[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 116



Giang Tuyết Niên chẳng thèm liếc nhìn Khang Cảnh, thong thả đợi Thời Thanh Phạn đút cô ăn.

Thấy Khang Cảnh đập bàn định đứng lên, Cốc Á Duy vội kéo lại: “Đừng làm loạn, anh họ, tối còn có yến tiệc, lỡ để đại cữu biết thì anh thảm rồi, xem tiểu cữu có cắt tiền tiêu vặt của anh không.”

Khang Cảnh là con trai của Vu Hàn, em cùng cha khác mẹ với Vu Uy, Vu Hàn là một Omega, gả vào Khang gia, nên Khang Cảnh mới mang họ Khang.

Nghe vậy, Khang Cảnh siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm, giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Khổ nỗi Giang Tuyết Niên lại cố tình khoe ân ái, Thời Thanh Phạn chỉ đút cho cô một miếng hành lá thôi mà cô cũng có thể xuýt xoa khen ngon, sau đó lại đút cho Thời Thanh Phạn một món nàng thích.

Cốc Á Duy lén ngẩng đầu lên nhìn, mặt đỏ bừng vì kích động, bản thân cũng không hiểu tại sao lại kích động như vậy, có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến người ta yêu đương, lại còn là kiểu tình yêu cưỡng ép cướp đoạt thú vị thế này.

Chậm rãi cùng Thời Thanh Phạn đút qua đút lại ăn xong bữa sáng, Giang Tuyết Niên ngẩng đầu, thấy Cốc Á Duy và Khang Cảnh vẫn chưa rời đi, hơi bất ngờ, hỏi: “Á Duy, anh trai cậu với chị Diệp đâu? Kỳ nghỉ mà còn phải đi làm?”

Cốc Á Duy đáp: “Nghỉ thì nghỉ, nhưng hai người họ có nhiệm vụ, dậy sớm. Đại cữu bảo họ giúp chuẩn bị yến tiệc tối nay.”

Ánh mắt Giang Tuyết Niên thoáng lóe lên: “Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, tưởng chỉ cần chú A Mãn chuẩn bị là đủ.”

Cốc Á Duy trông như một thiếu gia ngây thơ không tâm cơ gì, Giang Tuyết Niên hỏi gì hắn đáp nấy, “Đại cữu rất coi trọng buổi yến tiệc lần này, hầu như mời hết những gia tộc thượng lưu trong thành, ba đại gia tộc cũng có người đến, nghe nói còn có nhân vật lớn từ nước ngoài tới, nên cần để ý rất nhiều thứ, ví dụ như an ninh phải được đảm bảo tuyệt đối, đại cữu giao cho chị Nam giám sát trực tiếp phần an ninh.”

Giang Tuyết Niên cười nhìn về phía Thời Thanh Phạn, đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, “Nghe chưa? Ba tôi rất coi trọng chuyện này, ngay cả nhân vật lớn nước ngoài cũng mời tới, cậu và gia đình cậu đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”

Thời Thanh Phạn né tránh ánh mắt Giang Tuyết Niên.

Về đến phòng, Giang Tuyết Niên vừa đóng cửa đã lập tức hỏi: “Thanh Thanh, cậu nói xem vị nhân vật lớn đến từ nước ngoài kia, có phải là đặc phái viên do đế quốc cử đến không?”

Thời Thanh Phạn: “Theo tài liệu của liên minh, đặc phái viên của đế quốc sẽ đến Cáp Tân Tư sau hai ngày nữa, chỉ có thể nói là không loại trừ khả năng đó, có thể đặc phái viên đổi ý phút chót, đi sớm hai ngày.”

Buổi trưa A Mãn dẫn theo stylist đến làm tạo hình cho mấy người Giang Tuyết Niên, nhân vật chính trên danh nghĩa của buổi tiệc này là “Vu Nam Yên”, stylist chuẩn bị cho nàng toàn đồ cao cấp, đảm bảo vừa xuất hiện sẽ khiến người ta lóa mắt.

Thời Thanh Phạn, Khang Cảnh và Cốc Á Duy thuộc cấp độ khác, quần áo cũng là kiểu dáng rất bình thường, nhưng sắc đẹp của Thời Thanh Phạn lại quá thu hút, dù quần áo có đơn giản đến đâu cũng không thể che lấp nổi.

Trang điểm xong, Giang Tuyết Niên thay váy dạ hội bước ra khỏi phòng.

Tóc dài búi nhẹ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh như bầu trời đêm, trên chiếc cổ mảnh khảnh là viên sapphire tôn lên làn da như phát sáng.

Không, là cả người cô đang phát sáng.

“Ực!” Cốc Á Duy nhìn đến ngẩn ngơ, không nhịn được nuốt nước miếng một cái rõ to.

“Nam Yên, dáng cô đẹp quá mức rồi.”

Bình thường Giang Tuyết Niên thích mặc đồ casual, quần áo khá rộng rãi, hôm nay vừa khoác lên người bộ lễ phục ôm sát, đường cong nào ra đường cong nấy, đặc biệt là đôi chân, dài đến mức không tưởng.

Tâm trạng Giang Tuyết Niên rất tốt, khẽ mỉm cười, bước tới trước mặt Thời Thanh Phạn hỏi: “Bảo bối, nói cho họ biết đi, từ trước đến giờ vẫn là vóc dáng này.”

Thời Thanh Phạn lạnh như băng sương: “Không biết.”

Giang Tuyết Niên nhướng mày, ngạc nhiên: “Ngày nào hai ta chẳng ngủ cùng nhau, sáng nào cậu cũng ôm tôi tỉnh lại, tôi còn tưởng cậu rất thích vóc dáng này.”

“…” Tai Thời Thanh Phạn đỏ rực, nghiến răng: “Không biết xấu hổ.”

Giang Tuyết Niên cười càng đắc ý, ghé sát lại gần nàng, hai người chỉ cách nhau chưa đầy một centimet, gần đến mức có thể nhìn rõ những sợi lông tơ nhỏ trên mặt nhau. Giang Tuyết Niên hạ giọng nói: “Với cậu thì, đúng là không biết xấu hổ a.”

Cốc Á Duy bịt miệng lại để không hét lên, cảm thấy lúc này độ căng thẳng tình dục giữa hai người họ thật sự đạt đến đỉnh điểm, thậm chí còn khiến hắn rung động hơn cả lúc thấy họ hôn nhau.

Giang Tuyết Niên ngẩng đôi mắt đen nhìn nhàn nhạt sang phía Cốc Á Duy, biểu cảm kích động trên mặt hắn lập tức cứng lại, vội vã dời ánh nhìn, không dám nhìn nữa.

Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Khang Cảnh bên cạnh, Cốc Á Duy vội kéo hắn đi thay lễ phục, “Đi đi đi, thay đồ sớm một chút còn kịp đến tiệc, xem anh tôi với chị Nam có cần mình giúp gì không.”

“Đi thôi, cậu cũng đi thay đồ đi.” Giang Tuyết Niên nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hừ lạnh một tiếng.

Thời Thanh Phạn mím môi, nói: “Tự tôi thay.”

“Tự cậu? Sao được!” Giang Tuyết Niên như thể vừa nghe thấy điều gì hoang đường, “Bộ lễ phục của cậu quá phức tạp, chắc chắn phải có người giúp, ngoài tôi ra, cậu còn muốn ai giúp?”

Nói xong liếc mắt nhìn cả căn phòng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người như lưỡi dao mỏng.

Ngón tay giấu sau lưng của Vu Mãn run lên khe khẽ, trong lòng thầm niệm: “Sầm Thanh Thu mau đồng ý với Vu Nam Yên đi, đừng để nàng phát điên nữa…

“Không có ai khác.” Thời Thanh Phạn nói khẽ.

Lúc này Giang Tuyết Niên mới nở nụ cười: “Chỉ có tôi thôi đúng không. Đi nào, tôi sẽ ‘giúp’ cậu thay đồ thật tốt ~”

Giọng điệu vừa không đứng đắn, lại cực kỳ sến súa, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của “Vu Nam Yên”, khiến người trong phòng không khỏi nhíu mày khó chịu.

Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn rời đi, phòng khách lập tức chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau Vu Mãn mới hoàn hồn, cười ha ha với stylist cùng trợ lý của nàng: “Nam Yên tiểu thư vốn thích nói đùa ha ha ha…”

Stylist cười gượng gạo phụ họa theo: “Đúng đúng, Nam Yên tiểu thư thật hài hước.”

Mười phút sau, Cốc Á Duy và Khang Cảnh lần lượt đi ra, trên người họ mặc lễ phục thuộc loại chỉ cần nhìn là biết rất đắt tiền, nhưng thiết kế lại không quá phô trương, kiểu dáng cổ điển, trang trọng. Ở một bữa tiệc toàn giới quyền quý thế này, họ lập tức bị nhấn chìm giữa đám đông, chẳng có lấy chút tồn tại.

Vu Mãn bước tới hỏi han: “Hai vị thiếu gia, thấy thế nào? Có cần đổi bộ khác không?”

Cốc Á Duy xua tay: “Không cần không cần, tiệc tối mà, có ai để ý mình đâu, cầu còn chẳng được cái cảm giác không tồn tại ấy chứ, Cảnh ca chắc cũng nghĩ thế nhỉ?”

Khang Cảnh: “… Ừ.” Nói hết cả phần tôi rồi còn gì.

Vu Mãn cười nói: “Chỉ cần các thiếu gia thấy hài lòng là được.”

Mấy người tiếp tục đợi ở phòng khách thêm hơn 10 phút, đến lúc Khang Cảnh sắp nhịn không được định gõ cửa thì “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” cuối cùng cũng bước ra.

Bộ lễ phục của “Sầm Thanh Thu” là do “Vu Nam Yên” tự tay chọn, không hở ngực, không hở lưng, không hở chân, kiểu dáng đơn giản, màu sắc bình thường, phần đuôi váy xếp tầng kín đến mắt cá, người bình thường mặc vào kiểu gì cũng hóa thành một con mọt sách cổ hủ, chẳng hiểu gì về thời trang, nhưng khi khoác lên người “Sầm Thanh Thu”, chiếc váy lại tôn lên toàn bộ vẻ đẹp vốn có của nàng, gần như khiến người ta nghẹt thở.

Hai người vừa xuất hiện, không chỉ Khang Cảnh sững sờ, mà cả Vu Mãn, stylist và các trợ lý cũng đều như bị mất chức năng ngôn ngữ, cứ nhìn nàng mà không nói được lời nào.

Giang Tuyết Niên thấy phản ứng của bọn họ, trong lòng không khỏi có chút tự hào, nhưng khi thấy họ nhìn quá lâu, cô lại thấy không vui.

“Đừng nhìn nữa, là người của tôi.”

Giọng nói tràn đầy nguy hiểm của Giang Tuyết Niên cuối cùng cũng kéo mọi người về lại thực tại.

Khang Cảnh ban nãy còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị sắc đẹp của “Sầm Thanh Thu” làm nghẹt thở, giờ tỉnh táo lại, hắn muốn khắc thật kỹ gương mặt nàng vào đầu, nhưng vừa nhìn được một cái, Khang Cảnh đã phát hiện ra điểm bất thường.

Son môi của “Sầm Thanh Thu” không còn!

Trước khi thay váy, họ đều đã trang điểm và làm tóc xong xuôi, hắn nhớ rõ “Sầm Thanh Thu” đánh một màu son hơi thiên về hồng nhạt, nhưng bây giờ, đôi môi nàng đỏ rực, còn hơi sưng lên.

“Vu Nam Yên” đã làm gì với nàng lúc giúp thay lễ phục, hoàn toàn không cần nói cũng rõ.

Trong lòng Khang Cảnh chợt dâng lên một trận ghen tị xen lẫn đố kỵ, chua nói: “Chị Tô vất vả lắm mới trang điểm xong, mà cô lại dám tùy tiện làm hỏng như thế.”

Giang Tuyết Niên nghe vậy nhướng mày, cúi đầu hôn lên môi Thời Thanh Phạn thêm lần nữa.

Thời Thanh Phạn không phản ứng kịp, cũng không né tránh.

Khang Cảnh nhìn thấy cảnh đó, càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Chị Tô, có phải đã gây phiền phức cho công việc của chị không?” Giang Tuyết Niên hỏi.

Stylist lập tức lắc đầu: “Không, dĩ nhiên là không. Cá nhân tôi thấy màu môi hiện tại của Sầm tiểu thư vừa vặn cực kỳ, thậm chí còn đẹp hơn cả màu son ban nãy, cho dù không tô lại son cũng hoàn toàn không vấn đề gì.”

Giang Tuyết Niên lập tức nhíu mày: “Không được, không thể đẹp hơn lúc nãy được, phiền chị Tô thoa lại son cho bảo bối nhà tôi, Thanh Thanh xinh đẹp thế này, màu môi của cô ấy không cần cho người khác thưởng thức.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...