[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 114



Hai bên đều có ý, chỉ trong một bữa ăn, Giang Tuyết Niên đã quen thân với Diệp Nam và Cốc Áo Duy, nói chuyện cũng bớt khách sáo hơn.

Hẹn nhau tan ca hôm sau sẽ đưa “Vu Nam Yên” đi tham gia buổi tụ họp nhỏ riêng tư, Diệp Nam và Cốc Áo Duy quay về phòng mình.

Hôm sau, Vu Mãn mang đến cho Giang Tuyết Niên một tin tốt: thủ tục chuyển trường đã hoàn tất, nàng và “Sầm Thanh Thu” có thể đến đại học Môn Tân học bất cứ lúc nào, làm quen với bạn bè mới.

Thời Thanh Phạn cuối cùng chọn đúng chuyên ngành nghệ thuật mà “Sầm Thanh Thu” đã học ở Nam Hướng Quốc.

Vu Mãn nói: “Đợi đến thứ hai tuần sau, Nam Yên tiểu thư và Thanh Thu tiểu thư có thể đến trường rồi.”

“Chờ hai ngày làm gì, tôi ở đây buồn muốn chết, không thể đi ngay sao?” Giang Tuyết Niên không vui mà oán trách.

Vu Mãn cười nói: “Ngày kia là thứ bảy, đúng vào ngày nghỉ, tộc trưởng dự định tổ chức một buổi yến tiệc, mời tất cả hào môn ở Cáp Tân Tư đến giới thiệu thân phận của tiểu thư. Hai ngày này tiểu thư sẽ không rảnh rỗi đâu, tộc trưởng đã mời giáo viên lễ nghi đến rồi.”

“Thật không?!” Ánh mắt Giang Tuyết Niên hiện lên vẻ phấn khích, “Ba tôi quả nhiên đối xử tốt với tôi. Chú A Mãn, chú sắp xếp luôn nhé, để Thanh Thanh cũng cùng tôi tham dự yến tiệc, lễ phục và trang sức không được để mất mặt Vu gia.”

Vu Mãn chưa bao giờ nghe “Vu Nam Yên” gọi khách khí như vậy, trong lòng bất giác thấy vui, nhưng rất nhanh đã đè nén cảm xúc.

“Vu Nam Yên” kiểu người thấy sữa là mẹ, khách sáo là vì có chuyện cần nhờ, mà bản thân hắn vẫn luôn là người ủng hộ thiếu gia Vu Triết, tuyệt đối không thể để bị viên đường của “Vu Nam Yên” làm lung lay.

Sau khi Vu Mãn rời đi, Giang Tuyết Niên nói: “Yến tiệc ngày kia là một cơ hội, tớ nhất định phải để bọn họ thấy rõ thái độ của Vu Uy với tớ, sau này mới tiện hành động.”

Thời Thanh Phạn hơi lo lắng nói: “Phu nhân Amelia không dễ đối phó.”

Đó là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng yếu kém gì.

Giang Tuyết Niên thở dài: “Tớ đến trang viên Vu gia lâu vậy rồi, phu nhân Amelia chưa từng chủ động gặp tớ, đúng là không dễ chọc.”

Phải kiên nhẫn, không được nóng vội, cộng thêm tư liệu mà Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đã xem qua, trở ngại lớn nhất trong hành động lần này rất có thể là Amelia Carpenter.

“Tớ ra mặt, chắc chắn sẽ chọc giận Amelia Carpenter, khó đối phó thì cũng phải đối đầu. Chỉ sợ bà ta sẽ vòng vo, ra tay với cậu.”

Thời Thanh Phạn nói: “Tớ sẽ tùy cơ ứng biến.”

Giang Tuyết Niên thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc như vậy, không nhịn được bật cười: “Yên tâm, chỉ cần tớ thể hiện thái độ với cậu vượt quá tưởng tượng của bà ta, cậu sẽ không sao. Gia tộc Carpenter không muốn làm rạn nứt quan hệ với Vu gia, bà ta sẽ không dám hành động liều lĩnh.”

Giang Tuyết Niên theo thói quen cầm tay người ta đưa lên sát môi, nhưng hành động làm được một nửa chợt phản ứng lại, trong mắt đen lóe lên một tia lúng túng, lập tức buông tay ra: “Xin lỗi…”

Thời Thanh Phạn nhìn nàng chằm chằm: “Xin lỗi cái gì?”

Giang Tuyết Niên hơi đỏ mặt, “Vừa rồi, tớ vừa rồi thất thần, còn tưởng cậu là… Người tình của tớ.”

Thời Thanh Phạn lộ vẻ ngạc nhiên rõ rệt, cô bước lên một bước, tiến lại gần Giang Tuyết Niên, khoảng cách giữa hai người chưa đến 10 centimet, Giang Tuyết Niên không nhịn được hơi ngửa ra sau.

“Chẳng phải chúng ta vốn dĩ là quan hệ người tình sao?” Thời Thanh Phạn khẽ nói.

Âm giọng mềm nhẹ như lông vũ khẽ lướt qua tim Giang Tuyết Niên, một cơn ngứa nhè nhẹ lan ra khắp lòng.

Giang Tuyết Niên chớp mắt một cái.

Thanh Thanh đang… Trêu chọc cô sao?

Tại sao lại làm vậy? Bình thường nàng không phải kiểu người hay đùa giỡn.

Giang Tuyết Niên nghĩ đến một khả năng, tim lập tức đập mạnh hai cái.

“Thanh Thanh, có phải là cậu…” thích tôi?

Ngay lúc Giang Tuyết Niên sắp hỏi ra thành lời, Thời Thanh Phạn lại xoay người đi đến bên giường ngồi xuống, nói: “Không trêu cậu nữa.”

Giang Tuyết Niên: “……”

Trước khi đến Cáp Tân Tư, Thời Thanh Phạn đã viện cớ Giang Tuyết Niên muốn đi chơi riêng để từ chối buổi tụ hội của Cung Linh Lang, Cung Linh Lang với chuyện cô thích Giang Tuyết Niên giờ cũng không còn ý kiến gì nữa, chỉ liên tục dặn dò cô: chuyện tỏ tình nhất định phải để Giang Tuyết Niên làm trước, như vậy mới chứng minh được Giang Tuyết Niên thật sự thích cô.

“Cậu đã thích Giang Tuyết Niên trước, đã chịu thiệt rồi, tỏ tình nhất định phải để Giang Tuyết Niên chủ động, nếu không thì cậu lỗ to.” Lời của Cung Linh Lang còn văng vẳng bên tai, Thời Thanh Phạn sau khi hỏi ý kiến hai người bạn thân còn lại, cũng nhận được câu trả lời giống vậy.

Sáng sớm hôm sau, lễ nghi sư mà Vu Mãn tìm đến dạy lễ nghi cho Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đã có mặt ở trang viên Vu gia.

Thời Thanh Phạn chỉ đứng bên cạnh nhìn, Giang Tuyết Niên không biết là học không nổi hay cố ý phá rối, mà chẳng có động tác nào làm cho đúng được.

Hai ngày sau, Vu Mãn đến kiểm tra kết quả, Giang Tuyết Niên chẳng học được cái gì,Vu Mãn hỏi lễ nghi sư nguyên nhân, Giang Tuyết Niên liền nói thẳng thừng: “Quy củ là để trói buộc người hầu, chú thấy tôi là người hầu hay là tổ tông?”

Nụ cười trên mặt Vu Mãn lập tức cứng đờ.

Không quản nổi “Vu Nam Yên”, tiễn lễ nghi sư về, hắn buồn rầu đi tìm Vu Uy mách lẻo, đem những lời của “Vu Nam Yên” kể lại cho Vu Uy nghe: “Lễ nghi sư tôi mời là người nổi tiếng nhất thành tây Khăn An, trước đây còn từng dạy cho thiếu gia Vu Triết, thiếu gia Vu Triết lúc 5-6 tuổi đã học rất tốt, mà Nam Yên tiểu thư lại không chịu học.”

Ngầm ám chỉ với Vu Uy rằng “Vu Nam Yên” 18 tuổi còn không bằng Vu Triết 5-6 tuổi.

Ai ngờ Vu Uy nghe xong lại cười ha hả: “Không hổ là con gái tôi. Nó nói đúng, quy củ là gì chứ, chẳng qua là thứ sinh ra để trói buộc người ta, nó là đại tiểu thư Vu gia, thứ gì cần trói buộc cũng không tới lượt nó. Nam Yên không muốn học thì thôi.”

Cuối cùng còn cảm thán một câu: “Đứa nhỏ này có chút giống tôi hồi còn trẻ.”

Vu Mãn rời khỏi văn phòng của Vu Uy, quay về phòng, gửi đi một tin nhắn.

A Mãn: Mãn ý, cảnh báo cấp một.

Cảnh báo cấp một là thuật ngữ đã được ấn định trước, đại diện cho việc “Vu Nam Yên” đã tạo thành mối uy hiếp cấp độ thấp nhất với bọn họ.

Gia tộc Vu gia không phải chỉ mình Vu Uy làm chủ, dù hiện tại ông là tộc trưởng, nhưng việc người thừa kế tương lai là ai, không phải ông có thể tự quyết định.

Cho nên, cho dù Vu Uy có yêu thích “Vu Nam Yên” đến đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến việc chọn người kế vị tiếp theo.

“Vu Nam Yên” trong gia tộc Vu gia không có nền tảng tình cảm với bất kỳ ai, làm việc không theo quy củ, hành động tùy tiện, không quan tâm cảm nhận của người khác. Vu Mãn tin rằng, so với Vu Triết ôn hòa lễ độ, chắc chắn sẽ không ai lựa chọn “Vu Nam Yên”.

Tối thứ sáu, khi Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đang ăn tối trong nhà ăn, cuối cùng cũng gặp hai người cuối cùng trong tòa nhà này — Khang Cảnh và em trai ruột của Cốc Áo Duy, Cốc Á Duy.

Cả hai vẫn còn đang đi học, tuổi tác xấp xỉ Giang Tuyết Niên, một người 18, một người 19, diễn xuất hoàn toàn không theo kịp anh chị mình, vừa nhìn thấy Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn liền khựng lại, sau đó trên mặt lập tức hiện rõ vẻ không vui.

Cốc Á Duy còn đỡ, Khang Cảnh thì đằng đằng sát khí nhìn Giang Tuyết Niên, không khách khí hỏi: “Cô chính là Vu Nam Yên?”

Giang Tuyết Niên gắp một miếng thịt đưa đến bên môi Thời Thanh Phạn, chuyên tâm dỗ nàng mở miệng ăn vào, hoàn toàn ngó lơ hai người trước mặt.

Khang Cảnh càng nhìn càng tức: “Còn nhỏ tuổi mà chẳng biết học điều hay, suốt ngày dẫn theo một tình nhân bên người, ra thể thống gì! Đừng tưởng bác cả thật sự coi trọng cô, nếu thật sự coi trọng, đã chẳng để cô lộn xộn như vậy!”

Giang Tuyết Niên cuối cùng cũng đút được miếng thịt cho Thời Thanh Phạn, dịu dàng rút đầu đũa ra khỏi miệng nàng, mới quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Khang Cảnh một cái: “Nói thêm câu nào nữa là tôi nhổ luôn cái lưỡi của cậu ra.”

Giọng điệu không lớn, nhưng sự đe dọa trong đó khiến Khang Cảnh bất giác thấy hoảng, sắc mặt lập tức trắng bệch đi mấy phần.

Nói xong, Giang Tuyết Niên cúi đầu thấy Thời Thanh Phạn hơi nhíu mày, lập tức dịu dàng hỏi: “Không hợp khẩu vị?”

Không xa, Cốc Á Duy đang bị dọa đến phát hoảng, nghe được giọng điệu mềm mỏng, tim đập loạn mấy nhịp, nhìn dáng vẻ ôn nhu như nước mà nàng dành cho “Sầm Thanh Thu”, hắn bỗng ngây người.

Khang Cảnh mất mặt, không dằn được tức giận, định để Cốc Á Duy lên tiếng. Đứa em họ này tuy là Omega, nhưng không có chút yếu đuối nào của Omega, ngược lại miệng lưỡi sắc bén, hay khiến người ta á khẩu, từ nhỏ đã ít ai nói lại được hắn, sau khi phân hóa rồi thì càng không.

Ai ngờ Khang Cảnh vừa quay đầu liền thấy Cốc Á Duy đang bày ra vẻ mặt hoa si, mà đối tượng lại chính là “Vu Nam Yên”.

“Á Duy!” Khang Cảnh gọi một tiếng.

Cốc Á Duy hoàn hồn, đối diện ánh mắt đầy khiển trách của Khang Cảnh, mặt đầy mơ hồ, “Sao vậy anh họ?”

Khang Cảnh: “Em có phải quên mất cô ta là ai rồi không?”

Cốc Á Duy: “Anh họ đang nói gì vậy, cô ấy là Vu Nam Yên mà, em sao có thể quên được.”

Khang Cảnh: “……”

Tưởng có Cốc Á Duy ở đây thì chắc chắn có thể mắng cho “Vu Nam Yên” khóc, ai ngờ Cốc Á Duy lại là người đầu tiên quay xe.

Khang Cảnh hít sâu một hơi, nói với “Vu Nam Yên”: “Vu Nam Yên, cô đừng có đắc ý. Cô còn chưa gặp Vu Triết đâu, đến lúc gặp rồi, cô sẽ hiểu giữa cô và cậu ấy là một trời một vực, cô căn bản không thể so được.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...