[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 112
Vu Mãn dường như bị màn phát ngôn tổng tài bá đạo của “Vu Nam Yên” làm chấn động, một lúc lâu không nói nên lời.“Còn không đi?” Giang Tuyết Niên nói.“Đi, đi! Xin mời bên này.” Vu Mãn dẫn hai người đến căn phòng cuối cùng trong hành lang bên trái tầng một, xoay tay nắm mở cửa, để lộ ra nội thất được trang trí xa hoa.“Nam Yên tiểu thư, tạm thời ngài ở đây.”Nếu như phòng này không được sửa sang lại khá tốt, thậm chí còn xa hoa hơn cả phòng trước kia cô ở, thì giờ phút này Giang Tuyết Niên đã sớm nổi trận lôi đình.Trong trang viên của phu nhân Nam Nguyệt, loại phòng ngủ thế này là để cho người hầu ở.Giang Tuyết Niên ôm eo Thời Thanh Phạn đi vào, giường lớn rất mềm, TV máy tính các vật dụng sinh hoạt đủ cả: “Cũng được, tạm thời chịu khó ở đây vậy.”Vu Mãn cúi người, cụp mắt xuống che đi vẻ khinh miệt trong đáy mắt, đây chính là căn phòng mà hắn đã dốc công tuyển chọn cho “Vu Nam Yên”, vốn là phòng chứa đồ, nghe nói nàng sắp đến mới tạm thời chuyển nội thất từ các phòng tốt khác đến.Quả nhiên là kẻ vô dụng, không có mắt nhìn.“Nam Yên tiểu thư, toà nhà này đều là con cháu nhỏ của tộc trưởng ở, không có người bên phía phu nhân, ngài ở đây cũng an toàn hơn một chút.”“Ngoài ra, quy củ nơi này và quy củ ở trang viên của phu nhân Nam Nguyệt e là có chút khác biệt, mong ngài tuân thủ.”“8 đến 9 giờ sáng phục vụ bữa sáng, 12 đến 1 giờ trưa phục vụ bữa trưa, 6 đến 7 giờ tối phục vụ bữa tối, ba bữa ăn cố định, không được gọi món, quá giờ thì không phục vụ.”“12 giờ đêm, trang viên sẽ đóng cửa, sáng hôm sau 6 giờ mới mở, trong khoảng thời gian đó ngoài tộc trưởng ra, không ai có thể ra vào.”“Còn một số quy củ phức tạp khác, tôi sẽ gửi vào điện thoại của ngài, phiền ngài tự mình xem.”“Được rồi, biết rồi, đi đi.” Giang Tuyết Niên nghe hắn nói một đống quy củ đã sớm thấy phiền, một chữ cũng không nghe lọt tai, lập tức không kiên nhẫn đuổi người.Cái giường này vừa nhìn đã biết đàn hồi rất tốt, mềm mại, biết đâu có thể lôi “Sầm Thanh Thu” ra thử vài tư thế mới.“...Tiểu nhân lập tức rời đi.” Vu Mãn xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, Giang Tuyết Niên gọi hắn lại: “Ba tôi nếu về nhớ báo cho tôi một tiếng, còn nữa, quần áo mua về không vừa người, ngày mai bảo người đến trang viên đo lại cho tôi với cả Thanh Thanh, đặt may riêng.”Vu Mãn qua khe cửa hẹp nhìn thấy “Vu Nam Yên” đã vội không chờ nổi kéo “Sầm Thanh Thu” ngã xuống giường, cả người đè lên “Sầm Thanh Thu”, đầu vùi vào bên cổ nàng, dáng vẻ đầy gấp gáp háo sắc.“......” Vu Mãn cau mày, đóng sầm cửa lại.Không chủ động xã giao thì thôi đi, vậy mà chỉ nghĩ đến mấy chuyện đó.Đúng là kẻ vô dụng hết thuốc chữa.Tiếng cửa đóng vang lên lanh lảnh, truyền vào tai, Giang Tuyết Niên lưu luyến lật người nằm sang bên còn lại của Thời Thanh Phạn.Thời Thanh Phạn hơi hơi thở gấp, đáy mắt phủ một tầng nước, bên cổ ửng đỏ.Rõ ràng lúc nãy Giang Tuyết chỉ làm động tác giả, căn bản không chạm vào cô, vậy mà phản ứng lại lớn như thế...“Thanh Thanh, cậu đoán xem hôm nay tớ có gặp được Vu Uy không?” Sau khi xác định trong phòng không có thiết bị nghe lén, Giang Tuyết hạ giọng hỏi.Thời Thanh Phạn nghiêng đầu liếc nhìn nàng, chống tay ngồi dậy, nói: “Cậu quá phách lối, Vu Mãn giờ đang rất không vừa mắt cậu. Dù hôm nay Vu Uy có về sớm, muốn gặp cậu, e là Vu Mãn cũng sẽ tìm cớ kéo sang ngày mai.”“Tớ cũng nghĩ vậy.” Giang Tuyết Niên nhìn Thời Thanh Phạn, đôi đồng tử đen nhánh khẽ sáng lên, “Tòa nhà này tuy nói là nơi người thân thích của Vu Uy ở, có quan hệ huyết thống với ‘Vu Nam Yên’, nhưng tư liệu cho thấy bọn họ thân thiết với Vu Triết. Với một đứa con riêng như ‘Vu Nam Yên’ mà nói, ở đây thật sự không phải điều gì tốt lành.”“Nhất là còn là một đứa con riêng đến tận trang viên rồi vẫn chưa gặp được Vu Uy.”...... 6 giờ tối, đến giờ ăn tối, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn cùng đến phòng ăn.Tòa nhà này có bốn người sống ở đây, Diệp Nam con gái Alpha của em gái cả của Vu Uy, Cốc Áo Duy con trai Beta của em gái thứ hai, Cốc Á Duy con trai Omega của em gái thứ hai và Khang Cảnh con trai Alpha của em trai thứ ba.Trong đó Diệp Nam và Cốc Áo Duy đã tốt nghiệp, bắt đầu làm việc trong tập đoàn Vu thị, Cốc Á Duy và Khang Cảnh thì vẫn còn học đại học, bình thường sống trong ký túc xá, chỉ có kỳ nghỉ mới trở về.Hôm nay không phải kỳ nghỉ, hai người còn đi học không có nhà, hai người đi làm tan ca lúc 6 giờ, từ công ty về mất nửa tiếng, nên lúc Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đến phòng ăn ăn tối thì không gặp bất kỳ ai.Vu Mãn hẳn đã thông báo với người hầu về sự hiện diện của Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn, nên hai người vừa ngồi xuống đã có người mặc đồng phục người hầu mang món ăn đã chuẩn bị sẵn ra.Các món ăn được phối hợp dinh dưỡng đầy đủ, hương vị cũng rất ngon.Giang Tuyết Niên để ý thấy người hầu đang lén nhìn Thời Thanh Phạn, lập tức kéo nàng diễn một màn cưỡng ép ngọt ngào đút ăn, bữa cơm vốn chỉ cần 10 phút là ăn xong, vậy mà hai người phải mất hơn 20 phút mới ăn hết.Trước khi Diệp Nam và Cốc Áo Duy trở về, Giang Tuyết Niên tức giận kéo Thời Thanh Phạn quay lại phòng, nói muốn “dạy dỗ cho tử tế”.Vừa về đến phòng, Giang Tuyết Niên lập tức kết nối với thiết bị nghe lén cỡ nhỏ của liên minh đặt trong phòng ăn.“Cô gái kia tên là Sầm Thanh Thu đúng không? Tôi chưa từng thấy gương mặt nào đẹp như vậy, bạn của thiếu gia Triết được gọi là đệ nhất mỹ nhân Cáp Tân Tư, tôi thấy còn không đẹp bằng Sầm Thanh Thu.”“Nam Yên tiểu thư đúng là con gái của tộc trưởng, quá bá đạo rồi.”“Tôi như thấy cảnh này trong một quyển tiểu thuyết, không ngờ lại có ngày được thấy ngoài đời thật.”“Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, không hiểu các người đang ngạc nhiên cái gì. Bạn gái cô ta có đẹp hơn nữa thì sao? Các người nghĩ cô ta giữ được chắc? Không có sủng ái và coi trọng của tộc trưởng, đến bản thân còn lo không xong.”Đoạn hội thoại này vừa dứt, đám người hầu lập tức im thin thít, không ai lên tiếng nữa.Giang Tuyết Niên tiếp tục duy trì nhân vật, hôm sau đến tận 9 giờ mới dậy, thu dọn xong cũng gần 10 giờ.Ra đến phòng ăn, Giang Tuyết Niên vừa ngồi xuống đã kéo Thời Thanh Phạn ngồi lên đùi mình, Thời Thanh Phạn giống như bị phỏng, lập tức đứng lên, hất tay Giang Tuyết Niên ra rồi ngồi xuống kế bên.Giang Tuyết Niên ngủ ngon, tâm trạng cũng tốt, không để ý đến, mỉm cười liếc nàng một cái, lười biếng nói với người hầu: “Bữa sáng có gì? Mang hai phần lên.”Người hầu tưởng Vu Mãn quên không nói với Giang Tuyết Niên về thời gian ăn cơm, liền nói: “Nam Yên tiểu thư, bây giờ đã quá giờ ăn sáng, không còn bữa sáng nữa ạ.”Gương mặt Giang Tuyết Niên lạnh xuống: “Ý cô là, tôi con gái tộc trưởng Vu gia lại phải ăn uống giống như chó, phải ăn đúng giờ mới được?”Người hầu lập tức toát mồ hôi lạnh: “Không… Không phải, Nam Yên tiểu thư, ngài hiểu lầm! Quy định này là do tộc trưởng đặt ra, tất cả mọi người trong tòa nhà này đều phải tuân theo, không phải chỉ mình ngài.”Khổ nỗi Giang Tuyết Niên đang đóng vai Vu Nam Yên, mà “Vu Nam Yên” thì sao có thể nghe giải thích.“Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng trải qua cảm giác đói mà không có đồ ăn, không ngờ lại được nếm trải ở đây. Các người làm rất tốt, đợi tôi gặp ba, nhất định sẽ ‘khen ngợi’ các người thật tử tế trước mặt ông ấy.”Giọng Giang Tuyết Niên trầm thấp mang theo áp lực đe dọa, người hầu run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra như tắm.Đúng lúc này Vu Mãn bước vào.Trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, nghe thấy tiếng động trong phòng ăn liền đi vào, thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Nam Yên tiểu thư, có chuyện gì vậy?”Giang Tuyết Niên không nói gì, người hầu run rẩy kể lại đoạn đối thoại vừa rồi cho Vu Mãn nghe.Vu Mãn nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, khoát tay với người hầu: “Cô lui ra trước đi, tôi sẽ nói chuyện với Nam Yên tiểu thư.”Người hầu cúi người hành lễ với Vu Mãn rồi vội vàng chạy về phòng bếp.Vu Mãn cười bước đến trước mặt Giang Tuyết Niên đang giận dữ, nói: “Nam Yên tiểu thư, tôi đã báo việc của ngài với tộc trưởng rồi, tộc trưởng nói sau khi tan làm sẽ lập tức quay về gặp ngài.”Nghe vậy, sắc mặt Giang Tuyết Niên dịu xuống đôi chút.Vu Mãn nói tiếp: “Tôi đã mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất thành Khăn An đến đo người cho tiểu thư và Thanh Thu tiểu thư, chỉ là đặt may sẽ hơi lâu, có thể phải mất hai ba tháng, thậm chí nửa năm, nhưng tôi đã bảo họ mang theo sẵn một số bộ quần áo, ngài cứ chọn thoải mái, chỗ nào không vừa tôi bảo họ chỉnh sửa tại chỗ.”Cơn giận trên mặt Giang Tuyết Niên lập tức tan biến, cô kéo tay Thời Thanh Phạn, cúi đầu nói: “Thanh Thanh của tôi dạ dày không tốt, không thể để đói bụng.”Vu Mãn cười tủm tỉm: “Ba bữa đúng giờ là quy định của tộc trưởng, tôi không thể làm trái, nhưng tôi có mang theo một ít điểm tâm lành mạnh…”Người hầu đứng sau Vu Mãn lập tức bưng tới một khay điểm tâm tinh xảo.Giang Tuyết Niên hoàn toàn hết giận, cầm một miếng bánh đưa lên miệng Thời Thanh Phạn đút ăn, Thời Thanh Phạn nghiêng mặt tránh đi, cô lập tức đưa tới gần, thong thả đe dọa: “Cậu không ăn, nếu đau dạ dày thì người chịu khổ không chỉ có cậu, nghĩ đến người nhà cậu đi.”Sắc mặt Thời Thanh Phạn khẽ cứng lại, cuối cùng nhẹ nhàng há miệng, cắn một miếng bánh.Giang Tuyết Niên nhìn mẩu bánh dính bên khóe môi nàng, ánh mắt hơi tối đi, nhân lúc Thời Thanh Phạn không để ý, cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng.