[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 58



【Cảnh báo khẩn cấp từ Hệ thống Chính: Phát hiện cá thể Tô Duyệt khôi phục ký ức trái phép. Điều này gây rối trật tự truyện gốc, phá vỡ logic nhân vật.】
【Đưa ra xử lý: Cưỡng chế tách biệt hai cá thể. Chuyển Lục Dao về dòng truyện chính – reset trí nhớ của Tô Duyệt lần hai.】
【Thời gian cưỡng chế: 24 tiếng.】
【Đây không phải là đề nghị. Đây là mệnh lệnh.】


---

Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng vàng nhạt vừa tràn vào rèm cửa sổ khách sạn, Lục Dao tỉnh dậy trong vòng tay Tô Duyệt.

Chị khẽ nhích người, nhưng Tô Duyệt vẫn không buông.

“…Đừng đi đâu nữa,” cô lẩm bẩm trong cơn mơ nửa tỉnh.

Lục Dao siết chặt tay cô.
Cũng vào lúc ấy—âm thanh lạnh lẽo vang lên trong não hai người gần như đồng thời.

【Hệ thống chính: Thời gian còn lại – 23 giờ 59 phút.】
【Lục Dao: Cá nhân không tuân theo sẽ bị xóa triệt để. Không còn cơ hội khôi phục.】

Tô Duyệt bật dậy. Mắt cô mở to, gương mặt đầy hoảng loạn.

“Em... nghe rồi.”

“Ừ.”

“Chúng định chia chúng ta?”

“Ừ.”

“…Lần này không cho em chọn nữa.”

“Ừ.”

【Hệ thống phụ: Tôi sẽ chống lại, nhưng hệ thống chính có cấp bậc cao hơn. Ký chủ cần đưa ra một quyết định: trốn thoát khỏi truyện – hoặc, chấp nhận reset ký ức một lần nữa.】
【Ký chủ: Em không muốn chọn nữa. Em muốn chiến.】


---

Cả hai rời khách sạn từ sớm, không theo đoàn.
Lục Dao lái xe, Tô Duyệt mở bản đồ nội bộ – nơi hệ thống từng ghi chép điểm truy cập ngầm: "Cửa Ra Cốt Truyện."

“Chị nghĩ có đường thoát không?”

“Không chắc.”

“Vậy tại sao vẫn đi?”

“Vì nếu không thử, em sẽ lại bị ép quên chị.”

“Còn nếu thử mà chết?”

Lục Dao không do dự:
“Cũng đáng.”

---

Chiều tối, họ đến ngọn đồi hoang – nơi theo hệ thống phụ lưu trữ từng có “cửa phụ sửa lỗi logic”. Một khe sáng mảnh mai như vết nứt hiện ra giữa rừng cây.

Tô Duyệt nắm chặt tay Lục Dao:

“Nếu phải ra khỏi truyện, ra khỏi cả thế giới này… chị có đi với em không?”

Lục Dao không trả lời ngay.
Chị chỉ nâng tay cô, hôn lên mu bàn tay từng chút một.

“Chị đi đâu... cũng được. Miễn là cùng em”

【Hệ thống chính: Phát hiện ý đồ đào thoát. Khởi động cưỡng chế: Tách cá thể. Thời gian còn lại: 02:00 phút.】
【Hệ thống phụ: KHẨN! Vết nứt mở rộng! Chạy ngay!】


---

Họ chạy.

Tay nắm tay.

Gió quất vào mặt. Hệ thống chính gào lên cảnh báo. Không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển như sắp sập đổ.

Ngay trước khoảnh khắc tới khe sáng—

Một lực mạnh tách cả hai ra.

Tô Duyệt hét lên: “Đừng buông tay em!”

Lục Dao bị kéo ngược về sau, nhưng vẫn giữ chặt ngón tay cô:

“Nhớ chị! Đừng quên chị nữa!”

Một tiếng “RẮC!” vang lên—ánh sáng trắng nuốt trọn cả hai.

【Hệ thống chính: Ký chủ thoát khỏi cốt truyện. Trạng thái: KHÔNG XÁC ĐỊNH.】
【Dữ liệu rối loạn. Liên kết giữa các cá thể bị ngắt kết nối. Cốt truyện chính – sụp đổ.】


---

Không ai biết họ đi đâu.

Không ai biết họ còn sống.

Nhưng ở một thế giới khác—không có hệ thống, không có logic cốt truyện, không có ký ức bị xóa—

Một cô gái bước vào một tiệm sách cũ, ánh mắt lơ đãng.

Người chủ tiệm ngẩng đầu.

Là một người phụ nữ mặc sơ mi trắng, ánh mắt sắc lạnh.

“Xin hỏi,” cô gái khách hỏi, “chị có quyển ‘Tôi Không Muốn Bao Dưỡng, Nhưng Cô Ấy Cứ Khăng Khăng’ không?”

Người chủ tiệm khựng lại.

Rồi khẽ mỉm cười.

“Tôi có. Nhưng để trong kho riêng. Vì quyển ấy... là thật.”

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...