[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 110



Sáng sớm hôm sau, người mà Vu Uy phái tới ngồi máy bay xa hoa đến trang viên của phu nhân Nam Nguyệt đón người.

Mà lúc này "Vu Nam Yên" vẫn còn chưa thức dậy.

Vu Mãn thân tín hiện tại của Vu Uy là người chỉ xuất hiện sau khi Vu Địch rời khỏi Cáp Tân Tư cùng phu nhân Nam Nguyệt 18 năm trước, cả hai đều là chi thứ của gia tộc Vu thị, Vu Địch và hắn không hề thân thiết.

Vu Mãn trông chỉ khoảng 40 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, bất kể lúc nào cũng luôn mỉm cười.

Vu Địch ra tận cổng nghênh đón, thấy hắn bước xuống từ máy bay, lập tức tiến lại, niềm nở nói: "Thư ký Vu, tôi ngóng trông như đợi trăng rằm, cuối cùng cũng chờ được ngài đến rồi!"

Vu Mãn bắt tay Vu Địch, cười nói: "Vu tổng quản khách sáo quá rồi, cứ gọi tôi là A Mãn là được, ngài theo phu nhân Nam Nguyệt 18 năm, chứng kiến Nam Yên tiểu thư trưởng thành, tộc trưởng vẫn luôn nhớ đến công lao của ngài, lần này về Cáp Tân Tư, chắc chắn sẽ có trọng thưởng, tiểu đệ đây còn hâm mộ không kịp."

Vu Địch cười đến híp cả mắt, "A Mãn mau vào trong, các người vẫn chưa ăn sáng chứ? Đầu bếp đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa."

Hai người vừa nói những lời thân mật khách sáo, vừa khoác tay bước vào trang viên, đám người mà Vu Mãn dẫn theo đi theo sau.

Vào đến phòng khách, Vu Mãn không thấy Vu Nam Yên đâu, ngồi xuống hỏi Vu Địch: "Vu tổng quản, không biết tiểu thư Nam Yên...?"

Sắc mặt Vu Địch hơi cứng lại, nói: "Tiểu thư hôm qua mới về, có chút mệt, vẫn còn đang ngủ, chắc sẽ dậy hơi trễ một chút. Các người có vội về Cáp Tân Tư không? Nếu gấp thì tôi sẽ lập tức sai người lên gọi tiểu thư dậy."

Vu Mãn đương nhiên không bỏ qua vẻ mặt kỳ lạ của Vu Địch.

Thực tế, hắn chẳng mấy quan tâm đến đứa con riêng này của Vu Uy, Vu Uy cũng vậy. Sở dĩ để hắn đích thân tới đón, chẳng qua là để đấu ngầm với phu nhân Amelia Carpenter mà thôi.

Vu Mãn rất hiểu Vu Uy, hắn có thể có chút áy náy với Vu Nam Yên, nhưng chắc chắn không nhiều.

Trừ khi Vu Nam Yên xuất sắc đến mức vượt qua được con trai trưởng của Vu Uy và phu nhân Amelia là Vu Triết, một Alpha cấp S, dung mạo tuấn tú thâm sâu, đồng thời là hậu duệ của hai đại gia tộc Cáp Tân Tư, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, dù ở đâu cũng đều chói sáng đến mức người thường khó mà phớt lờ.

Vu Nam Yên biết rõ cha phái người đến đón mình, vậy mà đến việc dậy sớm cũng không làm được, e rằng là một kẻ tầm thường không hiểu nhân tình thế thái.

Vu Mãn trong lòng bất mãn với Vu Nam Yên, nhưng ngoài mặt lại không để lộ chút nào, cười nói: "Tộc trưởng rất nhớ Nam Yên tiểu thư, trước khi tôi đi còn dặn phải nhanh chóng đưa tiểu thư về. Làm phiền Vu tổng quản đánh thức tiểu thư, để tộc trưởng và tiểu thư sớm được cha con đoàn tụ."

Một phen lời lẽ của Vu Mãn nói ra giọt nước không lọt, Vu Địch trong mắt thoáng qua vẻ khó xử, nói: "Nên vậy, nên vậy, tôi sẽ lập tức sai người lên gọi tiểu thư dậy."

Nói xong liền đi sang một bên gọi một người hầu tới, thì thầm dặn dò rất lâu, lo lắng nhìn theo người hầu lên lầu, mới quay lại ngồi xuống.

Vu Địch trông lo lắng đầy mặt, rõ ràng là tính khí của Vu Nam Yên e rằng không dễ đối phó.

Vu Mãn bưng tách trà nhấp một ngụm, khi cúi đầu, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia khinh miệt.

Chừng 2 phút sau, người hầu vừa lên lầu liền mặt mày tái mét chạy xuống, vẻ kinh hoảng như thể có ác ma đang đuổi theo sau.

Cô chạy đến trước mặt Vu Địch, thở hổn hển hai cái, nuốt một ngụm nước bọt, ôm lấy ngực lắp ba lắp bắp nói: "Vu... Vu tổng quản, tiểu, tiểu thư, tiểu thư sắp, sắp xuống ngay ạ."

Vu Địch gật đầu: "Tôi thấy cô không khỏe, hôm nay cho nghỉ nửa ngày, về nghỉ đi."

Sau khi người hầu rời đi, Vu Địch như muốn che giấu gì đó, lẩm bẩm nói: "Không biết là tuyển phải hạng người hầu gì, leo hai tầng lầu mà cũng mệt đến thế."

Vu Mãn cười cười: "Đúng vậy, xem ra thể chất hơi yếu."

Người hầu vừa rồi nhìn qua thì rất khỏe mạnh, sao có thể gọi là thể chất kém được?

Vu Địch và Vu Mãn lại tiếp tục ngồi trong phòng khách đợi thêm nửa tiếng, "Vu Nam Yên" mới chậm rãi xuất hiện.

Giang Tuyết Niên ngẩng cằm bước xuống, phía sau cách nửa mét là Thời Thanh Phạn đi theo.

Vu Mãn vừa nhìn thấy Thời Thanh Phạn, trong nháy mắt ngây người——trên đời này lại có người phụ nữ đẹp đến như vậy.

Vu Địch chạy nhanh đến trước mặt Giang Tuyết Niên, liếc về phía Vu Mãn, hạ giọng nói: "Tiểu thư, người mà tộc trưởng phái tới đón ngài về Cáp Tân Tư đã đến rồi."

Giang Tuyết Niên thậm chí không thèm nhìn về phía Vu Mãn, nói: "Tôi đói rồi, ai tới thì kệ, ăn cơm trước."

Nói xong liền bước chân đi về phía phòng ăn.

Hoàn toàn phớt lờ Vu Mãn.

Vu Địch vội vàng đến chỗ Vu Mãn xin lỗi: "Tiểu thư có chứng khó chịu khi vừa thức dậy..."

"Ôi——" Vu Mãn cười ngăn Vu Địch lại, "Không cần xin lỗi. Nam Yên tiểu thư là chủ, chủ nhân muốn làm gì đều đúng cả."

Vu Địch thở phào nhẹ nhõm, mời Vu Mãn cùng sang phòng ăn.

Vu Mãn đứng dậy, ra vẻ vô tình hỏi: "Không biết vị tiểu thư đi sau Nam Yên tiểu thư là?"

Vu Địch nói: "À, đó là người mà tiểu thư thích, Sầm Thanh Thu tiểu thư."

Vu Mãn gật đầu, hai người cùng vào phòng ăn.

Lúc này Giang Tuyết Niên đã bắt đầu ăn, Vu Địch mặt đầy lúng túng mời Vu Mãn ngồi xuống, "Từ khi phu nhân qua đời, tiểu thư trở nên có phần... Sống theo ý mình..."

Vu Mãn là người thân tín của Vu Uy, trước nay chưa từng bị đối xử thế này, trong lòng tuy không vui nhưng vẫn nói: "Không sao."

May mà đầu bếp có chuẩn bị phần ăn riêng cho Vu Mãn, không cần ăn đồ Giang Tuyết Niên đã động qua.

Vu Mãn vừa gắp một đũa mì bỏ vào miệng, liền nghe thấy một giọng nói mát lạnh vang lên: "Tôi không ăn cái này."

Ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái tên "Sầm Thanh Thu" kia đang gắp một miếng ngó sen trong bát bỏ lên bàn.

Giang Tuyết Niên nheo mắt lại, cố nén giận, lại gắp thêm vài món cho Thời Thanh Phạn: "Không ăn ngó sen thì thôi, mấy món này ăn được chứ?"

"Không ăn." Thời Thanh Phạn lần lượt gắp từng món đặt lên bàn.

"Bốp!" Giang Tuyết Niên bỗng nhiên nổi nóng đứng lên, giận dữ đập bàn một cái: "Sầm Thanh Thu, tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có chết đói, cũng phải theo tôi về Cáp Tân Tư."

Vu Mãn tim khẽ giật, âm thầm nhíu mày.

Vị tiểu thư Vu Nam Yên này quả thực quá không ra gì.

Hắn gần như có thể tưởng tượng ra tình cảnh sau khi cô đến Cáp Tân Tư.

Một kẻ bị nuông chiều đến hư, không có bản lĩnh, bị đám thiên chi kiêu tử kia dìm cho chẳng khác gì một vũng bùn thối nát, sau đó tâm lý mất cân bằng, ngày càng biến thái.

Giờ nàng còn có thể nhịn không tổn thương Sầm Thanh Thu, chỉ e đến lúc đó sẽ không kiềm được nữa.

Vu Mãn liếc nhìn Sầm Thanh Thu đầy thương hại.

Một gương mặt đẹp đến thế, thật đáng tiếc.

Nếu không gặp phải Vu Nam Yên, biết đâu còn có một tương lai khác.

Thời Thanh Phạn từ đầu đến cuối không nhượng bộ, cuối cùng Giang Tuyết Niên đen mặt ngồi xuống ăn tiếp, không gắp món nào cho Thời Thanh Phạn nữa.

Bốn người ăn xong cơm, đã hơn 9 giờ.

Quay lại phòng khách ngồi xuống, Giang Tuyết Niên liếc Vu Mãn bằng ánh mắt lười biếng: "Chú là người ba tôi phái đến đón tôi?"

Vu Mãn cười nói: "Là tôi. Nam Yên tiểu thư, tôi tên Vu Mãn."

"Ừm, khi nào đi?" Giang Tuyết Niên vừa cầm tay Thời Thanh Phạn, vừa nghịch ngợm hỏi.

"Chỉ cần Nam Yên tiểu thư chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào." Vu Mãn cung kính nói.

Hắn tự nhận mình là người thông minh, đối với kẻ ngu chưa từng keo kiệt chuyện làm mặt ngoài cho tốt.

"Được, vậy thì đi luôn bây giờ." Giang Tuyết Niên nói.

Cô kéo Thời Thanh Phạn đứng dậy, nhấc chân bước thẳng ra ngoài.

Vu Mãn sững người một chút, vội vàng hỏi: "Nam Yên tiểu thư, hành lý của ngài đâu? Không có gì cần mang theo sao?"

Giang Tuyết Niên mất kiên nhẫn nhìn hắn: "Ba tôi chẳng phải là tộc trưởng của gia tộc Vu thị sao? Đón tôi về mà không chuẩn bị sẵn đồ đạc? Dù không chuẩn bị, đến Cáp Tân Tư rồi mua cũng được. Nam Hướng Quốc cái xó nghèo rách này có gì tốt để tôi phải mang đi? Mang theo chẳng phải để người khác thấy rồi chê cười sao?"

So với Cáp Tân Tư, Nam Hướng Quốc ít nhất cũng tụt hậu mười năm, hàng trong các cửa hiệu toàn là đồ bị các nước khác đào thải không ai cần.

Vu Mãn cười nói: "Nam Yên tiểu thư nói rất đúng, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo, sau khi về đến Cáp Tân Tư, ngài cần gì cứ nói, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho ngài."

"Ừm." Giang Tuyết Niên ngẩng cằm, đùa cợt nói, "Cho bảo bối nhỏ của tôi cũng sắp xếp luôn nhé."

Sắc mặt Thời Thanh Phạn lạnh như băng ngàn năm không tan, hoàn toàn không thèm để ý tới Giang Tuyết Niên.

Giang Tuyết Niên tâm trạng rất tốt, cũng chẳng để tâm, "Đi thôi, ba tôi chờ lâu chắc sốt ruột rồi."

Vu Mãn âm thầm phàn nàn: Cô cũng biết tộc trưởng sẽ sốt ruột? Nếu không phải cô dậy chậm, ăn uống cũng chậm, giờ này đã bay vào lãnh thổ Cáp Tân Tư rồi.

Chuyến này đến Cáp Tân Tư, Vu Địch cũng sẽ đi theo.

Bốn người cùng lên chiếc máy bay xa hoa, Giang Tuyết Niên đi đến chỗ cuối cùng, thấy một chiếc giường đơn, mắt sáng rực, kéo Thời Thanh Phạn cùng nằm xuống, ôm người lại rồi nhắm mắt nói: "Sáng nay dậy quá sớm, chưa ngủ đủ, đến nơi thì gọi tôi dậy."

Cơ thể Thời Thanh Phạn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.

"Vâng, thưa tiểu thư." Vu Địch đi tới đắp thêm cho hai người một lớp chăn mỏng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...