[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng
Chương 51
【Hệ thống phụ: Cảnh báo. Nhân vật nữ chính có dấu hiệu nhận thức cấp cao. Khả năng Lục Dao biết bản thân là nhân vật trong truyện đã vượt ngưỡng an toàn 60%.】
【Ký chủ: Em chưa kịp thú nhận gì hết. Sao chị lại biết? Hay chị vốn... chưa từng là người bình thường?】
---Tối đó, trời đổ mưa nhẹ.Tô Duyệt đứng trước cửa căn hộ tầng 16, không gõ cửa ngay.Cô chần chừ, do dự. Một phần vì Tần Mặc đã nói: “Thế giới này đang lệch. Tôi không phải người của nó. Có thể… ai đó bên cạnh cô cũng không phải.”
Một phần khác… là trực giác.Rằng Lục Dao biết.
Biết điều gì đó vượt quá những gì một “nhân vật” nên biết.【Hệ thống phụ: Khuyên ký chủ giữ im lặng. Nếu nữ chính hoàn toàn nhận thức mình là nhân vật hư cấu, khả năng vỡ cấu trúc thế giới sẽ tăng mạnh.】
【Ký chủ: Em không muốn giấu nữa. Em muốn chị biết... em đến vì chị, không phải vì kịch bản.】
---Cánh cửa mở ra trước khi cô kịp gõ.Lục Dao đứng đó, tay còn cầm khăn lau chén, tóc buộc lỏng, đôi mắt sâu như mặt hồ.“Em đến rồi.”“…Ừ.”Tô Duyệt ngập ngừng bước vào, bỏ dù, không dám nhìn thẳng.Cô biết, có một loại im lặng giữa họ—rất mỏng, nhưng rất thật. Và chỉ cần một câu thôi, sẽ vỡ tan.“Dao ơi…”“Em gặp người đó rồi, phải không?”Cô ngẩn ra.
“Người… nào?”“Người không thuộc về nơi này.”【Hệ thống phụ: Báo động! Báo động!! Nhân vật nữ chính Lục Dao đã vượt ngưỡng tự nhận thức 80%. Tình trạng không thể đảo ngược. Ký chủ chuẩn bị đối mặt với khả năng “phản hệ thống”.】
---Tô Duyệt siết tay.
“…Chị biết rồi à?”Lục Dao không trả lời thẳng. Chị chỉ rót nước, đặt trước mặt cô.“Lúc em lần đầu bước vào thế giới này, ánh mắt em nhìn mọi thứ… không giống người bản địa.”“…”“Và em luôn… nhìn tôi, như thể đang đọc tôi.”Cô cắn môi, cúi đầu.“Em không muốn lừa chị. Em… thật sự không phải người của thế giới này.”Lục Dao gật đầu.“Tôi đoán vậy.”“Chị có giận không?”“Không.”“…Vì sao?”Lục Dao nhìn cô. Chậm rãi. Đau đáu.“Vì dù em đến từ đâu… em đã chọn tôi.”【Hệ thống phụ: Xác nhận tình cảm tự do – không do kịch bản, không do hệ thống thao túng. Đây là lựa chọn của hai linh hồn, vượt ngoài giới hạn văn bản.】
【Ký chủ: Em chọn chị, Dao à. Dù là trong truyện, hay ngoài truyện, kiếp nào em cũng sẽ chọn chị.】
---Lục Dao ngồi xuống bên cạnh.
Chị không hỏi thêm. Không ép cô giải thích.
Chị chỉ đặt tay lên mu bàn tay cô, dịu dàng:“Nếu thế giới này vỡ…”“…Thì sao?”“Tôi đi cùng em.”Tô Duyệt ngước mắt, giọng run run:“Chị không sợ ư?”“Có em, tôi không sợ.”
---Mưa rơi ngoài cửa sổ.
Không gian trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ nhịp tim.Tô Duyệt ngả đầu lên vai chị, khẽ nói:“Em sẽ cố giữ thế giới này… đến cùng.”Lục Dao siết nhẹ tay cô, nói như thì thầm:“Em chính là thế giới của tôi.”
---
【Ký chủ: Em chưa kịp thú nhận gì hết. Sao chị lại biết? Hay chị vốn... chưa từng là người bình thường?】
---Tối đó, trời đổ mưa nhẹ.Tô Duyệt đứng trước cửa căn hộ tầng 16, không gõ cửa ngay.Cô chần chừ, do dự. Một phần vì Tần Mặc đã nói: “Thế giới này đang lệch. Tôi không phải người của nó. Có thể… ai đó bên cạnh cô cũng không phải.”
Một phần khác… là trực giác.Rằng Lục Dao biết.
Biết điều gì đó vượt quá những gì một “nhân vật” nên biết.【Hệ thống phụ: Khuyên ký chủ giữ im lặng. Nếu nữ chính hoàn toàn nhận thức mình là nhân vật hư cấu, khả năng vỡ cấu trúc thế giới sẽ tăng mạnh.】
【Ký chủ: Em không muốn giấu nữa. Em muốn chị biết... em đến vì chị, không phải vì kịch bản.】
---Cánh cửa mở ra trước khi cô kịp gõ.Lục Dao đứng đó, tay còn cầm khăn lau chén, tóc buộc lỏng, đôi mắt sâu như mặt hồ.“Em đến rồi.”“…Ừ.”Tô Duyệt ngập ngừng bước vào, bỏ dù, không dám nhìn thẳng.Cô biết, có một loại im lặng giữa họ—rất mỏng, nhưng rất thật. Và chỉ cần một câu thôi, sẽ vỡ tan.“Dao ơi…”“Em gặp người đó rồi, phải không?”Cô ngẩn ra.
“Người… nào?”“Người không thuộc về nơi này.”【Hệ thống phụ: Báo động! Báo động!! Nhân vật nữ chính Lục Dao đã vượt ngưỡng tự nhận thức 80%. Tình trạng không thể đảo ngược. Ký chủ chuẩn bị đối mặt với khả năng “phản hệ thống”.】
---Tô Duyệt siết tay.
“…Chị biết rồi à?”Lục Dao không trả lời thẳng. Chị chỉ rót nước, đặt trước mặt cô.“Lúc em lần đầu bước vào thế giới này, ánh mắt em nhìn mọi thứ… không giống người bản địa.”“…”“Và em luôn… nhìn tôi, như thể đang đọc tôi.”Cô cắn môi, cúi đầu.“Em không muốn lừa chị. Em… thật sự không phải người của thế giới này.”Lục Dao gật đầu.“Tôi đoán vậy.”“Chị có giận không?”“Không.”“…Vì sao?”Lục Dao nhìn cô. Chậm rãi. Đau đáu.“Vì dù em đến từ đâu… em đã chọn tôi.”【Hệ thống phụ: Xác nhận tình cảm tự do – không do kịch bản, không do hệ thống thao túng. Đây là lựa chọn của hai linh hồn, vượt ngoài giới hạn văn bản.】
【Ký chủ: Em chọn chị, Dao à. Dù là trong truyện, hay ngoài truyện, kiếp nào em cũng sẽ chọn chị.】
---Lục Dao ngồi xuống bên cạnh.
Chị không hỏi thêm. Không ép cô giải thích.
Chị chỉ đặt tay lên mu bàn tay cô, dịu dàng:“Nếu thế giới này vỡ…”“…Thì sao?”“Tôi đi cùng em.”Tô Duyệt ngước mắt, giọng run run:“Chị không sợ ư?”“Có em, tôi không sợ.”
---Mưa rơi ngoài cửa sổ.
Không gian trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ nhịp tim.Tô Duyệt ngả đầu lên vai chị, khẽ nói:“Em sẽ cố giữ thế giới này… đến cùng.”Lục Dao siết nhẹ tay cô, nói như thì thầm:“Em chính là thế giới của tôi.”
---