[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng
Chương 60
【Hệ thống phụ: Tái hoạt động cảm xúc tầng sâu. Giấc mơ đầu tiên chứa hình ảnh Lục Dao. Độ trùng khớp: 61%. Phản ứng sinh lý: khóc trong khi ngủ. Tình cảm nguyên sinh đang tự tái sinh.】
【Lục Dao: Cảm ơn em… vì vẫn còn trái tim nhớ chị.】
---Đêm hôm đó, trời mưa nhẹ.Tô Duyệt nằm co mình trong căn phòng trọ nhỏ, tay ôm gối. Cô đã quay lại tiệm sách lần thứ ba trong tuần mà chẳng hiểu lý do. Cô chẳng đọc được bao nhiêu, chỉ loanh quanh lật vài quyển cũ, rồi đứng ngẩn người nhìn bóng chị chủ tiệm đang cắm hoa sau quầy.Đêm nay, cô mơ.Trong mơ, cô chạy qua một hành lang dài, nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Không rõ lắm, nhưng quen lắm.
Giọng trầm, nhẹ… đau đáu.“Đừng đi…”
“Em đã hứa sẽ không quên chị mà…”Cô chạy, chạy mãi, nhưng không thấy người kia.Chỉ thấy mưa.
Và một cái ô màu đen.
Ai đó đứng dưới ô, ngước mắt nhìn cô, như đang chờ.Tô Duyệt hét lên:“Chị là ai?!”Người kia không trả lời.Chỉ mỉm cười.Ánh mắt ấy—như ôm lấy cả thế giới của cô. Như từng là cả thế giới của cô.
---Cô bật dậy.Tim đập mạnh. Mồ hôi lạnh rịn trán.Và nước mắt…Ướt cả gối.“…Mình mơ thấy ai vậy?”Cô lẩm bẩm.
Rồi lặng lẽ bật đèn, mở điện thoại, vào phần ghi chú, gõ một dòng:“Em mơ thấy một người. Không nhớ được mặt. Nhưng ánh mắt làm tim em đau.”
---Sáng hôm sau, Tô Duyệt lại đến tiệm sách.Lục Dao đang tưới cây ngoài hiên.Nhìn thấy cô, chị cười nhẹ:“Chào em. Lại ghé sớm thế.”Tô Duyệt cắn môi. Hôm nay cô không loanh quanh nữa.
Cô đi thẳng vào vấn đề:“Chị có bao giờ tin vào… giấc mơ không?”Lục Dao dừng tay.“…Có.”“Em mơ thấy một người. Em không nhớ được mặt. Nhưng em biết… người đó quan trọng với em lắm.”Chị gật đầu. Không hỏi gì thêm.Chỉ đưa cô một quyển sổ tay cũ, bìa đã sờn, kẹp một tấm giấy nhỏ bên trong.“Thử đọc đi.”Tô Duyệt lật ra.Dòng chữ tay nghiêng nghiêng hiện lên, như được viết từ một người rất trân trọng từng con chữ:“Nếu một ngày em quên chị, thì chị sẽ làm người đầu tiên em nhớ lại.”
“Nếu không nhớ… thì để chị kể từ đầu, kể bao nhiêu lần cũng được.”
“Chỉ cần cuối cùng, em vẫn chọn chị.”
Tô Duyệt ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:“Người viết… là ai vậy?”Lục Dao nhìn cô.Nụ cười dịu dàng, ánh mắt rưng rưng.“Là một người từng được em chọn.”【Hệ thống phụ: Ký ức cảm xúc tầng hai bắt đầu khởi động. Giấc mơ tiếp theo có thể gợi lại ký ức thật. Mức độ gắn kết hiện tại: 43%. Quá trình tái yêu – đang tăng tốc.】
【Lục Dao: Lần này… chị sẽ không để ai xóa em nữa. Kể cả chính em.】
---Và tối hôm đó, khi nằm xuống, Tô Duyệt thì thầm:“Lục… Dao.”Cô không biết vì sao cái tên ấy lại bật ra.
Cũng chẳng hiểu vì sao… lại mỉm cười khi gọi.
---
【Lục Dao: Cảm ơn em… vì vẫn còn trái tim nhớ chị.】
---Đêm hôm đó, trời mưa nhẹ.Tô Duyệt nằm co mình trong căn phòng trọ nhỏ, tay ôm gối. Cô đã quay lại tiệm sách lần thứ ba trong tuần mà chẳng hiểu lý do. Cô chẳng đọc được bao nhiêu, chỉ loanh quanh lật vài quyển cũ, rồi đứng ngẩn người nhìn bóng chị chủ tiệm đang cắm hoa sau quầy.Đêm nay, cô mơ.Trong mơ, cô chạy qua một hành lang dài, nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Không rõ lắm, nhưng quen lắm.
Giọng trầm, nhẹ… đau đáu.“Đừng đi…”
“Em đã hứa sẽ không quên chị mà…”Cô chạy, chạy mãi, nhưng không thấy người kia.Chỉ thấy mưa.
Và một cái ô màu đen.
Ai đó đứng dưới ô, ngước mắt nhìn cô, như đang chờ.Tô Duyệt hét lên:“Chị là ai?!”Người kia không trả lời.Chỉ mỉm cười.Ánh mắt ấy—như ôm lấy cả thế giới của cô. Như từng là cả thế giới của cô.
---Cô bật dậy.Tim đập mạnh. Mồ hôi lạnh rịn trán.Và nước mắt…Ướt cả gối.“…Mình mơ thấy ai vậy?”Cô lẩm bẩm.
Rồi lặng lẽ bật đèn, mở điện thoại, vào phần ghi chú, gõ một dòng:“Em mơ thấy một người. Không nhớ được mặt. Nhưng ánh mắt làm tim em đau.”
---Sáng hôm sau, Tô Duyệt lại đến tiệm sách.Lục Dao đang tưới cây ngoài hiên.Nhìn thấy cô, chị cười nhẹ:“Chào em. Lại ghé sớm thế.”Tô Duyệt cắn môi. Hôm nay cô không loanh quanh nữa.
Cô đi thẳng vào vấn đề:“Chị có bao giờ tin vào… giấc mơ không?”Lục Dao dừng tay.“…Có.”“Em mơ thấy một người. Em không nhớ được mặt. Nhưng em biết… người đó quan trọng với em lắm.”Chị gật đầu. Không hỏi gì thêm.Chỉ đưa cô một quyển sổ tay cũ, bìa đã sờn, kẹp một tấm giấy nhỏ bên trong.“Thử đọc đi.”Tô Duyệt lật ra.Dòng chữ tay nghiêng nghiêng hiện lên, như được viết từ một người rất trân trọng từng con chữ:“Nếu một ngày em quên chị, thì chị sẽ làm người đầu tiên em nhớ lại.”
“Nếu không nhớ… thì để chị kể từ đầu, kể bao nhiêu lần cũng được.”
“Chỉ cần cuối cùng, em vẫn chọn chị.”
Tô Duyệt ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:“Người viết… là ai vậy?”Lục Dao nhìn cô.Nụ cười dịu dàng, ánh mắt rưng rưng.“Là một người từng được em chọn.”【Hệ thống phụ: Ký ức cảm xúc tầng hai bắt đầu khởi động. Giấc mơ tiếp theo có thể gợi lại ký ức thật. Mức độ gắn kết hiện tại: 43%. Quá trình tái yêu – đang tăng tốc.】
【Lục Dao: Lần này… chị sẽ không để ai xóa em nữa. Kể cả chính em.】
---Và tối hôm đó, khi nằm xuống, Tô Duyệt thì thầm:“Lục… Dao.”Cô không biết vì sao cái tên ấy lại bật ra.
Cũng chẳng hiểu vì sao… lại mỉm cười khi gọi.
---