[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 115



Giang Tuyết Niên cười lạnh: “Biết cậu vô dụng rồi. Cậu tự không bằng người ta thì thôi, đừng kéo tôi xuống nước.”

Khang Cảnh tức đến phát điên, sải bước đi tới trước mặt Giang Tuyết Niên, sắc mặt khó coi định nói gì đó, khóe mắt bỗng nhìn thấy gương mặt của “Sầm Thanh Thu”, lời định nói lập tức nghẹn lại.

Giang Tuyết Niên nheo mắt nguy hiểm: “Đồ ngu, cậu nhìn cái gì đấy?”

Khang Cảnh chỉ nghe thấy tim mình đập ầm ầm, mắt không thể rời khỏi gương mặt Thời Thanh Phạn, lời của Giang Tuyết Niên cứ như gió thoảng bên tai, bị hắn hoàn toàn phớt lờ.

Giang Tuyết Niên mím chặt môi, đứng dậy đẩy mạnh Khang Cảnh một cái, nếu không có Cốc Á Duy đỡ thì hắn đã ngã chổng vó rồi.

“Trang viên gia tộc Vu thị, cho dù cậu có sống cả đời ở đây, nó cũng là của ba tôi, chẳng liên quan gì đến cậu. Thanh Thanh có đẹp thế nào, cũng không liên quan gì đến cậu, cô ấy là của tôi.”

Nói xong, đáy mắt Giang Tuyết Niên lóe lên tia hung ác, Khang Cảnh giật mình thảng thốt.

“Không ăn nữa.” Thời Thanh Phạn đột nhiên đặt đũa xuống đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng ăn.

Lúc này Cốc Á Duy mới thấy rõ gương mặt nàng, mắt lập tức trừng to không kiềm được.

Vẻ lạnh trên mặt Giang Tuyết Niên lập tức biến mất, nhanh chóng đuổi theo ôm eo Thời Thanh Phạn: “Bảo bối, đừng chấp nhặt với cái đứa không có mắt kia.”

Thời Thanh Phạn mặt không biểu cảm nói: “Trên đời này còn ai không có mắt hơn cô sao?”

Giang Tuyết Niên đã quen bị nàng chọc, chẳng mảy may để tâm, “Tôi đối với cậu rất có mắt nhìn, lúc ở bên cậu cậu không thấy trong mắt tôi chỉ có mỗi mình cậu thôi sao?”

Cô vừa nói vừa dính dính lấy, lại sán đến gần trước mặt Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn lạnh mặt tránh đi: “Nếu cô thật sự có mắt nhìn thì phải biết tôi ghét cô đến mức nào, tôi hy vọng trong mắt cô đổi người khác mà nhét vào.”

“Không được, trong mắt tôi chỉ có thể nhét mỗi cậu thôi.” Vừa nói vừa mặt dày hôn lên má Thời Thanh Phạn một cái.

Khang Cảnh: “……”

Cốc Á Duy: “…… Cái độ không biết xấu hổ này, tôi thích!”

Khang Cảnh kéo ghế ngồi xuống, trước mắt không ngừng hiện lên gương mặt của “Sầm Thanh Thu”.

Người hầu bưng cơm canh lên, rồi lui xuống.

Khang Cảnh tiếp tục thất thần, Cốc Á Duy bắt đầu ăn, ăn được nửa bữa thì Khang Cảnh bỗng hoàn hồn, đột nhiên kéo tay Cốc Á Duy nói: “Á Duy, chúng ta hợp tác đi.”

Cốc Á Duy nghi hoặc hỏi: “Hợp tác gì?”

Khang Cảnh nói: “Em có hứng thú với Vu Nam Yên, tôi có hứng thú với tình nhân của cô ta, chúng ta mỗi người tấn công một mục tiêu.”

Cốc Á Duy: “...Anh, anh thấy là em đẹp hơn Sầm Thanh Thu, hay anh đẹp trai hơn Vu Nam Yên? Anh tự tin từ đâu mà nghĩ hai ta có thể thành công?”

Cốc Á Duy mê gái thật, nhưng không ngốc, “Hơn nữa chúng ta đều là đàn ông, người ta chắc chắn là thích con gái mới dính lấy nhau như vậy, hết hy vọng rồi, đừng mơ mộng nữa.”

Khang Cảnh bị Cốc Á Duy nói thẳng quá mức làm mặt mày khó coi, nhưng vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ: “Vu Nam Yên thì thích Sầm Thanh Thu, nhưng Sầm Thanh Thu lại không thích Vu Nam Yên. Em không thấy cô ấy rất bài xích Vu Nam Yên sao?”

“Muốn đi thì anh đi, em thì không tự rước nhục đâu.” Cốc Á Duy gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, “Cảnh ca, Vu Nam Yên tính tình không tốt, còn khỏe hơn anh, nếu anh theo đuổi Sầm Thanh Thu thì chuẩn bị sẵn tinh thần bị gãy xương đi.”

“Còn nữa, ba của Vu Nam Yên là tộc trưởng, ba anh thì chẳng là gì, nếu có chuyện gì xảy ra, người ta chắc chắn chẳng sao cả. Nếu anh muốn chịu đòn thì em không cản.”

Khang Cảnh: “……” Ban đầu còn tưởng nhờ cái miệng độc địa của Cốc Á Duy đi chửi Vu Nam Yên giùm, ai ngờ người bị mắng lại là mình.

Bên kia, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn về đến phòng đóng cửa lại.

Lần này Giang Tuyết Niên không lập tức buông tay đang ôm eo Thời Thanh Phạn.

Cô ôm lấy Thời Thanh Phạn ngồi xuống bên giường, gương mặt khổ não nói: “Toàn một lũ thấy sắc nổi lòng tham, tớ thật sự muốn khiến bọn họ không để ý tới gương mặt của cậu.”

Ánh mắt Thời Thanh Phạn khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Vậy không phải cậu cũng thấy sắc mà nổi lòng tham sao?”

“Đương nhiên không phải!” Giang Tuyết Niên nói, lúc đầu cô muốn làm bạn với Thời Thanh Phạn đúng là có yếu tố “sắc”, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Giang Tuyết Niên càng ngày càng hiểu rõ nàng, thì cảm thấy vẻ đẹp lại là phần không quan trọng nhất của người con gái này.

“Bọn họ chỉ nhìn mặt thì quá nông cạn, còn tớ thì hoàn toàn khác, không phải kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là lâu ngày sinh tình, dù dung mạo cậu có thay đổi, tình cảm tớ dành cho cậu cũng sẽ không thay đổi.”

Giang Tuyết Niên nói xong mới phản ứng lại mình vừa nói gì, gương mặt hơi ửng đỏ, “Không phải cái ý cậu đang nghĩ đâu…”

Thời Thanh Phạn nhìn đôi mắt đen đầy né tránh của nàng: “Cậu biết tớ nghĩ là ý gì sao?”

Nhiều lần như vậy, lời nói mập mờ của Thời Thanh Phạn không những không phản cảm mà còn có chút như đang thử dò, Giang Tuyết Niên dù có chậm chạp đến đâu cũng không thể phủ nhận khả năng Thời Thanh Phạn cũng thích mình.

Mặt Giang Tuyết Niên càng ngày càng nóng, “Biết.”

Cô hít sâu một hơi: “Cậu nghĩ tôi thích cậu, không sai, tôi đúng là thích cậu.”

Khóe môi Thời Thanh Phạn khẽ cong lên: “Là kiểu thích nào?”

“Là kiểu này.” Giang Tuyết Niên liều mình, cánh tay khẽ siết lại, kéo Thời Thanh Phạn vào lòng, hôn lên môi nàng.

Hơi thở nóng rực hòa quyện, hai người đều không có kinh nghiệm, hoàn toàn dựa vào bản năng mà chạm đến nhau.

Hôn một lúc lâu, Giang Tuyết Niên cuối cùng cũng buông Thời Thanh Phạn ra.

Nhìn dáng vẻ Thời Thanh Phạn hơi thở gấp gáp, Giang Tuyết Niên phải kiềm chế lắm mới không tiếp tục hôn xuống lần nữa, giọng khàn khàn nói: “Thanh Thanh, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nha?”

Thời Thanh Phạn đưa tay che lấy trái tim đang đập “thình thịch” của mình, đôi mắt nâu nhạt như phủ một tầng nước, đôi môi đỏ mọng bị Giang Tuyết Niên hôn đến sưng nhẹ khẽ hé mở: “Tớ ám chỉ cậu lâu như vậy, sao bây giờ cậu mới chịu nghĩ thông mà tỏ tình với tớ?”

Giang Tuyết Niên hôn nhẹ lên má nàng, “Lần đầu tiên tớ thích một người, nên mới lo được lo mất, sợ tỏ tình xong bị cậu từ chối, đến bạn bè cũng không làm.”

“Cậu còn chưa trả lời tớ, cậu có muốn làm bạn gái tớ không?” Giang Tuyết Niên hồi hộp nhìn Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn đưa tay ôm lấy cổ Giang Tuyết Niên: “Muốn. Thời Thanh Phạn muốn làm bạn gái của Giang Tuyết Niên.”

Hai người nhìn nhau, cười khẽ.

Giang Tuyết Niên lại hôn lên môi Thời Thanh Phạn một lần nữa, “Hoàn thành nhiệm vụ xong, về nhà là đính hôn.”

“Ừm!”

Cách hai người ở bên nhau trước và sau khi tỏ tình dường như không khác biệt gì mấy, nhưng cũng có vài điểm không giống.

Ví dụ như tiếp xúc thân mật giữa họ nhiều hơn.

Trước kia ngoại trừ lúc diễn kịch, Giang Tuyết Niên vẫn luôn kiềm chế bản thân, nhưng bây giờ đối mặt với bạn gái của mình thì còn kiềm chế cái gì?

Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, nếu không phải tối nay còn bữa tiệc quan trọng, Giang Tuyết Niên thật sự muốn dính lấy Thời Thanh Phạn cả đêm không ngủ.

Cuối cùng, hai người chỉ dính lấy nhau tới mười hai giờ là ôm nhau ngủ rồi.

Sáng hôm sau bị ánh mặt trời chiếu vào làm tỉnh giấc, Giang Tuyết Niên vừa mở mắt ra đã thấy Thời Thanh Phạn nằm trong lòng mình.

Gương mặt trắng nõn ngủ đến ửng hồng, hàng mi dài rũ xuống, in bóng mờ mờ dưới mắt, đôi môi hơi chu lại, giống hệt như khung cảnh mà mỗi sáng Giang Tuyết Niên vẫn thấy.

Khác biệt là những ngày trước dù có muốn làm gì, cô cũng không dám, còn bây giờ thì khác.

Giang Tuyết Niên cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của Thời Thanh Phạn, cảm giác tim đập rộn ràng khiến cô vô cùng hối hận, hối hận vì không tỏ tình sớm hơn.

Hàng mi Thời Thanh Phạn khẽ run, từ từ mở mắt ra, vừa mở đã thấy Giang Tuyết Niên kề sát ngay trước mặt, trên mặt hiện lên ý cười, cô dụi dụi vào ngực Giang Tuyết Niên, “Bạn gái, chào buổi sáng.” Giọng nói mềm mại như kẹo bông đường ngọt ngào.

Giang Tuyết Niên bị ngọt đến tận đáy lòng.

“Thật sự không muốn ra khỏi phòng chút nào.” Giang Tuyết Niên nói.

Thời Thanh Phạn biết nàng đang nói gì, “Dù sao tớ cũng là tình nhân bị cậu cưỡng ép chiếm đoạt, cậu ra ngoài có thể thể hiện một chút cũng không sao.”

“Thật hả?” Mắt Giang Tuyết Niên sáng lên.

Thời Thanh Phạn gật đầu: “Ừ, được mà.”

8 giờ rưỡi, hai người ra ngoài ăn sáng.

Cốc Á Duy và Khang Cảnh đã ngồi trong phòng ăn ăn trước, trông Khang Cảnh có vẻ hơi hồn bay phách lạc.

Nghe thấy tiếng bước chân, Khang Cảnh lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy “Vu Nam Yên” khoác vai “Sầm Thanh Thu” đi vào.

Ánh mắt Khang Cảnh nhìn cánh tay Giang Tuyết Niên đang khoác vai Thời Thanh Phạn rõ ràng có chút không vui, rất muốn chém quách nó đi cho rồi.

“Nam Yên, chị đến rồi!” Cốc Á Duy gọi với theo “Vu Nam Yên”.

“Ừm.” Giang Tuyết Niên hất cằm một cái xem như đáp lời.

Cô tìm chỗ ngồi đối diện Khang Cảnh, lúc Thời Thanh Phạn định ngồi xuống bên cạnh, Giang Tuyết Niên lại kéo nàng ngồi luôn lên đùi mình.

Lần này Thời Thanh Phạn vẫn phản ứng như thường lệ mà giãy giụa, nhưng Giang Tuyết Niên không giống như những lần trước mà buông tay ra, ngược lại ghé sát vào tai nàng nói gì đó, Thời Thanh Phạn liền thôi không giãy giụa.

“Thanh Thanh, lần này cậu thử cách ăn sáng khác nha, cậu đút cho tôi, tôi đút lại cho cậu, cậu thấy sao?” Giang Tuyết Niên tỏ vẻ như đang hỏi ý kiến, nhưng giọng lại đầy chắc chắn, cô chắc chắn Thời Thanh Phạn sẽ không dám từ chối.

Cơ thể Thời Thanh Phạn hơi cứng lại, Giang Tuyết Niên lại như thể chẳng hề nhận ra, đưa cho nàng một đôi đũa.

Khang Cảnh ngồi đối diện rốt cuộc không nhịn nổi nữa, “Ê! Vu Nam Yên cô đừng có quá đáng, đây là phòng ăn, muốn tán tỉnh thì về phòng mà tán!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...