[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 147
Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn phát tiết hết những cảm xúc kinh ngạc, ngưỡng mộ, ghen tị, hậm hực trong lòng xong cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh, Giang Tuyết Niên mới có thể thoát khỏi vòng "vây chặn" của bọn họ để đi sắp xếp hành lý.“Kiều Á đâu?” Giang Tuyết Niên vừa treo quần áo vào trong tủ vừa hỏi.Hành lý của Kiều Á vẫn đặt bên cạnh bàn học chưa dọn, nhưng người thì không thấy đâu.Tôn Phái Xuân: “Cũng giống như cậu, đi yêu đương rồi.”Chuyện Kiều Á và Vệ An Nhàn yêu nhau ở trong ký túc xá không phải bí mật, trước khi nghỉ lễ mọi người đã biết rồi.“Cậu còn đỉnh hơn Kiều Á, Kiều Á vừa yêu đương là thành tích tuột dốc không phanh, còn cậu thì lúc yêu đương thành tích lại vùn vụt leo lên. Học thần, học kỳ này tính có đột phá gì không?” Triệu Ức Hàn hỏi đùa.Giang Tuyết Niên hiện tại đã là hạng nhất toàn trường, còn đại diện trường tham gia giải liên trường mùa xuân đoạt giải nhất, về cơ bản không còn điểm nào để đột phá.Giang Tuyết Niên hơi mỉm cười, khiêm tốn nói: “Không dám nói là đột phá, chỉ có thể nói sẽ tiến bộ hơn một chút so với học kỳ trước.”Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn: “……” Giang Tuyết Niên càng khiêm tốn thì bọn họ càng có cảm giác nàng sắp làm ra chuyện gì đó long trời lở đất.“Nghe cậu nói mà thấy như sắp tung chiêu chấn động gì đấy.”“Chừa cho bọn Alpha thường tụi này một con đường sống đi.”Giang Tuyết Niên sắp xếp xong hành lý, không hề giấu bạn cùng phòng, lấy điện thoại ra gọi video cho Thời Thanh Phạn, sau khi kết nối, khuôn mặt Thời Thanh Phạn hiện lên trên màn hình điện thoại.“Thanh Thanh, dọn hành lý xong chưa?”Nghe thấy Giang Tuyết Niên gọi tên Thời Thanh Phạn, Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn lập tức nhạy bén quay đầu lại, đến khi thấy khuôn mặt Thời Thanh Phạn trên màn hình điện thoại cách đó không xa, lập tức bịt miệng lại để khỏi hét lên làm người ta giật mình.Hai người nhẹ nhàng vòng qua bên cạnh Giang Tuyết Niên, vừa tránh không lọt vào khung hình vừa có thể nhìn rõ Thời Thanh Phạn hơn.“Dọn xong rồi.” Trong màn hình, Thời Thanh Phạn cầm một quyển sách từ bên cạnh đặt lên trước mặt, “Bây giờ là 7 giờ, 11 giờ ngủ, chúng ta có bốn tiếng.”Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn dùng ánh mắt đầy kinh ngạc trao đổi với nhau.[Bọn họ định gọi video bốn tiếng! Có dính người đến vậy không???][Ghen tị muốn khóc T_T]Giang Tuyết Niên cười nói: “Bốn tiếng đủ để học xong một quyển sách.” Vừa nói vừa cầm một quyển sách đặt trước mặt mình.Tôn Phái Xuân nghe ra có gì đó không ổn, ánh mắt nhìn xuống quyển sách dưới tay Giang Tuyết Niên còn chưa lật ra — đó là môn học Giang Tuyết Niên sẽ học trong nửa học kỳ sau.【Cô ấy nói sẽ dùng bốn tiếng để học xong nội dung của cả một học kỳ…】 Tôn Phái Xuân “ực” một tiếng nuốt nước bọt.【……】 Triệu Ức Hàn cảm nhận được áp lực học tập to lớn ập đến.Hai người nhìn Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn trên màn hình đối mặt nhau, mở sách ra bắt đầu tự học, quyển sách dày mấy trăm trang bị hai người lật rất nhanh, Tôn Phái Xuân liếc mắt ra hiệu cho Triệu Ức Hàn, hai người từ từ lùi ra sau, quay về bàn học của mình, đồng loạt lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.Trước đây chưa từng thấy Giang Tuyết Niên học bài ở ký túc xá, không hiểu tình hình học tập của nàng nên cũng không cảm nhận được áp lực, hôm nay mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “học”.Chẳng trách Giang Tuyết Niên theo đuổi được Thời Thanh Phạn, một Alpha xinh đẹp, chăm chỉ, lại lợi hại như vậy, nếu bọn họ là Omega thì e là cũng không từ chối nổi.Mà ngược lại cũng thế thôi.Hai người dùng ánh mắt trao đổi, cảm thán một phen, định cầm điện thoại lên chơi, nhưng khóe mắt lại liếc thấy bóng lưng nghiêm túc học tập của Giang Tuyết Niên, bàn tay khựng lại, đồng loạt đặt điện thoại xuống, mỗi người rút ra một quyển sách bắt đầu đọc.Người ta đang học mà họ ngồi chơi điện thoại cũng không vui được, chi bằng cùng nhau học.Kiều Á 10 giờ mới quay về, vừa đẩy cửa vào đã thấy ba người trong ký túc xá đều đang đọc sách, mà còn đọc rất chăm chú, tiếng động khi cô đẩy cửa vào cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái.“……” Nụ cười phơi phới vì yêu đương trên mặt Kiều Á dần dần biến mất, trong lòng rùng mình, lập tức có cảm giác nguy cơ, cô đóng cửa lại, đi đến bàn học của mình ngồi xuống, không thèm dọn hành lý, chỉ lôi ra một quyển sách bắt đầu đọc.11 giờ, Giang Tuyết Niên gập vở bài tập lại, đứng dậy duỗi người một cái: “Bốn tiếng, một quyển sách, một bộ bài tập, nhiệm vụ hoàn thành.”Thời Thanh Phạn nhìn thấy làn da trắng trẻo, vòng eo mảnh khảnh lộ ra khi Giang Tuyết Niên giơ tay lên, mặt hơi đỏ lên: “Tớ cũng học xong rồi. Rửa mặt nghỉ ngơi sớm chút đi, ngủ ngon.”“Ngủ ngon, bảo bối.” Giang Tuyết Niên cầm điện thoại, lấy má mình cọ cọ vào màn hình chỗ Thời Thanh Phạn, sau đó ngắt cuộc gọi video.Bốn tiếng học tập tập trung hoàn toàn, Giang Tuyết Niên không tránh khỏi có chút mệt mỏi, cô dọn sách vở và vở bài tập trên bàn sang một bên, chuẩn bị đi rửa mặt, nào ngờ vừa quay người lại đột nhiên đụng ngay ba ánh mắt âm u đang nhìn mình chằm chằm.Giang Tuyết Niên khựng lại, ôm ngực: “Mấy người nhìn gì vậy? Kiều Á về rồi à, mới về hả? Hẹn hò cũng đủ lâu.”Kiều Á vẻ mặt phức tạp: “Tôi về từ một tiếng trước rồi, lúc về thấy mấy người đang học, bị cuốn theo, không học không được.” Trời biết ngoài mấy bài tập giáo viên bắt buộc phải làm, cô chưa bao giờ chủ động học qua cái gì.“Ấy, chuyện này không thể trách tớ với Ức Hàn được, nguồn cơn của cơn cuốn là Tuyết Niên mà. Cô ấy gọi video học bài với Thời Thanh Phạn, bọn tớ đâu thể nói chuyện làm phiền người ta được, chỉ có thể học theo.” Tôn Phái Xuân nói với giọng khổ sở, thu dọn sách vở, nằm bò ra bàn không nhúc nhích, “Mệt quá.”Triệu Ức Hàn thì leo thẳng lên giường nằm xuống: “Không được rồi, phải nằm nghỉ một lát, mấy cậu đi rửa mặt trước đi, tớ rửa cuối.”Giang Tuyết Niên dở khóc dở cười, không ngờ làn gió học tập hiếm thấy trong ký túc xá lại do mình gây ra.Giang Tuyết Niên rửa mặt xong quay lại, đến lượt Kiều Á đi.Triệu Ức Hàn thò đầu ra khỏi giường, hỏi Giang Tuyết Niên: “Giang Tuyết Niên, cậu
học xong một quyển sách lại còn làm xong một bộ đề trong bốn tiếng, chẳng lẽ định dùng có mười mấy ngày là học xong hết sách giáo khoa của cả học kỳ này?”Giang Tuyết Niên cười: “Làm gì có chuyện đơn giản vậy. Hôm nay học là môn dễ nhất, phần học kỳ sau là mở rộng của học kỳ trước, không có kiến thức mới lạ gì, nên mới học nhanh như vậy, mấy môn khác chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn.”Triệu Ức Hàn yên tâm, nằm xuống lại, xoa ngực: “Còn tốt còn tốt.”Tôn Phái Xuân “chậc” một tiếng: “Tốt gì mà tốt, mừng sớm quá rồi.”“Giang Tuyết Niên, hình như tôi đoán ra điểm đột phá học kỳ này của cậu rồi.” Tôn Phái Xuân nhìn Giang Tuyết Niên.“Cậu đoán là gì?” Giang Tuyết Niên tò mò hỏi.Tôn Phái Xuân nói ra suy đoán có vẻ không đáng tin của mình: “Có phải cậu định dùng một năm để học hết toàn bộ kiến thức của ba năm rưỡi sắp tới không?”“Làm gì có khả năng đó.” Triệu Ức Hàn nói, “Cũng quá khoa trương rồi.”“Không thể với người khác, chứ với Giang Tuyết Niên thì chưa chắc. Giang Tuyết Niên, cậu mau nói đi, có đúng là như tôi đoán không?”Giang Tuyết Niên nhìn ánh mắt mong đợi của Tôn Phái Xuân, hơi ngừng lại, nói: “Không phải một năm……”“Thấy chưa, tớ nói một năm thì ngắn quá, không thể nào.” Triệu Ức Hàn cười nhạo Tôn Phái Xuân.Tôn Phái Xuân không thèm để ý nàng, vẫn chờ Giang Tuyết Niên nói tiếp, cô có linh cảm lời tiếp theo của Giang Tuyết Niên sẽ mang đến cú sốc rất lớn, nên bất giác nín thở, tim đập nhanh hơn.Triệu Ức Hàn trên giường: “Giang Tuyết Niên, cậu mau nói cho Tôn Phái Xuân biết cậu ta đoán lệch bao nhiêu đi.”“Lệch cái gì?” Kiều Á rửa mặt xong quay lại hỏi.Triệu Ức Hàn thuật lại cuộc đối thoại ban nãy cho Kiều Á nghe, Kiều Á nghe xong im lặng.“Không phải là một năm chứ?” Kiều Á do dự hỏi Giang Tuyết Niên.Giống như Triệu Ức Hàn nói, một năm thật sự quá khoa trương.Giang Tuyết Niên nhìn đôi mắt tràn đầy hy vọng của ba người, có chút không nỡ nói ra sự thật.“Ờ… Thật ra là định dùng nửa năm.”
học xong một quyển sách lại còn làm xong một bộ đề trong bốn tiếng, chẳng lẽ định dùng có mười mấy ngày là học xong hết sách giáo khoa của cả học kỳ này?”Giang Tuyết Niên cười: “Làm gì có chuyện đơn giản vậy. Hôm nay học là môn dễ nhất, phần học kỳ sau là mở rộng của học kỳ trước, không có kiến thức mới lạ gì, nên mới học nhanh như vậy, mấy môn khác chắc chắn sẽ tốn thời gian hơn.”Triệu Ức Hàn yên tâm, nằm xuống lại, xoa ngực: “Còn tốt còn tốt.”Tôn Phái Xuân “chậc” một tiếng: “Tốt gì mà tốt, mừng sớm quá rồi.”“Giang Tuyết Niên, hình như tôi đoán ra điểm đột phá học kỳ này của cậu rồi.” Tôn Phái Xuân nhìn Giang Tuyết Niên.“Cậu đoán là gì?” Giang Tuyết Niên tò mò hỏi.Tôn Phái Xuân nói ra suy đoán có vẻ không đáng tin của mình: “Có phải cậu định dùng một năm để học hết toàn bộ kiến thức của ba năm rưỡi sắp tới không?”“Làm gì có khả năng đó.” Triệu Ức Hàn nói, “Cũng quá khoa trương rồi.”“Không thể với người khác, chứ với Giang Tuyết Niên thì chưa chắc. Giang Tuyết Niên, cậu mau nói đi, có đúng là như tôi đoán không?”Giang Tuyết Niên nhìn ánh mắt mong đợi của Tôn Phái Xuân, hơi ngừng lại, nói: “Không phải một năm……”“Thấy chưa, tớ nói một năm thì ngắn quá, không thể nào.” Triệu Ức Hàn cười nhạo Tôn Phái Xuân.Tôn Phái Xuân không thèm để ý nàng, vẫn chờ Giang Tuyết Niên nói tiếp, cô có linh cảm lời tiếp theo của Giang Tuyết Niên sẽ mang đến cú sốc rất lớn, nên bất giác nín thở, tim đập nhanh hơn.Triệu Ức Hàn trên giường: “Giang Tuyết Niên, cậu mau nói cho Tôn Phái Xuân biết cậu ta đoán lệch bao nhiêu đi.”“Lệch cái gì?” Kiều Á rửa mặt xong quay lại hỏi.Triệu Ức Hàn thuật lại cuộc đối thoại ban nãy cho Kiều Á nghe, Kiều Á nghe xong im lặng.“Không phải là một năm chứ?” Kiều Á do dự hỏi Giang Tuyết Niên.Giống như Triệu Ức Hàn nói, một năm thật sự quá khoa trương.Giang Tuyết Niên nhìn đôi mắt tràn đầy hy vọng của ba người, có chút không nỡ nói ra sự thật.“Ờ… Thật ra là định dùng nửa năm.”