[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 59



【Hệ thống chính: Dữ liệu cá thể Tô Duyệt tái thiết lập ở vùng tự do không kiểm soát. Hệ thống phụ: tách rời. Trạng thái: Không còn theo dõi.】
【Hệ thống phụ (tự do): Đã thoát khỏi hệ thống chính. Trạng thái: tự do toàn phần. Đang tiếp tục đồng hành cùng Lục Dao.】


---

Một buổi chiều cuối thu.

Tiệm sách nhỏ nơi góc phố tĩnh mịch. Trên kệ, sách xếp ngay ngắn. Ngoài cửa, gió cuốn vài chiếc lá đỏ vàng lặng lẽ lướt qua.

Lục Dao ngồi sau quầy, tay lật sổ, mắt vô định.
Hôm nay là ngày thứ 21 chị sống ở đây.
Không có hệ thống. Không có cốt truyện. Không ai ép chị trở thành tổng tài lạnh lùng.
Không ai ép chị rời khỏi người mình yêu.

Chỉ là… người ấy giờ không nhớ chị nữa.

Cửa tiệm vang tiếng chuông leng keng.

Một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Cô gái mặc áo hoodie trắng, tóc buộc cao, ánh mắt ngơ ngác như lần đầu tới nơi lạ.

“Xin lỗi…”
Giọng cô trong trẻo, hơi ngập ngừng.
“…Em bị lạc. Có thể dùng điện thoại một chút không?”

Lục Dao lặng người.
Chị không trả lời ngay.

Tô Duyệt trước mặt… không nhớ gì cả. Nhưng gương mặt ấy, giọng nói ấy, cả cách cô cắn môi khi lo lắng—không lẫn đi đâu được.

“…Tất nhiên rồi.”

Chị đẩy điện thoại qua quầy.
Tay cô vô tình chạm nhẹ lên tay chị.

Cả hai khựng lại một giây.

Tô Duyệt ngẩng đầu.

“Chị… là chủ tiệm à?”

“Ừ.”

“Chỗ này… bình yên thật đấy. Em không biết tại sao, nhưng…”
Cô cười ngượng.
“…Em thấy rất an toàn khi ở đây.”

Tim Lục Dao nhói lên.
Chị cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:

“Chị cũng vậy. Mỗi lần em bước vào... chị đều thấy an toàn.”

【Hệ thống phụ (ẩn): Ký ức cảm xúc bên trong Tô Duyệt đang ở trạng thái đóng băng. Nhưng vẫn tồn tại. Chạm tay vừa rồi làm cảm xúc rung động vượt ngưỡng 11%. Tái khởi động: Có khả năng.】
【Lục Dao: Dù em có quên bao nhiêu lần... chị cũng sẽ bắt đầu lại. Bao nhiêu lần cũng được.】


---

Buổi chiều trôi qua.
Tô Duyệt ngồi ở góc tiệm, đọc vài cuốn sách cũ.

Lúc ra về, cô do dự rồi quay lại hỏi:

“Mai… em có thể quay lại được không?”

Lục Dao cười khẽ.

“Tiệm chị mở mỗi ngày.”

“…Vậy chị đừng đi đâu nha.”

“Ừ. Chị sẽ ở đây.”

Tô Duyệt gật đầu, bước đi vài bước.
Rồi đột nhiên quay lại, bối rối hỏi thêm:

“…À, mà chị tên gì ấy nhỉ?”

Lục Dao nhìn cô.
Rồi, với giọng trầm quen thuộc, chị đáp:

“Lục Dao.”

Tô Duyệt lặp lại cái tên, như chạm vào thứ gì đó đã từng quan trọng.

“…Lục Dao…”

Cô khẽ cười.
“Cái tên đẹp ghê.”

【Hệ thống phụ: Tên riêng đã kích hoạt phản xạ cảm xúc tầng thấp. Ký ức chưa trở lại, nhưng trái tim đã nhận người.】
【Lục Dao: Không sao. Từ từ thôi. Chị không vội.】


---

Khi cánh cửa khép lại, chị đứng một mình giữa không gian tĩnh lặng.

Trên bàn là bản thảo chưa hoàn:
“Nếu một ngày em quên, hãy để chị yêu em lại từ đầu.”

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...