[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 154
Trong mộng mơ mơ hồ hồ, Giang Tuyết Niên chợt cảm giác trước ngực có thứ gì đó đang quẫy động, một chút một chút nhẹ nhàng đâm lên người cô, không đau, nhưng lại vô cùng ảnh hưởng đến giấc ngủ.Tối hôm qua xã giao đến tận khuya, hôm nay hiếm khi được nghỉ, cuối cùng cũng có cơ hội ngủ một giấc lười, vậy mà ai lại không có mắt tới quấy rầy cô thế này.Nhẫn nhịn chốc lát, trên má lại truyền đến xúc cảm mềm mềm lạnh lạnh, như thể có người đang kề sát cơ thể cô, Giang Tuyết Niên hơi nhíu mày, cảm thấy không ổn, trong nhà cô không có ai, cũng không nuôi thú cưng, nếu là đồng nghiệp đưa cô về khách sạn, càng không thể có hành động thân mật như vậy.Giang Tuyết Niên vùng vẫy mở mắt, ánh mặt trời chói chang làm đồng tử đen nhánh như nhiễm một tầng nước.Giang Tuyết Niên chớp mắt, điều chỉnh thích ứng với ánh sáng, cúi đầu nhìn xuống.Một tiểu bảo bảo đáng yêu vô địch đang ngồi bên cạnh mình, đôi bàn tay nhỏ không ngừng cào cào lên người cô, thấy cô tỉnh lại, bảo bảo liền tròn mắt cười nheo lại, nhìn qua thật sự rất vui vẻ, hai tay nhỏ níu lấy cổ áo trước ngực Giang Tuyết Niên, miệng mở ra khép lại, phát ra âm thanh non nớt: “Ma, ma…”Giang Tuyết Niên ngẩn người, trong phòng sao lại có một đứa trẻ?Bảo bảo mặc một bộ váy công chúa hồng nhạt, mái tóc đen dày buộc thành hai bím nhỏ, khuôn mặt thịt mềm mềm, làn da trắng nõn, lông mi dài đến mức khó tin, đôi mắt đen tròn xoe long lanh sáng, cái miệng nhỏ hồng hồng không ngừng gọi “ma, ma”.“Bảo bối ngoan, đừng gọi bậy, dì không phải mẹ của con đâu.” Giang Tuyết Niên thầm nghĩ, nếu thật là con gái ruột của mình, cô chắc sẽ vui đến mức chạy ba vòng ngoài đường.Sợ bảo bảo ngã, Giang Tuyết Niên vội đưa tay đỡ lấy bé, để bé ngồi lại ngay ngắn, bản thân cũng chống tay ngồi dậy, rất tự nhiên ôm bé vào lòng, khẽ đung đưa vài cái, đồng thời quan sát xung quanh.Nơi này nhìn thế nào cũng không giống khách sạn, chẳng lẽ là có đồng nghiệp nào mang mình về nhà?Giang Tuyết Niên ôm bé con bước xuống giường, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, trong lòng không khỏi có chút mơ hồ.“Ma, ma!” Bàn tay mũm mĩm nhỏ xíu ôm lấy cổ Giang Tuyết Niên, má bé cọ nhẹ lên cần cổ cô mềm mềm.Giang Tuyết Niên không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ gương mặt tròn mềm kia, “Đừng vội, dì đưa con đi tìm mẹ con.”“Mama~”Người làm mẹ cũng thật to gan, đứa nhỏ thế này mà lại yên tâm để nằm ngủ cạnh người khác, nếu chẳng may trước khi cô tỉnh mà bé ngã xuống giường thì sao?Giang Tuyết Niên ôm bé ra khỏi phòng ngủ, phát hiện nơi mình đang ở là tầng hai của căn nhà này.Dọc theo cầu thang xoắn ốc đi xuống, Giang Tuyết Niên âm thầm tặc lưỡi, khi nào thì cô có đồng nghiệp giàu đến mức này vậy?Xuống đến lầu dưới là phòng khách, chẳng thấy một bóng người, Giang Tuyết Niên thử men theo hành lang vào trong, cuối cùng cũng nghe thấy một chút động tĩnh.Giang Tuyết Niên ôm bé con bước nhanh đến, trong căn bếp rộng rãi, một bóng dáng mảnh khảnh đang quay lưng lại với họ thái rau, dây tạp dề mảnh vắt ngang eo, trông vô cùng tinh tế.Chỉ nhìn bóng lưng cũng biết đó nhất định là một đại mỹ nhân, mà cho dù không nhìn bóng lưng, chỉ cần nhìn dung mạo bảo bảo trong lòng mình, cũng đủ đoán ra mẹ bé hẳn là người có nhan sắc phi phàm.“Mama~!” Bảo bảo nghe được âm thanh liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy bóng người kia liền hưng phấn lên, hai chân nhỏ đạp liên tục, đầy sức lực. Giang Tuyết Niên vội ôm chặt lấy bé.Nếu lỡ rơi xuống đất thì biết ăn nói thế nào, huống chi cô còn cảm thấy có chút yêu thích khó hiểu với tiểu bảo bối này, nghĩ đến chuyện bé bị ngã, lòng cô lập tức căng lên.Giang Tuyết Niên nhìn bóng lưng người nọ, cảm thấy đối phương không giống bất kỳ đồng nghiệp nào mình quen biết, nhất thời do dự không biết nên mở miệng ra sao.“Cái kia…”Đang lúc Giang Tuyết Niên còn đang sắp xếp ngôn từ trong đầu, chuẩn bị mở miệng nói gì đó, nữ nhân bỗng nhiên buông dao quay người lại, tức khắc, Giang Tuyết Niên liền quên luôn mình định nói gì, chỉ ngây ngẩn nhìn đối phương.Giang Tuyết Niên thề, tuyệt đối không phải do bản thân kiến thức nông cạn, mỗi ngày cô đều lướt Weibo, thấy đủ loại ảnh chụp nữ minh tinh, nhưng chưa từng có ai có thể so sánh được với nữ nhân trước mắt.Nữ nhân đi đến trước mặt cô, đưa tay ôm lấy bảo bảo, chóp mũi dịu dàng cọ cọ vào mặt bé, giọng nói mềm như tơ lụa: “Trạm Nhi nhớ mẹ sao? Hay là đói bụng rồi?”Khí chất băng tuyết lạnh lẽo trên người nữ nhân, sau khi ôm lấy bảo bảo, bỗng chốc liền tan chảy, cô nhẹ giọng nói tiếp: “Trạm Nhi nên ăn cơm rồi, tớ đi pha sữa cho con, bảo bối, cậu đem phần rau còn lại xào lên là có thể ăn sáng.”Nói xong, nàng ôm bảo bảo rời khỏi phòng bếp, Giang Tuyết Niên đầu óc như bị làm ngốc, máy móc đi đến trước bàn thái rau, đeo tạp dề, buộc chắc lại, bắt đầu thái rau như thể đã làm chuyện này vô số lần rồi. Không hề cảm thấy xa lạ, thậm chí còn rất thành thạo.Mãi đến khi đồ ăn bỏ vào chảo phát ra âm thanh “xèo xèo”, đầu ngón tay Giang Tuyết Niên ấn mở máy hút mùi, động tác chợt khựng lại, trong đầu như có một tia sét đánh qua.Không đúng, khoan đã!Bản thân cô căn bản không quen biết vị đại mỹ nhân kia, càng không biết gì về con gái của người ta, vậy thì vì sao đối phương lại gọi cô là “Bảo bối” một cách tự nhiên như vậy?Giang Tuyết Niên có chút đỏ mặt, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì a?Một mùi thơm bốc lên, xộc thẳng vào mũi khiến Giang Tuyết Niên bừng tỉnh, cô vội dùng xẻng đảo hai cái, mặt rau áp chảo đã hơi vàng cháy, nếu không nhanh sẽ hỏng cả món ăn.Giang Tuyết Niên luống cuống tay chân tìm lọ muối trên kệ, xúc một thìa rắc vào chảo, xào thêm vài cái rồi tắt bếp, múc đồ ăn ra đĩa.Bưng món ăn bước ra khỏi phòng bếp, Giang Tuyết Niên thấy nữ nhân đang ngồi trước bàn cơm, cầm bình sữa đút cho bảo bảo, nhưng bảo bảo lại nghiêng đầu, không chịu bú, hai tay nhỏ cào cào trước ngực nữ nhân, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào ngực nàng.Tuy bé chưa biết nói, nhưng những động tác đó đủ để người ta hiểu bé đang muốn gì.Giang Tuyết Niên đi tới, đặt món ăn lên bàn, có chút chột dạ nói: “Ngại quá, lửa hơi lớn một chút…”Nữ nhân đang bị bảo bảo quấn lấy không chú ý lời cô nói, chỉ đặt bình sữa sang một bên, vén áo lên cho bé bú trực tiếp: “Tiểu quỷ tham ăn, bình sữa cũng là sữa của mẹ mà.”Giang Tuyết Niên vội vàng quay lưng đi, cảm thấy đối phương thật quá mức… Quá mức tự nhiên đi? Làm sao có thể không kiêng dè gì mà ngay trước mặt cô, cứ thế vén áo cho bé bú như vậy chứ!Tai cô nóng ran như bị đốt, vội xoay lưng, chân tay luống cuống không biết làm sao.Mãi đến khi nữ nhân cho bé bú xong, nghiêng đầu hỏi nàng một câu: “Vợ ơi, cậu đứng đó làm gì vậy?”Giọng nói mềm mại, mang theo một tia dịu dàng khiến trái tim Giang Tuyết Niên ngứa ngáy, nhiệt độ trên mặt lại một lần nữa tăng vọt: “Tôi…”Giang Tuyết Niên cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục như thế này được, cô hít sâu một hơi, xoay người lại, đối diện với đôi mắt trong veo như lưu ly của người phụ nữ, ngón tay giấu sau lưng vô thức quấn lấy nhau, lộ rõ vẻ khẩn trương.“Chào cô, cho hỏi đây là đâu vậy? Sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này?”…...Thời Thanh Phạn dẫn Giang Tuyết Niên vào phòng ngủ, đặt bé con vào nôi, ánh mắt lãnh đạm quét về phía Giang Tuyết Niên, hỏi: “Cô là ai? Giang Tuyết Niên đâu?”Giang Tuyết Niên khựng lại, cái gì vậy? Người trước mặt lại biết tên cô? “Giang Tuyết Niên? Tôi là Giang Tuyết Niên mà, nhưng hình như tôi không quen biết cô.”Thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng, trong đó còn phảng phất chút thương tâm mơ hồ, Giang Tuyết Niên không hiểu sao cảm thấy xót xa, vội giải thích: “Xin lỗi, hôm qua tôi xã giao đến khuya, chắc là uống say, tỉnh dậy thì thấy mình ở đây, nếu có hiểu lầm gì, tôi có thể giải thích.”Thời Thanh Phạn nhìn biểu cảm vừa quen thuộc vừa xa lạ trên mặt Giang Tuyết Niên, trái tim khẽ siết lại.Cảm giác chẳng lành bỗng dâng lên, cô hỏi “Giang Tuyết Niên” một vài chuyện quen thuộc, câu trả lời giống hệt những gì Giang Tuyết Niên của cô từng kể.“Nàng” đến từ một thế giới khác, “Nàng” và Giang Tuyết Niên vốn là cùng một người, chỉ là không hiểu vì sao sau khi xuyên đến đây lại mất hết ký ức.Thời Thanh Phạn nhìn Giang Trạm Nhi đang vui vẻ mút tay trong nôi, cố gắng giữ bình tĩnh, dùng lời lẽ ngắn gọn kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi Giang Tuyết Niên xuyên qua.Giang Tuyết Niên càng nghe càng kinh ngạc. Đến cuối cùng, cô sững người hỏi: “Cô nói đây là thế giới abo? Có sáu loại giới tính? Tôi là A, cô là O, rồi chúng ta yêu nhau, kết hôn và sinh con… Đứa nhỏ này chính là…”Nhất định là đang mơ!Phụ nữ sao có thể cùng phụ nữ sinh con được?Ánh mắt Giang Tuyết Niên dừng lại trên gương mặt tròn tròn của bé con trong nôi, đôi mắt đen nhánh hình như giống cô, sống mũi cũng na ná, làn da trắng cùng đôi môi rõ ràng giống Thời Thanh Phạn.Những gì Thời Thanh Phạn nói nghe như thật.Giang Tuyết Niên cố gắng lục lại ký ức, nhưng chỉ nhớ được những chuyện ở thế giới cũ, còn thế giới này hoàn toàn mờ mịt, đối diện ánh mắt có phần u tối của Thời Thanh Phạn, cô thấy hơi áy náy. “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra gì cả.”Thời Thanh Phạn im lặng một lúc, nói: “Không cần xin lỗi, bây giờ cậu lên lầu thay quần áo, tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra.”