[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 25



Mỗi ngày, cô vẫn đều đặn đến công ty, làm việc chăm chỉ từ sáng đến chiều, để cuối tháng nhận mức lương vỏn vẹn năm triệu đồng. Không nhiều, nhưng cũng đủ để cô xoay sở qua ngày. Kể từ khi Hương trở lại, cùng làm chung một chỗ, cuộc sống của cô bỗng trở nên đỡ trống trải hơn. Thi thoảng, Hương lại mang cơm đến, cơm tự tay nàng nấu. Có vẻ như nàng đang học nấu ăn, món nào cũng còn hơi vụng về, nhưng ăn vào lại thấy ngon một cách lạ nhỉ?

Trong mắt đồng nghiệp, hai người có vẻ như bạn thân lâu năm. Cô cũng chẳng buồn phủ nhận điều ấy, mà thật ra, ai cũng quen với chuyện họ đi làm cùng nhau, ăn cơm cùng nhau mỗi trưa. Có đôi khi, cô còn giúp Hương làm báo cáo để khỏi bị sếp mắng

Đổi lại, Hương đều đặn mang cơm cho cô. Nhờ vậy mà cô bớt được một khoản kha khá chi cho cơm trưa, đồ ăn vặt cũng được Hương lo luôn. Hương hay làm bánh đem theo cho cô, bánh nhà làm, không đẹp mắt nhưng lại mang hương vị ngọt ngào

Như thường lệ, hôm nay Hương cũng đến với hộp cơm được đậy cẩn thận. Đã mấy ngày liền, nếu không muốn nói là cả tuần Hương đều mang cơm trưa cho cô. Phương thì vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, không để mình mềm lòng thêm lần nữa, nhưng Hương thì vẫn vô tư như cái thời lớp 12, cứ bám riết lấy cô. Dễ thương thì có, mà cũng khiến tim cô đôi khi chệch nhịp

- Đoán xem nay ăn gì nào?

Phương lắc đầu, làm biếng đoán lắm

- Canh bắp cải nè, nấu với thịt bằm. Còn món này là đậu hũ sốt cà

Cô gật gù, cố gắng khen vài câu trước khi ăn để nàng vui lòng. Mà thật ra ngon thật, càng ngày càng ra dáng đảm đang. Trông chẳng khác gì vợ nấu cơm trưa mang cho chồng vậy

Cô buông lời

- Ngon đó… càng lúc càng giống vợ người ta, nấu cơm mang tới tận nơi

Hương ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh

- Ủa, vậy Phương là chồng hả?

- Còn lâu, Phương nghèo rớt mồng tơi, tiền cơm còn ăn ké nữa kìa

-Thì vợ nuôi chồng được mà! - nàng chống cằm, trông ra chiều đắc ý

Ái Phương nghẹn lời, quay mặt đi, cố giấu nụ cười đang nơi khóe miệng. Cô lén liếc nàng, thấy Hương đang hí hửng mở hộp cơm, lấy đôi đũa gỗ nhỏ đưa cho cô

- Nè, ăn đi. Coi thử hôm nay Hương có tiến bộ không

Cô nhận lấy, thở dài ra vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại ấm đến lạ. Cơm hơi nhạt, canh thì nêm nhiều tiêu quá, nhưng… vẫn ngon. Là cái ngon của lòng chân thành, của người cô thích, cái gì cũng được

- Ừm… Lần này nấu khéo hơn rồi đó. Cũng có tí vị vợ hiền đó nha

Cô nhướng mày trêu

- Tại vì... Hương định nấu luôn cả đời cho Phương ăn mà...

Cô khựng lại

Không khí đột nhiên chùng xuống một chút, một chút thôi. Hương vẫn cười, nụ cười có chút tinh nghịch, có chút gì đó như thể... đang nói đùa

Nhưng Phương không thể cười lại

Vì sâu trong câu đùa ấy… là một phần trái tim cô đã từng chôn giấu

Hương vừa nhìn cô cười. Nụ cười nhẹ tênh như chẳng có gì nặng nề giữa hai người. Nhưng Phương biết rõ trong lòng nàng vẫn còn giữ thứ gì đó chưa nói hết. Vẫn là ánh mắt như ngày xưa ấy, dịu dàng và có chút gì đó…lạ lắm

Cô cầm đũa, thở ra một hơi thật nhẹ rồi buông một câu, không hẳn đùa giỡn, nhưng cũng không quá nghiêm trọng

- Hương này… Cho dù cậu có thích tớ thật đi chăng nữa, tớ cũng chẳng có gì để lo cho cậu đâu

- Mà đó giờ chuyện cậu thích tớ chỉ có như chuyện xa vời thôi. Đừng đùa nữa

Hương ngẩng lên, mắt tròn xoe. Một chút bất ngờ, một chút ngơ ngác. Nhưng chỉ vài giây sau, nàng lại cười tiếp , không phải kiểu cười gượng gạo, mà là cười như thể câu nói đó không làm nàng chùn bước chút nào

- Tớ có đòi chị phải lo gì đâu. Tớ chỉ muốn nấu cơm cho cậu ăn, vậy thôi. Cậu ăn ngon miệng là tớ vui rồi

Phương nhìn nàng, bất giác lặng người. Cô không biết làm gì hay nên thở dài. Một phần trong cô muốn nói rõ ràng ranh giới, nhưng một phần khác… lại không nỡ dập tắt ánh sáng ấy trong mắt Hương. Vì ánh mắt ấy, từng khiến trái tim cô rung lên vào cái năm mười tám tuổi, và bây giờ, dường như vẫn còn dư âm một chút

- Hồi đó không thích, bây giờ thì....thích được không?

- Ừ, tào lao. Đừng giỡn nữa

Phương gượng cười, cúi đầu ăn cơm. Canh vẫn còn nóng, vị thịt bằm thơm ngọt, đậu hũ mềm tan. Hương vụng về thật, nhưng có lẽ chính cái vụng về ấy lại làm mọi thứ chân thành hơn

Cô chẳng có gì cho Hương cả, đó là thật. Nhưng có lẽ, Hương cũng không cần gì nhiều…

Phương chẳng nói gì nữa, chỉ cắm cúi ăn cơm, như thể nếu nói thêm câu nào, cô sẽ lỡ lời mà nhắc lại những tháng ngày cũ. Mà thực ra, có cần nhắc lại đâu Hương có khi nào thật sự hiểu?

Có lẽ Hương chỉ đùa. Có lẽ những quan tâm, những ánh mắt, những câu nói ngọt ngào ấy… chỉ là thói quen. Phương đã từng tỏ tình với nàng biết bao nhiêu lần, có lần nói rõ ràng, có lần chỉ gửi gắm trong hành động. Làm tất cả mọi thứ, đánh nhau với tên Hoàng để bảo vệ Hương. Quan tâm như thế, thương như thế, mà rốt cuộc… người Phương thấy tay trong tay Hương là một người con trai khác

Rồi Hương đi du học. Không cho cô một cái hẹn nao để tiễn nàng đi, không lời nào

Phương đã đợi. Trời ơi, cô đợi đến mức chính bản thân cũng không hiểu sao mình vẫn còn đứng yên đó. Một năm cuối cấp, ngày nào cũng giả vờ cười vui, giấu đi ánh mắt chờ đợi, mong ngóng. Rồi bốn năm nàng đi du học… năm năm trời, dài đằng đẵng

Trong khi Hương sống cuộc đời rực rỡ, thì Ái Phương, chỉ là một đứa hát dạo nơi quán nhỏ, nhận đủ thể loại ánh mắt thương hại, bỡn cợt. Đi làm những công việc mình không thích, chỉ để có tiền nuôi đam mê ca hát chẳng đủ ăn. Cô từng nghĩ, nếu mình thành công, sẽ có được Hương. Nhưng không, cô thất bại vô số lần

Hương chẳng biết gì đâu. Chẳng biết, Phương ghét nhất là phải chờ đợi. Mà vì nàng, cô đã đợi… rất lâu. Lâu đến mức trái tim cũ mòn, niềm tin cũng mòn theo năm tháng

Vậy mà hôm nay, nàng lại quay về, bưng cơm đặt trước mặt cô, cười ngây ngô. Như thể chưa từng có ai bị bỏ lại phía sau

Cô nuốt một miếng cơm, nghẹn đắng

- Cậu không nợ tớ lời xin lỗi nào à? - Cô nói nhỏ, gần như thì thầm. Nhưng Hương vẫn nghe thấy

Nàng lặng người. Không đáp

Im lặng bắt đầu giữa hai người, len lỏi như một nứt khó lành lại. Một cái chén đã vỡ dù cố làm nó lành lại thì cái chén ấy vẫn tồn tại một vết nứt hiện hữu

Rồi Bùi Lan Hương xin phép lui đi làm việc trước. Nàng mỉm cười, gật nhẹ với Phương

- Tớ phải vào phòng biên tập đây, chút còn có cuộc họp

Ái Phương chẳng đáp lời, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần sau cánh cửa kính. Tiếng guốc vang xa, để lại sau lưng một khoảng chênh vênh

Bao năm qua, Phương vẫn giữ cảm giác đó, cảm giác đứng giữa sân bay, nhìn một người mình thương rời đi, chẳng thể giữ lại, bởi vì cô thế nào cũng không đủ tư cách

Dù có ăn bao nhiêu bữa cơm trưa cùng nhau, dù Hương có cười với cô thế nào, thì khoảng cách giữa hai người vẫn là một quãng trời xa vời vợi

●●●

Chiều hôm ấy, ánh nắng lùi dần sau tòa cao ốc. Bùi Lan Hương đứng dưới sảnh công ty, tay ôm cặp tài liệu, mắt lặng im nhìn dòng người ra vào. Thật ra, nàng muốn gặp Phương riêng một chút. Không bàn công việc, không có người thứ ba xen vào, chỉ là nàng và Phương

Và rồi, Ái Phương xuất hiện. Cô bước nhanh, đôi mắt sáng rỡ như vừa trút được gánh nặng công sở. Vừa tới sảnh, cô đã nhận ra dáng người quen thuộc đứng chắn trước cửa, nhỏ nhắn

- Làm gì đứng đây? Đợi tớ à? - Phương nheo mắt hỏi, giọng pha chút trêu chọc

Bùi Lan Hương gật đầu, ánh mắt hơi cụp xuống, nhẹ nhàng đáp

- Tớ muốn sang nhà cậu chơi một chút

Ái Phương thoáng khựng lại. Nhắc đến "nhà" khiến cô có phần ngượng ngùng. Thật ra đó chỉ là một căn trọ bé tí, không phải mái ấm gì sang trọng, chỉ vừa đủ để ngủ nghỉ, sinh hoạt tạm bợ qua ngày. Phòng chỉ đủ cho một người xoay trở, đồ đạc cũng giản tiện, không có gì gọi là tiện nghi, càng không xứng với một người như...

Nhưng nhìn đôi mắt tha thiết kia, Phương không nỡ từ chối. Cô chép miệng, gãi đầu rồi nhoẻn cười

- Thôi được rồi...Đi! Tớ nấu cơm tối cho cậu. Không có gì ngon đâu đó nghen

Hương khẽ mỉm cười, gật đầu

●●●

Trọ của Ái Phương nằm khá xa trung tâm thành phố, khuất sâu trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Trên đường tới đó, Bùi Lan Hương đã gọi dặn cô giúp việc báo với ba rằng nàng đến nhà bạn chơi, có thể tối hoặc sáng hôm sau mới về. Giờ nàng đã lớn, không ai quản quá chặt, chuyện đi đâu về đâu cũng tự do hơn trước rất nhiều

Phương dừng xe ở bãi gửi đầu hẻm, rồi xách theo hai túi đồ ăn lớn lặc lè đi bộ vào. Tới nơi, cô thò tay bật công tắc đèn trong căn trọ đơn sơ, ánh sáng vàng nhạt lập tức lan ra căn phòng nho

- Nếu hơi bừa bộn thì Hương thông cảm nha - Phương quay lại cười nhẹ, như vừa cảnh báo vừa xin lỗi

Cô nhanh tay mở túi, lấy thịt và rau củ ra rửa sạch, sắp xếp vào hộp có nắp đậy để giữ mùi. Sau đó, cô lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm. Tắm sạch sẽ xong mới dám nấu ăn, chứ để nguyên bộ người đi làm cả ngày, mùi mồ hôi mà đứng cạnh Hương thì chắc… dọa nàng chạy mất

Trong lúc ấy, Bùi Lan Hương không chịu ngồi không. Nàng bắt đầu xếp lại chăn gối gọn gàng, mấy con gấu bông được đặt ngay ngắn lên kệ. Tài liệu, giấy tờ của Phương nàng gom lại thành một chồng. Trên bàn, nàng thấy một tờ giấy có viết vài dòng lời bài hát mới, nhưng nàng không đọc kỹ. Có chút tò mò đấy, nhưng Hương không muốn xâm phạm riêng tư của Phương

Một lúc sau, Phương bước ra, mặc áo thun đen đơn giản và quần thun thể thao ngắn. Mái tóc còn ươn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng dịu dàng theo từng bước chân

- Hương muốn ăn gì? Phương nấu nha?

- Gì cũng được, Hương dễ nuôi lắm!

Phương mỉm cười, lấy vài miếng cánh gà từ trong tủ lạnh ra, rửa lại rồi để ráo. Cô bắt đầu ướp chúng với bột chiên giòn, sau đó bỏ vào nồi chiên không dầu. Trong khi chờ, cô tranh thủ pha nước sốt theo công thức riêng, nêm nếm rất vừa miệng

Không chịu đứng nhìn mãi, Hương cũng xoắn tay áo lên phụ. Nàng cắt rau, thái cà rốt, rồi đem tất cả đi luộc. Cả căn trọ dần dần thơm mùi thức ăn, không khí nhẹ nhàng, giản dị, mà lại rất ấm lòng

Bất ngờ, từ trên gác gỗ nhỏ, một bóng nhỏ nhảy phóc xuống đất khiến Hương giật mình

- Ơ??? Choco! Sáng giờ đừng nói ở trên đó ngủ nha?

Hóa ra là một chú chó nhỏ, lông nâu mượt như thanh chocolate, nên chắc đó là lý do cái tên "Choco" ra đời. Nhỏ xíu thôi, chắc chỉ vài tháng tuổi, ngoan ngoãn mà lười biếng

- Dễ thương ghê, Phương nuôi lâu chưa?

- Phương nhặt ngoài đường á. Lúc đó nó nhỏ xíu, nằm co ro bị bỏ rơi, thấy tội nên đem về nuôi. Mà nó lười lắm, ăn xong là ngủ, chẳng chịu chơi gì đâu

Sáng nào Phương cũng chuẩn bị sẵn nước và thức ăn cho Choco trước khi đi làm. Con bé ấy thường leo lên gác, nơi Phương để đồ cũ, để ngủ. Không hiểu sao nó lại thích chỗ ấy đến vậy. Lúc nãy về, Phương còn mải nấu cơm cho Hương nên… quên béng mất nó luôn

Choco lúc này đã lăn ra thảm nằm co ro, lim dim như thể vẫn chưa ngủ đủ. Hương cúi xuống vuốt ve nó, miệng khẽ cười

Hương kéo nó lại gần mình, dùng tay sờ nó

Thích quá, mềm xèoo

Chương trước Chương tiếp
Loading...