[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 26



Xào xào nấu nấu gần hai mươi phút, Ái Phương dọn hết đồ ăn ra bàn. Trong căn trọ nhỏ, không có bàn ăn đàng hoàng, ban đầu cô định để cả hai ngồi dưới sàn, nhưng thấy Bùi Lan Hương đang mặc chân váy bó sát, ngồi dưới nền gạch vừa bất tiện vừa dễ nhăn váy. Phương suy nghĩ một hồi rồi chạy qua hàng xóm mượn tạm cái bàn gấp, còn cẩn thận trải khăn cho nàng ngồi cho kín đáo

Hành động nhỏ thôi mà Hương lại thấy ngẩn người. Một Ái Phương tinh tế, ga lăng như thế, ai mà không xao lòng?

- Bữa giờ Hương nấu cơm nhiều rồi, nay tới lượt Phương nấu lại cho Hương ăn

Nói rồi nàng hí hửng với tay lấy miếng cánh gà, chưa kịp đưa lên miệng thì bị Phương chặn lại. Cô giật lấy, bẻ cánh gà ra từng miếng, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi đưa cho nàng. Hương nhận lấy, mặt đỏ ửng như cà chua chín, tay lóng ngóng hết cả lên

- Ngon quá!

Ái Phương mỉm cười, đưa thêm khăn giấy để nàng lau tay, dịu dàng như thể đã quen chăm người ta lâu rồi

- Sau này Hương sẽ học nấu ăn nhiều hơn nữa, để nấu cho Phương ăn mỗi ngày

- Không sợ mệt à? Ngày nào cũng món khác nhau đó - Cô vừa đùa, vừa thật, mà thật ra là thích nghe câu đó nhiều hơn

- Không có mệt. Phương còn giúp Hương làm báo cáo nữa mà!

Ái Phương bật cười, đưa tay xoa đầu nàng

- Ừa, vậy lỡ có mệt thì cũng đừng than nhen. Tui không chịu trách nhiệm đâu đó

Bùi Lan Hương gật đầu lia lịa, nấu cho Phương thì mệt bao nhiêu cũng không sao, ngược lại còn thấy vui, thấy hứng khởi mỗi khi được chuẩn bị bữa cơm. Nàng từng bỏ dở vài bữa khi nấu cho ba mẹ, nhưng với Phương thì chưa từng sót ngày nào

Đang ăn thì Choco, con cún bé tẹo của Phương, ngửi thấy mùi thơm cũng bò lồm cồm từ gác xuống. Nó lẽo đẽo đến gần, ngóc đầu nhìn cô với ánh mắt long lanh, đôi tai cụp cụp dễ thương muốn xỉu

- Cưng dữ - Hương bật cười khi thấy cảnh đó

Phương biết ý, gỡ phần thịt cánh gà rồi đưa cho Choco. Nó ăn ngoan ngoãn, từng miếng sạch sẽ, không sót gì. Nhìn thân hình tròn vo của nó, Hương đoán chắc Phương thà nhịn đói chứ không để con cún thiếu ăn. Mới vài tháng tuổi mà nhìn như cái bánh bao nhỏ xíu, ai mà không yêu cho được

Giữa bữa ăn, trời đổ mưa ào ào, bất ngờ và lớn. Ái Phương đứng dậy đóng cửa sổ lại để tránh nước mưa tạt vào phòng, rồi khóa luôn cửa chính, sợ lát nữa gió mạnh làm nước hắt đầy nhà thì lau dọn mệt nghỉ

- Mưa kiểu này chắc lát hết, tui bắt taxi về - Hương vừa nói vừa liếc cô, miệng cười lém lỉnh

Phương bối rối, đứng nhìn cơn mưa một lúc, rồi quay vào nói nhỏ như thể sợ ai nghe thấy

- Muốn ở lại không?

Cô không dám nhìn thẳng mắt nàng, nhưng giọng thì thật lòng lắm

- Dạ có! - Bùi Lan Hương gật đầu cái rụp, không suy nghĩ

Ái Phương chỉ biết thở dài trong bụng. Cô biết nàng thể nào cũng có mưu tính gì đó, nhưng lại không ngờ là chuyện đơn giản đến vậy, chỉ muốn ở lại bên cô một đêm. Thiệt tình, đáng yêu gì mà đáng yêu dữ vậy

Ăn cơm xong, Hương biết mình là khách, được mời tới nhà ăn uống, lại còn được Phương nấu ăn cho nữa thì chuyện rửa chén không thể để cô làm một mình. Ái Phương lúc đầu đã cản, nói để đó mình cô rửa được, nhưng Bùi Lan Hương vẫn nhất quyết phải phụ một tay. Nàng còn tận tâm đến mức rửa luôn cả chén dĩa từ hôm qua của Phương chưa kịp dọn, rửa sạch bong sáng bóng

Lúc đó, Ái Phương tranh thủ lục tủ tìm đồ cho Hương thay. Trong tủ toàn là áo thun với đồ bộ pijama, mà cô biết chắc Hương mặc pijama của mình sẽ không vừa, đành lựa một cái áo thun rộng nhất và một chiếc quần short đơn giản. Chỉ mong là vừa, chứ tủ đồ của cô thì chẳng có gì "nữ tính" hay "thời trang" hết

- Quần áo nè! Vô thay đi, lấy khăn ướt lau người chút cho sạch, biết chưa? Mới ăn no xong, không được tắm đâu đó! - Phương vừa đưa đồ vừa không quên dặn dò

- Sao lại không được tắm? Hương muốn tắm mà

- Nghe lời! - Ph ương đổi giọng, trầm xuống, có phần nghiêm khắc. Một câu nói khiến Hương im bặt, ngoan ngoãn gật đầu

Cái giọng nghiêm túc đó khiến nàng bị "dội", kiểu vừa bị răn đe vừa... thấy ngọt ngào nữa. Không ngờ Phương lại quan tâm tỉ mỉ như vậy. Đúng kiểu không nói nhiều, nhưng từng câu đều khiến người khác nghe theo

Khi thay đồ xong, Hương thấy chiếc áo thun hơi chật ở phần ngực… chật thiệt… nhưng vẫn mặc vừa. Chỉ là… chắc do ngực nàng to hơn Phương, nên mới vậy. Mà Phương thì ngực nhỏ xíu... nghĩ tới đó, thấy mắc cười

Lúc Hương bước ra ngoài, mái tóc buông xõa hơi rối, người thì mặc áo thun đen của Phương với chiếc quần short ngắn, đôi chân trắng ngần nổi bật dưới ánh đèn phòng. Phương lúc đó đang ngồi dưới sàn ôm Choco xem phim, vừa ngẩng lên nhìn thì sững lại. Cảnh tượng trước mặt khiến cô đơ tại chỗ

- Đẹp gái quá… - Cô buột miệng nói khẽ

Hương nghe thấy liền quay lại, giơ chân lên để lộ hình xăm đôi cánh chim màu đỏ ở đùi

- Đẹp không? Tớ xăm lúc đi du học đó

Phương đang ôm Choco trên tay, ánh mắt vẫn chưa kịp rời khỏi hình xăm ấy. Cô bỗng trở nên ngốc nghếch, chẳng biết phản ứng thế nào, đầu óc rối tung như bị treo

Hương tiến lại gần, huơ huơ tay trước mặt

- Haha! Biết ngay mà, Phương thấy tui đẹp quá đúng không?

- Cái… gì???! Đâu có… bà bình thường mà, đẹp gì đâu!

Hương cười khoái chí, rồi ngồi sát cạnh cô

- Bà xăm cái đôi cánh đó là sao á? Không hiểu?

- Muốn hiểu không? Bỏ Choco xuống đi, ôm nó hoài là không hiểu được đâu

Phương còn đang ngơ ngác thì Hương đã chủ động thị phạm. Nàng nhẹ nhàng dang hai chân ra, để lộ toàn bộ hình xăm, đôi cánh chim như vừa bung ra, sống động đến mức khiến Phương đỏ mặt, tay che mắt ngay lập tức

- Bà… bà… xuống đi, tui không coi nữa…

- Nhát quá trời. Ai cũng muốn thấy, bà thấy rồi lại không dám nhìn gì hết

Vừa nói, Hương còn cố tình gác chân lên vai cô, làm Phương bối rối không biết giấu mặt đi đâu. Trái tim đập thình thịch như nổ tung

- Tui ngại bà hiểu không? Bà bạo quá à

Bùi Lan Hương khép chân lại, ngồi ngay ngắn hơn rồi thở dài, sau đó nằm hẳn xuống nệm. Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo cổ, lăn xuống xương quai xanh. Nàng thấy người mình nóng hầm hập, dù ngoài trời đang mưa tầm tã. Lạ thật, sao lại thấy nóng thế này?

Ái Phương thấy vậy thì đứng dậy, chỉnh điều hòa mát hơn một chút. Thường ngày cô rất tiết kiệm, chỉ dùng điều hòa vào những lúc trưa oi ả hay buổi tối quá nóng. Cô đâu có dư dả gì. Tiền làm bao nhiêu cũng gom góp để theo đuổi âm nhạc, vậy mà đến giờ, một cây đàn cũng không có. Phòng thu thì toàn phải thuê, có lúc chỉ biết đóng kín cửa lại mà tự hát, tự thu bằng điện thoại

- Ngủ đi, trễ rồi. Mai tui đưa bà về

Cô nói khi trở về nệm

- Hong, còn sớm mà! - Bùi Lan Hương chun mũi, tay vẫn lướt điện thoại

Ái Phương không nói nữa. Cô lấy cái nệm nhỏ lót cho Choco nằm, đưa thêm cái chăn cũ mà nó thích. Rồi chính mình cũng nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ. Căn phòng đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng mờ le lói từ màn hình điện thoại trong tay Hương

Phương ngủ thiếp đi nhanh chóng, có lẽ do mệt sau một ngày dài làm việc

Bùi Lan Hương lúc đó đang nhắn tin với ba, người đàn ông yêu thương và chiều nàng nhất trên đời. Nàng ngẫm nghĩ về quãng thời gian đã qua, về cảm xúc của mình dành cho Phương. Chắc chắn là có gì đó. Nếu không, sao lại chăm sóc cô, nấu cơm, ở lại, quan tâm từng chút một như vậy? Phương từng bị tổn thương rất sâu, khiến cô luôn dè chừng, khép mình lại. Nhưng không sao, nếu Phương chờ được nàng, thì nàng cũng sẽ chờ được Phương

Nàng biết cuộc sống của Ái Phương rất vất vả. Theo đuổi đam mê âm nhạc mà không có bất kỳ điểm tựa nào. Phải lo cho mẹ, phải sống chật vật với nghề… Vậy nên, Hương đã gửi hồ sơ của Phương cho ba, nhờ ông hỗ trợ để giúp cô có cơ hội thể hiện và phát triển tài năng của mình. Ba nàng đã đồng ý, nhưng với điều kiện, Hương phải thực tập và làm việc theo đúng kế hoạch, dưới sự giám sát chặt chẽ của ông

Có một điều Hương vẫn luôn giấu kín. Một chuyện khiến nàng không dám hé nửa lời với Phương. Vì chữ hiếu, vì tình cảm gia đình, nàng buộc phải gật đầu với một điều kiện khác mà chính nàng cũng không hề mong muốn. Nàng sợ, nếu Phương biết được, cô sẽ tuyệt vọng thêm lần nữa. Nhưng Hương tin, nàng sẽ thay đổi được điều đó, sẽ tự tìm ra cách để giữ lại tất cả, cả sự nghiệp, cả Phương nữa

Nhắn tin xong, nàng cắm sạc điện thoại, rồi lặng lẽ quay về tấm nệm nhỏ của mình. Choco lúc này đã ngủ say trong góc, cuộn tròn như một cục bông kế bên Phương. Cô vẫn ôm lấy gối ôm, ngủ ngon lành. Bùi Lan Hương rón rén lại gần, nhẹ nhàng gỡ tay Phương ra khỏi cái gối, rồi chậm rãi thay thế chỗ đó bằng chính thân mình

Nằm sát bên cô, Hương cảm thấy an toàn lạ thường. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ, tiếng thở nhẹ của Phương. Sự ấm áp mà vòng tay của Phương mang lại nữa

Chương trước Chương tiếp
Loading...