[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 140
Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn vừa bước vào toà nhà chính, còn chưa biết phòng mình ở đâu, đã bị Vu Uy chặn lại ở tầng một.Vu Uy lúc này không còn vẻ điềm tĩnh khi nói chuyện với Bành Cách Nặc, giọng mang theo hưng phấn nói: “Để người hầu giúp các con thu dọn hành lý, bây giờ ba đưa hai đứa đến phủ thủ lĩnh!”Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn vừa nhanh bước theo Vu Uy ra ngoài vừa hỏi: “Không phải nói là buổi chiều sao? Sao đột nhiên lại sớm vậy?”Khi hỏi, đầu óc Giang Tuyết Niên đồng thời cũng xâu chuỗi lại mọi chuyện, rất nhanh đã ý thức được nguyên nhân khiến buổi gặp bị dời lên sớm, nói: “Là phủ thủ lĩnh gọi điện cho ba.”Giọng nói đầy chắc chắn khiến nụ cười trên mặt Vu Uy càng thêm rạng rỡ.Vu Uy quay đầu lại vỗ nhẹ vai Giang Tuyết Niên, vui mừng nói: “Tương lai gia tộc Vu thị giao vào tay con, chắc chắn sẽ trở thành thế lực được săn đón nhất Cáp Tân Tư.”“Ba, ý ba là gì?” Đồng tử Giang Tuyết Niên hơi co lại.Vu Uy đầy hàm ý nói: “Nam Yên, chuyện con hiểu thì không cần hỏi ba.”Giang Tuyết Niên đương nhiên hiểu, chỉ là cô không ngờ vừa biết cô là đỉnh cấp phân hóa giả, Vu Uy đã lập tức muốn từ bỏ Vu Triết, đứa con trai sinh ra từ cuộc hôn nhân liên minh, để nhường vị trí người thừa kế cho “Vu Nam Yên”.Quả là, gia đình bất hạnh thì có kiểu bất hạnh riêng, cha mẹ rối ren đâu cũng có.Thời Thanh Phạn cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Giang Tuyết Niên, ngón tay khẽ siết nhẹ lòng bàn tay nàng.Giang Tuyết Niên nắm lấy đầu ngón tay Thời Thanh Phạn, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với nàng.Trên đường đến phủ thủ lĩnh, Vu Uy không ngừng dặn dò “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” phải thả lỏng, gặp thủ lĩnh không cần căng thẳng.Giang Tuyết Niên nhìn mồ hôi rịn ra bên thái dương ông, nói: “Ba, ba lau mồ hôi đi.” Vừa nói vừa đưa ông một tờ khăn giấy.Vu Uy: “...Ba không phải vì căng thẳng, là vì kích động!”Giang Tuyết Niên gật đầu: “Biết rồi biết rồi, ba từng trải như vậy, sao có thể căng thẳng được.”Tuy rằng thủ lĩnh là do bốn đại gia tộc tiến cử, nhưng từ trước đến nay chưa từng có trưởng tộc nào được vào phủ thủ lĩnh.Vu Uy vừa nghĩ đến vài năm nữa có thể theo “Vu Nam Yên” dọn vào phủ thủ lĩnh, mồ hôi trên trán liền không ngừng túa ra.Biển số xe đã được báo trước với phủ thủ lĩnh, bọn họ trên đường đi không hề gặp bất kỳ sự ngăn chặn nào, thuận lợi dừng lại trước cổng phủ thủ lĩnh.Bên ngoài cổng có hai hàng lính mặc quân phục đứng nghiêm trang, một sĩ quan cấp cao tiến lên trước, mỉm cười nói: “Chào Vu tộc trưởng, tôi là Vincent, thư ký của ngài thủ lĩnh, ngài thủ lĩnh phái tôi đến đón các vị vào gặp ông ấy.”Vu Uy trước mặt người ngoài thì mồ hôi lập tức rút sạch, bình tĩnh bắt tay với Vincent, nói: “Chào anh, vất vả rồi.”“Không dám nhận là vất vả.” Thái độ của Vincent vô cùng ôn hoà.Tiếp đó Vincent chào hỏi Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đang đứng sau Vu Uy, trong lúc này Vu Uy tranh thủ đánh giá quang cảnh trước cửa phủ thủ lĩnh.Phủ thủ lĩnh là kiểu kiến trúc truyền thống, không giống với trang viên gia tộc Vu thị có lối xây dựng nhẹ nhàng tinh tế tông sáng, trước cửa có hai con sư tử đá trông rất oai phong, cánh cổng sơn son đỏ thắm, cao tới hai mét.Vu Uy nghĩ đến cảnh sau này mình được ra vào phủ thủ lĩnh từ cánh cổng này, không nhịn được lộ ra tươi cười, khoé môi cong lên, nhưng vừa liếc thấy hai hàng vệ binh đứng thẳng tắp bên cạnh liền vội vàng đè nén độ cong nơi khoé miệng xuống.Không cần vội vui mừng, còn mấy năm nữa, hai hàng vệ binh này cũng sẽ thuộc về ông.Sau khi Vincent chào hỏi “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” xong, liền dẫn ba người đi vào phủ thủ lĩnh.Phủ thủ lĩnh là một toà nhà đã có hơn trăm năm tuổi, trước khi Cáp Tân Tư được giải phóng từng là nơi ở của chủ nô, sau khi giải phóng thì chuyển giao lại cho chính quyền khu vực, trở thành nơi làm việc và cư trú của các đời thủ lĩnh.Ba người đi theo Vincent suốt gần mười phút thì đến trước cửa văn phòng thủ lĩnh.Vincent nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp: “Mời vào.”Vincent đẩy cửa ra, nói: “Vu tộc trưởng, Nam Yên tiểu thư, Thanh Thu tiểu thư, mời vào.”Giang Tuyết Niên gật đầu cảm ơn, kéo tay Thời Thanh Phạn theo sau Vu Uy bước vào, Vincent đứng ngoài khép cửa lại.“Vu tộc trưởng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu.” Bành Cách Nặc mỉm cười đi từ sau bàn làm việc đến, thân thiện bắt tay với Vu Uy, sau đó chuyển ánh mắt sang “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu”, đôi mắt xám xanh ánh lên một tia xúc động: “Chắc chắn hai vị chính là cứu tinh của Cáp Tân Tư.”Giang Tuyết Niên từng xem ảnh của Bành Cách Nặc, dáng người trung bình, mắt xanh, da trắng, để râu, đối chiếu với người đàn ông trung niên trước mặt, quả đúng là cùng một người.“Vu Nam Yên” hơi ngẩng cằm, nói: “Thưa ngài thủ lĩnh, ngài quá lời rồi, gọi là cứu tinh thì chúng cháu không dám nhận.”Lời thì khiêm tốn, nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn trái ngược.“Sầm Thanh Thu” hơi gật đầu với Bành Cách Nặc, sắc mặt không giấu được vẻ lạnh nhạt: “Thưa ngài thủ lĩnh, chào ngài.”Vu Uy âm thầm hít một ngụm khí lạnh, con gái và con dâu ông còn lợi hại hơn cả ông, đối mặt với lãnh đạo tối cao của Cáp Tân Tư mà không đổi sắc mặt, một người thì ngạo, một người thì lạnh.May là Bành Cách Nặc không hề cảm thấy bị mạo phạm, chỉ hơi hơi sững sốt, cười nói: “Ta gọi các vị là cứu tinh, các vị hoàn toàn xứng đáng với hai chữ này.”“Đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Bành Cách Nặc mời ba người ngồi xuống, mới tự mình ngồi ở phía đối diện.Đôi mắt xám xanh của ông dịu dàng nhìn “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu”, hỏi: “Có vẻ như các cô đã đoán được tại sao ta lại gọi hai người là cứu tinh?”Giang Tuyết Niên nói: “Đương nhiên là biết, tối qua bọn cháu đến dự tiệc tối của gia tộc Carpenter, ngài cũng biết đấy, ngài Simon Yves từ đế quốc cũng có mặt, còn có một nhóm... Chắc là quan chức cấp cao trong chính phủ, bọn họ nói chuyện hoàn toàn không kiêng dè ai, cháu đứng cách khoảng một mét mà còn nghe rõ mồn một.”Giang Tuyết Niên thuật lại toàn bộ kế hoạch mà cô nghe được tối qua cho Bành Cách Nặc.Bành Cách Nặc cười khổ một tiếng, nói: “Cáp Tân Tư chúng tôi ban đầu muốn tách ra là để theo đuổi độc lập, tìm kiếm tự do, hiện tại lại rước sói vào nhà, bị đế quốc khống chế. Sự ngạo mạn của đế quốc còn đáng sợ hơn cả chế độ quản lý nghiêm ngặt của liên minh gấp trăm lần. Không giấu gì mọi người, giờ ta rất hối hận vì đã tìm đến đế quốc hợp tác, nhưng mời thần dễ, tiễn thần khó, muốn đế quốc từ bỏ miếng bánh Cáp Tân Tư này, chỉ còn cách từ bỏ kế hoạch tách khỏi liên minh.”“Vì sao không từ bỏ?” Thời Thanh Phạn đột nhiên hỏi.Bành Cách Nặc nói: “Chuyện đã cố gắng bao nhiêu năm nay, sao có thể nói bỏ là bỏ được, huống hồ đây cũng là nguyện vọng của phần lớn người dân.”Ông thở dài một tiếng, nói tiếp: “Các vị không biết, cảng Á Thánh Cách Vi của Cáp Tân Tư mỗi năm thu về lợi nhuận lên tới hàng chục tỷ, chiếm 20% tổng thu ngân sách hằng năm của chính phủ Cáp Tân Tư, thế nhưng phần lợi nhuận này lại phải chia một nửa cho liên minh.”Vu Uy gật đầu đồng cảm: “Liên minh đúng là thật quá đáng.”Bốn đại gia tộc đều có cổ phần tại cảng Á Thánh Cách Vi, đây cũng là lý do khiến họ đồng ý để Bành Cách Nặc dẫn dắt Cáp Tân Tư tách khỏi liên minh.Bành Cách Nặc nói tiếp: “Nhưng ai ngờ đế quốc còn quá đáng hơn, nếu Cáp Tân Tư muốn đế quốc giúp tách khỏi liên minh, phải chia cho họ 70% lợi nhuận từ cảng Á Thánh Cách Vi, nếu không, họ sẽ từ bỏ hỗ trợ, hơn nữa, Simon Yves còn nói, không đảm bảo chuyện Cáp Tân Tư có ý định tách khỏi liên minh sẽ không bị lộ ngược lại cho phía liên minh.”Hiện tại Cáp Tân Tư vẫn đang âm thầm hành động, phía liên minh vẫn chưa hay biết.“Ta cũng không giấu các vị, cảng Á Thánh Cách Vi là do liên minh giúp xây dựng từ mười năm trước. Cáp Tân Tư từng ký một hiệp định với liên minh, nếu tách ra, cảng Á Thánh Cách Vi sẽ hoàn toàn thuộc về liên minh. Nếu Cáp Tân Tư không thừa nhận hiệp định đó, liên minh nhất định sẽ phát động chiến tranh, mà chuyện đó Cáp Tân Tư không thể gánh nổi.”“Phía đế quốc chắc chắn cũng biết nội dung của hiệp định này, nếu không thì đã không dùng liên minh để uy hiếp buộc chúng tôi chấp nhận điều kiện của họ.”“Nếu thực sự trở mặt, thì đế quốc cũng chẳng được gì, còn sẽ phải dâng cảng Á Thánh Cách Vi lại cho liên minh. Đế quốc tiếc lợi nhuận từ cảng này, nên Simon Yves mới tìm đủ cách để ta đồng ý với điều kiện.”Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn liếc nhìn nhau, kế hoạch tách khỏi liên minh của Cáp Tân Tư, vì có sự can dự của đế quốc, giờ như lâm vào ngõ cụt, dù Bành Cách Nặc chọn bên nào thì cũng đều bất lợi cho Cáp Tân Tư.Nhưng tất cả những khả năng này chỉ tồn tại trong điều kiện phía liên minh chưa biết đến kế hoạch tách ra của Cáp Tân Tư, còn hiện giờ, liên minh không chỉ đã biết mà còn cài gián điệp vào để ngăn chặn Cáp Tân Tư hợp tác với đế quốc, điều đó cho thấy liên minh không muốn đi đến bước chiến tranh.“Dù thế nào đi nữa, hiện giờ Cáp Tân Tư đã có các vị, chúng tôi cũng đã có đủ tự tin để đàm phán với đế quốc, cho dù phải giảm điều kiện xuống còn 60%…”Vu Uy vừa nghe tới 60% sốt ruột: “Thưa ngài thủ lĩnh, sao có thể cho đế quốc tới 60%, chúng ta chia cho liên minh cũng chỉ có 50% thôi mà!”Lợi nhuận chia cho đế quốc bao nhiêu tuy không ảnh hưởng trực tiếp đến những cổ đông nhỏ như ông, nhưng con gái ông “Vu Nam Yên” là thủ lĩnh tương lai của Cáp Tân Tư, tính sơ sơ ra, những gì mà Bành Cách Nặc đồng ý chia đi, đều là tiền của Vu gia!