[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 155



Giang Tuyết Niên lên lầu thay đồ, Thời Thanh Phạn cũng theo sau vào phòng ngủ, đặt Giang Trạm Nhi lên giường, vừa gọi điện thoại cho Cam Tích nhờ trông con một lát.

Cô nói mình và Giang Tuyết Niên có việc phải ra ngoài, trong nhà lại không ai trông bé, Cam Tích lập tức đồng ý không chút do dự.

Khi Giang Tuyết Niên từ phòng thay đồ bước ra, Thời Thanh Phạn đã mặc xong đồ cho Giang Trạm Nhi, vừa thấy Giang Tuyết Niên, Thời Thanh Phạn một tay bế bé con lên, tay còn lại xách một túi lớn, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Giang Tuyết Niên có hơi ngại, sao có thể để nàng vừa bế con vừa xách túi, bèn bước tới, đưa tay ra: “Để tôi cầm túi cho.”

Thời Thanh Phạn không buông tay, ánh mắt liếc qua gương mặt Giang Tuyết Niên đang tỏ vẻ khách khí, cảm giác như có một lớp sương mỏng bao lấy trái tim mình, nghẹn đến mức khó thở.

Giang Trạm Nhi nhìn thấy Giang Tuyết Niên đến gần, vui vẻ duỗi chân: “Ma…ma!” Cánh tay nhỏ mũm mĩm vươn về phía Giang Tuyết Niên.

Thời Thanh Phạn đặt bé vào lòng Giang Tuyết Niên: “Trạm Nhi đang tìm cậu, cậu bế con đi, lát nữa tôi phải lái xe.”

Giang Tuyết Niên vội vàng đỡ lấy Giang Trạm Nhi, ôm bé theo sau Thời Thanh Phạn xuống lầu.

Cô rõ ràng chưa từng bế trẻ con bao giờ, vậy mà ôm Giang Trạm Nhi lại rất tự nhiên, giống như đã làm điều này vô số lần, cơ thể quen thuộc theo phản xạ.

Giang Tuyết Niên bắt đầu thấy tò mò, rốt cuộc mình đã quên những gì?

“Bảo bảo, hình như mẹ con đang giận.” Giang Tuyết Niên khẽ nói với Giang Trạm Nhi.

Trạm Nhi tưởng mama đang chơi cùng mình, bật cười khanh khách, miệng hé ra để lộ hai chiếc răng sữa vừa mới nhú.

Thời Thanh Phạn nghe thấy tiếng, quay đầu liếc nhìn Giang Tuyết Niên một cái, đôi mày hơi nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng, Giang Tuyết Niên vội thu lại nụ cười, lúng túng định mở lời: “Tôi…”

“Không cần giải thích,” Thời Thanh Phạn ngắt lời, “Con bé cũng là con của cậu.”

Nói xong, cô quay người bước đi tiếp.

Thời Thanh Phạn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Giang Tuyết Niên vốn đã rất mẫn cảm với cảm xúc của nàng, chỉ cần một chút thay đổi nhỏ cũng có thể nhận ra.

Giang Tuyết Niên biết, chỉ cần mình khôi phục ký ức, Thời Thanh Phạn nhất định sẽ vui, nhưng hiện tại… Cô vẫn chưa làm được.

Giang Tuyết Niên thở dài, ôm Giang Trạm Nhi theo Thời Thanh Phạn ra gara.

Công nghệ ở thế giới này phát triển hơn rất nhiều so với nơi cô từng sống, gọi là "xe" thì đúng, nhưng hình dáng lại giống một dạng tàu bay mini hơn.

Thời Thanh Phạn ngồi vào ghế lái, Giang Tuyết Niên ôm Giang Trạm Nhi ngồi vào ghế phụ bên cạnh.

Chưa đầy mười phút sau, xe dừng trước một căn biệt thự, một thiếu niên trông thư sinh bước tới, chào Thời Thanh Phạn, rồi vòng sang mở cửa xe phía bên kia, mỉm cười với Giang Trạm Nhi: “Trạm Nhi, đến với cậu nào~”

Giang Trạm Nhi xoay người, vòng tay ôm cổ Giang Tuyết Niên, rõ ràng không muốn tách ra.

Giang Tuyết Niên ôm bé con, nhất thời không biết nên làm gì, theo bản năng nhìn về phía Thời Thanh Phạn.

Ngón tay Thời Thanh Phạn đặt trên tay lái vì siết quá chặt mà hơi trắng bệch, cô khẽ nói: “Cậu dỗ con là được rồi, Trạm Nhi rất ngoan.”

Giang Tuyết Niên chỉ đành nhẹ nhàng lắc lắc người, dỗ bé: “Trạm Nhi ngoan, mẹ và... Dì có chút việc phải ra ngoài, con ở nhà chơi với cậu một lát có được không?”

“Ạ.” Giang Trạm Nhi dường như hiểu được, chủ động xoay người lại, đưa tay tìm Cam Tích.

Cam Tích bật cười, đưa tay đón lấy bé từ lòng Giang Tuyết Niên. “Làm phiền anh rồi.” Cô nói.

Cam Tích: “Trạm Nhi ngoan như vậy, phiền gì chứ, hai người có việc thì đi nhanh đi.”

Cửa xe đóng lại, nhìn qua cửa kính, thấy Giang Trạm Nhi đang vẫy tay tạm biệt bên ngoài, trong lòng Giang Tuyết Niên bỗng dâng lên một cảm giác không nỡ.

“Trạm Nhi quá ngoan, hiếm thấy bảo bảo nào ngoan như vậy.” Giang Tuyết Niên nói.

Thời Thanh Phạn lạnh nhạt đáp: “Trước đây ngày nào cậu cũng thấy con.”

Giang Tuyết Niên cảm nhận rõ nỗi xót xa trong lời nàng, vội vàng nói: “Tôi sẽ cố gắng nhớ lại, biết đâu đến bệnh viện bác sĩ có cách.”

Thời Thanh Phạn mím môi, không lên tiếng.

Thời Thanh Phạn đã hẹn trước với bác sĩ, hai người đi từ lối đặc biệt vào bệnh viện, bác sĩ chuyên trách đã đứng đợi sẵn.

“Thời thiếu tướng, Giang thiếu tướng, mời đi lối này.”

Vừa đi, bác sĩ vừa hỏi: “Những điều cần nói Thời thiếu tướng đã trình bày rồi. Giang thiếu tướng, thật sự là ngài không nhớ gì về mười năm qua sao?”

Giang Tuyết Niên gật đầu: “Đúng vậy, tỉnh dậy là tôi không nhớ gì, nhưng một số việc có thể là ký ức cơ thể, ví dụ như ôm trẻ con, nấu ăn, tôi vẫn làm được dù không nhớ.” Bác sĩ dẫn hai người đến phòng kiểm tra, “Trường hợp của Giang thiếu tướng khá phức tạp, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra toàn diện.”

Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, Giang Tuyết Niên nằm vào khoang kiểm tra, vài chục giây sau, cửa khoang mở ra, bác sĩ nói: “Có thể ra ngoài rồi.”

Vừa bước xuống, Giang Tuyết Niên còn hơi choáng, suýt trượt chân ngã, cũng may Thời Thanh Phạn kịp đưa tay đỡ lấy nàng.

“Đi đứng cẩn thận.” Ánh mắt nàng thoáng qua sự lo lắng, chỉ lóe lên rồi biến mất.

Giang Tuyết Niên hiểu rõ, câu này không phải quan tâm đến mình hiện tại, mà là dặn dò vì sức khỏe của “Giang Tuyết Niên” người có đủ mười năm ký ức.

Kết quả kiểm tra cần khoảng nửa tiếng mới có, bác sĩ đưa hai người đến phòng nghỉ chờ đợi.

Thời Thanh Phạn chọn một chỗ ngồi xuống trước.

Giang Tuyết Niên có chút ngại ngùng, ban đầu định ngồi cạnh nàng, rồi lại lùi về chọn chỗ xa nhất, giữa hai người chừa một khoảng cách chừng một mét.

Phòng nghỉ chỉ có hai người họ, Thời Thanh Phạn im lặng, sắc mặt lạnh nhạt, hàng mi đen dài rũ xuống, che khuất cảm xúc trong đôi mắt.

Còn phải chờ nửa giờ, Giang Tuyết Niên không muốn bầu không khí quá gượng gạo, chủ động lên tiếng: “Trạm Nhi được mấy tháng rồi? Tôi thấy con mọc hai cái răng nhỏ.”

Không khí vẫn lặng như tờ, mãi đến khi Giang Tuyết Niên tưởng Thời Thanh Phạn sẽ không trả lời, đối phương mới khẽ nói: “Sáu tháng.”

“Vậy... Cậu hồi phục cũng khá nhanh.” Giang Tuyết Niên vừa dứt lời liền muốn tự gõ đầu mình, đi làm thì biết nói chuyện, sao trước mặt Thời Thanh Phạn lại toàn nói mấy câu vô nghĩa vô dụng thế này.

“Ý tôi là… Chắc tình cảm chúng ta rất tốt, kết hôn nhiều năm như vậy mới có con. À, cậu có thể kể cho tôi nghe về chuyện giữa chúng ta không? Biết đâu nghe xong tôi sẽ nhớ lại được gì đó.”

Thời Thanh Phạn ngước mắt liếc nàng một cái, trong mắt phủ một tầng sương mỏng, khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc bên trong. “Về nhà rồi nói.” Giờ phút này tâm trạng cô rất hỗn loạn, không muốn mở lòng.

Giang Tuyết Niên nghe ra ẩn ý trong lời nói, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Tôi biết cậu đang rất buồn, nhưng chuyện gì không vui thì nên giải toả kịp thời, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, cậu yên tâm, tôi có linh cảm… Sẽ sớm nhớ lại thôi.”

Ánh mắt Giang Tuyết Niên trong trẻo, ấm áp, khiến Thời Thanh Phạn trong thoáng chốc tưởng như tất cả chỉ là một giấc mơ, nàng chưa từng quên, chưa từng rời đi. “Chúng ta từng học chung một lớp ở cấp ba…”

Thời Thanh Phạn cuối cùng cũng mở lời, giọng nhẹ như gió thoảng, bắt đầu kể, Giang Tuyết Niên đè nén sự vui mừng trong lòng, nghiêm túc lắng nghe từng chi tiết trong câu chuyện mà Thời Thanh Phạn kể.

Nửa giờ trôi qua, bác sĩ mang theo kết quả kiểm tra bước vào, Thời Thanh Phạn lập tức dừng lại, Giang Tuyết Niên vẫn còn chưa thoả mãn.

“Bác sĩ, kết quả thế nào rồi?” Thời Thanh Phạn hỏi.

Bác sĩ: “Kết quả không cho thấy bất kỳ vấn đề nào, chúng tôi không tìm ra nguyên nhân khiến Giang thiếu tướng mất trí nhớ, xin lỗi.”

Đây là bệnh viện tốt nhất trong toàn liên minh, nếu nơi này còn không tra được, thì những bệnh viện khác cũng không còn ý nghĩa.

Giang Tuyết Niên thấy sắc mặt Thời Thanh Phạn lại trầm xuống, trong lòng hơi nhói, vội hỏi: “Bác sĩ, vừa rồi tôi nghe cô ấy kể lại chuyện cũ giữa hai chúng tôi, trong đầu tôi hình như có chút ấn tượng, nếu tiếp tục như vậy thì có khả quan không?”

Bác sĩ gật đầu: “Có thể thử xem, theo lý mà nói, đây là phương pháp có hiệu quả, có thể Giang thiếu tướng nghe nhiều thêm một chút, sẽ nhớ lại từng phần… Hoặc toàn bộ.”

Rời bệnh viện trở về xe, Giang Tuyết Niên nói: “Chúng ta tới đón Trạm Nhi đi, xa con lâu như vậy, chắc chắn con đang rất nhớ cậu.”

Thời Thanh Phạn liếc nhìn nàng, đáy mắt khó phân rõ cảm xúc: “Lúc cậu nói với bác sĩ, là thật chứ?”

Giang Tuyết Niên lập tức nói: “Đương nhiên là thật! Tôi nghĩ, chỉ cần cậu kể nhiều hơn về chuyện giữa hai chúng ta, chắc chắn sẽ giúp được tôi.”

Thời Thanh Phạn không nói gì, lái xe thẳng đến trước cửa nhà Cam Tích, Cam Tích đã nhận được điện thoại, đang bế Giang Trạm Nhi ra đón.

Thời Thanh Phạn và Giang Tuyết Niên vừa xuống xe, Giang Trạm Nhi đã nhìn thấy hai người, ban đầu bé cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó, đôi mắt đen láy lập tức ngân ngấn nước, giơ tay về phía Giang Tuyết Niên, giọng nức nở gọi: “Ma, ma!”

Giang Tuyết Niên đau lòng vô cùng, vội vàng bước tới đón lấy con vào lòng, Giang Trạm Nhi ôm chặt cổ Giang Tuyết Niên, không ngừng dụi mặt vào vai Giang Tuyết Niên, nước mắt thấm ướt cả làn da.

Cam Tích đứng bên cười nói:“Nếu Giang Hy nhà anh mà cũng bám Giang Việt như Trạm Nhi bám Giang Tuyết Niên, chắc anh phải ghen chết mất, chỉ là em quá rộng lượng thôi.”

Thời Thanh Phạn không biết nghĩ đến chuyện gì, khoé môi cong lên thành nụ cười nhạt: “Không phải em rộng lượng, mà vì Giang Giang bám em hơn. Tuyết Niên đã ghen suốt 8 năm rồi, Trạm Nhi thân với cậu ấy một chút cũng tốt.”

Cam Tích bật cười, cảm thán: “Thảo nào em đột nhiên muốn sinh thêm đứa nữa, thì ra là xót Tuyết Niên.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...