[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 146



Thời Thanh Phạn kể chuyện Cung Linh Lang đột ngột bước vào kỳ phân hóa cho hai người bạn từ nhỏ khác, ngày Cung Linh Lang xuất viện, Khương Phi Trầm và Thang Tu Nhiên đã xin nghỉ từ sớm đến thăm nàng.

Thang Tu Nhiên từng học chung một thời gian với Giang Tuyết Niên ở Thánh Lợi Tư, còn Khương Phi Trầm thì chỉ mới gặp Giang Tuyết Niên một lần. Sau khi hỏi rõ tình hình hiện tại của Cung Linh Lang, biết nàng không sao, Giang Phi Trầm bắt tay Giang Tuyết Niên, nói: “Xin chào, nghe danh đã lâu, tôi là bạn từ nhỏ của Thanh Phạn, Khương Phi Trầm, cậu có thể gọi tôi là Phi Trầm.” Thái độ rất ôn hòa.

Giang Tuyết Niên mỉm cười: “Thanh Thanh thường nhắc đến các cậu với tôi.”

Thang Tu Nhiên hỏi: “Linh Lang thế nào rồi? Khi nào thì xuất viện được?”

Thời Thanh Phạn nói: “Bác sĩ nói trễ nhất là buổi trưa.”

“Các cậu không tò mò Linh Lang phân hóa thành giới tính gì sao?” Giang Tuyết Niên hỏi.

Khương Phi Trầm nói: “Dù phân hóa thành gì cũng không cứu nổi cái tính không thích học của cậu ấy đâu, không khác biệt.”

“Chúng tôi từ lâu đã không còn hy vọng gì ở cậu ấy nữa.” Thang Tu Nhiên tiếp lời.

Vừa dứt lời, cửa phòng cách ly từ từ mở ra, Cung Linh Lang nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra, mấy người không nói chuyện nữa, vội vã tiến lại gần xem tình hình.

Cung Linh Lang trông vẫn còn yếu, được y tá đẩy vào phòng bệnh trong khi đang nằm. Thời Thanh Phạn gọi điện thông báo cho ba mẹ nàng, mẹ Cung Linh Lang nói sẽ đến đón nàng về nhà vào buổi trưa.

Sau khi gọi xong, Thời Thanh Phạn bước vào phòng bệnh, liền thấy Cung Linh Lang nheo mắt hỏi họ: “Khương Phi Trầm, Thang Tu Nhiên, hai cậu vừa nãy đứng ngoài phòng cách ly có nói xấu tớ không?”

“Không có, sao lại thế được.” Khương Phi Trầm không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Tuyệt đối không có, bọn tớ chỉ toàn khen thôi.” Thang Tu Nhiên nói.

Mười mấy năm là bạn từ nhỏ, Cung Linh Lang làm sao không nhìn ra ánh mắt chột dạ của Khương Phi Trầm và Thang Tu Nhiên.

Cô lườm mỗi người một cái, “Đợi tớ dưỡng sức xong, hai cậu, một người cũng không thoát, đều sẽ bị tớ đè ra đánh ngã.”

Trong lòng Thời Thanh Phạn bật cười, bước lại gần nói: “Thôi nghỉ đi, dù có phân hóa thành Alpha cũng không có nghĩa là đánh thắng được Phi Trầm với Nhiên Nhiên.”

Mọi người trò chuyện một lúc, không lại quấy rầy Cung Linh Lang, ra ngoài phòng bệnh, để nàng ngủ một giấc cho khỏe.

Buổi trưa, ba mẹ Cung Linh Lang đến bệnh viện đón nàng xuất viện, mẹ nàng nắm tay Giang Tuyết Niên, lo lắng nói: “Không biết một Alpha vừa lười vừa vô dụng như nó có tìm được người yêu không, nếu phân hóa thành Omega hay Beta thì còn đỡ.”

Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn vừa mới nhận được điện thoại từ Giang Khải và Giang Việt trưa hôm qua, họ đều nói tuần sau mới về được.

Buổi chiều hai người ngồi xe đến trường quân đội Bắc Sơn, lần này xe dừng ngay trước cổng chính, dù tin đồn tình cảm giữa họ đã lan truyền khắp nơi, cũng không gây ra phản cảm gì. Đằng nào cũng có tin đồn rồi, thêm một chút cũng chẳng sao.

Giang Tuyết Niên vừa bước xuống xe, những học sinh xung quanh đang xách hành lý vào trường đều theo bản năng chậm bước lại, không ngừng nhìn về phía nàng, có vài người nhận ra, tụm ba tụm bảy lại với nhau, kích động bàn tán.

“Giang Tuyết Niên, là Giang Tuyết Niên đúng không! Hình như cô ấy lại cao thêm rồi, người thật còn xinh hơn ảnh trên diễn đàn!”

“Các cậu thấy xe cô ấy chưa, là bản giới hạn toàn cầu đấy, giá là con số này!”

“Wow! Nhà Giang Tuyết Niên giàu thật!”

“Không chỉ là giàu thôi đâu, loại xe bản giới hạn này đâu phải cứ có tiền là mua được, chắc chắn nhà Giang Tuyết Niên không đơn giản.”

Họ vừa tám chuyện vừa nhìn về phía Giang Tuyết Niên, chỉ thấy sau khi nàng xuống xe cũng không vòng ra sau lấy hành lý, mà đi vòng sang phía bên kia xe, kéo cửa xe ra, giơ tay đặt lên nóc cửa xe, một nữ sinh từ trong xe bước ra, Giang Tuyết Niên liền đóng cửa lại.

“Người đó là ai vậy, lại được Giang Tuyết Niên đích thân đóng cửa xe cho.”

“Xong rồi, CP tôi ship chắc không phải là BE chứ, ngoài Thời Thanh Phạn ra, tôi không cho phép bất kỳ ai được Giang Tuyết Niên cưng chiều!”

Giây tiếp theo, nữ sinh ngẩng đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở.

“Aaaaaaa, tôi biết ngay là Thời Thanh Phạn mà!”

“Cùng ngồi một xe tới trường, chẳng lẽ hai người họ thật sự đang yêu nhau?”

“Ban đầu chỉ định ship chơi kiểu strong-strong thôi, ai ngờ ship phát trúng thật sự!” Nói xong còn ôm miệng, cảm động ra mặt.

Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn cùng nhau lấy hành lý đi vào trong trường, không ít người không kìm được mà bước theo sau họ.

Trên đường đi, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn chỉ đi như bình thường, giữa hai người cách nhau khoảng 20 centimet, những người theo sau không dám đi sát, cũng không biết hai người có nói chuyện không, nếu có thì đang nói gì, ai nấy đều tò mò đến tim gan cồn cào.

Đi được nửa đường, hai người rẽ sang hai tòa ký túc xá khác nhau.

Những học sinh đi theo phía sau cũng dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh đã có chung một kết luận —— chuyện xúc động lòng người như vậy không thể chỉ một mình họ biết!

Mọi người túm lại chọn ra một người đăng bài, những người khác phụ trách đẩy bài, bài viết vừa đăng lên liền được đẩy lên hàng đầu trang chủ diễn đàn trường.

【Sốc! Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn cùng ngồi một xe đến trường, cử chỉ vô cùng thân mật!】

——Không nói nhiều, xem ảnh đi![hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]

——KSL*, hỏi thật còn ai chưa ship họ chứ!

(*KSL = "ship tới chết", tiếng lóng của fan couple khi quá đắm chìm trong một cặp đôi nào đó.)

——Quả nhiên là một đôi thật rồi a a a a trời ơi, CP tôi ship thành sự thật rồi, kích động đến mức tôi muốn lập tức xuống lầu chạy mười vòng, ai hiểu được cảm giác này chứ?

——Tôi hiểu tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị xuống lầu chạy rồi (ôm gối khóc)

——Im lặng thì thôi, vừa xuất hiện đã chấn động, CP tôi ship đúng là đỉnh nhất, không dễ gì phát đường, mà đã phát thì phải phát cú siêu ngọt chấn động lòng người!

——Phân tích ba tấm ảnh một chút. Tấm thứ nhất, Giang Tuyết Niên kéo cửa xe, tấm thứ hai, Giang Tuyết Niên chống tay lên khung cửa ngăn Thời Thanh Phạn đụng đầu, tấm thứ ba, Thời Thanh Phạn bước xuống xe, hai người nhìn nhau cười, nụ cười không phải trọng điểm, mấy người có thấy tay Giang Tuyết Niên không? Ôm ngang eo Thời Thanh Phạn, mà không phải kiểu ôm lơ đâu nhé.

Theo như tôi được biết, Thời Thanh Phạn là người rất có khoảng cách, cô ấy chịu để Giang Tuyết Niên chạm vào đã là quan hệ không đơn giản, huống hồ Giang Tuyết Niên đâu chỉ là chạm, mà là ôm eo! Húp đi anh chị em ơi, tôi lấy nhân cách mình ra đảm bảo, hai người họ 100% là một đôi, sau này nhất định sẽ kết hôn bên nhau đến bạc đầu, đầu tư không lỗ!

……

Giang Tuyết Niên đẩy cửa ký túc xá đi vào, lập tức bị Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn vây lại, hai người nhìn cô với ánh mắt đầy hôm mộ và ghen tị.

Giang Tuyết Niên: “……Tháng sau mới thi giữa kỳ, không cần bày tỏ sự ngưỡng mộ với thành tích của tôi sớm vậy đâu, hai người đang luyện tập mô phỏng cảnh tượng trước sao?”

Tôn Phái Xuân đẩy hành lý Giang Tuyết Niên qua một bên, Triệu Ức Hàn kéo nàng ngồi xuống, hai người còn khiêng ghế ngồi đối diện nàng, nhìn chằm chằm không rời.

“Thật sự đang yêu đương với Thời Thanh Phạn!” Tôn Phái Xuân nói như đang chịu đả kích lớn.

“Vậy mà thật sự yêu nhau với Thời Thanh Phạn!!” Triệu Ức Hàn còn đau đớn hơn cả Tôn Phái Xuân.

Giang Tuyết Niên vô tội chớp mắt: “……Bọn tôi đúng là đang yêu nhau, nhưng hai người biết bằng cách nào?”

“Quả nhiên là thật! Cô ấy thừa nhận rồi!” Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn tay siết chặt lấy nhau, mắt rưng rưng.

“Trước giờ cũng chưa nghe thấy hai người thích Thanh Thanh mà.” Giang Tuyết Niên hơi khó hiểu trước tình huống hiện tại.

“Bọn tôi không nói không có nghĩa là không thích, không phải không thích, mà là không dám thích. Thời Thanh Phạn lạnh lùng như thế, vậy mà lại cười với cậu, còn để cậu ôm eo cô ấy……” Tôn Phái Xuân nói đến đây còn thút thít một tiếng, “Nữ thần của bọn tôi giờ đã là của một người khác rồi T_T”

“Đã vậy còn gọi Thời Thanh Phạn là Thanh Thanh T_T”

Triệu Ức Hàn thì chú ý đến điểm khác hẳn Tôn Phái Xuân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...