[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 50



【Hệ thống phụ: Đang kiểm tra môi trường thế giới… 1%... 3%... lỗi phát sinh. Hệ thống tạm thời mất khả năng che giấu bản chất thế giới. Ký chủ có thể phát hiện điều bất thường.】
【Ký chủ: Em mới chỉ muốn được ôm người ta, sao giờ lại thành… người nghi ngờ nhân sinh?】


---

Sau bữa tiệc kỷ niệm, ngày hôm sau, Tô Duyệt ngồi trong lớp, nhìn ánh nắng xiên qua cửa sổ.

Lẽ ra cô nên vui.
Người mình thích, thích lại mình.
Còn tuyên bố “em là của tôi” trước toàn trường.

Nhưng…
Một suy nghĩ chợt nảy ra.

“Mọi chuyện thuận lợi quá.”

Tô Duyệt chống cằm, nhìn vào tập giáo án.
Cô là một người xuyên thư. Cô nhớ rõ thiết lập ban đầu của quyển truyện—cô chỉ là một nhân vật phụ “vô tình quyến rũ nữ chính” rồi chết yểu ở chương 37.

Nhưng giờ là chương 50 rồi. Cô vẫn sống. Và được yêu.

【Hệ thống phụ: Ký chủ vui lòng không nghi ngờ tiến trình hạnh phúc. Đây là kết quả của việc… “gian lận cảm xúc chính nghĩa.”】
【Ký chủ: Gian lận cái gì? Chị ấy tự ôm em mà?】
【Hệ thống: …Xin chuyển sang chế độ “thanh minh im lặng”.】


---

Tối hôm đó, Tô Duyệt về nhà Lục Dao như thường.

Hai người ăn cơm, xem một đoạn phim tài liệu, rồi nằm dài trên ghế sofa.
Mọi thứ êm đềm đến mức không thật.

Tô Duyệt nằm gối đầu lên chân chị, tay nghịch cúc áo sơ mi của chị, bỗng nói khẽ:

“Dao ơi… em hỏi cái này hơi kỳ…”

“Ừ?”

“Chị có bao giờ… thấy thế giới này kỳ lạ không?”

Lục Dao dừng một chút.

“Thế nào gọi là kỳ?”

“Như… mọi người cứ quay quanh một số tuyến nhân vật. Câu chuyện cứ như đã định sẵn. Nhưng em lại… không đi theo đúng quỹ đạo cũ.”

Chị vuốt nhẹ tóc cô, trầm giọng:

“Có thể vì em thay đổi. Nên quỹ đạo mới sinh ra.”

“Vậy… chị có thay đổi không?”

Lục Dao không trả lời ngay.
Một lúc lâu sau, chị nói:

“Nếu tôi không thay đổi, em sẽ không nằm ở đây.”

【Hệ thống phụ: Cảnh báo! Nhân vật nữ chính có dấu hiệu tự nhận thức, vượt quá ranh giới “nhân vật hư cấu”. Đây là điều không nên có trong thế giới tiểu thuyết!】
【Ký chủ: Hệ thống? Em nghĩ chị Dao biết mình là nhân vật. Em thật sự nghĩ vậy.】


---

Ba ngày sau, tại văn phòng trường.

Một giáo viên mới được giới thiệu – trẻ, cao, tóc rối nhẹ, kính cận gọng bạc.
Anh ta cười hiền, nói:

“Tôi là Tần Mặc. Rất vui được về giảng dạy ở đây.”

Tô Duyệt đang đứng một góc, sững người.

Tần Mặc.
Cái tên ấy không có trong cốt truyện gốc. Không hề.

【Hệ thống phụ: Báo động! Phát hiện người “xuyên cùng” – cá thể khác có nhận thức độc lập đang can thiệp thế giới truyện! Tên: Tần Mặc. Vai trò: chưa xác định. Tình huống: nguy hiểm tiềm ẩn.】
【Ký chủ: Em chưa bao giờ thấy tên đó trong truyện gốc… Hệ thống, em nghĩ có người xuyên nhầm vai!】


---

Buổi trưa, khi ra vườn trường hóng gió, Tô Duyệt bất ngờ bị gọi lại.

Tần Mặc bước tới, nở nụ cười:

“Chào cô Tô. Tôi có thể hỏi một điều được không?”

“Anh hỏi đi.”

“Cô... có phải cũng cảm thấy nơi này giống như tiểu thuyết?”

Tô Duyệt cứng người.

Tần Mặc cười nhẹ:
“Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết nữ tôn. Theo cốt truyện, tôi là… pháo hôi nam bị loại sớm. Nhưng khi tôi tỉnh dậy, thì mọi thứ đã khác.”

Cô hít sâu.
“Anh... cũng xuyên sao?”

Anh gật đầu.
“Cô là ai trong truyện?”

“…Tôi là người nên đã chết ở chương 37.”
“Và anh?”

“…Tôi không tồn tại trong truyện này.”

【Hệ thống phụ: Tình huống chưa từng có! Người xuyên thứ hai xác nhận là “vật thể lạ” với dòng cốt truyện gốc. Hệ thống chính đang bị can thiệp. Khả năng vỡ kịch bản: 42% và tăng.】
【Ký chủ: Vậy tức là, thế giới này… đang bị méo mó? Còn chị Dao thì sao… chị là thật chứ?】


---

Chương trước Chương tiếp
Loading...