[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng
Chương 52
【Hệ thống phụ: Phát hiện dòng dữ liệu không tương thích! Nhân vật Lục Dao có tiền sử dữ liệu vượt giới hạn nhân vật gốc. Khả năng: cá thể ngoài truyện – đang ẩn danh trong vai nữ chính.】
【Ký chủ: Đừng nói với em… chị Dao cũng xuyên vào. Mà còn xuyên trước em!?】
---Từ sau buổi tối hôm ấy, quan hệ giữa Tô Duyệt và Lục Dao dường như bước sang một tầng ý nghĩa mới.Không còn lấp lửng. Không còn lẩn tránh.Cả hai đều biết: thế giới này là giả. Nhưng tình cảm giữa họ, là thật.
---Tối hôm ấy, khi Tô Duyệt nằm trong lòng chị, đọc sách, cô bất chợt hỏi:“Dao ơi… chị có từng nghĩ, nếu một ngày tỉnh dậy không còn là chị nữa, thì sao?”Lục Dao đáp rất nhanh:“Tôi đã từng tỉnh dậy như thế.”“…Hả?”Chị lật trang sách, giọng đều đều:“Tôi không sinh ra trong thế giới này.”Tô Duyệt cứng người.【Hệ thống phụ: Phát hiện tình tiết ngoại lai cấp cao. Nhân vật nữ chính không phải là nhân vật được hệ thống tạo ra. Đã xác thực: cá thể ngoài truyện – xuyên nhập.】
【Ký chủ: Em… em tưởng chỉ mình em xuyên cơ. Không ngờ chị xuyên trước em?!】
---Lục Dao đặt cuốn sách xuống, mắt nhìn thẳng vào cô.“Tôi tỉnh lại trong thế giới này ba năm trước. Với danh tính là Lục Dao – hiệu trưởng trẻ nhất thành phố.”“Tôi không nhớ vì sao mình tới đây. Không nhớ mình là ai trước đó. Chỉ biết rằng… tôi không thuộc về nơi này.”“Cho đến khi gặp em.”Tô Duyệt khẽ run lên.“Chị đã biết em không phải người ở đây… từ lúc nào?”“Ngày em gọi nhầm ‘chị’ thành ‘nữ chính’ trong phòng họp.”
“Và khi em nhìn tôi như thể… biết tôi trước khi tôi biết em.”【Hệ thống phụ: Mức đồng bộ tinh thần giữa ký chủ và cá thể Lục Dao đạt ngưỡng: 95%. Họ không chỉ là “tuyến tình cảm chính” – mà là “hai linh hồn cùng vượt biên giới truyện.”】
【Ký chủ: Em không cần truyện nữa. Em chỉ cần chị.】
---Tô Duyệt thì thầm:“Chị... có hận thế giới này không?”Lục Dao lắc đầu.“Tôi không hận. Nhưng tôi nghi ngờ. Vì mọi thứ quá tròn trịa. Quá đúng kịch bản.”“Cho đến khi em đến. Em lạc quẻ. Em lộn xộn. Em làm đổ nồi canh. Em gắp đồ ăn sai tay.”“Nhưng nhờ em… tôi biết tôi không cô độc.”Cô cắn môi:“Chị có muốn… quay về không?”Lục Dao im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:“Nếu về mà không có em, tôi không về.”【Hệ thống phụ: Cảnh báo – thiết lập “nguyện ở lại vì người mình yêu” đã vượt giới hạn hệ thống. Lục Dao chính thức từ chối thoát ra khỏi thế giới giả lập.】
【Ký chủ: Chị chọn ở lại, còn em... sẽ giữ thế giới này lại cho chị.】
---Ngoài trời, cơn mưa mùa hạ lại lất phất.Tô Duyệt vòng tay ôm lấy Lục Dao từ phía sau, giọng rất nhỏ:“Chị không cần là ai. Không cần biết mình từ đâu đến.”“Em chỉ cần… mỗi ngày chị vẫn nấu cơm cho em, gọi em về, dọn sẵn một chén canh, để em biết…”“…chị vẫn chọn em.”Lục Dao xoay người lại, nhìn cô.Gương mặt chị không còn lạnh. Chỉ còn yên bình.“Chị chọn em.”Và rồi, chị hôn nhẹ lên trán cô.Một nụ hôn không do hệ thống sắp đặt.
Không vì kịch bản thúc đẩy.
Chỉ vì – chọn.
---
【Ký chủ: Đừng nói với em… chị Dao cũng xuyên vào. Mà còn xuyên trước em!?】
---Từ sau buổi tối hôm ấy, quan hệ giữa Tô Duyệt và Lục Dao dường như bước sang một tầng ý nghĩa mới.Không còn lấp lửng. Không còn lẩn tránh.Cả hai đều biết: thế giới này là giả. Nhưng tình cảm giữa họ, là thật.
---Tối hôm ấy, khi Tô Duyệt nằm trong lòng chị, đọc sách, cô bất chợt hỏi:“Dao ơi… chị có từng nghĩ, nếu một ngày tỉnh dậy không còn là chị nữa, thì sao?”Lục Dao đáp rất nhanh:“Tôi đã từng tỉnh dậy như thế.”“…Hả?”Chị lật trang sách, giọng đều đều:“Tôi không sinh ra trong thế giới này.”Tô Duyệt cứng người.【Hệ thống phụ: Phát hiện tình tiết ngoại lai cấp cao. Nhân vật nữ chính không phải là nhân vật được hệ thống tạo ra. Đã xác thực: cá thể ngoài truyện – xuyên nhập.】
【Ký chủ: Em… em tưởng chỉ mình em xuyên cơ. Không ngờ chị xuyên trước em?!】
---Lục Dao đặt cuốn sách xuống, mắt nhìn thẳng vào cô.“Tôi tỉnh lại trong thế giới này ba năm trước. Với danh tính là Lục Dao – hiệu trưởng trẻ nhất thành phố.”“Tôi không nhớ vì sao mình tới đây. Không nhớ mình là ai trước đó. Chỉ biết rằng… tôi không thuộc về nơi này.”“Cho đến khi gặp em.”Tô Duyệt khẽ run lên.“Chị đã biết em không phải người ở đây… từ lúc nào?”“Ngày em gọi nhầm ‘chị’ thành ‘nữ chính’ trong phòng họp.”
“Và khi em nhìn tôi như thể… biết tôi trước khi tôi biết em.”【Hệ thống phụ: Mức đồng bộ tinh thần giữa ký chủ và cá thể Lục Dao đạt ngưỡng: 95%. Họ không chỉ là “tuyến tình cảm chính” – mà là “hai linh hồn cùng vượt biên giới truyện.”】
【Ký chủ: Em không cần truyện nữa. Em chỉ cần chị.】
---Tô Duyệt thì thầm:“Chị... có hận thế giới này không?”Lục Dao lắc đầu.“Tôi không hận. Nhưng tôi nghi ngờ. Vì mọi thứ quá tròn trịa. Quá đúng kịch bản.”“Cho đến khi em đến. Em lạc quẻ. Em lộn xộn. Em làm đổ nồi canh. Em gắp đồ ăn sai tay.”“Nhưng nhờ em… tôi biết tôi không cô độc.”Cô cắn môi:“Chị có muốn… quay về không?”Lục Dao im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:“Nếu về mà không có em, tôi không về.”【Hệ thống phụ: Cảnh báo – thiết lập “nguyện ở lại vì người mình yêu” đã vượt giới hạn hệ thống. Lục Dao chính thức từ chối thoát ra khỏi thế giới giả lập.】
【Ký chủ: Chị chọn ở lại, còn em... sẽ giữ thế giới này lại cho chị.】
---Ngoài trời, cơn mưa mùa hạ lại lất phất.Tô Duyệt vòng tay ôm lấy Lục Dao từ phía sau, giọng rất nhỏ:“Chị không cần là ai. Không cần biết mình từ đâu đến.”“Em chỉ cần… mỗi ngày chị vẫn nấu cơm cho em, gọi em về, dọn sẵn một chén canh, để em biết…”“…chị vẫn chọn em.”Lục Dao xoay người lại, nhìn cô.Gương mặt chị không còn lạnh. Chỉ còn yên bình.“Chị chọn em.”Và rồi, chị hôn nhẹ lên trán cô.Một nụ hôn không do hệ thống sắp đặt.
Không vì kịch bản thúc đẩy.
Chỉ vì – chọn.
---