cô như một quý cô lịch thiệp

- Phương lên đi, hôm nay em là tài xế riêng của Phương - Hương cười

- Nghe sang ghê ta - Phương bật cười, rồi ngồi vào ghế

Hương lái xe qua những con đường rợp bóng cây, không bật nhạc, mở cửa để gió len lỏi qua cửa kính, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng

- Em đưa Phương tới một chỗ này... hơi đặc biệt - Nàng nói, giọng như muốn giữ chút bất ngờ

Hơn 20 phút sau, họ đến một quán cà phê nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh. Bên trong trang trí bằng gỗ và đèn vàng ấm áp, mỗi bàn đều có khoảng cách riêng, tạo cảm giác thân mật mà không bị ồn ào

Hương chọn một góc sát cửa sổ, nơi có thể nhìn ra khu vườn nhỏ trồng đầy cúc họa mi. Khi nhân viên mang nước đến, nàng đặt trước mặt Phương một ly latte vẽ hình trái tim, còn mình là trà hoa cúc

- Uống cà phê này đi, để Phương tỉnh táo mà nói chuyện với em cả buổi

Ái Phương nhấp một ngụm, mùi thơm ngọt nhẹ lan trong miệng. Cô nghiêng đầu nhìn Hương, thấy đôi mắt nàng ánh lên dưới ánh đèn vàng, vừa dịu dàng vừa như giấu một điều gì đó

- Hương này... em có chuyện gì muốn nói với Phương không? - Cô hỏi, nửa đùa nửa thật

Hương khựng lại một giây, rồi mỉm cười né tránh

- Chuyện gì đâu... chỉ là hôm nay muốn đưa Phương đi chơi thôi mà

- Vậy à, chứ Phương có cảm giác em muốn nói gì với Phương lắm ấy

Cả buổi, họ trò chuyện đủ thứ: từ công việc, sở thích, đến những câu chuyện vụn vặt. Thỉnh thoảng, Hương lại nhìn Phương lâu hơn bình thường, như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này vào trong ánh mắt để nó tồn tại mãi trong ánh mắt và suy nghĩ

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng nhuộm vàng cả khu vườn, Hương khẽ hỏi

- Phương... nếu một ngày em phải đi xa, Phương có nhớ em không?

- Nhớ chứ. Nhớ lắm - Cô đáp

Nếu một người đã trở thành thói quen trong từng khoảnh khắc thường nhật, thì khi mất đi, nỗi nhớ sẽ hóa thành cơn khát, thôi thúc tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách. Ái Phương nghĩ, nếu một ngày Hương biến mất, có lẽ cô sẽ nhớ đến phát điên, sẽ chạy khắp Sài Gòn để tìm nàng

- Em đừng rời xa Phương nữa nhé... Lần trước, khi Hương đi... Phương đã đau lắm rồi. Có thể bây giờ chị chưa cho em được tất cả, nhưng chị sẽ cố gắng hết sức, thật chăm chỉ để lo cho em.

Giọng cô trầm xuống

Bùi Lan Hương nghe vậy, khóe mắt ươn ướt

- Phương ở bên em là đủ rồi. Mọi thứ... để em lo. Phương chỉ cần yêu em thôi

Ái Phương khẽ lắc đầu. Đã là người yêu, cô không muốn để Hương gánh hết mọi thứ, không để nàng lúc nào cũng là người đứng chắn gió bão cho mình. Như vậy, cô cảm thấy mình không xứng

- Hương yên tâm, Phương có mười... Phương cho em mười. Chị không thể tặng em những món quà đắt đỏ, nhưng chị sẽ cho em những điều đẹp đẽ nhất

Cô nhìn thẳng vào mắt Hương, giọng đầy kiên định

- Sau này, khi thành công, chị sẽ hỏi ba mẹ... để chúng ta được tiến xa hơn

Bùi Lan Hương khẽ gật, đưa tay chạm vào tay Ái Phương. Cô để Phương vuốt ve những ngón tay mình, như một lời hứa khắc sâu vào tâm trí . Họ đã hứa, và với cả hai, lời hứa ấy chính là mục tiêu, là tương lai. Ai cũng muốn nắm tay nhau đi đến cuối con đường, nên cả hai đều sẽ dốc hết sức mình

Chương trước Chương tiếp
Loading...