[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 117
Tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ, Giang Tuyết Niên dắt người tới khu chính trước nửa tiếng.Sảnh chính lộng lẫy xa hoa không cần phải nói nhiều, tranh cổ treo tường, thảm lông cừu đắt đỏ dưới chân, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà, như thể gom hết tinh tú của cả vũ trụ vào một chỗ.Giang Tuyết Niên cứ như chưa từng thấy qua cảnh đời, vừa nhìn thấy khung cảnh trước mặt đã để lộ nét kinh ngạc, dù chỉ trong một giây liền nhanh chóng thu lại vẻ mặt, nhưng vẫn bị Khang Cảnh để ý.“Hừ, đồ nhà quê chưa thấy qua đời sống thượng lưu.” Khang Cảnh thấp giọng cười nhạo. Âm lượng vừa đủ để Giang Tuyết Niên nghe thấy.“Vu Nam Yên” là người ghét nhất bị nói là chưa từng thấy qua cảnh đời, nàng lớn lên ở Nam Hướng Quốc, quả thật chưa từng tiếp xúc với loại xa hoa thế này, nhưng bị người nói trúng tim đen lập tức tức tối, trừng mắt lườm Khang Cảnh: “Cậu không nói chuyện không ai nghĩ cậu câm đâu? Muốn tham gia tiệc thì mau im miệng, đừng quên đây là tiệc ba tôi mở vì tôi!”Cốc Á Duy vội giữ lại Khang Cảnh đang muốn cãi: “Cảnh ca! Anh đừng nói lung tung nữa, coi chừng bị đuổi ra khỏi tiệc thật!”Lửa giận bị đè nén trong lòng Khang Cảnh lập tức bùng lên, hoàn toàn không nghe lọt tai lời Cốc Á Duy, thấy sắp không kéo lại được, Cốc Á Duy vội nói: “Nghe nói Ai Hi Lam cũng sẽ đến!”Khang Cảnh vừa nghe cái tên này, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, hắn liếc nhìn “Sầm Thanh Thu”, cúi đầu nói với “Vu Nam Yên” một câu: “Xin lỗi.”Nhưng “Vu Nam Yên” đâu phải người dễ bị câu “xin lỗi” dỗ dành, cô cười nhạt: “Chuyện giữa chúng ta, còn lâu mới xong.”Nói xong, cô kéo tay Thời Thanh Phạn bước nhanh về phía trước, mỗi bước như đạp lên mặt Khang Cảnh, tỏa ra khí thế giận dữ ngút trời.Cốc Á Duy cũng vội kéo Khang Cảnh không cam tâm theo sau.Đại sảnh lúc này đã được trang hoàng gần xong, những người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề đang sắp xếp đồ ăn và đồ uống.Diệp Nam đang nói chuyện với trưởng bộ phận an ninh, bỗng nghe thấy tiếng bước chân giòn giã, cô ngẩng đầu nhìn vừa thấy “Vu Nam Yên” đang nắm tay Sầm Thanh Thu đi về phía này, theo sau là Cốc Á Duy và Khang Cảnh.Chỉ nghe tiếng bước chân, Diệp Nam cũng biết tâm trạng hiện giờ của “Va Nam Yên” đang rất sảng khoái, cô hơi do dự có nên chọc giận nàng không, giây sau liền nở nụ cười bước ra đón tiếp: “Nam Yên, cuối cùng các em cũng đến.”Nói xong còn làm bộ như không thấy tâm trạng vui vẻ của “Vu Nam Yên”, tấm tắc khen ngợi: “Lễ phục của em thật sự quá đẹp, đây là mẫu giới hạn đúng không? Chị từng định đặt may một bộ giống thế, nhưng thương hiệu nói chị chỉ là khách cao cấp, không đủ tiêu chuẩn. Đại cữu đối xử với em đúng là quá tốt.”Chỉ hai câu nói, sắc mặt Giang Tuyết Niên đã dịu lại.“Tôi là con gái của ba tôi, ba tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với tôi rồi. Nam tỷ, chị nói chuyện thật dễ nghe, không như có vài người, mọc cái miệng ra chỉ để kết thù với thiên hạ.” Nói xong, cô liếc nhìn Khang Cảnh một cái.Trong đám con cháu nhà Vu Uy, Diệp Nam là lớn tuổi nhất, từ nhỏ đã phải quản em trai, nghe vậy cũng nhìn sang Khang Cảnh, hơi nhíu mày, không trách móc mà dịu giọng nói: “Tiểu Cảnh, em lớn hơn Nam Yên một tuổi, là anh trai, Nam Yên vừa mới trở về, vẫn đang làm quen lại, em phải bảo vệ em gái, biết không?”Giọng điệu dỗ trẻ con của Diệp Nam làm Khang Cảnh mặt đỏ bừng, “Thực xin lỗi Nam tỷ.”Đã trưởng thành mà còn bị dạy dỗ như vậy, Khang Cảnh thấy mất mặt muốn chết, sợ Diệp Nam nói thêm làm mình càng quê, vội vàng xin lỗi để cắt ngang lời nàng.Diệp Nam hài lòng vỗ vai Khang Cảnh, quay sang nói với Giang Tuyết Niên: “Tiểu Cảnh đã biết lỗi, nể mặt chị, tha cho nó được không?”“Vu Nam Yên” vốn là kiểu mềm nắn rắn buông, nể mặt Diệp Nam nên bỏ qua cho Khang Cảnh.Diệp Nam còn phải xử lý công việc, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đi tới một góc ghế sofa ngồi nghỉ.Bởi vì Cốc Á Duy và Khang Cảnh ngồi ở vị trí khá xa, nên tầm mắt cứ nhìn về phía họ mãi không thôi.Giang Tuyết Niên lại tiếp tục diễn vở “bá đạo chiếm hữu”, đủ kiểu trêu chọc “Sầm Thanh Thu”, chọc cho mỹ nhân lãnh đạm tức đỏ mặt, lại còn bị hôn trộm.Cốc Á Duy tặc lưỡi trầm trồ, còn Khang Cảnh thì siết chặt nắm đấm.Đúng 6 giờ 55, Vu Uy cuối cùng cũng từ trên lầu bước xuống, Vu Mãn đi theo sau ông cách nửa bước.Vu Uy vừa bước vào sảnh, tất cả mọi người lập tức ngừng tay, cung kính chào một tiếng “Tộc trưởng”, ông chỉ gật đầu: “Mọi người tiếp tục làm việc đi.”Diệp Nam và Cốc Á Duy vội vàng tiến lên.“Đại cữu.”Vu Uy hỏi một chút về những việc họ phụ trách, nói: “Tiểu Nam, cháu phụ trách an ninh là rất quan trọng, khách mời tối nay đều là những người quyền quý, nhất định phải tập trung cao độ, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”“Vâng, đại cữu, cháu đã bố trí xong hết rồi, bây giờ trang viên vững như thành đồng, một con chim lạ cũng đừng mong bay vào.”Vu Uy hài lòng gật đầu: “Năng lực của cháu, đại cữu luôn tin tưởng.”Sau khi khen Cốc Á Duy mấy câu, Vu Uy mới hỏi tới “Vu Nam Yên”.“Nam Yên đâu? Sao không thấy con bé?” Vu Uy nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy “Vu Nam Yên”.Diệp Nam: “Bọn họ đã đến từ nửa tiếng trước rồi, cháu còn chào hỏi với Nam Yên một câu, sau đó cháu quay sang sắp xếp công việc, không để ý các em ấy đi đâu nữa. Áo Duy, cậu có thấy không?”Cốc Áo Duy đẩy lại gọng kính, nói: “Lúc nãy trong sảnh hơi lộn xộn, tôi nghĩ chắc bọn họ đang nghỉ ở góc nào đó.”Vu Mãn vẫy tay gọi một người hầu lại, dặn dò: “Cậu qua phía sofa kia xem tiểu thư bọn họ có ở đó không, nếu có thì báo với họ là tộc trưởng đã tới.”“Vâng, Vu tổng quản.”Người hầu đi chưa bao lâu, “Vu Nam Yên”, “Sầm Thanh Thu” cùng Cốc Á Duy và Khang Cảnh cùng nhau bước vào giữa đại sảnh, đến gặp Vu Uy. “Ba, cuối cùng ba cũng đến!” Giang Tuyết Niên vừa thấy Vu Uy mắt sáng lên, bước nhanh đến gần.Vu Uy thích cái sự phản nghịch của “Vu Nam Yên”, lại càng thích sự sùng bái trực diện của nàng dành cho mình, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: “Nếu ba không đến, con khỉ như con chắc chắn đã chạy mất rồi, đến lúc ba giới thiệu con với khách, biết tìm ai đây?”Thấy cách Vu Uy và “Vu Nam Yên” đối xử với nhau, bốn người Diệp Nam đều giật mình.Trước giờ Vu Uy luôn là người cha nghiêm khắc với Vu Triết, mà Vu Triết thì chỉ biết cung kính sợ hãi, chưa bao giờ dám nói chuyện thoải mái như vậy với ông.Mắt thấy tai nghe, e là bọn họ phải định nghĩa lại mức độ “được sủng ái” của “Vu Nam Yên” rồi.Giang Tuyết Niên kéo Thời Thanh Phạn đang đứng sau mình ra, vỗ vỗ vào lưng nàng: “Nào, Thanh Thanh, gọi ba đi.”Mọi người xung quanh vừa nghe thấy “Vu Nam Yên” nói thế, ai nấy đều trợn tròn mắt.Vu Uy tưởng mình nghe lầm, “Nam Yên, con đang nói linh tinh cái gì đấy? Con định làm gì?”“Vu Nam Yên” ngẩng cao cằm nói: “Đây là vợ tương lai của con, con dâu của ba, gọi ba một tiếng là chuyện nên làm, có gì mà ngạc nhiên?”Vu Uy: “…Vớ vẩn.” Tuy giọng nói nghe như rầy la, nhưng lại mang theo một chút bất đắc dĩ.“Sầm Thanh Thu” rõ ràng không tình nguyện, mặt lạnh tanh nói: “Vu Nam Yên, sau những gì cô đã làm với tôi, dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ kết hôn với cô?”Lời này làm Vu Uy bật cười, ban đầu ông để ý tới “Sầm Thanh Thu” là vì xuất thân của nàng, chỉ là một cô gái bình thường từ Nam Hướng Quốc được “Vu Nam Yên” để mắt tới đã là phúc phận lớn rồi, dù “Vu Nam Yên” không cưới nàng, chỉ giữ làm tình nhân thì ông cũng không có ý kiến gì.Nhưng “Sầm Thanh Thu” lại không thích “Vu Nam Yên”?“Vu Nam Yên” là con gái ông, có ai mà không muốn cưới con bé chứ?“Hôm nay là ngày lành, tiện thể đính hôn cho hai đứa luôn.” Vu Uy nói.“Sầm Thanh Thu” lập tức nói: “Tôi—!”Vu Uy và “Vu Nam Yên” đều là kiểu ăn mềm không ăn cứng, nàng càng phản đối, ông càng hăng, liền nói thẳng: “Hôm nay đính hôn, một tháng sau kết hôn, vậy đi. A Mãn, chuyện này giao cho cậu. Lập tức tìm một cặp nhẫn đính hôn mang đến đây.”U Mãn sững người một chút, phản ứng lại rồi lập tức đáp: “Vâng, tộc trưởng, tôi đi ngay!”Nhìn Vu Mãn chạy đi, “Vu Nam Yên” biết Vu Uy thật sự muốn tổ chức lễ đính hôn cho cô và “Sầm Thanh Thu”, lập tức phấn khởi: “Cảm ơn ba! Con và Thanh Thanh đính hôn rồi, sau này ba có thêm một cô con gái, tụi con sẽ cùng nhau hiếu kính ba!”Vu Uy liếc nàng một cái: “Hiếu kính ba? Hai đứa mang nhau ra chọc ba điên là ba thấy đủ rồi.”“Đi thôi, cùng ba ra cổng đón khách. Thanh Thanh nhà con cũng đi theo.” Ông tiện tay chỉ về phía “Sầm Thanh Thu”.Sắc mặt “Sầm Thanh Thu” lại lạnh thêm vài phần.Giang Tuyết Niên nghe Vu Uy miệng gọi một câu “Thanh Thanh nhà con”, nụ cười trên mặt vui đến không dừng lại được, hớn hở kéo Thời Thanh Phạn cùng ra cửa lớn đón khách với U Uy.Diệp Nam / Cốc Áo Duy / Cốc Á Duy / Khang Cảnh: “……”Vừa mới thêm một đứa em họ còn chưa kịp quen, nháy mắt đã thêm luôn cả… Em dâu họ??