[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 56
Giang Tuyết Niên chỉ lo dỗ Giang Trạm Nhi, hoàn toàn không để ý đến cuộc đối thoại giữa Thời Thanh Phạn và Cam Tích, cho nên đến khi xe chạy vào trước cổng một khu tiểu học, cô mới ôm Giang Trạm Nhi trong lòng, nghi hoặc hỏi: “Đến đây làm gì vậy? Trạm Nhi còn chưa tới tuổi đi học mà?”Thời Thanh Phạn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn của trường học, đến khi cổng chậm rãi mở ra mới mở cửa xe bước xuống.Một đám trẻ con vui vẻ ùa ra từ bên trong, trong đó có một bé gái xinh xắn đặc biệt thu hút ánh mắt của Giang Tuyết Niên, Giang Trạm Nhi dường như cũng nhìn thấy, hào hứng phát ra tiếng "A a" về phía cô bé kia.Bé gái vóc người mảnh khảnh, lại rất có khí chất, bước đi không nhanh không chậm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi lạnh lùng, tròng mắt màu nhạt dưới ánh mặt trời như ánh lên sắc lưu ly. Mấy bé trai bé gái bu quanh cô bé ríu rít, nhưng bé lại hờ hững không quá để tâm.Giang Tuyết Niên nghe thấy Thời Thanh Phạn gọi khẽ một tiếng Giang Giang, bé gái hơi ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt khẽ sáng lên, khoé môi hiện ra một nụ cười nhợt nhạt, bước chân cũng nhanh hơn, chạy tới nhào vào lòng Thời Thanh Phạn, Thời Thanh Phạn bế bé lên, cô bé hôn nhẹ lên má nàng, ngọt ngào nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”Giang Tuyết Niên: “…...”Mẹ? Là sao? Chẳng lẽ cô và Thanh Phạn còn có một đứa con gái?Thời Thanh Phạn ôm bé đi vòng ra phía sau, mở cửa xe, để bé ngồi vào ghế sau.“Mommy~” giọng cô bé trong trẻo gọi thêm một tiếng.Giang Tuyết Niên cảm thấy cô bé đang gọi mình, chần chừ hai giây mới lên tiếng, sợ lúng túng nên đợi đến khi Thời Thanh Phạn ngồi xuống mới thò đầu hỏi nhỏ: “Con bé tên gì?”Hơi thở nóng rực phả lên tai khiến vành tai Thời Thanh Phạn đỏ bừng như tuyết, cô nhẹ nhàng đẩy Giang Tuyết Niên ra: “Đừng áp sát Trạm Nhi.”Chờ Giang Tuyết Niên ngồi lại vào chỗ, Thời Thanh Phạn quay đầu nhìn bé, hỏi: “Giang Giang, buổi trưa muốn ăn gì nào?”Giang Tuyết Niên lúc này mới biết, con gái lớn nhà cô và Thời Thanh Phạn tên là Giang Giang.Giang Giang khá mẫn cảm với cảm xúc của người khác, điểm này rất giống Giang Tuyết Niên, lúc nãy khi Giang Tuyết Niên lùi lại theo phản xạ, ánh mắt bé liền hiện ra vẻ nghi hoặc, vẫn luôn nhìn cô không chớp.Đến khi Thời Thanh Phạn hỏi xong, ánh mắt Giang Giang cuối cùng mới rời khỏi người Giang Tuyết Niên: “Con muốn ăn thịt nướng.”“Được, mẹ dẫn con đi ăn thịt nướng.”Xe lăn bánh chạy đến tiệm thịt nướng ven đường, ánh mắt Giang Giang lại lần nữa quay về phía Giang Tuyết Niên.Chỉ cần ngước mắt là Giang Tuyết Niên có thể thấy ánh nhìn cô bé phản chiếu trong kính chiếu hậu, trong đó ẩn chứa sự nghi hoặc, xen lẫn mơ hồ không hiểu.Giang Tuyết Niên chột dạ đến mức không dám quay đầu lại, trong lòng còn đang ôm Trạm Nhi, không biết vì sao bé lại tựa đầu vào vai mình, cằm gác lên đó, đầu nghiêng nghiêng hướng về phía Giang Giang, miệng nhỏ "A a a" như đang trò chuyện cùng chị.Giang Giang đưa tay nhéo nhéo má Giang Trạm Nhi tròn tròn mềm mềm, dịu giọng hỏi: “Trạm Nhi ở nhà có ngoan không?”Giang Trạm Nhi dường như cảm nhận được chị hai đang chơi với mình, liền hưng phấn vung chân: “A!”Giang Tuyết Niên vừa sợ mình dùng sức quá mạnh sẽ làm bé đau, vừa lo tay ôm không vững Giang Trạm Nhi sẽ nhào tới Giang Giang, động tác lúng túng không nói nên lời.Thời Thanh Phạn liếc sang bằng khoé mắt, lên tiếng nhắc nhở: “Giang Giang, đợi đến tiệm thịt nướng rồi cùng chơi với em, trên xe không an toàn.”“Dạ, mẹ.” Giang Giang lập tức ngồi ngay ngắn lại, không còn động vào Giang Trạm Nhi nữa, Giang Trạm Nhi cũng rất nhanh an tĩnh lại.Giang Tuyết Niên cảm kích mà liếc Thời Thanh Phạn một cái, khẽ giọng nói: “Cảm ơn.”Sau khi ăn trưa xong, cả nhà trở về nhà, hôm nay Giang Giang chỉ học buổi sáng, buổi chiều được nghỉ. Sau khi cho Giang Trạm Nhi uống sữa, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn mỗi người ôm một bé đi ngủ trưa.Vốn dĩ Giang Giang rất dính mẹ, nhưng hôm nay lại hiếm khi chủ động nói: “Con muốn ngủ với Mommy, mẹ mang Trạm Nhi ngủ nha?”Thời Thanh Phạn gật đầu: “Được chứ.”Giang Tuyết Niên lập tức có chút khẩn trương.Tuy Giang Giang mới chỉ 8 tuổi, nhưng Giang Tuyết Niên luôn cảm thấy cô bé thông minh vượt mức bình thường, không chừng đã nhìn ra điều gì đó, bằng không cũng không chủ động đề nghị ngủ trưa cùng cô như vậy.Thời Thanh Phạn trực tiếp ôm Giang Trạm Nhi qua phòng ngủ bên cạnh, để lại căn phòng này cho Giang Tuyết Niên và Giang Giang.Giang Tuyết Niên cố làm ra vẻ trấn định, đi đến mép giường, vẫy tay với Giang Giang: “Lại đây.”Giang Giang đi lại gần, nghiêng đầu hỏi: “Mommy, mommy còn chưa giúp con thay đồ ngủ đâu.”Giang Tuyết Niên tỏ vẻ bình thản: “Vậy con đi lấy đồ ngủ lại đây, mommy giúp con thay.”Giang Giang nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi lấy đồ ngủ.Chờ bóng dáng bé khuất sau cửa, Giang Tuyết Niên mới vỗ ngực thở phào, xém chút nữa thì lộ tẩy rồi.Giang Giang ôm áo ngủ quay lại, Giang Tuyết Niên đón lấy, giúp bé thay đồ, động tác dịu dàng, ánh mắt nghiêm túc mà ôn nhu, khiến Giang Giang ngoan ngoãn đứng yên, ngoảnh mặt đi chờ mặc xong.Sau khi thay đồ ngủ xong, hai người cùng nằm lên giường, Giang Tuyết Niên nhẹ vỗ lên lưng bé, dịu giọng nói: “Ngủ ngon.”Một lúc sau, hơi thở của Giang Giang trở nên đều đặn, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.Giấc ngủ trưa kéo dài hơn một tiếng, sau khi tỉnh dậy, Giang Giang liền quấn lấy Giang Tuyết Niên đòi chơi ghép hình, Thời Thanh Phạn thì dẫn Giang Trạm Nhi ra sân sau lái xe đồ chơi.Giang Tuyết Niên kiên nhẫn cùng con ghép một bộ puzzle nghìn mảnh, ban đầu Giang Giang còn ngồi đối diện cô, mỗi khi gặp đoạn khó, Giang Tuyết Niên đều dịu dàng giúp bé giải quyết.Khi Thời Thanh Phạn dắt Giang Trạm Nhi chơi đủ rồi trở về, Giang Giang đã chuyển qua ngồi trong lòng Giang Tuyết Niên.Ánh hoàng hôn màu cam hồng rọi nghiêng qua hai khuôn mặt, sắc nắng ấm áp nhu hòa, như bức tranh tĩnh lặng, Thời Thanh Phạn đứng ở cửa, nhìn đến ngây người.Giang Trạm Nhi còn đang muốn nhào vào lòng Giang Tuyết Niên, nhưng thấy mẹ dừng bước, bé bắt đầu sốt ruột, đưa tay nhỏ ra, đôi mắt đen nhánh mở to, đầy nôn nóng: “Ma, ma!”Âm thanh mềm mềm non nớt lập tức khiến Giang Tuyết Niên giật mình quay đầu lại.Cô và Giang Giang đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Thanh Phạn đang dắt theo Giang Trạm Nhi trở về, cả hai cùng lúc lộ ra nụ cười.“Mẹ!” Giang Giang đứng lên chạy nhanh về phía Thời Thanh Phạn.Giang Tuyết Niên bước tới đón lấy Giang Trạm Nhi, bé thân thiết dụi mặt vào má cô, miệng liên tục gọi: “Ma, ma!”Một người một câu thân mật một lúc, đến giờ chuẩn bị cơm tối.Giang Tuyết Niên chủ động nói: “Để tôi nấu cho.”Thời Thanh Phạn nghiêng đầu nhìn nàng, nói: “Để tôi làm, cậu còn chẳng biết nấu cái gì đâu.”Giang Giang đang ngồi trên sàn chơi đồ chơi với Giang Trạm Nhi, nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, mommy ngày nào cũng nấu cơm cho chúng ta mà, sao lại nói là không biết nấu?”Thời Thanh Phạn khựng lại, đối diện với ánh mắt của Giang Giang, rồi dịu giọng nói: “Vì Mommy con đi làm rất mệt, mẹ muốn để mommy nghỉ ngơi một chút.”Giang Giang gật đầu như hiểu như không, “À, thì ra là vậy.” Nói xong lại cúi đầu chơi tiếp với Giang Trạm Nhi.Giang Tuyết Niên cười nhạt, nhẹ giọng: “Trông Trạm Nhi chốc lát chắc không sao, để tôi giúp cậu một tay, rửa rau gì đó cũng được.”Cơm tối xong, trời đã tối hẳn.Thời Thanh Phạn lên lầu cho Giang Trạm Nhi uống sữa, Giang Giang thì ngồi làm bài tập, Giang Tuyết Niên thu dọn bàn, mang bát đũa vào máy rửa, sau đó tắt đèn dưới nhà rồi lên tầng.Đến gần phòng ngủ, cửa khép hờ, để lại một khe hở nhỏ, từ bên trong giọng trong veo của Giang Giang chậm rãi truyền ra: “Mẹ ơi, mommy đi đâu rồi?”Thời Thanh Phạn như có chút ngạc nhiên, im lặng vài giây mới nói: “Sao con lại hỏi vậy? Mommy không phải đang ở dưới lầu sao?”Giang Giang nhỏ giọng: “Con thấy mommy có vẻ không giống mommy thật, tuy mùi hương trên người giống, nhưng trưa nay khi ngủ mommy giúp con thay đồ ngủ. Mommy từng dạy con phải tự làm chuyện của mình, bình thường đều là con tự thay mà.”Thời Thanh Phạn: “Không cần lo lắng, đó chính là mommy con, chỉ là…” Lời nói đến đây lại như mắc kẹt nơi cổ họng, không thốt ra được nữa.Giang Tuyết Niên đẩy cửa bước vào, đi thẳng tới bên Giang Giang, một tay bế bé lên, giọng nhẹ mà trêu: “Còn lén lén lút lút nói gì với Mẹ thế hả?”Giang Giang đôi mắt lập tức sáng lên, vươn tay ôm cổ Giang Tuyết Niên, nhỏ giọng hỏi: “Mommy, là mommy thật sao?”Giang Tuyết Niên cúi đầu hôn nhẹ lên má Giang Giang một cái, cười nói: “Con đoán xem.” Dứt lời liền đặt Giang Giang xuống đất, đưa tay xoa xoa mái tóc dài của bé, “Đi làm bài tập đi.”Sau khi Giang Giang rời khỏi, Giang Tuyết Niên ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh Phạn, nhìn Giang Trạm Nhi đang bú sữa trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Thanh Thanh, tớ nhớ lại rồi.”“Ừm, tớ biết.” Thời Thanh Phạn bình tĩnh đáp, kiên nhẫn chờ Giang Trạm Nhi bú xong, rồi cẩn thận sửa lại quần áo cho bé, đứng dậy nhẹ nhàng đặt con lên giường em bé.Giang Tuyết Niên đi tới, vừa đúng lúc nhìn thấy Thời Thanh Phạn quay lưng về phía mình, đôi vai hơi run, trong lòng chợt thắt lại, đi vòng đến trước mặt, quả nhiên thấy hốc mắt nàng ươn ướt, ánh lệ tràn đầy, lặng lẽ rơi xuống.“Thanh Thanh, đừng khóc.” Giang Tuyết Niên đưa tay lau đi những giọt nước mắt dưới mắt nàng, Thời Thanh Phạn ngẩng mắt lên, trong ánh đèn, giọt lệ dưới hàng mi dài chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh như sao vụn.“Tớ xin lỗi.” Giang Tuyết Niên nâng khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi ướt, lên sống mũi, lên gò má, cuối cùng là môi nàng.Thời Thanh Phạn giọng khẽ như gió thổi: “Vì sao cậu đột nhiên nhớ lại?”“Bởi vì tớ cảm nhận được bảo bối nhà mình rất buồn, trong lòng cực kỳ khổ sở, đầu như bị kim châm từng đợt, đột nhiên nhớ ra mọi chuyện.”“Về sau còn sẽ đột nhiên mất trí nhớ nữa không?” Thời Thanh Phạn lo lắng nhìn nàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng.“Sẽ không.” Giang Tuyết Niên dứt khoát trả lời, kéo Thời Thanh Phạn ngồi xuống đùi mình, cánh tay siết lại, ôm chặt lấy eo nàng.“Tớ sao nỡ để bảo bối nhà tớ lại buồn khổ một lần nữa chứ.”