[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau
Chương 29
Bùi Lan Hương uống thêm vài ly, cơ thể bắt đầu nghiêng nghiêng, má đỏ ửng hơn lúc mới đến. Ái Phương lo nàng say quá sẽ ngã nên khẽ vòng tay đỡ lưng. Trong khi đó, Tóc Tiên và Thy Ngọc tửu lượng khá mạnh, vẫn tỉnh táo như không- Gọi taxi đưa bả về đi Phương, tụi tui tự về đượcTóc Tiên nói, tiện thể đứng ra thanh toánThy Ngọc cùng Ái Phương dìu Hương ra ngoài, đứng đợi xe ở lề đường. Mất chừng mười lăm phút, taxi mới trờ tới. Bùi Lan Hương nhắm mắt, nửa mê nửa tỉnh, người đổ hẳn ra sau ghế. Thy Ngọc phải giúp sức mới đưa được nàng vào trong- Nhớ hâm nóng tình cảm nha! - Trước khi rời đi, Thy Ngọc còn thò đầu vào trêu chọcTài xế ngoái lại hỏi- Về đâu vậy mấy con?Ái Phương suy nghĩ giây lát rồi nói địa chỉ nhà Hương. Cô khẽ gõ nhẹ lên đầu nàng, giọng nửa trách nửa cưng- Uống yếu xìu mà bày đặt uống nhiều cho cốDường như nhận ra ai đang ở bên, Hương không mở mắt, chỉ rụt người sát vào lòng cô, một tay đặt lên vai. Hương thơm từ mái tóc nàng thoang thoảng, nhẹ như mùi hoa, khiến tim Ái Phương rung rinh. Cô khẽ cúi xuống, tham lam hít thêm chút nữa- Phương ơi.- Ừ, Phương đâyHương nhoẻn cười như một đứa trẻ, bàn tay khẽ lần xuống cúc áo cô. Mới tháo được một nút, nàng đã cười thỏa mãn, nhưng chưa kịp tiến thêm thì cổ tay bị Ái Phương giữ lại, giọng cô trầm xuống- Không được, Hương. Làm vậy không được- Hự, không cho thì thôi… - Nàng phụng phịu, bĩu môi, rồi lại rúc vào lòng côXe dừng trước căn nhà rộng rãi, sang trọng như biệt thự. Ái Phương dìu Hương xuống, bấm chuông. Người giúp việc nhanh chóng chạy ra, đỡ lấy nàng- Dì ơi, Hương say rồi. Dì đưa Hương lên phòng giúp conÁi Phương không bước vào, bởi biết rõ ba mẹ Hương vốn chẳng thiện cảm với mình. Đã từng có lần đến tìm nàng, cô bị mẹ Hương nhìn bằng ánh mắt đầy khoảng cách. Thôi thì… đứng ngoài vẫn hơnRời nhà Hương, cô quay lại taxi, về phòng trọ. Choco nghe tiếng cửa mở liền sủa vang- Mẹ đây! - Cô đáp lạiNghe vậy, Choco lập tức ngừng sủa, tung tăng nhảy tới, như muốn được bế lên ngayÁi Phương cúi xuống, đưa tay bế Choco lên. Con bé cún ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay cô, cái đuôi quẫy liên hồi, đôi mắt tròn xoe long lanh đầy vui mừng- Nhớ mẹ lắm hả? - Cô vừa nói vừa đưa mũi chạm nhẹ vào trán ChocoChoco đáp lại bằng mấy tiếng "gâu" nhỏ, rồi dụi đầu vào cổ Ái Phương như nũng nịu. Cảm giác ấm áp từ thân hình bé xíu ấy khiến cô bất giác vuiCô đóng cửa lại, vừa ôm Choco vừa ngồi xuống nệm. Mọi mệt mỏi của buổi tối lập tức tan biến,- Thôi, để mẹ thay đồ rồi cho con ăn thêm miếng nữa nha - Ái Phương đặt Choco xuống giường, xoa đầu nó một cái trước khi bước vào phòng tắm thay đồThay đồ xong, Ái Phương quay lại thấy Choco đã ngồi ngay ngắn ở mép giường, đôi mắt chờ đợi dán chặt vào cô như thể biết sắp được ăn thêm- Rồi rồi, biết là tham ăn lắm mà Cô bật cười, đi lại góc bếp nhỏ, lấy ra một ít ức gà luộc còn thừa từ chiềuChoco lập tức nhảy khỏi giường, chạy lạch bạch đến bên cạnh cô, móng chân lách cách trên sàn gạch. Ái Phương xé nhỏ thịt, bỏ vào chiếc bát quen thuộc, rồi đặt xuống nềnCon bé cún cúi đầu ăn ngon lành, đôi tai cụp lại, đuôi ve vẩy liên hồi. Nhìn cảnh ấy, Ái Phương bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm- Choco à, may mà có con, chứ không chắc mẹ buồn lắm… Ăn xong, Choco ngước lên nhìn, liếm mép vài cái rồi lại tiến tới dụi đầu vào chân cô như muốn nói: "Mẹ ngồi xuống đây với con đi"Ái Phương bế nó lên lần nữa, ôm gọn vào lòngChoco vừa lim dim trong lòng, Ái Phương thì tựa đầu vào thành giường, định nghỉ ngơi một chút thì điện thoại rung lênMàn hình hiện số lạ, không có lưu- Alo, tôi là Ái Phương ngheGiọng nam ở đầu dây bên kia vang lên, trầm và rõ ràng- Chào Ái Phương, tôi liên hệ để trao đổi về một dự án. Chúng tôi muốn hợp tác để biến bài Trót Yêu của cô thành một MV hoàn chỉnh hơn. Chi phí sản xuất sẽ được một đơn vị tài trợ toàn bộÁi Phương khẽ ngồi thẳng người, vòng tay vẫn giữ Choco- Dạ… thật ạ? - Cô gần như không tin vào tai mình- Nhưng… sao lại là tôi?Người đàn ông cười nhẹ- Chúng tôi đã xem phần trình diễn của cô, cả cách cô truyền cảm xúc qua bài hát. Chúng tôi nghĩ, nếu có một MV chuyên nghiệp, bài này sẽ lan tỏa mạnh mẽ hơnTrong lòng Ái Phương dấy lên một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô đã mơ về điều này từ lâu, nhưng không nghĩ nó lại đến bất ngờ như vậy. Bởi vì bài hát Trót Yêu ấy chỉ là một bài hát vu vơ, cô thu âm rồi ghép hình ảnh sơ sài. Có thể là từng hot hit nhưng về sau chẳng ai nhắc tới nó nữa...Lần này, bài hát ấy lại có người tài trợ, làm thành một bài hát hoàn chỉnh...Mừng quáCô sắp khóc rồi- Vậy… khi nào mình có thể gặp để trao đổi chi tiết ạ? - Giọng cô xen chút run run- Ngay tuần sau, tôi sẽ gửi địa chỉ. Cứ yên tâm, mọi chi phí sẽ có người đứng sau lo liệuCuộc gọi kết thúc, Ái Phương ngồi lặng vài giây, ôm chặt Choco- Choco ơi… có khi giấc mơ của mẹ sắp thành thật rồi… - Cô khẽ thì thầm, khóe môi không kìm được mà cong lênÁi Phương đặt Choco xuống giường, nó lăn qua lăn lại vài vòng rồi ngước lên nhìn cô, như thể cũng cảm nhận được niềm vui của chủCô với tay lấy cuốn sổ ghi chú, nhanh chóng mở trang trắng và bắt đầu viết ra hàng loạt ý tưởng: màu sắc, bối cảnh, câu chuyện, trang phục… Từng hình ảnh trong đầu cứ dồn dập ùa vềRồi lại chững lại.- Không biết… người tài trợ là ai nhỉ? - Cô lẩm bẩm, ánh mắt hơi nghi hoặc- Tự nhiên lo hết chi phí, chắc chắn không phải chuyện đơn giảnCô ngả người ra ghế, mắt hướng lên trần nhà. Nếu là một cơ hội, mình phải nắm lấy. Nhưng nếu có điều kiện ràng buộc… mình cần cân nhắcChoco lúc này đã bò tới chân cô, dụi dụi mũi vào ống quần, khiến Phương khẽ bật cười- Thôi, chuyện gì tính sau. Giờ mình tập lại Trót Yêu cho hoàn hảo đã●●●Sáng hôm ấy, Ái Phương dậy sớm hơn thường lệ.Cô chọn một bộ váy liền màu be nhạt, khoác thêm chiếc blazer trắng để trông vừa lịch sự vừa nhẹ nhàng. Tóc được búi gọn, điểm thêm đôi bông tai nhỏ xinhTrước khi đi, cô tranh thủ cho Choco ăn sáng, rồi cúi xuống xoa đầu nó:- Ở nhà ngoan nha, mẹ đi làm việc một xíuTaxi đưa cô đến một tòa nhà cao tầng ở trung tâm quận 1. Không gian sảnh lớn, gương sáng loáng phản chiếu hình ảnh cô đang đứng, tay siết chặt túi xách. Nhân viên lễ tân tiến lại gần, lễ phép hỏi- Chị Ái Phương phải không ạ? Người đại diện đang chờ chị ở phòng họp tầng 15Khi cửa thang máy mở ra, cô bước vào phòng họp rộng với bàn dài và những tấm poster ca sĩ treo dọc tường. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen đứng dậy, chìa tay- Chào Ái Phương, tôi là Minh giám đốc sản xuất. Tôi liên hệ với chị về dự án bài hát Trót YêuÁnh mắt ông nghiêm túc nhưng không kém phần thân thiện. Trên bàn đã sẵn một tập hồ sơ, bên cạnh là ly cà phê còn bốc khói- Chúng tôi rất ấn tượng với ca khúc này. Bên tài trợ muốn đầu tư để bài hát được làm chuyên nghiệp hơn, từ bối cảnh đến đạo diễn. Chị chỉ cần toàn tâm toàn ý cho phần thể hiệnÁi Phương khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn dấy lên chút tò mò xen lẫn dè chừng- Cảm ơn anh… nhưng, nếu được, tôi muốn biết rõ hơn về phía tài trợ. Ai lại sẵn sàng chi ra một khoản lớn thế này chỉ cho một bài hát của tôi?Ông Minh chỉ mỉm cười đầy ẩn ý:- Chuyện đó, lát nữa chị sẽ biết ạ. Vì người đó ẩn danh, chúng tôi không dám tiết lộ ạÁi Phương nhíu mày khi nghe ông Minh nói vậy- Ẩn danh…? Nghĩa là sao ạ?Ông Minh chỉ lắc đầu, môi cong lên một nụ cười kín đáo- Người đó không muốn xuất hiện, chỉ yêu cầu sản phẩm cuối cùng thật chỉn chu. Thậm chí tôi còn không được phép tiết lộ danh tính cho chịCô tựa nhẹ vào ghế, trong lòng dấy lên hàng loạt giả thuyết. Ai lại âm thầm bỏ tiền đầu tư cho mình mà không muốn lộ mặt?Điện thoại ông Minh bỗng reo lên. Ông liếc màn hình, ánh mắt thoáng nghiêm lại rồi nhấc máy.- Vâng, tôi đang ngồi với cô ấy… Ông quay người đi ra gần cửa sổ, giọng nói nhỏ hơn hẳn, chỉ đủ cô nghe được vài từ rời rạc như "kịch bản…", "thời gian quay…", "giữ kín…"Cuộc gọi kết thúc, ông trở lại bàn, gương mặt như chưa có chuyện gì xảy ra- Mọi thứ đã thống nhất xong. Chị cứ chuẩn bị tinh thần, tuần sau sẽ có buổi họp với đạo diễn để bàn chi tiết bối cảnhÁi Phương mím môi, định hỏi thêm nhưng ánh mắt ông Minh đã khẽ ra hiệu "đừng gặng hỏi nữa". Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên lạ Cô đành gật đầu, nhưng trong lòng cũng tò mò về nhà tài trợ lắm. Nếu biết được, cô sẽ biết ơn người đó nhiều lắmÁi Phương vui vẻ về nhà, hôm nay cô nghỉ làm một hôm đến gặp ông chủ Minh. Cô về có mua cho Choco một súp thưởng, xem như món quà cho nó vì đã luôn đồng hành với cô suốt thời gian qua- Hí Hí, Choco lại đây. Ăn nào