[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 138



Lúc trước, bề ngoài Vu Uy tỏ vẻ xem trọng “Vu Nam Yên”, nhưng thực chất chỉ coi nàng như công cụ để đối đầu với Amelia Carpenter, căn bản không hề quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của nàng.

Dù biết “Vu Nam Yên” là Alpha cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, dù sao Vu Triết cũng là Alpha cấp S.

Ai mà ngờ được “Vu Nam Yên” lại cho ông một cú bất ngờ to đến như vậy.

Con gái của ông, con gái ruột của Vu Uy ông, vậy mà lại là Alpha cấp SSS!!!

Vu Uy gần như bị niềm vui xông lên đầu, đứng lên đi đi lại lại tại chỗ.

Còn ánh mắt Vu Triết và Amelia Carpenter nhìn về phía “Vu Nam Yên” như găm đầy kim thép, hận không thể xuyên qua không khí mà đâm chết “Vu Nam Yên”.

Vu Triết còn rảnh rỗi liếc sang nhìn “Sầm Thanh Thu”, hắn thật không ngờ “Sầm Thanh Thu” lại là Omega cấp SSS, hiện tại hối hận đến xanh ruột vì lúc trước không kiên trì đến cùng, nếu không “Sầm Thanh Thu” mà gả cho hắn, chẳng phải có thể sinh cho hắn mấy đứa con đều là phân hóa giả đỉnh cấp sao?

Mà kẻ phá hỏng toàn bộ những viễn cảnh tốt đẹp này, chính là “Vu Nam Yên”.

Vu Triết bây giờ đúng là hận đến thấu xương.

Giang Tuyết Niên đối mặt với đủ loại ánh nhìn, vẫn bình tĩnh như thường.

Chủ động cầm lấy ly champagne trên bàn, sau khi mở ra thì rót nửa ly cho người khác, rồi nói: “Tí nữa con với Thanh Thanh còn phải đến bệnh viện kiểm tra, không tiện uống rượu, bọn con dùng nước thay rượu, cảm ơn chú Carpenter.”

Giang Tuyết Niên giơ nửa ly nước lên, tộc trưởng nhà Carpenter chỉ có thể nâng lên ly rượu cụng với nàng một cái.

Giang Tuyết Niên uống cạn một hơi, tộc trưởng nhà Carpenter nhìn chiếc ly trống rỗng bị dốc ngược.

Tộc trưởng nhà Carpenter cũng đành phải uống cạn theo.

Giang Tuyết Niên lại quay sang nhìn Simon Yves, Simon Yves nghiến răng một cái, cũng uống cạn theo.

Bọn họ thiết kế để “Vu Nam Yên” uống rượu, đúng là tính toán không chu toàn, cả “Sầm Thanh Thu” cũng phải đến bệnh viện, sao có thể uống rượu được.

Lúc đó rốt cuộc là nghĩ gì vậy chứ.

Giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, lão cáo già Vu Uy còn ở đây, hắn đã biết thân phận phân hóa giả đỉnh cấp của “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Một bữa tối nhạt nhẽo chẳng có mùi vị gì, tộc trưởng nhà Carpenter đích thân tiễn cả nhà Vu Uy rời đi.

Ra đến cổng lớn, Vu Uy nói với tộc trưởng nhà Carpenter: “Anh vợ, em không yên tâm về Nam Yên và Thanh Thu, lát nữa phải đi bệnh viện cùng tụi nhỏ một chuyến, Amelia với A Triết thì phiền anh đưa về giùm rồi.”

Sự phấn khích trong mắt Vu Uy đến giờ vẫn chưa tan đi, tộc trưởng nhà Carpenter nhìn thấy mà vừa ghen tị vừa giận, lại không thể phát tiết ra ngoài, cố gắng nở nụ cười nói: “Em gái và cháu trai tôi, dĩ nhiên sẽ chăm sóc tử tế, tôi đã sắp xếp tài xế đáng tin đưa bọn họ về, cậu không cần lo. Cậu chỉ cần trông chừng Nam Yên và Thanh Thu là được, các nàng coi như cháu gái tôi, khám xong không có gì thì báo tôi một tiếng bình an.”

Hai người đó chưa chắc sẽ đứng được trên đỉnh cao nhất của Cáp Tân Tư, nếu không thể trừ khử được “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu”, trước tiên xây dựng quan hệ tốt với các nàng mới là điều quan trọng, sau này ông có khi còn phải dựa vào mối quan hệ này để duy trì vinh quang của gia tộc Carpenter.

Lúc trước thân phận con riêng của “Vu Nam Yên” không đáng nhắc đến, vậy mà giờ tộc trưởng Carpenter còn thân thiết với nàng hơn cả cháu ruột.

Ông liếc cảnh cáo Amelia Carpenter một cái, trong lòng bà run lên, cố gắng nở nụ cười nói: “Anh cứ trông hai đứa nhỏ cho kỹ, không cần lo cho em với A Triết.”

Vu Uy rất hưởng thụ: “Amelia càng ngày càng hiền thục rồi.”

Amelia Carpenter nghe hai chữ “hiền thục” suýt thì phun một ngụm máu, âm thầm nghiến răng hận Vu Uy gặp thời đổi vận, ngoại tình còn có được một đứa con gái riêng là phân hóa giả đỉnh cấp.

Sau khi tạm biệt mấy người tộc trưởng Carpenter, Giang Tuyết Niên ngồi xe Vu Uy đến bệnh viện.

Trên đường, sự quan tâm của Vu Uy chưa từng gián đoạn, ông rất đắc ý với tầm nhìn xa trông rộng của mình, từ đầu đến cuối luôn đối xử với “Sầm Thanh Thu” cô con dâu này khá tốt.

“Sau khi về tổ chức hôn lễ, ba sẽ giục A Dịch làm nhanh lên, để các con sớm sinh vài đứa trẻ phân hóa cấp cao, góp sức cho Cáp Tân Tư nhiều một chút.”

Giang Tuyết Niên nghiêng đầu nhìn Thời Thanh Phạn: “Chỉ cần Thanh Thanh không có ý kiến, ngày mai bọn con kết hôn cũng được, mười tháng sau ba có thể bế cháu rồi.”

Khóe miệng Giang Tuyết Niên cười không đứng đắn, Thời Thanh Phạn không nói rõ được là do đang diễn nên đỏ mặt, hay là vì nghĩ tới việc hai người về lại Tân Thành rồi kết hôn mà đỏ mặt.

Dứt khoát quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến Giang Tuyết Niên.

“Ba, con dâu ba mặt mỏng, ngượng rồi.”

“Không từ chối tức là đồng ý.”

Giang Tuyết Niên vừa nói xong, Thời Thanh Phạn lập tức quay đầu lại, sốt ruột nói: “Không được!”

“Tại sao lại không được? Cả đời cậu chỉ có thể gả cho tôi, kết sớm hay muộn chẳng phải đều như nhau sao?” Giang Tuyết Niên thấp giọng hỏi.

Vu Uy vô cùng tinh ý, bảo tài xế hạ vách ngăn, tạo không gian riêng cho hai người.

Ông nhìn thấu rõ ràng, chỉ khi “Vu Nam Yên” và “Sầm Thanh Thu” tình cảm tốt, hai người mới có thể sinh được nhiều con, xác suất sinh ra phân hóa giả đỉnh cấp mới tăng lên.

Trước kia “Sầm Thanh Thu” còn không buồn liếc “Vu Nam Yên” một cái, bây giờ đã biết đỏ mặt, tiến triển đáng mừng, không hổ là con gái của Vu Uy ông, trời sinh đào hoa, đến tảng băng cũng có thể bị tan chảy thành nước.

Đến trước cổng bệnh viện, xe chầm chậm dừng lại, Vu Uy xuống xe trước rồi đứng đợi hai phút, Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn mới xuống theo.

Không biết hai người làm gì ở hàng ghế sau, váy lễ phục trên người đều bị nhăn, môi hồng hồng, màu sắc còn đẹp hơn cả thoa son.

Giang Tuyết Niên mặt đầy thỏa mãn, ôm lấy Thời Thanh Phạn nói với Vu Uy: “Ba, ba cứ đợi trong xe là được, không cần vào cùng tụi con đâu.”

Vu Uy hiểu ngay ánh mắt ám chỉ trong mắt “Vu Nam Yên”, ông mà theo vào là sẽ phá vỡ không gian riêng tư của hai đứa nhỏ.

“Không vấn đề, ba không vào đâu. Giao Thanh Thu cho con.” Vu Uy mặt mày đầy hiền từ dặn dò.

Giang Tuyết Niên vẫy tay một cái, Thời Thanh Phạn lại nghiêm túc cúi đầu cảm ơn Vu Uy.

Vu Uy lập tức thụ sủng nhược kinh, cô con dâu mặt lạnh này vậy mà lại nói “cảm ơn” với ông, xem ra thật sự đã bị con gái ông đánh hạ rồi.

Giang Tuyết Niên đưa Thời Thanh Phạn đến khoa kiểm tra kỳ phát tình, kết quả kiểm tra sẽ có sau 10 phút, hai người ngồi đợi một bên.

Mười phút sau, y tá cầm bản in kết quả vừa ra khỏi máy gọi người đến nhận: “Vu Nam Yên, Sầm Thanh Thu, kết quả kiểm tra đã có…” Y tá bỗng khựng lại, vì đã nhìn thấy kết quả trên giấy.

Dựa theo nồng độ tin tức tố trong cơ thể, cả hai người đều là phân hóa giả đỉnh cấp.

Giang Tuyết Niên bước tới lấy kết quả kiểm tra, không thèm để ý đến y tá, kéo Thời Thanh Phạn đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ trực ca đêm vừa ăn tối xong, hơi buồn ngủ, đang uống cà phê, thấy hai người các nàng bước vào, trước tiên bị nhan sắc của Thời Thanh Phạn làm cho kinh ngạc một chút, lại bị kết quả kiểm tra mà Giang Tuyết Niên đưa tới làm cho chấn động đến mức không kịp phản ứng, cốc cà phê cách mặt bàn 1 centimet, mãi vẫn chưa đặt xuống.

“Bác sĩ, đừng phát ngốc, rốt cuộc chúng tôi có vấn đề gì không?” Giang Tuyết Niên sốt ruột hỏi.

Bác sĩ hoàn hồn, tay run run, đáy cốc cà phê đập lên mặt bàn, vài giọt cà phê sẫm màu văng ra ngoài.

Bác sĩ vội vàng lau sạch, mới dùng giọng nói run rẩy lên tiếng: “Cơ thể hai người rất khỏe mạnh, khỏe mạnh đến mức ngoài sức tưởng tượng, thể chất cực kỳ ưu tú, không hổ là đỉnh cấp phân hóa giả. Mạo muội hỏi một chút, hai vị là người khu nào? Dạo này đến Cáp Tân Tư du lịch sao?”

Giang Tuyết Niên nhíu mày, “Bệnh viện gì mà hỏi cả chuyện riêng tư.” Bắt đầu nghi ngờ trình độ chuyên môn ở đây rồi.

“Không, xin đừng hiểu lầm!” Bác sĩ vội vàng giải thích, “Chỉ là cá nhân tôi chưa từng gặp đỉnh cấp phân hóa giả, lại một lúc gặp hai vị, có chút kinh ngạc, à không, phải nói là chấn động, cho nên nhịn không được mà nghĩ nếu như hai người không phải đến từ khu khác mà là người Cáp Tân Tư thì tốt biết mấy. Câu hỏi này không liên quan đến bệnh viện, nếu hai vị thấy phiền, có thể khiếu nại tôi.”

Giang Tuyết Niên sắc mặt dịu xuống, “Chúng tôi là người Cáp Tân Tư.”

“Quá tuyệt vời! Cuối cùng chúng ta cũng có đỉnh cấp phân hóa giả của riêng mình rồi!” Bác sĩ không nhịn được đập bàn một cái, khiến cốc cà phê bật lên 1 centimet.

“Anh thật sự chắc chắn là không sao? Thanh Thanh bị mất sức, tình trạng này trước giờ chưa từng xảy ra.” Vì biểu hiện của bác sĩ, giọng Giang Tuyết Niên cũng dịu hơn rất nhiều.

Bác sĩ cố gắng trấn định lại, sau khi hỏi thăm sơ lược tình trạng của hai người, trả lời thắc mắc của Giang Tuyết Niên: “Kết quả kiểm tra của các vị hoàn toàn không có vấn đề gì, theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần ngủ một giấc, đến sáng mai sẽ hoàn toàn hồi phục.”

Giang Tuyết Niên nói: “Nếu không hồi phục được, tôi sẽ tìm anh.”

Rõ ràng là một câu mang đầy tính uy hiếp, vậy mà bác sĩ lại đỏ mặt gật đầu: “Được, tôi chờ hai vị!”

Giang Tuyết Niên: “……”

Sau khi hai người rời đi, bác sĩ lập tức đích thân cầm phiếu xét nghiệm lên báo cáo với viện trưởng về việc bệnh viện xuất hiện đỉnh cấp phân hóa giả, không ngờ y tá đã có mặt trong văn phòng viện trưởng từ trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...