[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A
Chương 141
Bành Cách Nặc bất đắc dĩ nói: “Vu tộc trưởng, tôi cũng không muốn đâu, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, thái độ của đế quốc rất kiên quyết, nói thật, ngay cả 60% tôi cũng không chắc có thể đàm phán thành công.”Tim Vu Uy nhói đau, cứ như đang tận mắt chứng kiến mấy chục tỷ tài sản thuộc về mình bị đế quốc chiếm đoạt trắng trợn.Thời Thanh Phạn nhìn sắc mặt Vu Uy, trong lòng khẽ động, liếc mắt nhìn Giang Tuyết Niên.Giang Tuyết Niên bắt được ánh mắt Thời Thanh Phạn, biết nàng cũng đã nghĩ ra được cách có thể giải quyết vấn đề hiện tại.Đến trưa, Bành Cách Nặc giữ ba người họ lại dùng một bữa trưa thịnh soạn, đích thân tiễn họ ra tận cổng phủ thủ lĩnh.“Cánh cửa phủ thủ lĩnh vĩnh viễn rộng mở với Nam Yên và Thanh Thu, nếu có chuyện gì, các vị cứ đến tìm, chỉ cần các vị đến, nhất định ta sẽ tiếp.” Bành Cách Nặc nói.Về đến trang viên gia tộc Vu thị, Vu Uy mặt mày nhăn nhó, mang vẻ lo lắng, đi thẳng thư phòng, Vu Địch dẫn Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đến phòng mới của hai người họ.Vu Địch đẩy cửa ra, mời hai người vào. Thời Thanh Phạn đi vào trước, Giang Tuyết Niên nhìn lướt qua căn phòng, nhíu mày nói: “Chú Địch, hành lý của cháu với Thanh Thanh sao lại bị sắp xếp loạn như vậy, thế này bọn cháu nghỉ ngơi kiểu gì được!”Vu Địch vội vàng xin lỗi: “Nam Yên tiểu thư, thực xin lỗi, tôi sẽ lập tức gọi người hầu đến dọn lại cho các cô.”“Không phải đây là do người hầu sắp xếp sao? Nếu người hầu trong trang viên không được việc, thôi thì chú Địch vào giúp bọn cháu sắp xếp lại đi.” Giang Tuyết Niên nói.Giọng cô không tính là quá gay gắt, nhưng cũng chẳng có ý tốt gì, người bình thường nghe cũng biết là nàng cố tình gây khó dễ cho Vu Địch.Vu Địch không tiện từ chối, chỉ có thể nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp Nam Yên tiểu thư sắp xếp hành lý thật tốt.”“Vậy cảm ơn chú Địch.”Giang Tuyết Niên nói một cách lười nhác, chờ Vu Địch bước vào phòng liền dứt khoát đóng cửa lại, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, phát ra tiếng “rầm”.Sau khi Vu Địch vào phòng, Thời Thanh Phạn bước đến nói: “Trong phòng này có thiết bị giám sát đang hoạt động.”Vu Địch nói: “Các cô yên tâm, căn phòng này tôi đã chọn kỹ, hoàn toàn sạch sẽ. Tuyết Niên, Thanh Phạn, hai cô tìm tôi là có chuyện gì sao? Là ở phủ thủ lĩnh có tin tức gì mới sao?”Giang Tuyết Niên nói: “Chú Địch, Bành Cách Nặc đã hối hận vì tìm đến đế quốc nhờ giúp. Đế quốc thì đòi hỏi trên trời, Bành Cách Nặc lại kiêng dè, giờ đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.”Thời Thanh Phạn tiếp lời: “Nhưng nếu trực tiếp tiếp cận ông ta thì rất dễ bại lộ thân phận, cũng dễ bị ông ta xem thành con bài để mặc cả với đế quốc, lợi ích mà Vu Uy có được từ cảng Á Thánh Cách Vi rất lớn, cháu kiến nghị liên minh tìm người đến chiêu an Vu Uy, rồi thông qua con gái ông ta ‘Vu Nam Yên’ để khuyên nhủ thủ lĩnh Bành Cách Nặc.”Giang Tuyết Niên nói: “Cháu với Thanh Thanh phải giúp đỡ khuyên nhủ Bành Cách Nặc dưới danh nghĩa là do Vu Uy cầu xin.”Thời Thanh Phạn: “Đúng vậy, chính là như thế.”Vu Địch: “...Hai đứa có phải đã phân vai từ trước rồi không? Sao mỗi người nói một câu mà trôi chảy thế?”Giang Tuyết Niên cười nói: “Bọn cháu là ăn ý trời sinh.”“Giữa người yêu với nhau, tâm ý tương thông là chuyện bình thường.” Thời Thanh Phạn nói.Vu Địch: “...…”Vu Địch cũng không tiện ở lại lâu trong phòng hai người, sau khi ba người bàn bạc xong kế hoạch, ông liền rời đi.“Giờ chỉ còn đợi Vu Địch tìm người tiếp cận Vu Uy để thuyết phục ông ta nữa thôi.”Thời gian đến cuộc đàm phán lần thứ hai giữa Bành Cách Nặc và Simon Yves càng lúc càng gần, Vu Địch hành động rất nhanh, hôm sau đã dẫn người tìm được đến thư phòng của Vu Uy.Không biết người kia dùng cách gì lấy được lòng tin của Vu Uy, nhưng rõ ràng là ông rất coi trọng nàng, đến trưa còn giữ lại ăn cơm, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn vừa đi đến phòng ăn, nhìn thấy mặt nàng thì cả hai đều giật mình——Cung Linh Lang sao lại xuất hiện ở Cáp Tân Tư?Không biết Cung Linh Lang học được diễn xuất ở đâu, ánh mắt nhìn hai người đều xa lạ, lại cố gắng làm ra vẻ thân quen, đứng dậy nói: “Đây chính là chị họ với vị hôn thê của chị họ phải không? Hahaha, mẹ em nói là hồi hai, ba tuổi gì đó đã từng gặp chị, chắc chị không còn nhớ em đâu.”Không biết từ lúc nào Vu Mãn đã quay về, gương mặt bị phơi nắng đến đen sạm, cười một cái là lộ ra hàm răng trắng bóng: “Lần này vốn là đến đón em gái phu nhân Nam Nguyệt về, ai ngờ đến La Mông Nại mới biết em gái phu nhân Nam Nguyệt đã qua đời ba năm trước, chỉ còn lại một đứa con gái, không nơi nương tựa, tộc trưởng nhân hậu, sau khi biết chuyện liền lập tức cho người đưa tiểu thư biểu về Cáp Tân Tư.”Giang Tuyết Niên không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với người em họ đột nhiên xuất hiện này, khô khan hỏi một câu: “…Em tên là gì?”Cung Linh Lang vui vẻ nói: “Chị họ, em tên Nam Tâm, chị với mẹ em đều có thể gọi là Tâm Tâm giống nhau cũng được.”“Nam Tâm” trông dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, Giang Tuyết Niên nhìn ra Vu Uy rất hài lòng với kiểu tính cách ngay thẳng như thế này.Chỉ là không biết Cung Linh Lang bằng cách nào lại có thể đội lốt thân phận này mà giành được lòng tin của Vu Uy, khiến ông ta đặt hy vọng vào liên minh, một bên đáng tin cậy hơn.…...“Vu Nam Yên” và “Nam Tâm” không thân, cũng không định bồi dưỡng cái gọi là tình thân, cứ xem như cô em họ đột ngột xuất hiện kia không tồn tại.“Nam Tâm” không được chị họ yêu quý, bèn thẳng thừng đến tìm Vu Uy mách lẻo.“Nam Tâm” đến từ vùng lạc hậu, không hiểu lễ nghi, vào phòng Vu Uy cũng không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào, kết quả là lúc đó Vu Uy đang ở trong nhà vệ sinh, trên bàn có đặt một chồng tài liệu, “Nam Tâm” tò mò, liền đi đến cầm lên xem.Vu Uy từ nhà vệ sinh ra, thấy “Nam Tâm” thì giật mình, vội vã bước tới lấy lại tài liệu trong tay nàng, nói: “Nam Tâm, thế này là không được, ngày mai ta sẽ tìm cho cháu một giáo viên dạy lễ nghi, dạy cháu một chút phép tắc cơ bản, cháu biết vì sao chị họ cháu không thích chơi với cháu không? Chính là vì cháu không hiểu quy củ, không biết chừng mực.”“Cháu có thể tùy tiện xem thứ này sao?” Vu Uy lắc lắc tập tài liệu trong tay.“Nam Tâm” chớp chớp mắt, vẻ mặt chẳng hiểu gì, nói: “Dượng, có cái gì mà không thể xem? Không phải tài liệu của liên minh sao?Lúc còn làm gián điệp ở La Mông Nại, cháu muốn xem gì chẳng được!” Giọng đầy tự hào.Vu Uy nghe đến bốn chữ “gián điệp của liên minh” thì sững người, giật mình hỏi: “Nam Tâm, cháu nói cái gì? Cháu từng làm gián điệp???”“À, người ta trả lương nên cháu làm. Nhưng cháu là nhân viên ưu tú đó, lúc rời khỏi La Mông Nại, mấy đồng nghiệp còn luyến tiếc cháu!”Vu Uy ngơ ngác nhìn “Nam Tâm” đang khoác lác, chờ đến khi hoàn hồn lại, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: “Nam Tâm à, ta hỏi cháu một chuyện, cháu còn liên lạc được với mấy người đồng nghiệp liên minh của cháu không?”