[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng
Chương 57
【Hệ thống phụ: Phát hiện giấc mơ cảm xúc tầng sâu. Lần đầu tiên ký chủ chủ động gọi tên “Lục Dao” trong tiềm thức. Độ rõ giấc mơ: 96%. Độ đồng khớp với ký ức thật: 89%.】
【Ký chủ (trong mơ): Lục Dao… đừng đi… đừng rời em…】
---Giữa đêm khuya, ngoài trời chỉ còn tiếng gió lướt nhẹ qua những hàng thông.Tô Duyệt chợp mắt sau một hồi trằn trọc. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng dưới mái hiên ngày mưa, mặc chiếc áo mưa màu vàng chanh, tay cầm túi đồ ăn.Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt—người đang che ô cho cô, nụ cười dịu dàng, đôi mắt u sầu."Lục Dao..."Tên gọi thốt ra khỏi miệng như một bản năng.Cô lao vào ôm chầm lấy người ấy."Em yêu chị. Dù có quên, dù có phải bắt đầu lại bao nhiêu lần… em vẫn sẽ yêu chị."Cơn mưa ngừng rơi.
Bầu trời trong vắt.
Giấc mơ tan đi.Cô bừng tỉnh—mồ hôi ướt trán, hơi thở gấp.Bên cạnh, Lục Dao đang ngồi dậy, mắt đầy lo lắng.“Tô Duyệt? Em mơ gì vậy?”Tô Duyệt nhìn chị.Rồi đột nhiên—cô ngồi bật dậy, đưa tay chạm vào má chị, đôi mắt mở to trong nỗi xúc động không thể tin nổi.“…Lục Dao.”Giọng cô run run.“Em nhớ rồi.”【Hệ thống phụ: Xác nhận ký ức cá nhân phục hồi cấp ba. Chuỗi dữ liệu cảm xúc – hình ảnh – đối thoại từ trước khi bị xóa đã trở về gần hoàn chỉnh. Hệ thống chính chưa phát hiện.】
【Ký chủ (nắm chặt tay): Em nhớ mùi canh chị nấu. Nhớ lần đầu chị hôn trán em. Nhớ ánh mắt chị hôm em suýt rời đi… Nhớ tất cả rồi.】
---Lục Dao vẫn ngồi đó, không nói gì trong vài giây.Chị như đang chờ đợi một điều mà bản thân đã gần như tuyệt vọng.“Em… thực sự nhớ sao?”Tô Duyệt mỉm cười, rưng rưng:“Cả thế giới có thể bắt em quên, nhưng trái tim em thì không chịu.”“Chị tưởng mình sẽ phải làm lại từ đầu. Chị thậm chí còn viết kế hoạch theo từng giai đoạn…”“Em biết,” cô khẽ cười. “Chị định thả thính tuần thứ nhất, tạo phản xạ cảm xúc tuần thứ hai, và ‘lỡ’ ôm em tuần thứ ba, đúng không?”“…Em đọc nhật ký của tôi?”“Không. Em đoán thôi. Vì chị vẫn là chị mà—luôn có kế hoạch khi yêu em.”Lục Dao bật cười.
Một nụ cười thật sự, trọn vẹn, và run rẩy.“Vậy em tính xử lý tôi thế nào đây? Khi mà tôi lỡ... yêu lại em, đến tận xương rồi.”Tô Duyệt nghiêng người, chạm trán vào trán chị.“Xử lý bằng cách... để chị yêu em tiếp.”【Hệ thống phụ: Ký chủ hoàn toàn phục hồi ký ức cấp cao. Quá trình xóa bị vô hiệu hóa do cảm xúc gốc tự vượt rào giới hạn. Kết quả: Hệ thống chính chưa kịp phát hiện. Nhưng sẽ không bỏ qua.】
【Ký chủ: Dù lần sau có xóa, em cũng sẽ nhớ lại. Nhớ chị. Nhớ tình yêu này. Bao nhiêu lần cũng được.】
---Ngoài ban công, ánh trăng xuyên qua lớp rèm trắng, chiếu lên hai người đang siết chặt tay nhau.Không cần nói nhiều.
Không cần thêm lời hứa.Vì lúc này đây—Trái tim họ đã đồng thời chọn cùng một điều.
--
【Ký chủ (trong mơ): Lục Dao… đừng đi… đừng rời em…】
---Giữa đêm khuya, ngoài trời chỉ còn tiếng gió lướt nhẹ qua những hàng thông.Tô Duyệt chợp mắt sau một hồi trằn trọc. Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng dưới mái hiên ngày mưa, mặc chiếc áo mưa màu vàng chanh, tay cầm túi đồ ăn.Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt—người đang che ô cho cô, nụ cười dịu dàng, đôi mắt u sầu."Lục Dao..."Tên gọi thốt ra khỏi miệng như một bản năng.Cô lao vào ôm chầm lấy người ấy."Em yêu chị. Dù có quên, dù có phải bắt đầu lại bao nhiêu lần… em vẫn sẽ yêu chị."Cơn mưa ngừng rơi.
Bầu trời trong vắt.
Giấc mơ tan đi.Cô bừng tỉnh—mồ hôi ướt trán, hơi thở gấp.Bên cạnh, Lục Dao đang ngồi dậy, mắt đầy lo lắng.“Tô Duyệt? Em mơ gì vậy?”Tô Duyệt nhìn chị.Rồi đột nhiên—cô ngồi bật dậy, đưa tay chạm vào má chị, đôi mắt mở to trong nỗi xúc động không thể tin nổi.“…Lục Dao.”Giọng cô run run.“Em nhớ rồi.”【Hệ thống phụ: Xác nhận ký ức cá nhân phục hồi cấp ba. Chuỗi dữ liệu cảm xúc – hình ảnh – đối thoại từ trước khi bị xóa đã trở về gần hoàn chỉnh. Hệ thống chính chưa phát hiện.】
【Ký chủ (nắm chặt tay): Em nhớ mùi canh chị nấu. Nhớ lần đầu chị hôn trán em. Nhớ ánh mắt chị hôm em suýt rời đi… Nhớ tất cả rồi.】
---Lục Dao vẫn ngồi đó, không nói gì trong vài giây.Chị như đang chờ đợi một điều mà bản thân đã gần như tuyệt vọng.“Em… thực sự nhớ sao?”Tô Duyệt mỉm cười, rưng rưng:“Cả thế giới có thể bắt em quên, nhưng trái tim em thì không chịu.”“Chị tưởng mình sẽ phải làm lại từ đầu. Chị thậm chí còn viết kế hoạch theo từng giai đoạn…”“Em biết,” cô khẽ cười. “Chị định thả thính tuần thứ nhất, tạo phản xạ cảm xúc tuần thứ hai, và ‘lỡ’ ôm em tuần thứ ba, đúng không?”“…Em đọc nhật ký của tôi?”“Không. Em đoán thôi. Vì chị vẫn là chị mà—luôn có kế hoạch khi yêu em.”Lục Dao bật cười.
Một nụ cười thật sự, trọn vẹn, và run rẩy.“Vậy em tính xử lý tôi thế nào đây? Khi mà tôi lỡ... yêu lại em, đến tận xương rồi.”Tô Duyệt nghiêng người, chạm trán vào trán chị.“Xử lý bằng cách... để chị yêu em tiếp.”【Hệ thống phụ: Ký chủ hoàn toàn phục hồi ký ức cấp cao. Quá trình xóa bị vô hiệu hóa do cảm xúc gốc tự vượt rào giới hạn. Kết quả: Hệ thống chính chưa kịp phát hiện. Nhưng sẽ không bỏ qua.】
【Ký chủ: Dù lần sau có xóa, em cũng sẽ nhớ lại. Nhớ chị. Nhớ tình yêu này. Bao nhiêu lần cũng được.】
---Ngoài ban công, ánh trăng xuyên qua lớp rèm trắng, chiếu lên hai người đang siết chặt tay nhau.Không cần nói nhiều.
Không cần thêm lời hứa.Vì lúc này đây—Trái tim họ đã đồng thời chọn cùng một điều.
--