[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 148
Chỉ một câu nói của Giang Tuyết Niên đã khiến ba người còn lại trong ký túc xá rơi vào trạng thái tự bế, mãi đến chiều thứ Sáu tan học mới lấy lại tinh thần.Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn là kiểu người một khi đã đặt ra mục tiêu thì sẽ kiên định thực hiện đến cùng, mỗi ngày đều cố gắng tranh thủ thời gian học tập, cả tuần này, trừ lần cùng khung hình hôm khai giảng, hai người chưa từng xuất hiện cùng nhau trong khuôn viên trường.Không ít người đoán hai người họ chắc là do tính cách không hợp nên chia tay.Fan của Giang Tuyết Niên thì nói Thời Thanh Phạn tính cách quá lạnh, không hợp với một Alpha ấm áp, fan của Thời Thanh Phạn lại nói Giang Tuyết Niên nhan sắc không xứng với Thời Thanh Phạn.Fan CP của hai người thì đứng giữa hoà giải.Trong ký túc xá, người đầu tiên nghe tin đồn hai người chia tay là Tôn Phái Xuân, nếu không phải Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn mỗi ngày đều gọi video trong phòng, thì cô cũng suýt tin.Giang Tuyết Niên đang thu dọn đồ đạc mang về nhà, Tôn Phái Xuân đeo lên ba lô rỗng, đứng bên cạnh nhìn nàng từng cuốn từng cuốn nhét tập đề vào túi, cơ mặt không kiềm được mà giật giật.Triệu Ức Hàn đã quen với khí thế học như cuồng của Giang Tuyết Niên, giờ đã hoàn toàn buông xuôi, cô nhìn sắc mặt của Tôn Phái Xuân, cười chế nhạo: “Cậu vẫn chưa quen a? Mới mấy cuốn tập thôi mà đã bị dọa thành như vậy, hay là cậu cũng mang mấy cuốn về làm đi?”Tôn Phái Xuân vội vàng xua tay: “Thôi thôi, cậu tha cho tớ đi, tớ ở trường đã học chăm hơn đám bạn trong lớp rồi, mấy đứa đó buổi tối toàn chơi điện thoại, tớ giờ toàn ngồi làm đề, thế còn chưa đủ sao, tớ không muốn đem cái tinh thần học hành này về nhà đâu, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, tớ phải chơi cho sướng một trận!”Kiều Á đang đứng bên nghe nói, lặng lẽ nhét một cuốn tập đề vào ba lô của mình.Xe Giang gia dừng trước cổng trường, khi Giang Tuyết Niên tới thì Thời Thanh Phạn đã ngồi sẵn trong xe.Những người xung quanh chỉ nhìn mặt đoán chuyện, thấy được bóng dáng Thời Thanh Phạn liền càng tin lời đồn hai người chia tay.Giang Tuyết Niên mở cửa xe bước vào, đóng cửa lại, ngăn cách tầm nhìn của người khác, trước tiên chào bác tài một tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy Thời Thanh Phạn, đầu vùi vào hõm cổ đối phương, hít sâu một hơi: “Thanh Thanh, tớ nhớ cậu rồi.”Tài xế giả vờ như không nghe thấy gì, khởi động xe.Tai Thời Thanh Phạn hơi đỏ lên: “Tớ cũng nhớ cậu.”Dù hai người ngày nào cũng gọi video, mỗi ngày nói chuyện bốn năm tiếng, nhưng cảm giác đó vẫn không thể bằng việc được gặp trực tiếp, được ôm được chạm vào người thật.Ánh mắt Thời Thanh Phạn lạnh nhạt thoáng hiện một tia dịu dàng, chủ động hôn lên lọn tóc đen như mực của Giang Tuyết Niên, vì xấu hổ mà mắt hơi ánh nước.Giang Tuyết Niên nhạy bén ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt long lanh của Thời Thanh Phạn:
“Bảo bối, nãy cậu có phải hôn tớ không đó?”Nhưng chưa kịp để Thời Thanh Phạn trả lời, Giang Tuyết Niên đã cười, ghé sát lại mổ một cái lên đôi môi hồng hồng của nàng: “Không cho nói dối, chắc chắn cậu hôn tớ.”Thời Thanh Phạn cúi mắt xuống, lông mi run rẩy, che đi nét ngượng ngùng trong ánh nhìn.“Thanh Thanh, sao cậu đáng yêu thế a.”
Giang Tuyết Niên tim như muốn tan chảy, liền ghé tới cạy mở môi Thời Thanh Phạn, trao cho nàng một nụ hôn sâu.Thời Thanh Phạn nhắm mắt lại, ôm lấy Giang Tuyết Niên, cố gắng đáp lại sự cuồng nhiệt của nàng.Tài xế im lặng chịu đựng, nuốt trọn một bụng "cẩu lương".Đến Giang gia, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn vừa xuống xe thì Giang Việt đang đợi sẵn ngoài cổng đã bước tới, ánh mắt sắc bén, sải chân dài tiến lại, liếc qua môi hai đứa em gái, trong lòng như gương sáng. Mỗi lần hắn hôn Cam Tích xong, môi của Cam Tích cũng y như vậy.Giang Việt lần lượt ôm hai người một cái, sau khi buông ra cười trêu: “Mùa thu mà muỗi vẫn thật độc, cắn sưng cả miệng tụi em luôn.”Giang Tuyết Niên không chịu thua thiệt: “Anh, cái cớ này anh tìm khéo ghê, chắc là trước đó anh với Cam Tích dùng hơi ít đó nha.”Giang Việt hơi ngượng: “Thôi được rồi được rồi, tha cho anh đi, đấu miệng với em anh không lại đâu.”“Ba đang đợi tụi em trong phòng khách.”Ban nãy Thời Thanh Phạn còn thấy hơi không thoải mái vì lời trêu của Giang Việt, nhưng nghe Giang Tuyết Niên phản đòn lại như thế thì hiểu ngay các cặp đôi đều như thế, tâm trạng cũng trở lại bình thường.Ba người cùng đi vào trong, Giang Việt hỏi: “Kỳ nghỉ hè em trải qua thế nào?”Giang Việt biết hai người được giao nhiệm vụ, nhưng lại không biết là nhiệm vụ gì, quá trình ra sao, tuần trước nhận được điện thoại của Giang Tuyết Niên báo đã bình an trở về, trái tim lo lắng suốt hơn một tháng của hắn cuối cùng cũng được buông xuống.Giang Tuyết Niên nói: “Tạm ổn, khá thú vị.”“Thú vị?” Giang Việt ngạc nhiên, nhiệm vụ không căng thẳng kích thích thì thôi đi, sao còn bảo là thú vị?Thời Thanh Phạn giải thích thay cho Giang Tuyết Niên: “Trải qua nhiều chuyện mới lạ, nên cảm thấy rất thú vị.”“Hiểu tớ nhất vẫn là Thanh Thanh.” Giang Tuyết Niên cười, bóp nhẹ lòng bàn tay Thời Thanh Phạn.Giang Việt bị nhồi cẩu lương bất ngờ: “……” Chi tiết cụ thể không thể hỏi, chỉ cần biết hai người không để lại bóng ma tâm lý gì là được rồi.Tới phòng khách, Giang Tuyết Niên thấy Giang Khải, lập tức dắt tay Thời Thanh Phạn đi tới chào một tiếng: “Ba.”Thời Thanh Phạn nói: “Cháu chào chú ạ.”Giang Khải hiền từ xoa đầu hai đứa, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Đi thôi, ăn cơm.”Cả nhà ngồi vào bàn ăn, người giúp việc lần lượt mang món lên.Giang Tuyết Niên tranh thủ lúc người giúp việc bưng đồ ăn, nói với Giang Khải và Giang Việt về dự định của mình và Thời Thanh Phạn: “Ba, anh, con với Thanh Thanh tính sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.”Giang Khải hài lòng vô cùng với cô con dâu Thời Thanh Phạn này, sao có thể không đồng ý được: “Tất nhiên có thể.”Giang Việt cười nói: “Khá tốt, lần đầu gặp Thanh Phạn anh đã biết sau này em ấy nhất định sẽ là người nhà chúng ta.”Giang Tuyết Niên thầm nghĩ: Nếu theo đúng cốt truyện trong tiểu thuyết, Thanh Thanh quả thực cũng sẽ trở thành người Giang gia.“Nhưng mà con thấy đợi đến ba năm rưỡi sau tốt nghiệp quá lâu, nên em quyết định sẽ dùng nửa năm để học xong toàn bộ phần còn lại.”Giọng điệu Giang Tuyết Niên nhẹ nhàng tự tin, cứ như thể việc dùng nửa năm học hết chương trình ba năm rưỡi là chuyện rất dễ dàng.Dù là người từng trải qua nhiều sóng gió như Giang Khải, cũng bị lời này làm cho sững sờ.Giang Việt nhíu mày nói: “Em a, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đừng đặt mục tiêu quá xa vời, cái này hơi như cưỡi ngựa xem hoa rồi đó.”Giang Khải trầm ngâm một lát, nói: “Anh con nói đúng, liên minh trước giờ có thiên tài, có người đạt cấp SSS, đúng là thông minh hơn người thường, thể lực cũng tốt hơn, nhưng chưa từng có ai làm được chuyện này, làm người nên thực tế một chút, kết hôn thì gấp gì chứ, Thanh Phạn cũng đâu chạy mất.”“Ba thấy một năm thì hợp lý hơn.”Giang Việt cũng phụ họa: “Mục tiêu nhỏ một chút thì áp lực cũng ít đi.”Giang Tuyết Niên cảm giác đầu ngón tay Thời Thanh Phạn khẽ cào hai cái trong lòng bàn tay mình, biết rõ Thời Thanh Phạn cũng không muốn đổi mục tiêu, liền bình tĩnh nói: “Ba, anh, đây không phải là em đặt mục tiêu cao vời, mà là mục tiêu đã được suy nghĩ kỹ càng. Với em, nửa năm là đủ, thật đấy. Nếu không thì như này đi, để em thử một tháng, nếu mọi người thấy tiến độ quá chậm, em sẽ điều chỉnh, được không?”Giang Khải nhìn Giang Tuyết Niên, lại nhìn Thời Thanh Phạn, thấy ánh mắt cả hai đều rất kiên định, hiển nhiên là không có ý định thay đổi, ông xoa trán, thở dài: “Được rồi, con muốn thử thì cứ thử đi, đừng quên đại học Môn Tân còn có lớp thực hành, đến lúc huấn luyện nhiều quá lại khóc lóc tìm ba thì đừng trách.”Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn nhìn nhau cười: “Ba yên tâm, con sẽ không!!!”Giang Việt: “Ba, con cũng muốn kết hôn với Cam Tích!”Dù gì hắn cũng là anh trai sinh đôi, hai người có tướng mạo giống nhau, sao có thể để em gái cưới trước được.Giang Khải liếc Giang Việt một cái: “Ba không có ý kiến, vấn đề là Cam Tích có tốt nghiệp nổi không?”Giang Việt: “……” Thật sự là không nổi.Chuyện cứ vậy quyết định xong, Giang Tuyết Niên lại bắt đầu lải nhải bên tai Giang Khải, ép ông đặt khách sạn tổ chức hôn lễ: “Con tra rồi, khách sạn đó là tốt nhất ở Tân Thành, phải đặt trước nửa năm mới được, ba mau giúp con và Thanh Thanh đặt đi, không thì nửa năm sau con chẳng có chỗ kết hôn.”Giang Khải bị Giang Tuyết Niên làm ồn đến choáng váng đầu óc, những chuyện liên quan đến hôn lễ, người từng kết hôn như ông còn chẳng biết bằng con gái mình, những chuyện này vừa nhiều lại vừa rối, công việc của ông lại bận rộn, làm sao có thời gian lo hết mấy thứ đó. Đợi đến khi món ăn cuối cùng được bưng lên, Giang Khải nói: “Mẹ con nửa năm sau không có việc gì, ba để mẹ con giúp con chuẩn bị mấy việc này.”Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn liếc nhìn nhau, Thu Phàm Nhu không phản đối đã là may, sao có thể trông mong bà ấy giúp chuẩn bị đám cưới được.Nhưng đúng là Giang Khải cũng không có thời gian.Giang Việt ghé sát tai Giang Tuyết Niên, thì thầm: “Mẹ giờ đã đỡ hơn rất nhiều, để anh khuyên mẹ giúp em, chắc không có vấn đề.”Thu Phàm Nhu từng bị đứa con ruột lạnh nhạt không thèm quan tâm, khó khăn lắm mới chịu nhận ra lỗi sai của mình, dưới sự góp ý của nhà mẹ đẻ, bà đã chân thành xin lỗi Giang Việt.Giang Việt từ nhỏ đã được cưng chiều lớn lên, sao có thể thật sự giận lâu, sau khi nhấn mạnh một lần nữa rằng sau này phải đối xử công bằng giữa hai anh em, liền tha thứ.Vì muốn giữ vững địa vị của mình, Thu Phàm Nhu dự định sẽ làm một người vợ tốt, mẹ hiền, nên đã chủ động đẩy lùi hết công việc trong nửa năm sau.
“Bảo bối, nãy cậu có phải hôn tớ không đó?”Nhưng chưa kịp để Thời Thanh Phạn trả lời, Giang Tuyết Niên đã cười, ghé sát lại mổ một cái lên đôi môi hồng hồng của nàng: “Không cho nói dối, chắc chắn cậu hôn tớ.”Thời Thanh Phạn cúi mắt xuống, lông mi run rẩy, che đi nét ngượng ngùng trong ánh nhìn.“Thanh Thanh, sao cậu đáng yêu thế a.”
Giang Tuyết Niên tim như muốn tan chảy, liền ghé tới cạy mở môi Thời Thanh Phạn, trao cho nàng một nụ hôn sâu.Thời Thanh Phạn nhắm mắt lại, ôm lấy Giang Tuyết Niên, cố gắng đáp lại sự cuồng nhiệt của nàng.Tài xế im lặng chịu đựng, nuốt trọn một bụng "cẩu lương".Đến Giang gia, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn vừa xuống xe thì Giang Việt đang đợi sẵn ngoài cổng đã bước tới, ánh mắt sắc bén, sải chân dài tiến lại, liếc qua môi hai đứa em gái, trong lòng như gương sáng. Mỗi lần hắn hôn Cam Tích xong, môi của Cam Tích cũng y như vậy.Giang Việt lần lượt ôm hai người một cái, sau khi buông ra cười trêu: “Mùa thu mà muỗi vẫn thật độc, cắn sưng cả miệng tụi em luôn.”Giang Tuyết Niên không chịu thua thiệt: “Anh, cái cớ này anh tìm khéo ghê, chắc là trước đó anh với Cam Tích dùng hơi ít đó nha.”Giang Việt hơi ngượng: “Thôi được rồi được rồi, tha cho anh đi, đấu miệng với em anh không lại đâu.”“Ba đang đợi tụi em trong phòng khách.”Ban nãy Thời Thanh Phạn còn thấy hơi không thoải mái vì lời trêu của Giang Việt, nhưng nghe Giang Tuyết Niên phản đòn lại như thế thì hiểu ngay các cặp đôi đều như thế, tâm trạng cũng trở lại bình thường.Ba người cùng đi vào trong, Giang Việt hỏi: “Kỳ nghỉ hè em trải qua thế nào?”Giang Việt biết hai người được giao nhiệm vụ, nhưng lại không biết là nhiệm vụ gì, quá trình ra sao, tuần trước nhận được điện thoại của Giang Tuyết Niên báo đã bình an trở về, trái tim lo lắng suốt hơn một tháng của hắn cuối cùng cũng được buông xuống.Giang Tuyết Niên nói: “Tạm ổn, khá thú vị.”“Thú vị?” Giang Việt ngạc nhiên, nhiệm vụ không căng thẳng kích thích thì thôi đi, sao còn bảo là thú vị?Thời Thanh Phạn giải thích thay cho Giang Tuyết Niên: “Trải qua nhiều chuyện mới lạ, nên cảm thấy rất thú vị.”“Hiểu tớ nhất vẫn là Thanh Thanh.” Giang Tuyết Niên cười, bóp nhẹ lòng bàn tay Thời Thanh Phạn.Giang Việt bị nhồi cẩu lương bất ngờ: “……” Chi tiết cụ thể không thể hỏi, chỉ cần biết hai người không để lại bóng ma tâm lý gì là được rồi.Tới phòng khách, Giang Tuyết Niên thấy Giang Khải, lập tức dắt tay Thời Thanh Phạn đi tới chào một tiếng: “Ba.”Thời Thanh Phạn nói: “Cháu chào chú ạ.”Giang Khải hiền từ xoa đầu hai đứa, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Đi thôi, ăn cơm.”Cả nhà ngồi vào bàn ăn, người giúp việc lần lượt mang món lên.Giang Tuyết Niên tranh thủ lúc người giúp việc bưng đồ ăn, nói với Giang Khải và Giang Việt về dự định của mình và Thời Thanh Phạn: “Ba, anh, con với Thanh Thanh tính sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.”Giang Khải hài lòng vô cùng với cô con dâu Thời Thanh Phạn này, sao có thể không đồng ý được: “Tất nhiên có thể.”Giang Việt cười nói: “Khá tốt, lần đầu gặp Thanh Phạn anh đã biết sau này em ấy nhất định sẽ là người nhà chúng ta.”Giang Tuyết Niên thầm nghĩ: Nếu theo đúng cốt truyện trong tiểu thuyết, Thanh Thanh quả thực cũng sẽ trở thành người Giang gia.“Nhưng mà con thấy đợi đến ba năm rưỡi sau tốt nghiệp quá lâu, nên em quyết định sẽ dùng nửa năm để học xong toàn bộ phần còn lại.”Giọng điệu Giang Tuyết Niên nhẹ nhàng tự tin, cứ như thể việc dùng nửa năm học hết chương trình ba năm rưỡi là chuyện rất dễ dàng.Dù là người từng trải qua nhiều sóng gió như Giang Khải, cũng bị lời này làm cho sững sờ.Giang Việt nhíu mày nói: “Em a, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đừng đặt mục tiêu quá xa vời, cái này hơi như cưỡi ngựa xem hoa rồi đó.”Giang Khải trầm ngâm một lát, nói: “Anh con nói đúng, liên minh trước giờ có thiên tài, có người đạt cấp SSS, đúng là thông minh hơn người thường, thể lực cũng tốt hơn, nhưng chưa từng có ai làm được chuyện này, làm người nên thực tế một chút, kết hôn thì gấp gì chứ, Thanh Phạn cũng đâu chạy mất.”“Ba thấy một năm thì hợp lý hơn.”Giang Việt cũng phụ họa: “Mục tiêu nhỏ một chút thì áp lực cũng ít đi.”Giang Tuyết Niên cảm giác đầu ngón tay Thời Thanh Phạn khẽ cào hai cái trong lòng bàn tay mình, biết rõ Thời Thanh Phạn cũng không muốn đổi mục tiêu, liền bình tĩnh nói: “Ba, anh, đây không phải là em đặt mục tiêu cao vời, mà là mục tiêu đã được suy nghĩ kỹ càng. Với em, nửa năm là đủ, thật đấy. Nếu không thì như này đi, để em thử một tháng, nếu mọi người thấy tiến độ quá chậm, em sẽ điều chỉnh, được không?”Giang Khải nhìn Giang Tuyết Niên, lại nhìn Thời Thanh Phạn, thấy ánh mắt cả hai đều rất kiên định, hiển nhiên là không có ý định thay đổi, ông xoa trán, thở dài: “Được rồi, con muốn thử thì cứ thử đi, đừng quên đại học Môn Tân còn có lớp thực hành, đến lúc huấn luyện nhiều quá lại khóc lóc tìm ba thì đừng trách.”Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn nhìn nhau cười: “Ba yên tâm, con sẽ không!!!”Giang Việt: “Ba, con cũng muốn kết hôn với Cam Tích!”Dù gì hắn cũng là anh trai sinh đôi, hai người có tướng mạo giống nhau, sao có thể để em gái cưới trước được.Giang Khải liếc Giang Việt một cái: “Ba không có ý kiến, vấn đề là Cam Tích có tốt nghiệp nổi không?”Giang Việt: “……” Thật sự là không nổi.Chuyện cứ vậy quyết định xong, Giang Tuyết Niên lại bắt đầu lải nhải bên tai Giang Khải, ép ông đặt khách sạn tổ chức hôn lễ: “Con tra rồi, khách sạn đó là tốt nhất ở Tân Thành, phải đặt trước nửa năm mới được, ba mau giúp con và Thanh Thanh đặt đi, không thì nửa năm sau con chẳng có chỗ kết hôn.”Giang Khải bị Giang Tuyết Niên làm ồn đến choáng váng đầu óc, những chuyện liên quan đến hôn lễ, người từng kết hôn như ông còn chẳng biết bằng con gái mình, những chuyện này vừa nhiều lại vừa rối, công việc của ông lại bận rộn, làm sao có thời gian lo hết mấy thứ đó. Đợi đến khi món ăn cuối cùng được bưng lên, Giang Khải nói: “Mẹ con nửa năm sau không có việc gì, ba để mẹ con giúp con chuẩn bị mấy việc này.”Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn liếc nhìn nhau, Thu Phàm Nhu không phản đối đã là may, sao có thể trông mong bà ấy giúp chuẩn bị đám cưới được.Nhưng đúng là Giang Khải cũng không có thời gian.Giang Việt ghé sát tai Giang Tuyết Niên, thì thầm: “Mẹ giờ đã đỡ hơn rất nhiều, để anh khuyên mẹ giúp em, chắc không có vấn đề.”Thu Phàm Nhu từng bị đứa con ruột lạnh nhạt không thèm quan tâm, khó khăn lắm mới chịu nhận ra lỗi sai của mình, dưới sự góp ý của nhà mẹ đẻ, bà đã chân thành xin lỗi Giang Việt.Giang Việt từ nhỏ đã được cưng chiều lớn lên, sao có thể thật sự giận lâu, sau khi nhấn mạnh một lần nữa rằng sau này phải đối xử công bằng giữa hai anh em, liền tha thứ.Vì muốn giữ vững địa vị của mình, Thu Phàm Nhu dự định sẽ làm một người vợ tốt, mẹ hiền, nên đã chủ động đẩy lùi hết công việc trong nửa năm sau.