[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 111
Máy bay cất cánh từ trang viên của phu nhân Nam Nguyệt ở Nam Hướng Quốc, mất hơn ba tiếng mới tiến vào biên giới nước Cáp Tân Tư.Buổi trưa bọn họ dùng bữa đơn giản trên máy bay, Giang Tuyết Niên rất kén chọn trong việc ăn uống, món cô muốn ăn lại không có trên máy bay, sắc mặt liền sầm xuống, tâm trạng không vui.Vu Mãn lạnh lùng nhìn Vu Địch đang dỗ dành nàng, cuối cùng còn bị ghét bỏ, nếu không phải “Sầm Thanh Thu” ngăn một cái, e là Vu Địch đã bị “Vu Nam Yên” vung tay cho một bạt tai.Đúng là đồ ngốc. Vu Mãn cười nhạo.Đến thành Khăn An rồi, Vu Địch là thân tín nhất của nàng, vậy mà nàng không biết cách thu phục lòng người, lại còn xua người ta ra xa.Dù trước đây Vu Địch có phần trung thành với nàng, sợ rằng vào tới Khăn An cũng khó mà duy trì được lâu.Vu Mãn quay đầu lại, cụp mắt xuống, gửi đi một tin nhắn.A Mãn: Vu Nam Yên không có bất kỳ uy hiếp nào.Dù Cáp Tân Tư là một nước nhỏ, từ biên giới vào đến thủ đô bằng máy bay cũng mất hơn hai tiếng.Khi đến trang viên của gia tộc Vu thị ở phía đông khu nhà giàu thành Khăn An, đã hơn 3 giờ chiều.Trang viên của gia tộc Vu thị chiếm diện tích đến hàng ngàn km, có thể sở hữu một trang viên rộng lớn như vậy ngay giữa thủ đô, đủ thấy thế lực của Vu thị cường đại đến mức nào.Máy bay đậu trên bãi đáp của trang viên, Giang Tuyết Niên kéo tay Thời Thanh Phạn đi xuống, nhưng người nãy giờ vẫn ngoan ngoãn không phản kháng bỗng nhiên mím môi rút tay lại, không để cô chạm vào.“Sao vậy? Không muốn để người ta nhìn ra cậu là người của tôi?” Cô cười lạnh nói, “Đáng tiếc đã muộn rồi, cậu đã bị tôi đánh dấu, cả đời này là Omega của tôi, vĩnh viễn không thoát khỏi sự khống chế của tôi đâu.”Vu Mãn vừa bước xuống một bậc thang, chân kia còn đang lơ lửng, nghe xong lời này không hiểu sao chân khựng lại, cái chân đang lơ lửng liền giẫm hụt, suýt chút nữa ngã nhào xuống dưới.May mà hai người đi theo bên cạnh phản ứng kịp thời, lập tức kéo hắn lại.Vu Mãn hai chân đứng vững, tay ôm lấy ngực đang đập thình thịch, thầm nghĩ: “Vu Nam Yên” đúng là sao chổi, vừa mới đến đã khiến mình suýt ngã sấp mặt.Nhưng câu nói vừa rồi của “Vu Nam Yên” khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nàng nói mình đã đánh dấu “Sầm Thanh Thu”, vậy mà nàng lại là một Alpha!Vu Mãn hoảng hốt trong chốc lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại.Alpha thì sao, Alpha cũng có kẻ là phế vật.“Vu Nam Yên” sớm đã biết thân thế của mình, lại còn phân hóa thành Alpha, trong lòng chắc chắn từng nghĩ đến việc tranh giành gia sản. Nhưng nàng không có chút thế lực nào ở Cáp Tân Tư, muốn đấu với Vu Triết, cách tốt nhất chính là tìm một nhà thông gia có thế lực mạnh.Cho dù là một phế vật, chỉ cần trong người chảy dòng máu của Vu Uy, ắt sẽ có người đặt cược lên nàng, muốn thông qua thân phận của nàng để đầu cơ, tranh giành quyền lực.Vu Mãn vốn dĩ cũng không ưa “Sầm Thanh Thu” người trông là biết chẳng muốn ở bên cạnh “Vu Nam Yên”, giờ lại càng cảm thấy mỹ nhân đều là tai họa. “Vu Nam Yên” lại vì nàng mà từ bỏ liên hôn, thật sự không đáng chút nào.Vu Mãn nghi ngờ “Vu Nam Yên” căn bản không hiểu Vu gia đại diện cho cái gì.Cứ để nàng sau này hối hận đi.Thời Thanh Phạn trừng mắt liếc Giang Tuyết Niên một cái, vòng qua nàng xuống khỏi máy bay.Giang Tuyết Niên cắn răng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, mặt đen lại, đuổi theo sau.Đi đến bên cạnh Vu Mãn, Giang Tuyết Niên không có chỗ trút giận, liền nói: “Thư ký Vu, lần sau đi đường thì đi cho tử tế vào, mặt đất bằng phẳng thế mà cũng có thể ngã, người không biết còn tưởng chú mù rồi đấy.”Một tràng mỉa mai châm chọc khiến chút thiện cảm vừa mới dấy lên trong lòng Vu Mãn lập tức tan thành mây khói.“Cảm ơn Nam Yên tiểu thư đã quan tâm, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Tay Vu Mãn siết chặt thành nắm đấm sau lưng.“Ừ, dẫn đường đi, đừng để ba tôi phải chờ lâu.” Nói xong, cô bước lên trước, lần nữa kéo tay Thời Thanh Phạn, lần này là mười ngón đan chặt, hoàn toàn không cho nàng cơ hội giãy giụa.Dù là Vu Mãn có nhẫn nại đến mấy, lúc này cũng khó mà chịu đựng nổi.Hắn mỉm cười nói: “Tộc trưởng chắc đang xử lý công việc ở công ty, nếu hôm nay không có tiệc xã giao thì khoảng 6 giờ sẽ về. Còn nếu có, thì chắc sau 11 giờ đêm mới về, hoặc là không trở về. Nam Yên tiểu thư hôm nay e rằng không gặp được tộc trưởng rồi.”Giang Tuyết Niên nheo mắt, “Ý chú là gì?”Trước đó Vu Mãn luôn lấy lý do “Vu Uy đang đợi cô” để giục cô nhanh chóng xuất phát, vừa cho cô thể diện, vừa thể hiện rằng Vu Uy coi trọng cô. Giờ lại nói Vu Uy đang làm việc, không chắc hôm nay có về được hay không.Vu Mãn cung kính nói: “Tôi chỉ nói sự thật, Nam Yên tiểu thư không tin có thể hỏi bất kỳ ai trong trang viên, mọi người đều biết khi nào tộc trưởng sẽ về.”Giang Tuyết Niên mặt mày mất sạch thể diện, dám để cô hỏi chứng tỏ lời Vu Mãn nói là thật, Vu Uy coi trọng công việc hơn cô. Thực ra cô sớm nên nhận ra, nếu Vu Uy thật sự coi trọng cô, lúc Vu Mãn đến Nam Hướng Quốc gặp cô, hắn hẳn đã lập tức liên hệ, dù là gọi điện hay video, nhưng lại chẳng có gì cả.Giang Tuyết Niên xoay người, nói: “Ba tôi không có thời gian, vậy thì tôi đến gặp. Thư ký Vu, dẫn tôi đến công ty của ba tôi.”Vu Mãn sớm đã đoán được “Vu Nam Yên” sẽ nói thế, ra vẻ khó xử: “Nam Yên tiểu thư, tộc trưởng làm việc trước nay không cho ai quấy rầy…”“Tôi là ai cũng được sao?” Giang Tuyết Niên trừng mắt hỏi Vu Mãn.Vu Mãn vội vàng xua tay: “Dĩ nhiên không phải, dĩ nhiên không phải.”Hắn chỉ là muốn trút giận, dằn bớt khí thế của “Vu Nam Yên”, chứ đâu có ý thật sự để nàng đến công ty tìm Vu Uy.Lúc này đã đạt được mục đích, Vu Mãn liền khuyên: “Nam Yên tiểu thư, chúng ta từ Nam Hướng Quốc đến đây, đường xa mệt nhọc, ngài lại chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt nhìn có vẻ tái nhợt, nếu để tộc trưởng nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng đến mức không nuốt nổi cơm. Hay là nghỉ ngơi thật tốt một chút trước đã, bất kể là gặp tộc trưởng sau 6 giờ, hay sáng mai gặp, có sắc mặt tốt thì cũng tránh làm tộc trưởng lo lắng. Ngài hiếu thuận như vậy, chắc chắn không nỡ để tộc trưởng phải bận tâm, đúng không?”“Vu Nam Yên” ở Cáp Tân Tư không có lấy một người của mình để dùng, Vu Mãn sớm đã nhìn ra nàng là ngoài cứng trong mềm, một đoạn lời vừa dỗ dành được cảm xúc của “Vu Nam Yên”, lại vừa cho nàng một bậc thang để bước xuống, không tin nàng không nghe theo.Quả nhiên, sắc mặt “Vu Nam Yên” biến đổi mấy lần, cuối cùng nói: “Chú nói có lý.”Vu Mãn vỗ hai cái tay, trong sân viện trống trải lập tức xuất hiện hai người đàn ông ăn mặc như người hầu. “Vị này là Vu Địch tiên sinh, khách quý của tộc trưởng, hai người dẫn Vu tiên sinh đến phòng đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi, bất kể Vu tiên sinh cần gì đều phải đáp ứng, rõ chưa?”“Rõ ạ.” Hai người hầu cúi người với Vu Địch: “Vu tiên sinh, mời đi theo chúng tôi.”Vu Địch quay sang nhìn Giang Tuyết Niên: “Tiểu thư, tôi tạm thời không ở cạnh ngài, nếu có chuyện gì nhất định phải liên lạc với tôi.”Giang Tuyết Niên mất kiên nhẫn phẩy tay: “Rồi rồi rồi, đi nhanh đi, suốt ngày cứ lải nhải bên tai tôi, phiền chết đi được.”Vu Địch đã sớm quen với thái độ của “Vu Nam Yên”, không vì mấy lời đó mà bực mình, chỉ thở dài một tiếng, đi theo người hầu sang tòa nhà khác.“Nam Yên tiểu thư, mời đi bên này.”Vu Mãn đợi Vu Địch rời khỏi rồi mới lên tiếng.Trước mặt họ là tòa kiến trúc lớn nhất trong trang viên của Vu gia, nhìn qua là biết nơi ở của chủ nhân. Giang Tuyết Niên vốn tưởng Vu Mãn sẽ sắp xếp cho cô ở đó, nào ngờ Vu Mãn cười tủm tỉm dẫn cô vào một tòa nhà kế bên.Giang Tuyết Niên đi phía sau Vu Mãn, đổi sang nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh mai của Thời Thanh Phạn, đầu ngón tay bên kia thì khẽ nghịch ngợm vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng.Thời Thanh Phạn vừa ngứa vừa tê, muốn rút tay lại mà rút không được, lại không muốn để người khác nhìn thấy mất mặt, chỉ có thể nhạy cảm mà co khẽ ngón tay, gương mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt nâu nhạt long lanh như nước, trong ánh nhìn có xấu hổ, có phẫn nộ.Giang Tuyết Niên nhìn thấy thì cười càng thêm không đứng đắn.Đôi mắt đen nhánh của cô nheo lại, hàng mi dài cong rủ xuống che khuất ánh mắt, đồng thời nhanh chóng xác định vị trí mấy chiếc camera trong sân.Ngón tay Giang Tuyết Niên vẫn vẽ trong lòng bàn tay Thời Thanh Phạn, nhưng không phải để trêu đùa hay chiếm tiện nghi, mà là đang truyền tin tức.[Chính diện, Đông Nam, Tây Bắc… Các nơi đều có lắp camera, 360 độ không góc chết, cẩn thận một chút.]Lúc đi vào trong tòa nhà, Giang Tuyết Niên bước nhanh hai bước, Thời Thanh Phạn không chú ý dưới chân, vấp vào bậu cửa, cả người nhào vào người Giang Tuyết Niên.Vu Mãn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Thời Thanh Phạn đầy mặt xấu hổ đẩy Giang Tuyết Niên ra.Còn Giang Tuyết Niên thì cười vẻ mặt hưởng thụ.Vu Mãn: “……” Nếu như vai chính không phải là “Vu Nam Yên”, thì thật sự rất muốn thưởng thức vở kịch tình yêu này. “Thư ký Vu, chưa từng thấy người ta tự lao vào lòng sao?” Giang Tuyết Niên ngẩng đầu thấy Vu Mãn đang nhìn chằm chằm Thời Thanh Phạn, lập tức không vui hỏi.Vu Mãn vội vàng cúi đầu: “Là tôi vô lễ rồi.”“Biết vậy thì tốt.” Giang Tuyết Niên ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Thời Thanh Phạn, “Nhớ kỹ, người của tôi, ngoài tôi ra, ai cũng không được nhìn nhiều.”