[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau
Chương 27
Vì sáng nay là Chủ nhật, nên cả hai không cần đến công ty. Ái Phương cứ thế ngủ nướng đến tận 8 giờ mới chịu dậy. Thật ra, cô cũng không muốn tỉnh, nhưng Choco cứ liên tục nhốn nháo, ngọ nguậy dưới chân làm cô chẳng thể ngủ thêm được nữaKhi mở mắt ra, điều đầu tiên Ái Phương phát hiện, đó không phải là cái gối ôm hình con gấu quen thuộc của mình. Cô đang ôm Bùi Lan HươngMột tay cô vòng qua ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn ấy. Da Hương mềm mại, ấm áp, ôm vào cảm giác dễ chịu đến mức chẳng muốn buông. Ái Phương ngẩn người trong vài giây, rồi lại rúc nhẹ hơn vào nàng, như thể sợ chỉ cần một cái động nhẹ là mọi thứ sẽ tan biếnVì sao lại không muốn rời khỏi? Vì đây là người mà cô yêu thương suốt ngần ấy năm. Là người cô chờ đợi, hy vọng, rồi hụt hẫng… và giờ lại đang nằm trong lòng cô như thế. Cảm giác ấy khiến cô không nỡ dứt ra- Ưm… - Bùi Lan Hương khẽ cựa mình, gò má chạm sát vào ngực Phương, rồi dụi nhẹ như mèo conÁi Phương mím môi, cúi xuống thì thầm, giọng rất nhỏ, như đang trò chuyện một mình… hay như đang van xin một điều gì đó thiêng liêng lắm- Tui thật sự rất yêu bà… Làm ơn… lần này… là thật lòng…Bùi Lan Hương không trả lời, vẫn úp mặt vào ngực Ái Phương, hơi thở đều đều như vẫn còn say ngủ. Nhưng tai nàng đã đỏ lên từ lúc nào chẳng hay. Nàng nghe thấy hết, từng chữ một...Mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng trong lòng thì đang cuộn trào như sóng biểnPhương cứ thế nằm yên thêm một lúc nữa, như thể chỉ cần được ôm Hương một chút thôi cũng đủ rồi. Cô không dám mơ xa, cũng không dám mong nàng đáp lại. Chỉ sợ, mọi thứ này ự ấm áp, sự dịu dàng này, sẽ biến mất nếu cô nói to quáMột lúc sau, Bùi Lan Hương khẽ nhúc nhích. Cô xoay người lại đối mặt Ái Phương, mắt vẫn còn lờ đờ vì mới tỉnh giấc, tóc rối tung xõa trên gối- Nè… Tui cũng yêu bà… từ bao giờ ấy… - Nàng nói nhỏ, môi còn chưa cười nhưng ánh mắt thì sáng hẳn lênÁi Phương mở to mắt, tròn xoe như không tin nổi vào tai mình- Bà… bà nghe rồi hả?- Ừ. Nghe hết… - Hương chớp mắt, rồi vùi mặt vào cổ Phương, thì thầm- Đừng xin nữa, tui đã về rồi, lần này là tui không đi nữa đâu….Lần này chúng ta sẽ yêu nhauÁi Phương không nói được gì. Cô chỉ biết siết nàng vào lòng, cảm giác như tim mình đang tan ra. Bao nhiêu năm khổ sở, giận dỗi, chờ đợi, giờ gom lại thành một vòng ôm, ấm áp, chân thật, và rõ ràng đến mức cô sợ mình đang mơNgoài trời, mưa đã tạnh từ lúc nào. Ánh nắng đầu ngày luồn qua kẽ rèm, rọi nhẹ lên sàn nhà. Choco bò khỏi cái nệm nhỏ, ngáp dài. Rồi leo lên người Ái PhươngCô nhẹ nhàng ngồi dậy, khẽ gỡ cánh tay Bùi Lan Hương đang ôm lấy mình. Giờ này mà không đi chợ thì lát nữa chắc chẳng còn gì để mua. Hôm nay chẳng biết nên cho Choco ăn cá hay ức gà đây...Vừa mở điện thoại lên, một thông báo từ email hiện ra, cô được tăng lương ư. Ái Phương hơi bất ngờ, không nghĩ là thời điểm này lại có tin vui như thế. Mặc dù không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để cô có thêm chút kinh phí lo cho mẹ đang dưỡng bệnh. Cô thở phào nhẹ nhõm- Phương ơi! Cho Hương ăn sáng đi, đói quá...Tiếng gọi quen thuộc từ phía sau lưng vang lên. Bùi Lan Hương vừa ngồi dậy, dụi dụi mắt, ánh nắng sớm len qua rèm cửa làm căn phòng bừng sáng. Trong khi đó, Ái Phương đã lục đục ở bếp, đang cắt thịt, rửa rau, chuẩn bị làm món bánh mì ốp la đơn giản cho nhanh gọn. Sáng sớm mà nấu cầu kỳ thì cô ngán lắm- Chưa xong đâu, đợi chút nhen - cô nói vọng lạiDù tay vẫn thoăn thoắt, đầu óc Phương lại trôi đi đâu đó. Trong đầu cô vẫn còn vương vấn câu nói của Hương, vừa ấm áp vừa xa lạ. Cô không biết nên tin hay không... Trái tim cô đã quen với cảm giác dè dặt, quen với sự tự phòng bịTừ năm 18 tuổi, Phương đã thích Bùi Lan Hương, đến giờ đã 23. Năm năm trời ôm mối tình đơn phương, nay lại được nàng thổ lộ tình cảm. Nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Công việc chưa ổn định, đam mê âm nhạc thì mãi bị gác lại vì cơm áo gạo tiền. Dù mới được tăng lương nhưng cũng chỉ có 7 triệu... Nếu thật sự bước vào mối quan hệ này, cô chẳng có gì để trao ngoài tình cảm- Cắt thịt thì nhìn dao chứ, không đứt tay bây giờ - giọng Hương vang bên cạnh, nhẹ nhàng nhưng đầy chú ý. Từ lúc nào nàng đã đứng cạnh bên, dõi theo từng hành động của cô, ánh mắt nghiêm túc như đọc được suy nghĩ trong đầu Phương- Ờ... Tui đang nghĩ vài chuyện thôi... - Phương hơi khựng lạiHương nhích lại gần hơn một chút- Không tin tui thật hả? Bà đang nghi ngờ tình cảm của tui sao?Ái Phương lắc đầu, không phải là không tin... chỉ là chưa dám tin. Trái tim cô không quên những tổn thương quá khứ, những lời nói, sự lạnh dùng mà nàng dành cho cô. Dù cô có cố lờ đi, có giả vờ mạnh mẽ, thì những vết đau ấy vẫn nhói lên mỗi khi nàng xuất hiện. Làm sao có thể mở lòng khi quá khứ cứ ám ảnh mãi?Cô khẽ cúi đầu, giọng nhỏ đi- Không có... Nhưng phải thừa nhận rằng... chưa từng có ai để ý đến những điều nhỏ nhặt của tui: món ăn tui thích, nước uống, màu sắc tui yêu, loài hoa muốn ngắm, bộ phim muốn xem hay nơi muốn sống. Chưa ai từng quan tâm đến việc dạo này tui sống có ổn không... Tui cứ nghĩ mình chẳng quan trọng với ai hết. Bởi vì... người ta nói yêu tui, nhưng tui chưa từng thấy sự cố gắng nào từ họCô dừng lại một chút, cố nuốt xuống những cảm xúc đang nghẹn ở cổ họng- Xin lỗi Hương... Có lẽ... Phương không xứng đáng...Câu nói ấy như một vết rạch nhỏ, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến không khí chùng xuống. Cô không khóc, nhưng mắt đã hoe hoe. Chỉ là những sự tổn thương cũ chưa kịp lành, lại bị khơi dậyVà trước mặt cô, là người con gái năm nào, giờ đã trở lại. Chỉ là Phương vẫn chưa dám tin, chưa dám mở cánh cửa đã đóng suốt nhiều năm quaHương nhẹ nhàng đưa ngón tay lên môi Phương, kéo cô lại gần mình rồi bất ngờ ôm chặt lấy cô. Nàng không chỉ ôm một cơ thể đang run rẩy vì xúc động, mà còn ôm luôn cả những tổn thương mà quá khứ từng vô tình để lại trong lòng Phương. Ôm lấy cả những nỗi đau cô từng âm thầm chịu đựng, giống như cách năm xưa Phương đã từng ôm nàng vào lòng mỗi khi nàng yếu đuối nhất- Tình yêu không có chuyện ai xứng hay không xứng. Điều quan trọng là… mình có thật sự muốn ở bên nhau khôngGiọng nàng trầm xuống, tha thiết đến lạ- Trong suốt quãng thời gian đi du học, Hương đã gặp nhiều người, trải qua nhiều chuyện. Nhưng phải thừa nhận rằng… Phương luôn là người có một vị trí rất đặc biệt trong lòng Hương. Thật lòng đấy, không ai có thể khiến trái tim Hương mềm nhũn ra như cách Phương từng đến và yêu Hương vậy…Ái Phương đưa tay tắt bếp, chảo thịt đang chiên dở dang khẽ xèo lên một tiếng rồi im bặt. Cô có chút bối rối, không biết nên nói gì, chỉ đứng đó để mặc trái tim mình dần bị lay động- Xin lỗi Ái Phương… Em đã từng làm Phương tổn thương, và em biết điều đó. Nhưng… em hối hận. Em trở về đây là vì em nhớ Phương. Nhớ da diết. Em muốn cả hai cùng bỏ qua những chuyện đã qua… Rồi bắt đầu lại từ đầu. Lần này, Hương sẽ là người chủ động yêu PhươngNhững lời nói chân thành, ánh mắt tha thiết cùng cái ôm siết chặt ấy khiến trái tim Phương mềm nhũn ra từng chút một. Cô gần như không thể chống lại sự chân thành ấy nữa. Lần đầu tiên trong đời, người cô yêu lại thật lòng quay trở về… cũng yêu côCó phải, sự chờ đợi thật sự sẽ được đền đáp?Với Ái Phương, câu trả lời là: có. Ngay giây phút này, niềm vui trong lòng cô dâng lên đến mức khiến khóe mắt cay xè. Bao nhiêu năm yêu đơn phương, bao nhiêu năm cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng đến được với nhauCô mỉm cười nhẹ, chưa kịp nói gì thì Hương đã buông tay, thoăn thoắt bước ra, còn không quên quay lại, gửi một cái hôn gió kèm âm thanh "chụt" rõ to- Giờ thì nấu đồ ăn sáng đi nha. Hương đi tắm cái đã!Ái Phương đứng đó, nhìn theo bóng dáng nàng, không khỏi bật cười. Bùi Lan Hương vẫn vậy vừa tinh nghịch, vừa quyến rũ, lại còn đáng yêu đến mức không ai cưỡng lại nổi. Không khó hiểu khi ngày xưa có biết bao chàng trai theo đuổi nàngGiờ thì Phương hiểu rồiHiểu vì sao trái tim mình lại chờ đợi nàng suốt ngần ấy năm…●●●Buổi sáng xong xuôi, Ái Phương dọn đồ ăn ra bàn rồi bế Choco ra sân phơi nắng. Trời nắng nhẹ, vừa đủ để Choco lăn qua lăn lại trên nền xi măng ấm. Cô tranh thủ ngồi xuống bên cạnh, mắt thỉnh thoảng liếc vào trong nhàPhải công nhận, Bùi Lan Hương tắm kỹ thật, lâu ơi là lâu. Phương đã nấu cơm xong từ đời nào, ngồi đợi cũng thêm cả chục phút. Mãi đến khi Hương từ phòng bước ra, mái tóc còn ươn ướt, thì đồ ăn cũng đã nguội bớt, chỉ còn hơi ấm- Hương tắm hơi lâu một chút, Phương không phiền chứ?- Không đâu, chỉ sợ đồ ăn nguội mất ngon thôi à - Phương mỉm cườiHương mặc lại đồ công sở từ hôm qua. Ăn xong là sẽ nhờ Phương chở về, nghỉ một buổi chiều lấy sức, tối còn tính nghĩ ra trò gì đó để rủ Phương đi hẹn hò. Mới có một đêm mà đã thấy tim như quay về tuổi đôi mươi, hồi hộp dễ sợ- Ngon quá à? Phương giỏi thiệt luôn đó!- Toàn mấy món đơn giản thôi mà - Phương đáp, tay vẫn thoăn thoắt xé bánh mì cho nàng, sợ nàng ăn bị vụn rơi đầy tayCô còn rót nước, đặt cạnh tay Hương, cẩn thận chẳng thiếu một chút nào. Tới mức Bùi Lan Hương chỉ biết ngồi yên, chẳng phải làm gì cả. Nàng bật cười khẽ, lòng tràn đầy một thứ cảm xúc rất đỗi ấm ápRiết rồi, nàng có cảm giác như mình chẳng còn cần biết nấu ăn hay chăm sóc bản thân làm gì nữa… vì Phương đã làm hết tất cả rồi. Dịu dàng, tỉ mỉ, đầy yêu thương. Không nặng nhọc gì, nhưng khiến trái tim nàng thấy bình yên đến lạ.Ăn xong, Ái Phương thu dọn bát đĩa, Hương thì phụ cô lau bàn và rửa tay sạch sẽ. Dù nàng muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng biết cô cần thời gian nghỉ ngơi, và cũng chẳng thể chiếm luôn cả ngày chủ nhật của người ta nên đành thu dọn đồ để về- Để Phương đưa Hương về nha.- Không cần đâu, Hương tự đi được mà- Không thích - Ái Phương nói thẳng, tay đã lấy chìa khóa xe- Đi với Phương! Mau, không cãiCâu nói tưởng như cộc lốc, vậy mà lại khiến tim Bùi Lan Hương rung lên lên như gió thổi qua tán lá. Không biết từ bao giờ, một câu "đi với Phương" lại trở nên đặc biệt đến vậy. Nàng mím môi cười khẽ, ngoan ngoãn xách túi đi theo sau lưng côNgoài trời vẫn còn nắng nhẹ, nắng sau mưa mát dịu như thể đang chiều chuộng con người- Chiều nay rảnh không? - Hương đột ngột hỏi- Còn tùy... tính rủ Phương đi đâu?- Bí mật, về nhà rồi Hương nhắn Nàng nghiêng người, khẽ huơ tay trước mặt Phương như sáng qua. - Đừng từ chối nữa nha...Phương không đápLúc tới gần nhà của Hương, Phương dừng xe, nghiêng người mở khóa yên xe để nàng lấy túi. Hương bước xuống, nhưng chưa vào nhà ngay, mà quay người lại- Cảm ơn Phương vì bữa sáng và luôn nhẹ nhàng với Hương như vậy- Về nghỉ đi, chiều nhớ nhắn sớm, Phương còn phải dọn nhà đó- Vâng, gấu lớn của em - Hương cười trêu, rồi chớp mắt thật nhanh, khẽ nói- Hẹn gặp lại...Phương chỉ nhìn theo bóng lưng nàng bước vào nhàChiều nay... nên chuẩn bị như thế nào nhỉ???Buổi trưa hôm đó, Ái Phương lại ngồi ở quán cà phê quen thuộc nơi cô vẫn thường lui tới mỗi khi muốn trốn khỏi những mệt mỏi thường ngày. Quán này đặc biệt ở chỗ, không gian đầy cây xanh, hoa cỏ tươi mát, bàn ghế đều bằng gỗ mộc, tạo nên sự ấm áp và nhẹ nhàng dễ chịu. Giữa quán còn đặt một cây đàn piano lớn, là món quà ai đó từng tặng cho cô chủ quán. Ái Phương yêu thích cây đàn đó lắm, thậm chí cô từng mơ sau này mình cũng sẽ có một cây như vậy, thật lớn, thật đẹp, thật vang vọngVẫn như mọi khi, cô gọi một ly cà phê sữa nóng cùng bình trà, rồi chọn góc bàn quen để ngồi viết lời cho một bài hát còn dang dở. Gió lùa nhẹ, ánh sáng buổi trưa dìu dịu len qua tán lá đổ xuống mặt bàn, mọi thứ thật yên bình- Ô! Hôm nay trông em tươi tắn hẳn nha? Kiểu này tình yêu về rồi hả? - một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sauLà chị Dương Hoàng Yến, cô chủ quán, người phụ nữ từng là ca sĩ, nhạc sĩ, thậm chí còn là giảng viên thanh nhạc. Nhưng sau vài biến cố, chị chọn rời đi, để mở quán nhỏ, sống lặng lẽ giữa thành phố xô bồ. Chị Yến thân với Ái Phương lắm, hai người gần như trở thành chị em thân thiết lúc nào không hay. Chị cũng là người đầu tiên nghe Phương hát ở quán, rồi dần dần mời cô hát cho khách mỗi dịp rảnh rỗi- Tình yêu gì chứ... Em... - Ái Phương ngập ngừng, quay mặt điHoàng Yến ngồi xuống ghế đối diện, tự rót cho mình một ly trà, ánh mắt tinh nghịch liếc nhìn cô- Thôi đi, nhìn cái mặt em là chị biết liền. Người ta tìm lại em đúng không?- Ờ thì... cũng có... nhưng em thấy mình không xứng với người ta sao ấy chịChị Yến bật cười khẽ, ánh mắt đầy cảm thông- Này, không có chuyện xứng hay không. Quan trọng là em có còn yêu người ta không? Còn thì đến, không thì thôi. Mà em lúc nào cũng tự ti, nhìn mà phát bựcÁi Phương im lặng, nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng của cà phê ban đầu phủ kín đầu lưỡi, sau đó là vị ngọt và béo của sữa lan dần ra, giống như tình yêu, phải vượt qua lớp vị đắng ban đầu thì mới thấy được sự dịu dàng bên trong- Mà quên nữa, mẹ em khỏe chưa?Câu hỏi ấy khiến tim Phương chùng xuống. Lâu rồi cô chưa về thăm mẹ. Nghe bác hàng xóm bảo mẹ lớn cô lắm, nhưng lần nào gặp cũng cố cười bảo "Mẹ khỏe mà". Chỉ đến khi Phương quay lưng đi, mẹ mới mệt mỏi nằm xuống giường bệnhHiện mẹ đang nằm điều trị ở bệnh viện lớn. Tuy chi phí đắt đỏ nhưng đổi lại, luôn có bác sĩ theo dõi sát sao và y tá chăm sóc tận tình. Tiền lương của Phương chỉ vỏn vẹn 5 triệu, cộng thêm vài công việc làm thêm và tiền đi hát ở quán, dù không nhiều, cũng đủ chi trả viện phí, tiền trọ và lo cho bản thânMột phần lớn viện phí, chính chị Yến đã giúp cô gánh bớt. Nghĩ đến đó, Phương lại cảm thấy mang ơn vô cùngChị Yến từ trong quầy đi ra, trên tay cầm theo vài hộp sữa dành cho người già và ít đồ bổ- Gửi cho mẹ em nè. Chúc mẹ mau khỏi bệnh nhé- Chị... chị giúp em nhiều quá rồi, còn gửi gì nữa. Em không nhận đâu - Phương vội từ chối, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náyChị Yến khẽ cốc nhẹ vào đầu cô- Bớt khách sáo lại đi, cô ca sĩ tương lai. Em có tiềm năng lắm đó. Cố lên! Sau này nhất định sẽ nổi danh là "ca sĩ Ái Phương" cho chị coi!Phương bật cười, nhưng trong mắt lại ánh lên một niềm tin dịu nhẹ. Ừ, dù hiện tại có chật vật đến đâu, thì vẫn có những người tin tưởng và ở bên cô. Và đó đã là một món quà rất lớn mà cuộc đời dành tặng rồi
***
Fic này mình viết rất gần gũi ọ, tại fic đời thường thế này không biết bay bỏng làm sao...
***
Fic này mình viết rất gần gũi ọ, tại fic đời thường thế này không biết bay bỏng làm sao...